Ta Là Vợ Của Nam Phụ

Chương 27: Khoảnh Khắc Lịch Sử


Đọc truyện Ta Là Vợ Của Nam Phụ – Chương 27: Khoảnh Khắc Lịch Sử


Huyền Minh Thạch kéo Hà Song Diệp đến một góc hoa viên mới buông tay, vẻ mặt tức giận: “Cô và hắn ta đang làm cái gì vậy?”
Hà Song Diệp bất đắc dĩ: “Tôi vừa gặp qua anh ta có đúng một lần, ai biết người kia lại quá phận đến thế.”
Bản thân Huyền Minh Thạch cũng không hiểu vì sao mình lại không vui.

Anh đạp một cước vào chân cột, đáy lòng vẫn chưa hết khó chịu.

Hà Song Diệp không hiểu nổi, rõ ràng vừa rồi anh vẫn rất bình tĩnh mà.

Cô nghi hoặc, chẳng lẽ diễn biến đã thay đổi, số phận Huyền Minh Thạch sẽ không như trong truyện chứ?
“Cô nhìn cái gì!”, Huyền Minh Thạch hít sâu một hơi, “Cô cứ vậy mà thích Dương Nhạc Du à?”
Thích?
Hà Song Diệp lắc đầu: “Dung mạo cũng không đẹp mắt bằng anh, nếu nói thích, còn không bằng thích anh.”
Đây cũng là lời thật, Hà Song Diệp cũng không thích vẻ mặt hồ ly, trong mắt tràn ngập tính toán, nếu thật sự thích người kia thì cô chắc chắn sẽ bị chỉnh đến thảm thương.

Một câu này của Hà Song Diệp làm Huyền Minh Thạch sửng sốt, anh chăm chú nhìn cô, hầu kết trượt trượt lên xuống tựa hồ như có chút rung động.

Bất quá anh cũng nhìn thấy đáy mắt trong suốt của cô, một chút nhu tình cho anh cũng không có.

“Coi như cô có mắt nhìn, có muốn chọn thì chọn Hoàng Mao vẫn hơn Dương Nhạc Du.”, Huyền Minh Thạch xoay người, “Được rồi, tạm thời cô nghỉ ngơi ở đây đi, một lát 7 giờ rưỡi sẽ bắt đầu nhập tiệc, đến lúc đó tôi sẽ trở lại.”
Hà Song Diệp kéo tay áo vest của Huyền Minh Thạch: “Không phải anh đã dặn tôi không được rời anh sao?”
Huyền Minh Thạch cười cười: “Vậy mang cô đi xem kịch vui nhé?”
Thật ra lúc anh vừa nói muốn cô ngồi lại chỗ này liền hối hận, bất quá lời đã nói ra thì không thể thu lại nhưng may sao nữ nhân này cũng rất biết nghe lời.

Dẫn Hà Song Diệp lên lầu hai của Lâm gia, Huyền Minh Thạch nhìn thoáng qua phòng đầu tiên.

“Anh mang tôi tới đây làm gì?” Hà Song Diệp có dự cảm bất hảo.

Huyền Minh Thạch ra hiệu cho Hà Song Diệp nhỏ giọng: “Theo tôi.”

Hà Song Diệp lập tức nghe lời, cô đương nhiên muốn biết chuyện gì đang xảy ra nha.

Lúc này, cách một cánh cửa, Vân Mộc Hương đang bị Cố Nam Hành đè ở tủ quần áo, bị hôn đến thất loạn bát tao, không tìm được phương hướng.

Sau một hồi kích thích, Vân Mộc Hương cắn cắn cánh môi sưng mọng, ủy khuất nhìn Cố Nam Hành: “Không phải anh còn đang bận cùng vị hôn thê…”
Cố Nam Hành nhìn chòng chọc Vân Mộc Hương, cánh tay siết chặt vòng eo trong tay như muốn bẻ gãy: “Nói, sao em quen biết Dương Nhạc Du?”
Vân Mộc Hương nghi hoặc cùng khó hiểu: “Liên quan gì đến anh?”
“Còn muốn giả vờ với anh sao? Không có hắn thì không có cách nào em vào được đây.

Em là cùng Dương Nhạc Du vào cửa, đừng tưởng anh không biết!”
Nhìn trong mắt người kia là lửa giận ngùn ngụt, Vân Mộc Hương xoay đầu đi, khóe mắt lấp lánh một giọt nước mắt: “Buông tha cho em…”
“Buông tha em? Còn anh thì sao?”
” Cố Nam Hành, anh biết em muốn gì, căn bản giữa chúng ta không có khả năng!”
” Câm miệng!”
Dương Nhạc Du mang theo một túi lễ phục đẹp mắt, nghe được đối thoại bên trong, khóe miệng cong lên, bình tĩnh gõ cửa, thanh âm cũng rất lớn: “Mộc Hương, em ở đâu? Anh đem trang phục tới cho em.”
Vân Mộc Hương nghe được thanh âm này, kinh hỉ trong mắt liền lóe lên.

