Ta Là Vợ Của Nam Phụ

Chương 20: A Đau Quá!


Đọc truyện Ta Là Vợ Của Nam Phụ – Chương 20: A Đau Quá!


Còn đang bận bịu hưởng thụ mic vị, Huyền Minh Thạch đột nhiên nhớ tới Hà Song Diệp vẫn còn đang ở trước mặt: “Cô ăn chưa?”
Đối với sự quan tâm của anh, Hà Song Diệp không mặn không lạt nói: “Lát nữa về ăn sau.”
Huyền Minh Thạch nhìn cô mấy giây, rốt cục buông đũa, uống ly trà chanh bên cạnh: “Vậy nói chính sự trước.”
Huyền Minh Thạch rời bàn, ngồi xuống sofa, ra hiệu cho Hà Song Diệp ngồi xuống: “Tối mai chúng ta có một tiệc đính hôn, tôi nhất định phải ra mặt, ba tôi ngày mai không đi được cho nên tôi phải đi một chuyến.”
Hà Song Diệp: “Ừ.”
Huyền Minh Thạch nhìn Hà Song Diệp giả ngu, cũng không vạch trần cô: “Cô là vợ tôi, phải cùng nhau đi.”
Hà Song Diệp đương nhiên biết là như thế!
Cô còn nhớ rõ tình tiết đó trong tiểu thuyết, ở tiệc đính hôn của cậu ấm Lâm gia, Lâm Hữu Hào, nam chính đi cùng với hôn thê, nữ chính lại đi với một người đàn ông khác, sau đó sóng gió một trận…!
Cô không muốn dính dáng tới đôi nam nữ kia, không hề muốn đi chút nào, đã đụng mặt mấy lần, lần nào cũng rách việc thì lần này đương nhiên cũng bảo đảm không yên ổn, nhất định sẽ xảy ra chuyện.

“Tôi không đi….”, Hà Song Diệp quyết định giả chết, “Anh có nhiều nữ nhân vây quanh như vậy không lẽ không tìm được ai đi cùng, Tiểu Tiểu cũng không tệ.”
Huyền Minh Thạch:…!
Nhìn đáy mắt muốn né tránh của Hà Song Diệp, Huyền Minh Thạch chớp mắt, chẳng lẽ Hà Song Diệp còn sợ đi dạ tiệc sẽ gặp người quen à?
“Cô sợ cái gì? Hà Song Diệp? Hai người chúng ta cũng đã ký thỏa thuận rồi, cô cũng đồng ý sẽ đảm đương thật tốt trách nhiệm của một người vợ.

Mấy loại tiệc xã giao hào môn linh tinh cũng không cần cô bận lòng, tôi tự mình chống đỡ được.

Bất quá lần này là phải đi, không đi chính là không cho người ta mặt mũi, quan hệ với đối phương cứ thế vứt sạch.”
Tuy Huyền Minh Thạch cùng Hà Song Diệp kết hôn không mời người nào, chỉ có mấy người thân thiết nhưng trong giới cũng biết Huyền Minh Thạch anh đã kết hôn, nếu như Hà Song Diệp không đi, liền sẽ có nhiều lời ra vào, tỷ như kết hôn chưa đến một năm đã trở mặt thì cũng hơi phiền phức.

“Chưa kể, nếu cô không đi thì về sau sẽ có không ít người muốn giới thiệu đối tượng cho tôi.” Huyền Minh Thạch nhớ tới lúc chưa kết hôn, hàng ngày tốn không ít thời gian ứng phó với an bài xem mắt của người nhà, bao nhiêu tiệc xã giao cũng bị đẩy đi, xoay vòng không thoát ra nổi…!Lập tức muốn rùng mình.

Hà Song Diệp mấp máy môi, trong lòng vô cùng lo lắng, cô không muốn đi không phải vì đôi nam nữ kia, mà chính cô là một người bình thường, trong vòng vây hào môn chói lòa thì nhất định cô sẽ khó mà bình an, cả người nhất định sẽ không khác gì một trò hề.

