Đọc truyện Ta Là Tiên Phàm – Chương 9: Nửa năm đào thải tàn khốc
Dịch giả: Hoa Gia Thất Đồng
Sương khói lành lạnh giăng mắc kín Dược Vương Sơn Trang. Vạn vật chìm lắng trong cảnh sắc mờ nhạt của buổi sớm mai.
Nơi nội viện, hơn trăm thiếu niên mộng vẫn đương nồng. Vả chăng đại viện đã bị phong tỏa bởi một ổ khoá chắc chắn, ai cũng không ra được, nên dù thức giấc cũng chẳng có việc chi để làm. Lũ trẻ chỉ có thể ở yên tại chỗ, rúc vào nhau ngủ tiếp.
Lúc này, một đoàn người vừa tiến đến trước cửa đại viện, thảy đều là những nhân vật cao tầng trong Dược Vương Bang.
Dẫn đầu đoàn người là một lão già râu tóc hãy còn đen, hình mạo uy nghiêm. Lão khoác đại bào tơ lụa, bàn tay nhè nhẹ vuốt một đôi minh châu ánh màu ngọc bích, bên hông treo lủng lẳng một mảnh ngọc bội lung linh sắc xanh. Dáng vẻ lão ung dung lại tràn đầy khí phách.
Theo sau lão là mấy mươi dược sư trung niên, có người nôm phúc hậu tròn trịa, cũng có kẻ trông khắc bạc gầy gò. Họ gom thành từng nhóm lẻ tẻ, thong thả cất bước phía sau.
Đằng sau cùng là mười mấy bạch y đệ tử ăn vận sang trọng, đẹp đẽ. Người nào người nấy dáng mạo phi phàm, hông giắt đao kiếm, cử bộ ổn trọng, rõ ràng đều đã được huấn luyện kỹ càng.
Hai gã đao khách trẻ tuổi canh gác trước viện bấy giờ đương ngủ gà ngủ gật. Đột nhiên phát hiện ra đoàn người kia vừa đến nơi, hai người bọn họ lập tức choàng tỉnh.
Ở trước mặt bọn trẻ, hai người sừng sững uy nghiêm, lúc này lại không giấu nổi vẻ lúng túng. Cả hai quýnh quáng đứng dậy chắp tay thi lễ:
“Trương đại tổng quản, người đến rồi!”
“Trương đại tổng quản có việc chi dặn dò? Người chỉ cần phái hai đệ tử khác qua đây phân phó một tiếng, tiểu nhân sẽ đưa bọn trẻ đến chỗ người ngay!”
Lão già ấy chính là nội vụ đại tổng quản của Dược Vương Sơn Trang, cũng tức là đại thượng ty của những kẻ làm nhiệm vụ canh gác sơn trang như bọn họ.
Trương đại tổng quản lườm hai tên đao khách. Lão phất tay áo, lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Một lũ lười nhác! Ta sai các ngươi đến đây canh gác, là để các ngươi ở đây ngủ gật sao?”
Hai gã đao khách giữ cửa nhất thời sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, chẳng dám biện giải, chỉ luôn miệng van lão tha thứ.
Dược Vương Bang đặt nặng chuyện thứ bậc địa vị. Những nhân vật cao tầng trong bang trước giờ vẫn quản thúc người bên dưới hết sức nghiêm ngặt; giới luật, hình phạt đều rất hà khắc.
Xét trường hợp cắt đặt hai người canh giữ trong đêm thế này, luôn phải có một người duy trì trạng thái tỉnh táo, luân phiên nhau nghỉ ngơi. Hai người bọn họ lại cùng lúc ngủ gục, đã phạm phải bang quy giới lệnh.
“Trở về Giới Luật Viện, mỗi người lãnh nhận ba roi! Đi, gọi lũ nhóc trong viện dậy, chuẩn bị nhập môn bái sư!” Trương đại tổng quản lạnh lùng nói.
Hai gã đao khách trẻ tuổi hy vọng có thể đoái công chuộc tội, bèn tức tốc lấy chìa mở ổ khóa cùng với xích, tiến vào bên trong đại viện; tiếp đó lớn tiếng gọi lũ thiếu niên bấy giờ còn đương say trong cơn mộng đẹp, giục chúng tỉnh dậy, xếp hàng nghênh đón Trương đại tổng quản.
Bên trong đại viện nhất thời trở nên hỗn loạn. Hơn trăm thiếu niên vội vàng xếp thành hàng ngũ.
Tô Trần chẳng biết bị ai đạp cho một cước thật mạnh, từ trong cơn mộng đẹp choàng tỉnh. Y lập tức lấy tay áo chùi nước dãi, chen ngay vào trong hàng ngũ của đám thiếu niên.