Cố Nam Hành nghe được giọng Dương Nhạc Du, đố kị lại càng lan tràn, cánh tay trên eo Vân Mộc Hương càng thêm dùng sức.

Vân Mộc Hương hoảng sợ trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn Cố Nam Hành.

Ánh mắt đó khiến Cố Nam Hành đang kích thích trở bình tĩnh hơn, hắn thả lỏng tay, Vân Mộc Hương vội vàng chạy ra mở cửa, nhào vào lòng Dương Nhạc Du: “Cứu em…”
Cô khóc rấm rứt, áo choàng tắm trên người mở rộng, lộ ra một mảnh xuân tình, cùng với không ít dấu vết mờ ám.

Dương Nhạc Du bình tĩnh nhìn nam nhân đang đứng trong phòng, người kia đang dùng ánh mắt hung ác nhìn người trong ngực anh, thanh âm tràn ngập dã tâm cùng ép buộc: “Vân Mộc Hương, anh cho em 3 giây để quay lại đây.”
Dương Nhạc Du cảm nhận được người trong ngực hoảng sợ, cánh tay siết chặt hơn một chút, khe khẽ vỗ lưng cô: “Vân Mộc Hương, có anh ở đây rồi, không phải sợ.”
Thân thể Vân Mộc Hương run lên, muốn tránh khỏi vòng tay đó.


Cố Nam Hành nhìn dao động của Vân Mộc Hương, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lại rét lạnh nhưng đang nhắm một con mồi: “Một…”
Vân Mộc Hương vươn tay muốn đẩy Dương Nhạc Du ra: “Xin lỗi.”
Cố Nam Hành lại tiếp tục: “Hai…”
Vân Mộc Hương tiếp tục dãy dụa, chắc là do Dương Nhạc Du nhất định không thả cô, thanh âm năn nỉ của cô vang lên: “Nhạc Du, em xin anh….”
Nước mắt nóng hổi rơi xuống tay áo Dương Nhạc Du, như thiêu đốt da thịt, hắn cuối cùng cũng buông tay, thả người.

Cố Nam Hành chưa kịp đếm tiếp, Vân Mộc Hương đã chạy vào trong phòng, quỳ dưới chân Cố Nam Hành, thấp giọng nức nở.

Cố Nam Hành không chút thương hại nhìn xuống, túm người đứng thẳng lên, tới cửa dùng sức đóng lại.

Để lại Dương Nhạc Du trầm mặc đứng trên hành lang.

Dương Nhạc Du khổ sở sao?
Hà Song Diệp chăm chú nhìn Dương Nhạc Du, tìm tiết này không có trong cốt truyện, xem ra mọi thứ đều thay đổi.

Huyền Minh Thạch nhanh chóng kéo cô vào một góc, thở cũng không dám thở mạnh.

Lúc này Dương Nhạc Du cũng đã thôi thất thần, lập tức đi tới chỗ hai người bọn họ.

Huyền Minh Thạch nheo mắt, nắm chặt tay Hà Song Diệp, đem người trực tiếp đẩy vào tường.

Bất ngờ bị đẩy vào tường, Hà Song Diệp bị đụng đầu đau liền theo phản xạ kêu lên, thanh âm cũng rất nhỏ, nếu không chú ý chắc chắn sẽ không phát hiện ra.

Hà Song Diệp nhìn Huyền Minh Thạch một tay nâng cằm, một tay đỡ cổ cô, khuôn mặt nam tính của anh đột nhiên phóng lớn trước mặt cô.

Đây là hôn môi trong truyền thuyết à?
Đáy lòng Hà Song Diệp lập tức khẩn trương, cũng may, vầng tuấn tú của Huyền Minh Thạch vừa chạm tới trán nhỏ trắng bóng của cô thì Dương Nhạc Du đã xuất hiện.


Hắn nghe thấy bên này có động tĩnh, không nghĩ tới lại là Huyền Minh Thạch và Hà Song Diệp.

Dương Nhạc Du cong khóe miệng, lấy điện thoại chụp một tấm, sắc mặt phá lệ âm trầm.

Hà Song Diệp đẩy Huyền Minh Thạch ra, đỏ mặt lúng túng: “Anh vừa làm gì vậy?”
Cô nghe được tiếng chụp hình, người này vậy mà lại chụp lén, hơi quá đáng.

Huyền Minh Thạch sờ sờ khóe môi, bày ra biểu tình vô cùng thỏa mãn nhìn Dương Nhạc Du, tràn đầy khiêu khích.

Cũng sắp thành diễn viên đích thực rồi, bọn họ thật ra cái gì cũng chưa làm….!
“Các người đã ở đây bao lâu rồi?” Dương Nhạc Du cất điện thoại, trầm giọng hỏi.