Muốn cự tuyệt lại nhớ tới hợp đồng kia…!
“…” Hà Song Diệp mấp máy môi, khẩn trương nắm chặt tay, “Tôi cũng biết phải làm thế nào…”

Huyền Minh Thạch nhìn Hà Song Diệp bối rối, đáy lòng đột nhiên có rung động kì quái.

Anh nghiêng đầu nhìn Hà Song Diệp, nói ra một câu khẳng định: “Chỉ cần theo tôi là được.”
Thẳng đến lúc Hà Song Diệp đã rời đi, Huyền Minh Thạch vẫn còn thắc mắc, rung động trong một khắc kia là gì, anh vốn nên cười nhạo Hà Song Diệp nhưng ý định này loại hoàn toàn không xuất hiện, trong nháy mắt anh thậm chí còn có xung động muốn bảo vệ người phụ nữ này.

Mới vừa rồi, anh cảm giác Hà Song Diệp trước mặt lại có chút xa lạ nhưng lại vẫn rất quen thuộc, xa lạ vì anh phát hiện Hà Song Diệp có chút khác với lúc trước, quen thuộc vì anh biết cô sẽ phản ứng như vậy.

Huyền Minh Thạch cảm giác mình điên rồi.

Vươn khuỷu tay che mắt, Huyền Minh Thạch uể oải nằm ra sofa, nhớ tới lúc trước mình gặp Hà Song Diệp.

“Huyền ca!”
Huyền Minh Thạch ngồi thẳng dậy, liền thấy Trần Khang cùng Lâm Thần Hi đứng trước cửa.

“Gì đó?”
Trần Khang nhe răng: “Em muốn ăn.”
Sắc mặt Huyền Minh Thạch cứng đờ, nhìn mấy món được bày trên bàn, là muốn cái này sao?
Lâm Thần Hi gật đầu: “Em cũng muốn.”
Huyền Minh Thạch hít một hơi: “Không phải các cậu đã đặt đồ ăn rồi sao?”
Thông thường bữa trưa đều dùng app đặt mấy món về ăn, hôm nay được Hà Song Diệp đem cơm tới, cho nên anh cũng không quan tâm lắm bọn nhỏ này hôm nay ăn gì.

Trần Khang mím môi nhìn bàn cơm, nuốt một ngụm nước bọt: “Huyền ca, chị dâu có nhận đặt làm bữa trưa không?”
Huyền Minh Thạch:…!
Cuối cùng Huyền Minh Thạch vẫn thành công bảo vệ được mỹ thực của mình, anh biết thừa mấy nhóc con háu đói này đã đặt cơm trưa rồi, chỉ là chưa kịp giao đến.

Bất quá cũng không thể keo kiệt, Huyền Minh Thạch bất đắc dĩ nhắn tin cho Hà Song Diệp, nhờ cô nấu cơm tối nhiều một chút, bữa tối sẽ nhiều thêm 6 miệng ăn.


Về đến nhà đọc được tin nhắn này, Hà Song Diệp thiếu chút nữa muốn ra cửa một chuyến,đi tới trụ sở mà cắn người.

Buổi tối đến, Hà Song Diệp đem theo 7 phần cơm, đảm bảo Tiểu Tiểu cũng có một phần.

Trần Khang thấy một đống lớn đồ ăn, cảm động đến rơi nước mắt: “Chị dâu, chị là người tốt nhất.”
Cả một bàn cơm lớn này là Hà Song Diệp cùng dì Trương làm, cô cũng thuận tiện rèn luyện tay nghề làm cơm.