Phải mất một lúc, dưới sự chỉ huy của hai thanh niên gác viện, bọn nhóc mới xếp được thành mấy hàng xiêu xiêu vẹo vẹo. Đám thiếu niên chưa từng được huấn luyện qua, có thể miễn cưỡng xếp thành hàng ngũ đã là không tệ.
Trương đại tổng quản tiến vào đại viện. Trông thấy cảnh tượng ngay ngắn, trật tự nơi nội viện, mặt lão phớt vẻ hài lòng.
Mấy bạch y đệ tử kia cũng theo chân lão tiến vào viện. Bọn họ đưa mắt nhìn lũ trẻ khờ khạo vô tri trước mặt, dáng vẻ kiêu hãnh, hiên ngang.
Những tân đệ tử thiếu niên nơi nội viện ngước mục trông số bạch y đệ tử ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ khôn cùng, trong lòng âm thầm tự khích lệ chính mình.
Hiện tại bọn chúng vẫn còn non nớt, song chỉ cần ở Dược Vương Bang dày công khổ luyện vài năm thôi, tất định có thể thoát thai hoán cốt, trở thành những thiếu niên khí độ phi phàm như mười mấy vị sư huynh sư tỷ này.
Trương đại tổng quản lấy từ trong tay áo rộng ra một bản danh sách nội môn đệ tử.
Mục quang hiền từ của lão quét một lượt qua mười nội môn đệ tử vừa mới nhập bang. Lão cất tiếng điểm danh:
“Vương Phú Quý, được Quý phó đường chủ của bang ta tiến cử, từ nhỏ đã tinh thông thi phú văn chương, là nhân tài hiếm gặp. Vì thế được đặc cách trở thành nội môn đệ tử của bản bang, bái Lý Khôi dược sư làm thầy.”
“Ngụy Hàn, được Vương đường chủ của bang ta tiến cử, tuổi còn nhỏ mà đã luyện võ nghệ, tài năng thiên phú, ít người bì kịp. Đặc cách trở thành nội môn đệ tử, bái Trịnh Thành dược sư làm thầy!”
“Lý Kiều, do chính Trương tổng quản ta tiến cử, học chữ từ nhỏ, thông thạo thuật tính toán, lại tài mạo song toàn, xét ra là hạng nữ trung nhân kiệt. Nay đặc cách trở thành nội môn đệ tử của bản bang, bái Lý Khôi dược sư làm thầy!”
“……”
“Mười người trên đây, từ giờ đã là nội môn đệ tử của bản bang, được cấp trường bào bạch y, hưởng học kỳ ba năm.”
Nghe Trương đại tổng quản gọi đến tên mình, mười vị thiếu gia, tiểu thư trong đại viện nối tiếp nhau bước ra khỏi hàng. Các tân nội môn đệ tử ấy y theo tiếng gọi đến bái kiến ân sư của mình, sau đó đứng về một bên. Gương mặt chúng lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Được chính Trương đại tổng quản cùng các đại nhân vật trong Dược Vương Bang – các vị đường chủ cao cao tại thượng – đích thân tiến cử: lối đãi ngộ hậu hĩnh như thế tuyệt đối không phải là thứ mà bọn trẻ bình dân có thể hưởng được.
Số thiếu gia, tiểu thư ấy ngay từ đầu đã được bên trên định sẵn là nội môn đệ tử; sau mười, hai mươi năm học nghệ, ắt trở thành những nhân vật trung, thượng tầng trong Dược Vương Bang. So với đãi ngộ mà các đệ tử ngoại môn nhận được, đương nhiên khác biệt hoàn toàn.
Tô Trần nhìn chúng, trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ.
Đám thiếu niên bình dân trong viện cũng đã sớm biết kết quả sẽ như thế. Nhưng phải đến khi tận tai nghe thấy mười người bọn chúng chính thức được công nhận là nội môn đệ tử, đám trẻ mới cảm thấy ngưỡng mộ, thậm chí còn có chút ghen tỵ.
Đương nhiên, ngưỡng mộ vẫn chỉ là ngưỡng mộ, ước ao cũng chỉ hoàn ao ước.
Đối với đại đa số thiếu niên bình dân mà nói, tuy không thể trở thành nội môn đệ tử, nhưng chỉ riêng thân phận ngoại môn đệ tử của Dược Vương Bang thôi, cũng đã đáng để chúng lấy làm kiêu hãnh.
