Đọc truyện Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn – Chương 40
“Chàng vẫn vậy lãng tránh ta, cho dù ngàn năm có trôi qua vẫn thế..”
Ánh trăng bát ngát soi chiếu vạn vật, thấm một tầng hàn khí ướt sương, phản chiếu lung linh trên gương mặt đẫm nước của nữ nhân, trông nàng càng thêm xinh đẹp tuyệt trần.
Một đầu tơ bạc theo gió nhẹ phiêu bay, vươn lại trên lọn tóc sắc trắng của ánh trăng mơ màng. Một thân bạch y như tỏa ra hào quang thánh khiết, sen trong hồ nhẹ bung cánh, nhịp nhàng thả ra vô số đốm sáng vây quanh hai người.
Nếu có Đồng Mẫn Mẫn ở đây, chắc chắn nàng sẽ khen đến líu lưỡi.
Chẹp, cảnh đẹp như mộng người như tranh, không mở sô triển lãm để mọi người cùng ngắm thật quá uổng!
Bạch y nữ nhân nâng mắt, không do dự nhìn thẳng vào Đồng Du, khẽ mở miệng gọi.
“Phi Thiên Duyệt!”
Một bàn tay to lớn tiến tới bóp chặt cổ nàng, ngay lập tức liền nghe thấy âm thanh lạnh lùng khiến người khác run sợ.
“Ngươi là ai?”
Biết được cái tên này rốt cuộc có bao nhiêu người, lần trước trong mộng cũng từng có kẻ gọi hắn như thế. Nói không chừng.. Đồng Du híp mắt. Nữ nhân này biết quá khứ hắn là ai?
Không quản đôi tay đang siết lại làm nàng khó thở, ánh mắt nữ nhân như cũ không rời đi hắn, từng giọt lệ như trân châu không ngừng rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp. Nữ nhân nghẹn ngào nức nở từng tiếng, những lọn tóc dài phi sắc phía sau giống như cảm nhận được tâm linh nàng mà phập phồng lên xuống.
“Ta đem mái tóc đổi lấy sự vĩnh hằng, đập vỡ trái tim hoá thân thành liên hoa. Ta không còn máu nhưng lại còn nước mắt, cả đời đã định sẽ rơi lệ vì người không yêu ta.”
Nàng ngẩng lên, đôi mắt hồ thu khoá chặt bóng dáng hắn bên trong.
“Phi Thiên Duyệt, là chàng biến ta thành bộ dạng này!”
Nữ nhân bước tới áp chặt vào người Đồng Du, cánh tay trắng nõn như búp sen khẽ vuốt ve, kéo mặt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Phi Thiên Duyệt! Ta là vì chàng, tất cả đều là vì chàng! Một ngàn năm trước là vậy, một ngàn năm sau vẫn vậy! Phi Thiên Duyệt.. Phi Thiên Duyệt.. Cầu chàng yêu ta..!”
Hai tay mềm mại từ khi nào đã vòng lên cổ Đồng Du, thân hình kề sát ôm trụ lấy thân thể hắn, nhẹ cong môi, dẫn dụ người trước mắt đến chiếm hữu nó.
Nữ nhân vốn một thân trong trẻo thanh khiết, giờ phút này lại dẫn theo quang mang dụ người đến khó tin.
Chỉ một chút nữa! Yêu ta! Chiếm hữu ta! Làm cho ta thần thục bên dưới ngươi!
Nữ nhân mặc dù không mở miệng, nhưng Đồng Du giống như nghe được lời nàng bên tai, cánh môi tiên diễm nhả ra hương khí mê hoặc lòng người. Đồng Du nhìn nàng, ánh mắt trầm xuống.
Nữ nhân nhướn người lên, đôi môi kề cận gần như chạm vào nhau. Nàng mỉm cười, trong đôi mắt đen kéo một tia sáng xanh quỷ mị băng ngang.
Phải, chỉ một chút nữa thôi..
“Hú, chỗ này là chỗ nào vậy?”
Chợt, giọng của trẻ con từ đâu đột nhiên vang lên, trong không gian thanh tĩnh này lại càng thêm rõ ràng, khiến cho hai người dính sát nhau không khỏi cứng đờ ra như tượng.
