Đọc truyện Ta Là Vợ Của Nam Phụ – Chương 36: Cái Này Mấy Người Độc Thân Không Hiểu Được Đâu!
Hà Song Diệp về quê liền có không ít bạn bè hẹn ra ngoài chơi.
Quê nhà bọn họ có không ít kiến trúc của phố cổ, đại khái đều đã được tu sửa lại, không giữ được nguyên bản nhưng vẫn mang hơi thở cổ kính đặc trưng.
Hà Song Diệp đang nhờ bạn mình chụp cho mấy tấm hình.
Không nghĩ tới rốt cuộc lại gặp được nữ nhân đáng ghét trên máy bay kia, đối phương cũng đang đi cùng bạn bè, vừa nhìn thấy Hà Song Diệp liền lên tiếng: “Già không bỏ nhỏ không tha.”
Hà Song Diệp nghe một câu âm dương quái khí kia liền không vui.
Nữ nhân kia liền bồi thêm: “Sao lại có thể cưới người như vậy làm vợ chứ?”
Hà Song Diệp không nhìn được: “Xin hỏi, dì à, chúng ta có quen biết sao?”
Đừng trách cô, cô không biết vị này từ đâu chui ra thật, hoàn toàn không có ý tứ gì mạo phạm cả.
Nữ nhân kia giận quá hóa cười nói: “Ba mẹ cô không biết dạy cô thì Huyền Minh Thạch cũng phải tốn không ít công sức dạy dỗ cô rồi.
Thật sự là không có mắt nhìn, nghĩ thế nào lại cưới một người không ra thể thống gì cả.”
Một lời này nói ra, Hà Song Diệp đã biết chắc chắn người này phải có liên quan tới mình.
Cô nhìn một lượt, người kia một thân hàng hiệu, trên cổ là một chuỗi ngọc trai tinh tế, một đôi giày cao gót được đặt làm riêng, trên tay là túi xách LH phiên bản giới hạn.
Hà Song Diệp đoán qua một chút, người trong vòng hào môn dám lớn tiếng nói Huyền Minh Thạch như vậy trước mặt cô chỉ có thể là một người, là nữ nhân đã vứt bỏ Huyền Minh Thạch cùng Huyền gia, mẹ ruột của Huyền Minh Thạch, tái hôn với ba của Cố Nam Hành, Trần Mạt.
Người phụ nữ này là Trần Mạt.
Trần Mạt cười nhạt, bà là thân phận gì, đứa con dâu có đần độn đến đâu cũng sẽ đoán được, lại còn không biết hiếu kính bà.
Nhớ tới chuyện Huyền Minh Thạch kết hôn còn không nói cho bà biết, Trần Mạt liền tức chết đi được.
Hà Song Diệp nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, trên thực tế Trần Mạt cùng ba của Cố Nam Hành – Cố Dịch là bạn học cấp 3, hai người đã có tình cảm với nhau từ lúc đó.
Nhưng Trần gia liền đem con gái mình gả cho Huyền gia danh tiếng, vừa được củng cố địa vị, vừa an tâm Trần Mạt gả cho một người có năng lực.
Cho nên chuyện cứ vậy mà thành, đôi uyên ương cứ vậy mà bị chia rẽ.
Chuyện Trần Mạt vì sao trở thành Cố phu nhân cũng là một tấn bi kịch, đã trở thành một câu chuyện ai ai cũng biết đến.
Mẹ của Cố Nam Hành là Kim Hoa Lâm, bà là một nữ nhi của gia đình bình thường, không môn đăng hậu đối với Cố gia.
Bất quá người trong nhà cảm thấy Kim Hoa Lâm gia giáo tốt, ôn hòa có lễ phép, quan trọng nhất lại còn là một nghiên cứu sinh của Yale, một người con dâu như vậy liền sẽ có năng lực lo lắng cho tương lai, đảm bảo sẽ có một gia đình êm ấm.
Thế nhưng Cố Dịch không hài lòng, tâm tâm niệm niệm chỉ có Trần Mạt.
Sau khi Trần Mạt có ý định ly dị để nối lại tình xưa, bi kịch liền bắt đầu…!
Ngày đó Kim Hoa Lâm cùng Cố Nam Hành bị bắt cóc, Cố Dịch còn đang bận dây dưa trong căn hộ của Trần Mạt.
Đến khi ông biết chuyện, bắt đầu xoay tiền thì ba ngón tay của Kim Hoa Lâm đã được đưa tới trước mặt ông ta rồi.
Kim Hoa Lâm khi đó kiên cường che chở cho Cố Nam Hành, vững tâm dạy cho hắn bỏ trốn.
Đứa nhỏ trốn thoát được, người mẹ đã không còn trở ra nữa, người đã bị bọn bắt cóc giết chết….!
Vì vậy Cố Nam Hành hết sức thống hận chuyện Cố Dịch ở cùng Trần Mạt, đương nhiên, người hắn hận nhất chính là Trần Mạt, nữ nhân này một tay liền hủy hoại toàn bộ gia đình hắn.