Nên biết rằng, ngẫu nhiên một gã đệ tử ngoại môn nào đó của Dược Vương Bang cũng đã cao quý lắm, vượt xa khỏi tầm với của đa số bình dân nơi huyện thành Cô Tô; đi lại trong huyện thành có thể nghênh ngang, không coi ai ra gì.
Đám nha dịch ở huyện phủ còn chẳng dám tùy tiện đụng chạm đến đệ tử các đại bang phái, thường dân bách tính liếc thấy người trong giang hồ như bọn họ càng phải lảng tránh, không dám đắc tội.
Suy nghĩ của Tô Trần lại đơn giản hơn. Y chỉ mong mình có được một chốn dung thân, yên ổn sống giữa huyện thành Cô Tô này.
Y vốn chỉ là con một hộ chài lưới ở thôn Chu, giờ đây có thể trở thành ngoại môn đệ tử của Dược Vương Bang, từ rày về sau không phải lo buồn chuyện cơm áo gạo tiền, cũng chẳng còn bị người ta bắt nạt. Bấy nhiêu ấy đã khiến y thỏa lòng.
Trương đại tổng quản mỉm cười, ôn tồn dặn dò bọn Vương Phú Quý, Ngụy Hàn, Lý Kiều một hồi, bảo mười tân nội môn đệ tử ấy sau này phải năng cần tu luyện, chớ để phụ lòng mong mỏi của trưởng bối trong gia đình cùng các nhân vật cao tầng trong Dược Vương Bang.
Sau đó, lão một lần nữa nhìn hướng về phía hơn trăm thiếu niên bình dân còn lại trong viện. Thần sắc lão thoắt lãnh đạm hẳn, trở nên trang trọng, uy nghiêm.
“Tiếp theo, đến lượt ngoại môn đệ tử của bản bang bái sư!”
“Mỗi vị dược sư có thể tự mình chọn lấy nhiều nhất năm ngoại môn đệ tử, cho truyền thụ võ kỹ và dược thuật chung với các nội môn đệ tử trong học kỳ ba năm.”
“Phàm đã là đệ tử của bản bang, hễ còn trong hạn học kỳ, có thể hưởng được rất nhiều lợi ích, từ chuyện ăn ở cho đến mượn đọc thư tịch thông thường tại Tàng Thư Các vân vân, thảy đều miễn phí.”
“Tuy nhiên, các ngươi chớ có vội mừng. Sắp tới đây, cứ cách nửa năm, các vị sư phụ sẽ dựa trên biểu hiện thường ngày của năm ngoại môn đệ tử để đào thải mất một người. Kẻ nào bị đào thải sẽ được phái đến ba phân đường ngoại môn lớn nhất của bản bang, không thể tiếp tục học nghệ với sư phụ mình, hưởng tiếp đãi ngộ của một học đồ.
Hai lứa ngoại môn đệ tử bị đào thải đầu tiên, tính ra đã học được võ kỹ nhập môn cùng với dược thuật nhập môn, đưa vào phân đường cấp thất nhất: Tạp Dịch Đường. Đệ tử của Tạp Dịch Đường có thể lãnh nhận đủ thứ nhiệm vụ tạp dịch, kiếm được ít tiền, là thành viên cấp thấp nhất của Dược Vương Bang.”
Ngoại môn đệ tử bị loại ở lượt thứ ba, thứ tư, học được võ kỹ và dược thuật cấp thấp, đưa đến Hộ Đao Đường. Bình nhật luyện võ, phụ trách trông giữ trang viện, bảo vệ dược đường, cũng có thể tham gia tranh đấu trên giang hồ, giữ gìn lợi ích của bản bang.
Ngoại môn đệ tử thứ năm bị đào thải, luyện được võ kỹ và dược thuật trung cấp, đưa vào Nội Vụ Đường. Ở dược đường của Dược Vương Bang ta giúp việc, làm dược sư, chưởng quỹ vân vân, đãi ngộ khá cao.
Còn nội môn đệ tử, có thể học hết ba năm, học được võ kỹ cao cấp và dược thuật cao cấp, sau đó đưa vào Luyện Dược Đường hoặc Chấp Kiếm Đường. Ngày sau thăng cấp thành dược sư, chấp pháp, thậm chí hộ pháp, cung phụng, đường chủ vân vân.”
Trong đại viện, đám đông các đệ tử mới nhập môn nghe dứt những quy định đào thải Trương đại tổng quản vừa tuyên bố, đều kinh hãi đến ngớ cả người ra.
Lối đào thải kiểu này thực quá tàn khốc.
Cứ mỗi nửa năm, trong năm đệ tử ngoại môn lại có một người bị đào thải. Cũng có nghĩa, ngoại môn đệ tử như bọn chúng có được quãng thời gian dài nhất hai năm rưỡi, ngắn nhất chỉ vẻn vẹn nửa năm để học cùng sư phụ.