Đồng Mẫn Mẫn đích thị là kẻ phá bĩnh trăm năm hiếm gặp, thế nhưng lại làm như chốn không người mà te te chạy nhảy. Mãi đến khi đạp trúng bông sen té dập mặt, thế mới chịu đứng yên cho nhờ.
Nàng ôm mũi, đau đến chảy nước mắt, hung hăng trừng bông sen bị đạp mà không xi nhê gì kia.
Ngươi hết chỗ mọc rồi hay sao mà lại mọc dưới chân ta? Hừ, cẩn thận ta bứt ngươi về làm canh chua ngó sen bây giờ!
Bông sen:”…” Đầu năm nay là hoa cũng thật khó! Hay tại ta mọc không đúng hướng phong thủy nhỉ?
Lạnh người! Bông sen ngóc đầu lên, mắt thấy Đồng Mẫn Mẫn nhìn nó đầy thèm thuồng, cánh hoa trải qua bao mưa gió không đổi dời tự dưng thấy run rẩy.
Đồng Mẫn Mẫn liếm môi, ngồi chồm hổm dậy vuốt vuốt bông sen, mỉm cười gian manh.
Nên hầm hay nên hấp ngươi đây? Ta trông ngươi không chỉ đẹp mắt mà còn ngon miệng nữa!
Bông sen.. Chu miêng la ~
“Khụ khụ!”
Đồng Du quả thật là không nhìn nổi nàng làm trò ngốc nghếch, cứ tiếp tục bôi trâu chét chó.. À, là bôi tro chét trấu, đến cả hắn cũng bị mất mặt lây, bèn vờ ho khan nhắc nhở sự hiện diện của hắn với ai kia đang ra sức bứt bông.
Có người sao? Đồng Mẫn Mẫn Mẫn ngẩng đầu ngó quanh, thấy Đồng Du đang đứng che miệng ho liền mặt mày hớn hở, vội buông tha cho bông sen tội nghiệp mà chạy đến chỗ hắn.
Bông sen khóc rống. Tráng sĩ, ơn cứu mạng xin nguyện kiếp sau đền đáp!
Đồng Du hiếm khi cười, nhưng nụ cười gian ác xem ra không kém so với Đồng Mẫn Mẫn là bao.
Không có gì, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nhảy vào nồi đợi ta đã là tốt rồi!
Bông sen.. Đúng là cha nào con nấy!
“Du, con cũng ở đây sao? Mẹ tìm con thật vất vả nha!”
Đồng Mẫn Mẫn hào hứng nắm lấy tay áo Đồng Du lay lay, chợt ngửi thấy hương sen thơm ngát kế bên liền quay đầu nhìn sang bên.
Đồng Mẫn Mẫn.. Người đâu gặp gỡ là chi. Trăm năm biết có duyên gì hay không?
Đồng Du.. Đừng bảo người khác là chúng ta quen nhau.
Nữ nhân trước mắt xinh đẹp tựa như tiên nữ ánh trăng, Đồng Mẫn Mẫn nhìn mà ngây ngất, nước miếng chảy ròng ròng.
Sí Nguyệt nhíu mày.
Đồng Mẫn Mẫn bị mê hoặc thì không nói đi, bản tính háo sắc của nàng Sí Nguyệt rõ hơn ai hết. Nhưng ngay cả Đồng Du tựa hồ cũng bị phân tâm, không chú ý đến tình hình có gì đó bất thường. Cả hai đều không phát giác, khi nhìn thấy bạch y nữ nhân, mày của Sí Nguyệt liền nhíu chặt lại.
Đáng chết, ra là ngươi sao?
Sí Nguyệt hung tàn nhìn nữ nhân.
Sở dĩ nó vẫn chưa làm ra hành động gì, không phải vì nó giỏi kiềm chế, mà căn bản nó đang bị những đóa sen trắng tưởng chừng như vô hại kia trói chân.
Khá lắm! Dám hai lần thiết lập kết giới bẫy nó!