Huyền Minh Thạch lại ôm eo Hà Song Diệp muốn rời đi: “Tôi nói, chuyện này liên quan gì đến cậu?”
Dương Nhạc Du chặn đường: “Tôi muốn biết hai người đã rình rập ở đây bao lâu rồi.”
Lời này chọc cho Huyền Minh Thạch bật cười, anh khinh thường hất tay Dương Nhạc Du: “Có liên hệ gì tới cậu, gia đây muốn tìm một chỗ nói chuyện với vợ cũng phải báo cáo à? Dương gia các người rảnh rỗi quá hay sao mà còn quản lắm chuyện thế?”
Nói xong liền nghênh ngang rời đi.

Vừa xuống lầu, Huyền Minh Thạch đã nghe Hà Song Diệp oán giận: “Suốt ngày ôm ôm ấp ấp, còn không ngại người ta không vừa mắt.”
Huyền Minh Thạch cười cười, trên danh nghĩa bọn họ rõ ràng là vợ chồng, diễn một chút thuận tiện áp bớt lời ong tiếng ve.

Hà Song Diệp không phải không hiểu chuyện này, không phản kháng nhưng sắc mặt cũng không tốt.

Sau đó, Hà Song Diệp cũng buồn chán không còn tâm trạng ăn bánh ngọt, ngồi một bên nhìn Huyền Minh Thạch chơi game trên điện thoại chờ đến thời gian làm lễ.

Buổi lễ cuối cùng cũng được cử hành, nhân vật chính lên sân khấu, khách quan vỗ tay, cụng ly chúc mừng, sau đó liền kết thúc, ai về nhà đó đi ngủ.

Một đám khách nhân đều muốn như vậy, Hà Song Diệp nhìn hai nhà bắt đầu đứng chung một chỗ chụp hình, đang định thở phào trút gánh nặng thì nghe thấy có tiếng la hoảng.

Cô không nhịn được hiếu kì nhìn qua, liền thấy một nữ nhân mặc lễ phục họa tiết hoa bách hợp cầm một chiếc túi trân châu nhỏ không ngừng lùi lại, mà Vân Mộc Hương là đứng ngay bên cạnh.

Vân Mộc Hương cầm ly rượu trong tay, hoang mang: “Không phải, không phải…”
Hà Song Diệp phát hiện, bộ lễ phục trên người Vân Mộc Hương giống y hệt với cô.


Cô không khỏi đảo mắt một chút liền nhìn thấy Dương Nhạc Du đứng một bên xem kịch vui.

Không phải đã nói bộ y phục này chưa từng được đem đi trình diễn, cũng chưa có ai mặc qua sao, sao Vân Mộc Hương lại có một bộ giống cô?
Cô lui về sau một bước, dẫm trúng chân Huyền Minh Thạch, cả người mất thân bằng muốn ngã sấp xuống, may mà có Huyền Minh Thạch sau lưng đỡ lại.

“Xin lỗi.”
Huyền Minh Thạch giơ tay ra: “Bây giờ cô nhấc chân lên đã, sau đó khoác cánh tay tôi.”
Hà Song Diệp ngẩn đầu, nhìn ánh mắt sáng ngời như bảo thạch của Huyền Minh Thạch, nhanh chóng nghe theo lời anh.

Huyền Minh Thạch giật giật hầu kết, một tay kéo cô sát vào mình: “Khoác tay nào.”
Hà Song Diệp vươn tay phối hợp, khoác lấy cánh tay anh, đáy lòng còn đang phập phồng lúc này như tìm thấy một điểm tựa, lập tức an yên trở lại.

Người bị Vân Mộc Hương đụng phải là Diêu Dao, cũng là hôn thê của Cố Nam Hành.

Nói trắng ra, hai cô gái này chính là tình địch của nhau.

Trên váy Diêu Dao có một vệt rượu đỏ rất lớn mà ly rượu trong tay Vân Mộc Hương thì không còn bao nhiêu.

Chưa cần nói đến quan hệ của bọn họ, chỉ cần nhìn qua ai cũng biết Vân Mộc Hương làm đổ rượu lên người Diêu Dao.

Lại nói thêm, trong bữa tiệc này đương nhiên có không ít người biết thân phận của Vân Mộc Hương, qua một lát toàn bộ đám người liền biết Vân Mộc Hương là nữ nhân mà Cố Nam Hành bao dưỡng.

Vân Mộc Hương ở bên kia bày ra vẻ mặt vô tội, cố sức giải thích, đương nhiên, không ai tin một thiên kim tiểu thư như Diêu Dao lại muốn hãm hại một nữ nhân không ra gì như thế.

Thậm chí còn có người bắt đầu chất vấn Vân Mộc Hương, hỏi cô vì sao lại vào được nơi này.

Bữa tiệc này rõ ràng không giành cho người có thân phận như Vân Mộc Hương.

Trong lúc Vân Mộc Hương gấp đến xoay vòng thì Cố Nam Hành bước ra từ đám đông, trầm mặc đi tới đối diện cô, nghiêm túc nói: “Xin lỗi đi.”
Hà Song Diệp kinh ngạc trừng lớn hai mắt, quả là khoảnh khắc lịch sử, nam chính công khai bắt nữ chính xin lỗi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.