Hà Song Diệp nhớ tới chuyện này, trong lòng khinh bỉ một phen, đầu óc của Cố Dịch bị úng nước rồi mới đồng ý cưới Trần Mạt về nhà.
Chuyện giết con tin là bởi vì cảnh sát đã tới, đám người kia quẫn trí mới làm vậy, trách nhiệm cũng không thể đổ hết lên đầu Cố Dịch nhưng người kia còn cố tình đem Trần Mạt vào cửa thì đã trực tiếp đẩy đứa con trai duy nhất của mình ra xa rồi.
Nhìn bộ dạng diễu võ dương oai, hận người không chạy đến quỵ lụy của Trần Mạt, Hà Song Diệp lạnh nhạt nói: “Con trai của dì không phải là Cố Nam Hành sao?”
Quần chúng hóng hớt xung quanh đều kinh hãi, náo loạn của Trần Mạt lần đó ai cũng biết.
Một nữ nhân bình thường nhìn Trần Mạt không vừa mắt, lần này thấy Trần Mạt kinh ngạc liền sung sướng bật cười.
Trần Mạt mất mặt, hận muốn chết, lại không cách nào phản bác được, cho đến khi Hà Song Diệp rời đi cũng chỉ có thể nổi giận đùng đùng, gọi điện thoại cho Huyền Minh Thạch.
Mặc dù không muốn dính dáng tới Huyền gia, nhưng tốt xấu Huyền Minh Thạch cũng là con bà.
Huyền Minh Thạch nghe điện thoạt, Trần Mạt ủy khuất nói bà bị một nữ tử hỉ mũi chưa sạch bắt nạt.
Tình huống vì sao thì không nói, chỉ nói đi nói lại Hà Song Diệp làm mình mất mặt, dù không còn liên quan gì tới Huyền gia nhưng dù gì đi nữa bà cũng là mẹ chồng của Hà Song Diệp, cô như thế làm mất dạy…!
Huyền Minh Thạch căn bản cũng không nghe được mấy câu, dạo gần đây anh bận đến sứt đầu mẻ trán, đợi thanh âm ồn ào bên tai dần dần hạ xuống liền nghe được trọng điểm: “Minh Thạch, lúc còn bé con rất thích chơi với con gái của Tống gia mà? Dạo này hai đứa…”
“Không có.”
Huyền Minh Thạch rốt cuộc cũng nhận ra người từ nãy đến giờ nói không dừng là ai, sắc mặt anh lạnh dần, giọng nói không có chút ấm áp nào: “Nếu không đủ tiền ăn chơi thì đi mà tìm chồng bà, hoặc tìm đứa con trai kia của bà đi.”
Trần Mạt sau khi kết hôn với Cố Dịch cũng sinh được một đứa con trai.
Trần Mạt không dám tin nhìn lại màn hình điện thoại, đúng là Huyền Minh Thạch mà, xác nhận mình cũng không để lộ một chút chuyện gì bất thường, nhưng sao đứa con trai vốn dĩ hay ỷ lại bà hôm nay lại thành ra thế này?
Bà sợ hãi: “Minh Thạch, con biết con vừa mới nói gì không?”
“Lời tôi nói ra tôi đương nhiên biết rõ, không phải mẹ cũng đã nói rồi sao? Bà chiếu cố cũng không đến tôi, chuyện Huyền gia của chúng tôi cũng không liên quan gì đến bà.”
Lúc trước có bao nhiêu mong chờ tình thương của người mẹ, hiện tại liền có bấy nhiêu thất vọng.
Trần Mạt thét chói tai: “Minh Thạch, con ăn nói như vậy đấy à? Huyền gia dạy dỗ con như vậy à, biết vậy ta sẽ không để con lại Huyền gia…”
Huyền Minh Thạch không muốn nghe nữa, để điện thoại sang một bên, bật cười, bấm nút tắt âm thanh, mặc kệ đầu dây bên kia huyên thuyên.
Trần Mạt mắng một trận xong không thấy Huyền Minh Thạch đáp lại, tưởng đối phương đã biết nghe lời, lại nói thêm một đống lời dạy dỗ, kết quả vẫn không nghe bên kia đáp lời mới biết người ta đã sớm mặc kệ mình rồi, tức giận đến khuôn mặt cũng tái đi, không còn cách nào đành cúp máy.
Huyền Minh Thạch nhìn điện thoại đã tắt, liền cầm điện thoại lên gọi cho Hà Song Diệp.
Hà Song Diệp đang cùng các bạn đến một quán cà phê sách trong dãy nhà cổ, mỗi người gọi một ly trà sữa, an tĩnh xem sách bên song cửa sổ.
Nhìn điện thoại Huyền Minh Thạch gọi tới, Hà Song Diệp cười cười.
Đây là già bị đánh vội tìm trẻ bất bình sao?
Hà Song Diệp nói với các bạn mấy câu, sau đó ra ngoài nghe điện thoại.