Quãng thời gian học cùng sư phụ càng dài, đương nhiên bản lĩnh học được sẽ càng cao thâm, tiền đồ càng thêm tốt đẹp. Mà đãi ngộ dành cho các nội môn đệ tử lại là tốt nhất, không bị đào thải, lại có thể theo chân sư phụ học nghệ đủ ba năm ròng.
“Các ngươi cũng chẳng cần ao ước làm gì. Nội môn đệ tử được đãi ngộ tốt, là bởi gia tộc của các đệ tử này đã có cống hiến to lớn đối với bản bang, hoặc đã quyên góp cho bản bang những khoản tiền rất lớn. Tư cách nội môn đệ tử cũng do vậy mà có được!
Còn ngoại môn đệ tử các ngươi, đã chẳng đóng góp được một xu cho bản bang, bản bang vẫn cho các ngươi ở đây học nghệ, lại còn vì chuyện ăn uống chi xài của các ngươi mà tốn kém tiền của. Có thể vào bang ta làm ngoại môn đệ tử, đã là phúc phần lớn mà ông trời cho các ngươi hưởng. Các ngươi đương nhiên chẳng có tư cách ngồi ngang hàng với nội môn đệ tử!
Đại tổng quản ta cảnh cáo các ngươi, Dược Vương Bang chỉ nói đến bang quy và cống hiến, không nói đến tư tình, càng không nuôi người nhàn hạ hay những hạng tầm thường, phế vật. Kẻ nào vô tri lại ngoan cố, bất kham, Dược Vương Bang sẽ khai trừ ngay tức khắc!”
Trương đại tổng quản nghiêm khắc giáo huấn một hồi, lại nói tiếp: “Đương nhiên, ngoại môn đệ tử chỉ cần nỗ lực, cũng có cơ hội vượt lên trên người! Nếu cần năng tập luyện một chút, ắt có hy vọng tiến thân, lên đến trung tầng của bản bang.
Ví như lão phu đây, ngày trước cũng từng mang thân phận ngoại môn đệ tử, gia nhập Nội Vụ Đường. Qua mấy mươi năm tận tâm tận lực vì bản bang, đến nay lão phu đã là tổng bộ chưởng quản, quản lý sự vụ chung trong Dược Vương Sơn Trang, địa vị chỉ dưới bang chủ và các vị chánh đường chủ, phó đường chủ, trên hẳn chúng đồ còn lại của bản bang. Đây chính là minh chứng tốt nhất.”
Trương đại tổng quản không hề kỵ nhắc đến xuất thân của mình.
Lão một thân ngoại môn đệ tử leo lên đến hàng ngũ các nhân vật cao tầng của Dược Vương Bang, là niềm tự hào của hàng ngàn đệ tử ngoại môn Dược Vương Bang. Nhân vật như lão, dù ở huyện thành Cô Tô hay khi giẫm chân trên đạo lộ giang hồ, uy danh đủ khiến vô số hào khách giang hồ phải kính nể và ngước mục ngưỡng vọng.
“Được rồi. Tiếp theo, đến lượt các dược sư tuyển chọn cho mình mỗi người năm ngoại môn đệ tử. Không cần phải đặc biệt chú ý điều gì, các dược sư thấy thuận mắt thì có thể thu nhận.”
Trương đại tổng quản khách khí mời các vị dược sư tiến hành tuyển lựa học đồ.
Tổng cộng có hơn hai mươi vị dược sư sẽ phân nhau dẫn dắt một trăm đệ tử trong đại viện. Rất nhanh, số thiếu niên trong đại viện đã được các luyện dược sư lựa chọn xong xuôi.
Tô Trần kinh ngạc phát hiện ra, mình đã được Lý Khôi dược sư tiện tay chọn trúng.
Vị dược sư này chính là sư phụ của Vương Phú Quý và Lý Kiều. Được ông chọn trúng còn có Trương Thiết Ngưu cùng với ba thiếu niên nam nữ ở huyện thành.
Dường như trong số các dược sư của Dược Vương Bang, Lý Khôi dược sư khá lợi hại, một mình dẫn dắt những hai nội môn đệ tử. Trong khi đó, rất nhiều dược sư khác chẳng được phân nội môn đệ tử để dẫn dắt.
oooOoOoOooo
Dưới sự chủ trì của Trương đại tổng quản, tất cả các đệ tử, nội môn lẫn ngoại môn, đều bắt đầu cử hành nghi thức nhập môn và bái sư.