Quang Vinh lúc nghe được chuyện này chỉ biết khinh bỉ nhìn mấy người Trần Khang như cún con vẫy đuôi vây quanh Hà Song Diệp, còn dám bắt vợ của lão bản nấu cơm, rất có can đảm!
Bởi vì Tiểu Tiểu còn đang bận trực, một đám nam sinh còn xuống lôi kéo cô lên, dứt khoát đặt bảng “Không làm phiền”, giữ người lại cùng ăn cơm.

Tiểu Tiểu mất tự nhiên: “Cảm tạ…”
Ngô Minh Húc ngồi cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Ủa chị còn ngại ngùng cái gì, chúng ta biết nhau cũng lâu vậy rồi còn gì.”
Tiểu Tiểu yếu ớt gật đầu.

Hôm nay có sườn nướng ban trưa Trần Khang đã thấy, còn có cá chiên sốt cà sở trường của dì Trương, Hà Song Diệp làm thêm gà kho dứa cay và thịt bò xào hoa tỏi.

Trần Khang gắp một đũa thịt bò xào hoa tỏi, hạnh phúc nhấm nháp: “Quá tuyệt vời.”
Những người khác cũng không đợi, bắt đầu ăn cơm.

Tiểu Tiểu có điểm ngại ngùng, liền gắp một ít gà kho dứa cay gần mình nhất.

Cô chưa được ăn cơm Hà Song Diệp làm bao giờ, bất quá chiếc bánh mochi lần trước ngon như vậy, cô cũng chưa quên.

Gà kho dứa cay màu rất đẹp, chua cay nhàn nhạt, vị mặn vừa phải, dứa rất mềm, thấm mọng nước sốt, không quá chua cũng không làm rát lưỡi, thịt gà non mềm trơn mượt…!
Một bàn 8 người này chỉ có Quang Vinh trầm ổn, Hà Song Diệp cùng Huyền Minh Thạch vẫn tính là bình tĩnh, những người khác đều giống như điên loạn bắt đầu hỗn chiến, ngay cả Tiểu Tiểu mới vừa rồi căng thẳng lúc này cũng không nhịn được chiến đấu với đám trẻ kia giành đồ ăn một chút.


Bọn họ giống như tiểu hài tử tham ăn, vui vẻ tranh đoạt mĩ vị, chưa tới nửa giờ đã ăn xong, chừa lại mấy chiếc hộp trống rỗng.

Trần Khang vốn là một cậu nhóc ham ăn, cũng không để xót lại nước sốt gà cay, đem trộn cùng chỗ cơm còn trong nồi, ôm cả nồi cơm lớn mà ăn.

Dọn dẹp xong xuôi, Tiểu Tiểu liền trở về vị trí, đám người còn lại ngồi dính ở ghế sofa, thỏa mãn vuốt bụng, một chút cũng không muốn động đây.

Trần Khang hưởng thụ nói: “Xem ra tôi chính là cậu bé hạnh phúc nhất quả đấy này.”
Ngô Minh Húc khiếp sợ: “Lại còn muốn làm con trai Huyền ca?”
Trần Khang hoang mang: “Gì? Là được ăn ngon thì thỏa mãn thôi, không hề có ý muốn chiếm tiện nghi gì nha.”
Quang Vinh không nhịn được vỗ trán, quả nhiên có thêm Trần Khang thì chỉ số thông minh của cả đội bọn họ bị kéo xuống không ít.

Lúc đến là Hà Song Diệp tay xách nách mang, ra về Huyền Minh Thạch liền tự giác cầm túi lớn đựng mấy hộp đồ ăn đã hết.

Theo sau Huyền Minh Thạch, Hà Song Diệp chăm chú nhìn cánh tay hữu lực đang cầm chiếc túi kia.

Đột nhiên, Huyền Minh Thạch dừng bước: “Này….”
Hà Song Diệp không kịp phản ứng, cái trán nhỏ đụng phải bả vai Huyền Minh Thạch, cả người dính vào lưng anh.