“Hà Song Diệp, cô đang ở đâu vậy?”
Vừa gọi tới liền quan tâm cô đang ở đâu?
Hà Song Diệp đáp: “Ở gần nhà tôi.”
Cô nói nhà của cô, ý tứ chính là biệt thự bên kia không phải của cô, nhà của cô là ở vùng quê yên bình đó, duy nhất chỉ có ở nơi đó sao?
Đáy mắt Huyền Minh Thạch hơi sẫm, ừ một tiếng.
Một tiếng này làm Hà Song Diệp biết mình đã chọc giận Huyền Minh Thạch rồi.
Huyền Minh Thạch: “Trở về cũng không nói với tôi sao?”
“À, trở về thăm ba mẹ tôi một chút thôi.
Yên tâm, bọn họ không nghi ngờ gì quan hệ của chúng ta.” Hà Song Diệp trấn an, cố gắng chứng minh mình là một đối tác đáng tin tưởng.
Huyền Minh Thạch:…!
Tôi để ý cái này sao?
Tức chết rồi, Huyền Minh Thạch anh tức muốn chết rồi.
Anh biết Hà Song Diệp giấu anh một mình chạy về quê liền tức muốn chết, chuyện người mẹ anh từng yêu thương vô cùng vừa gọi điện thoại muốn anh trách cứ cô đều đã quăng ra sau đầu.
Hà Song Diệp cho rằng Huyền Minh Thạch lo lắng, bổ sung vài câu: “Anh yên tâm đi, chuyện ba mẹ tôi tự mình giải quyết được.”
“Hà Song Diệp, cô bị ngốc đúng không?” Huyền Minh Thạch nhịn không được nói ra.
Hà Song Diệp: “Sao đột nhiên lại mắng tôi?”
Cô cảm thấy ủy khuất, rõ ràng cô đã cố gắng hết sức, nỗ lực hòa hợp cùng sống thật tốt, sao lại còn bị mắng thế này, cô sai chỗ nào rồi?
Huyền Minh Thạch hít sâu một hơi, cảm giác mình sắp bất tỉnh đến nơi rồi.
Anh cố gắng điều chỉnh tâm tình, cảm nhận được chính mình hơi quá đáng, hai người bọn họ quan hệ thế nào, chính là giao dịch, không phải là vợ chồng thực sự.
Huyền Minh Thạch cẩn thận nói xin lỗi.
Hà Song Diệp hít hít mũi: “Tôi thật sự rất nghiêm túc thực hiện công việc này, anh đừng lo lắng.”
Mười triệu nha, không làm tốt đương nhiên sẽ không lấy được tiền chứ sao.
Huyền Minh Thạch lại một lần nữa phát cáu.
Anh lại hít một hơi sâu, đoán chừng chính mình phải đi học thiền cho bình tĩnh, bằng không sẽ bị Hà Song Diệp khắc chết.
Anh nói với Hà Song Diệp: “Lẽ ra lần này cô phải nói cho tôi biết chứ không nên về nhà ba mẹ một mình, cô hiểu không?”
“Hiểu.”, lần sau muốn về nhà phải báo cho lão bản một tiếng, trao đổi rõ ràng để tránh chuyện bất ngờ khó xử lý, Hà Song Diệp vội vàng ghi nhớ.
Huyền Minh Thạch nghe một tiếng đáp ngoan ngoãn này, tức giận lập tức bay mất.
Sau khi cúp điện thoại, Huyền Minh Thạch nhìn thoáng lịch làm việc, chi chít một đống thứ còn chưa làm.
Thật sự không nhìn nổi nữa, anh trực tiếp gọi trợ lý, hỏi mình có thể nghỉ mấy ngày không.
Trợ lý bật cười: “Lão bản, anh còn cả đời để kiếm tiền mà.”
Huyền Minh Thạch vừa nghe liền hiểu, vài ngày thì có thể sắp xếp được.
Anh quyết định đi tìm Hà Song Diệp nói rõ ràng, cái quỷ gì, chuyện vợ nhỏ nhà mình bỏ về nhà mẹ đẻ phải từ trong miệng người mẹ xa xôi không khác gì người ngoài kia kể tội mới biết được, làm chồng như anh nói ra liền khiến người ta cười chết mất.
Trợ lý vừa nghe, động tác nhanh nhẹn thay Huyền Minh Thạch đặt vé máy bay.
Bởi vì Huyền Minh Thạch là một ông chủ bình dị gần gũi, tâm nhiều chuyện của trợ lý cũng rục rịch, hỏi: “Lão bản, anh muốn đi Z thành làm gì?”
Huyền Minh Thạch cười cười: “Tôi muốn đi Lãng Xuyên.”
Trợ lý: À…!
Huyền Minh Thạch liếc mắt, nhếch miệng: “Cái này mấy người độc thân không hiểu được đâu!”
Vạn tiễn xuyên tim, trái tim trợ lý nhỏ liền bị kỳ thị cùng thương tổn rồi….