Sự tình bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Nó không chỉ không thể động đậy, mà còn bị tước đi khả năng nói chuyện, nên không thể mở miệng cảnh báo cho Đồng Mẫn Mẫn, biết nữ nhân kia nguy hiểm đến chừng nào.
Những đốm sáng vàng xinh đẹp từ sen trắng vẫn không ngừng tỏa ra, quyến luyến bên thân Sí Nguyệt tạo thành khung cảnh huyền ảo mĩ lệ. Chỉ duy một mình Sí Nguyệt hiểu rõ, bị thứ này quấn thân tuyệt một chút cũng không dễ chịu.
Đồng Mẫn Mẫn, mau nhìn ta!
Sí Nguyệt cắn răng, chịu đựng thứ ánh sáng kì quái cố tình xâm nhập làm rối loạn chân khí nó.
Bên kia, Đồng Mẫn Mẫn ăn đậu hũ bằng mắt đủ rồi, khen đủ rồi liền đưa tay lau nước miếng, đối với Đồng Du nhảy dựng lên mà xỉa tay đâm chọt.
“Ngươi nha, dám giấu mẹ ra đây hẹn hò! Đồ bất hiếu, uổng công mẹ còn lo ngươi gặp nguy hiểm mà chạy đôn chạy đáo đi tìm, thế nhưng ngươi lại ở đây.. Chậc chậc, đúng là trai lớn khó giữ trong nhà, thả ra một cái là xổng chuồng đi nhong nhong. Không thể tin được mà, ngươi đúng là đồ trọng sắc khinh mẫu, trọng nữ nhân khinh tiểu nữ nhân, trọng..”
“Ngươi nói đủ chưa?”
Đồng Du nghiến răng, gân xanh trên trán giật giật, có nguy cơ bạo phát.
Thần kinh của Đồng Mẫn Mẫn cũng nào phải người thường, không biết là cố tình hay vô ý muốn tức chết Đồng Du, còn cố ra sức nhảy lăng xăng mà chỉ tay xỉa xói.
“Chưa xong đâu con, mẹ còn muốn nói tiếp. Ngươi là đồ có trăng quên đèn, có mới nới cũ, vì sắc quên thân, vì dân hoá sói. Ngươi là đồ phụ tình phụ nghĩa, đứng núi này trông núi nọ, ăn trong nồi mà còn dòm thao của người khác, được voi mẹ quất luôn voi con. Ngươi là đồ..”
“Còn nói thêm lời nào nữa, ta liền khâu miệng ngươi!”
Gân xanh Đồng Du co giật đến muốn đứt mạch máu não. Thật là sống không nổi với con bé này mà!
Hừ, đừng tưởng ngươi liếc xéo ta là ta sợ ngươi nhé! Phồng má chu môi. Ứ ừ ư, bùm bùm chát chát!
Đồng Du:”…” Cầu phiên dịch!
Sí Nguyệt đeo tai nghe vào:”Đồ hung hăng bạo lực, đồ vũ phu nhà ngươi! Cầu cho ngươi ế chỏng ế chơ, có lấy được vợ thì cũng là phường tinh tinh hà bá, sư tử hà đông!”
Đồng Mẫn Mẫn:”…” Ai khiến ngươi dịch ra hết vậy, muốn ta chết không có chỗ chôn thân à?
Ác, mắt của hắn là muốn lăng trì ta sao? Nhìn lạnh đến nổi hết da gà! Khụ khụ, chuyển đề tài, chuyển đề tài gấp!
“E hèm, có phải con cũng nên giới thiệu tình nhân của con một chút để mẹ làm quen không nha?” Còn tinh nghịch nháy mắt.
Đồng Du hừ mũi. Đang muốn lên tiếng mắng nàng một tăng, hắn kinh ngạc nhận ra mặt của Đồng Mẫn Mẫn chợt đổi.
Bích Hàn Kiếm trong thân rung lên bần bật, rõ ràng là đang cảnh báo nàng. Đồng Mẫn Mẫn chưa quên nó vốn là thần khí trừ yêu diệt ma, đối với nữ nhân lại nảy sinh dao động sâu sắc, đủ chứng tỏ nữ nhân không phải người thường.