Vừa vặn đúng lúc Tiểu Tiểu từ trong thang máy đi ra trông thấy, cô nháy mắt mấy cái, làm bộ như không thấy gì cả, vẫy tay cười hì hì đi mất.

Hà Song Diệp vội vàng bướt rụt lại: “Xin lỗi, không chú ý.”
Huyền Minh Thạch lắc đầu: “Không sao, bình thường đi đứng đều không nhìn đường hả?”
Hà Song Diệp sờ sờ vành tai đỏ ửng, nóng như vậy đương nhiên đã cho người ta biết cô lúc này có bao nhiêu xấu hổ, vừa rồi trong đầu cô đều là ý nghĩ Huyền Minh Thạch là một người đàn ông tốt, nhất định sẽ là một người chồng tri kỉ…!
Thấy Hà Song Diệp không nói lời nào, Huyền Minh Thạch lại cảm nhận được xung động kia, thật lạ kì….!
“Hôm nay lái xe cô về, trưa mai cùng đi.” Huyền Minh Thạch nói xong cũng xoay người bước đi.

Hà Song Diệp rốt cục cũng thở ra, vừa rồi cô khẩn trương muốn chết, sợ anh sẽ châm chọc cô gì gì đó.

Suốt quãng đường về bọn họ cũng không nói mấy câu.


Tiểu khu Phú Lực có bãi đỗ xe riêng của tiểu khi, hoặc đỗ xe ở bãi chung này hoặc đem xe về tầng hầm nhà mình.

Bất quá hai người quyết định đem xe để ở bãi đỗ xe chung để bảo an thay mã QR code vào cửa mới cho xe rồi đi bộ về nhà một chuyến.

Vừa cất xe vào tầng hầm xong, rẽ phải chuẩn bị theo lối thoát hiểm ra ngoài thì Hà Song Diệp đã trông thấy một thân ảnh quen thuộc, hoảng sợ kéo Huyền Minh Thạch trốn sau một cái cột.

Chỉ bằng một cái liếc mắt, Hà Song Diệp đã nhận ra Vân Mộc Hương.

Huyền Minh Thạch còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, nheo mắt thăm dò kéo Hà Song Diệp ra sau lưng, tự mình nhìn một chút.

Vân Mộc Hương cùng Cố Nam Hành đang cãi nhau.

Bởi vì hôn thê của Cố Nam Hành biết chuyện, hôm nay còn đường đường chính chính đến làm nhục Vân Mộc Hương một phen.

Vân Mộc Hương liền nhịn không nổi, giữa trưa liền chạy tới công ty tìm Cố Nam Hành muốn hỏi rõ ràng bản thân rốt cuộc là gì của anh.

Cuối cùng có được đáp án, Cố Nam Hành là do người nhà ép buộc đính hôn với Diêu Dao, không phải ý nguyện của anh ta, người trong lòng anh ta là Vân Mộc Hương cô.

Nhưng mới vừa rồi hotsearch lại nổi lên một tin, là Cố Nam Hành đăng một bài đăng mới, khẳng định mình không nuôi tiểu tam, cô và anh ta chỉ là bạn.

Thì ra là bạn?
Nghĩ đến dĩ vãng ngọt ngào đã qua, Vân Mộc Hương không khỏi có chút ác ý, cố ý muốn xuống xe, Cố Nam Hành không cho, bọn họ còn ở trong xe phát sinh quan hệ…!
Diễm tình còn chưa tan thì Diêu Dao gọi tới, Cố Nam Hành tức giận quát lên trong điện thoại, nói chính mình không thích cô ta.

Vân Mộc Hương vừa cao hứng liền nhớ tới chính mình hoàn toàn không có thứ gọi là danh phận, như người vô hồn bước xuống xe.

Cố Nam Hành thấy người trong lòng không vui, lập tức xuống xe, kéo cổ tay Vân Mộc Hương, ôm vào lòng.

Vân Mộc Hương hai mắt rưng rưng nức nở: “A, Đau quá!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.