Đồng Mẫn Mẫn ngẩng lên nhìn nữ nhân một thân trong trẻo, nắm tay Đồng Du kéo hắn cách xa nàng ta, liếc mắt nhìn về phía Sí Nguyệt đang hộc ra một ngụm máu nhỏ.
“Ngươi đã làm gì con mèo hư của ta?”
Đồng Mẫn Mẫn híp mắt, chăm chăm nhìn bạch y nữ nhân cảnh giác.
Cánh môi đẹp đẽ khẽ nhếch lên, nữ nhân che miệng cười ra tiếng.
“Khá khen cho ngươi có thể vượt qua kết giới của ta đi vào đây, bản lĩnh xem ra cũng không nhỏ!”
Nữ nhân giống như hoàn toàn thay đổi, khí chất trong suốt ban đầu biến đi đâu mất, thay vào đó là sự yêu dã quỷ mị.
Đồng Mẫn Mẫn loé lên. Ban nãy Sí Nguyệt có nhắc đến kết giới gì đó, hoá ra là nữ nhân này giở trò sao? Nhìn tình hình của Sí Nguyệt có vẻ không được tốt, nếu không thì nó dễ gì để yên cho nàng gọi nó là “Mèo hư” mà không gào lên, ít nhất cũng phải tặng cho mấy đường ngang dọc là còn nhẹ.
Chú ý đến đốm sáng lập loè vây lấy Sí Nguyệt, mỗi lần chúng chạm vào người nó, đầu mày kiêu hãnh liền xoăn tít lại. Đồng Mẫn Mẫn có ngu ngốc cỡ nào, cũng nhận ra được dị trạng của Sí Nguyệt có liên quan đến thứ kia.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Nữ nhân che miệng cười duyên.
“Cũng không có gì, chỉ là muốn công phá tâm mạch của vật cưng kia một chút thôi. Đợi một lát nữa liền có thể thấy được mĩ cảnh, vật cưng xinh đẹp cao ngạo kia điên cuồng bạo phát mà chết.”
“Uổng cho ngươi có cái mặt đẹp như vậy, hoá ra lòng dạ lại rắn rết không gì bằng!”
Đồng Mẫn Mẫn “hừ” một tiếng, quay sang chọt vào eo Đồng Du một cái.
“Bỏ cái tật trêu hoa ghẹo bướm đi nhé! Thấy chưa, đụng phải một lão yêu bà biến thái rồi!”
Ánh mắt còn ra sức chà đạp khinh thường, như thể Đồng Du là một tên sắc lang gặp ai cũng hốt.
Đồng Du thật sự là tức đến hộc máu, hận không thể nhanh chóng tìm chỗ chôn thân luôn ấy chứ. Rốt cuộc là trong đầu của con bé này chứa đậu hũ gì, sao cứ toàn nghĩ ác cho hắn không vậy?
Nhịn. Đại não thông minh của Đồng Du bảo hắn không nên chấp vặt với con bé ưa đâm chọt này, rằng lòng là phải nhịn, nhịn nhịn nhịn. Nhịn cái con khỉ! Đối với dạng người ưa chọc ngoáy này, không đánh không được!
Đồng Du nghiến răng. Nhiều lời làm gì, đưa tay lên véo mặt nàng một cái thật đau. Đồng Mẫn Mẫn cũng hiền lành gì, quay qua cạp một phát lên tay hắn.
Thế là lại có màn đánh nhau gà bay chó sủa!
Gấu gấu! Cục tác, cục tác!!
“Khụ khụ, vất vả hai thím! Xương và nắm thóc của hai người đây!”
Mỗ sói vẫy tay với con gà đang đứng trên đầu con chó, phe phẩy mông dung dăng dung dẻ rời đi!
Hội trường im lặng.
Đạo diễn mặt lạnh nhìn trợ lí chỉ tay:”Mau ra lôi cái kẻ đang gây rối trật tự an ninh kia vào!”
“Tuân lệnh sếp!”
Mỗ sói bị hai người cặp nách khiêng đi, không cam lòng mà ra sức đá chân đá tay vùng vẩy, nhìn đạo diễn đeo kính mát bảnh tỏn mà gào lên.
“Bớ đạo diễn, ta chỉ muốn góp vui thôi mà, lẽ nào như vậy cũng sai sao?”
Đạo diễn tháo kính ra trợn mắt:”Nhờ ơn ngươi góp vui mà tháng trước ta được mọi người góp gạch đá, đến giờ hai mắt vẫn sưng vù đây lày!” Chỉ chỉ chứng tích hùng hồn mà mỗ sói gây ra.
E hèm! Con sói nào đó ngoan ngoãn mặc cho người khiêng đi, trước khi hạ màn còn không quên tống một câu.
“Đạo diễn, ngươi vẫn là nên đeo kính lại, tránh cho mọi người thấy hai con mắt ba số của ngươi mà lăn ra té xỉu!”
Đạo diễn xoa xoa hai con mắt ba số của mình. Đồ độc ác, dám chọt vào nỗi đau của ta! 3.3
“Ngươi thật sự là Phi Thiên Duyệt sao?”
Chợt giọng nghi hoặc của nữ nhân vang lên, kéo lại thần trí của hai kẻ đang hăng tiết vịt đánh nhau bờm đầu. Đồng Du và Đồng Mẫn Mẫn hung hăng quay sang nhìn.
Nữ nhân nhìn Đồng Du một thân chó táp tơi tả, nghi hoặc trong đáy mắt càng thêm sâu.
“Không thể nào! Ta rõ ràng nhớ năm đó ngươi..”
Mắt nữ nhân loé lên, lắc người tránh đi vị trí đứng ban đầu. Hơn chục phiến phi tiêu tinh xảo mỏng như cánh chuồn chuồn cắm trên mặt đất, không nghĩ cũng biết lực sát thương của nó đáng sợ thế nào. Nữ nhân ngẩng đầu, trừng mắt nhìn kẻ đã đánh rách kết giới của nàng.
Hàng tùng nhẹ lay, một thân bạch y phất phới cao thượng đứng trên đầu gió. Nam nhân nghiêng mặt, so với sắc trăng còn lạnh hơn vài phần.
“Hừ, dám ở đây mạo danh Thiên Nữ! Hắc Liên Hoa, ngươi tới số rồi!”
Tiểu kịch trường
Bạch y nam tử:”Hắc liên hoa, ngươi tới số rồi!”
Đạo diễn:”Cắt! Mọi người vất vả, mau thu dọn đồ đạc rồi quẩy thôi nào!”
Đồng Mẫn Mẫn vuốt cằm:”Chà, tài tử mới xuất hiện!”
Đồng Du lườm lườm:”Mới cái gì, xuất hiện từ đầu chương rồi mà giờ mới ló mặt lên, cho thấy mức độ bị dìm hàng không nhẹ!”
Nắm tay bạch y nam nhân run run.
Đồng Mẫn Mẫn gật gật, cũng thêm mắm dặm muối vào:”Nói cũng phải. À, còn có vị tỷ tỷ này nữa! Tỷ có thể nhanh chóng tẩy trang đi được không? Bột phấn trên mặt tỷ rơi rơi nhìn thấy ghê quá à!”
Nắm tay bạch y nữ nhân run run.
Sí Nguyệt hì hụi viết số báo ra sáng mai:Cặp đôi nhà họ Đồng hùa nhau áp bức tinh thần hai diễn viên khách mời!
Tổ đạo diễn mồ hôi chảy ròng ròng. Thời nay làm thú cưng cũng cực ghê, tay trái làm diễn viên, tay phải làm nhà báo.
Mỗi sói từ đâu tủm tỉm bước vào:”Đạo diễn, đi làm một li với ta..” không?
Chưa chi đã bị người hung hăng túm áo.
“Đến đúng lúc lắm!”
Nhìn bạch y nam nữ hè nhau xách đao kề vào hai bên cổ, sát khí đằng đằng, mỗ sói mồ hôi mồ hôi tuôn.
Trường quay khép màn trong tiếng hét thất thanh của mỗ sói. Amen!