Chúng tân đệ tử lần lượt tiến lên phía trước rạch đầu ngón tay trích lấy máu, nhỏ vào trong cái chậu lớn trước mặt, cùng uống huyết tửu, lại cùng quỳ bái trước Dược Vương Kỳ.
Uống máu lập lời thề, vĩnh viễn không phản bội Dược Vương Bang!
Nghi thức giang hồ long trọng như thế, khiến chúng thiếu niên nghe trong lòng mình một bầu nhiệt huyết đương bùng bùng sôi sục.
Nghi thức ấy biểu trưng cho việc, bắt đầu từ thời này khắc này, chúng đã không còn là bình dân bách tính nữa, mà đã thực sự trở thành người trong giang hồ, sẽ vì Dược Vương Bang mà vào sinh ra tử.
Lời thệ đã lập.
Các tân đệ tử hướng về sư phụ của mình dâng trà.
Tô Trần cùng bốn ngoại môn đệ tử khác cung kính dâng trà lên Lý Khôi dược sư, bái ông làm sư phụ.
Y lãnh nhận một tấm thẻ bài của ngoại môn đệ tử, một bộ thanh y mới toanh dành riêng cho học đồ, một bộ chăn đệm cùng vài thứ linh tinh khác như đồ dùng tắm gội, súc miệng; chính thức trở thành ngoại môn đệ tử của Dược Vương Bang.
Nghi thức bái sư kết thúc, chúng đệ tử được phân chốn ở.
Nhóm năm ngoại môn đệ tử bọn Tô Trần, Trương Thiết Ngưu là đệ tử cùng thầy, cho nên được phân đến một tiểu viện dành riêng cho đệ tử cư trú.
Bố cục trong tiểu viện khá đơn giản: một gian thạch thất, bên trong kê năm cái giường sưởi lớn với vài cái ghế đẩu, đơn giản mà cực kỳ bền chắc. Trong viện còn có vài cái cọc bằng gỗ cứng, có thể dùng rèn luyện võ công.
Mà địa vị của những nội môn đệ tử như Vương Phú Quý, Lý Kiều rất cao, không ở cùng một nơi với ngoại môn đệ tử. Mỗi người trong số chúng có riêng cho mình một gian thất.
Trương Thiết Ngưu đặt chăn đệm xuống giường. Gương mặt nó ánh lên vẻ tự hào, nó vỗ vỗ ngực: “Tô lão đệ, các vị huynh đệ tỷ muội, mấy người chúng ta giờ đã là sư huynh sư đệ học cùng một thầy, từ nay phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau nhiều hơn mới phải!”
Lúc đầu nó có hơi xem thường một tiểu ngư dân thôn Chu như Tô Trần, chẳng ưa chào hỏi cũng không muốn bắt chuyện với y. Chẳng qua lúc này nó với Tô Trần đều đã là ngoại môn đệ tử của Dược Vương Bang, cũng chưa nói chắc được ai xem thường ai, cho nên thái độ của nó cũng tốt lên một chút.
Năm người bọn chúng ngồi thành một vòng trong thạch thất, tự giới thiệu bản thân.
Tô Trần lúc này mới được biết, thì ra ngoài y với Trương Thiết Ngưu, ba thiếu niên nam nữ còn lại lần lượt gọi là Dương Tài Chí, Tần Tuệ Tuệ và Khổng Tâm Xảo.
Thân hình của Dương Tài Chí hơi gầy gò, nhỏ bé; nhãn thần của nó lại ánh vẻ thông minh lanh lợi. Nghe nó nói, cha nó là một đồng sinh(*) chưa đỗ tú tài, về sau gia đạo sa sút, phải đi ghi chép, quản lý sổ sách cho một cửa hiệu trong huyện thành.
(*) “Đồng sinh”: thời Minh-Thanh (Trung Quốc) gọi chung những học trò chưa đỗ tú tài là “đồng sinh”.
Tuy Dương Tài Chí chưa từng đến trường lớp, nhưng nhờ theo cha học hành nên nó cũng biết được ít mặt chữ, xem thư tịch gặp chỗ lờ mờ, cũng có thể dựa vào suy đoán mà hiểu được, thực khiến người khác ngưỡng mộ.
Nếu đem so sánh với Dương Tài Chí, gia cảnh của bốn đứa nhỏ còn lại đều kém hơn một chút.
Tần Tuệ Tuệ là con một hộ nuôi rắn trong huyện thành Cô Tô, nhà rất nghèo. Gia đình Khổng Tâm Xảo lại nuôi ong. Hai thiếu nữ đều xuất thân từ những gia đình nghèo khó.
Còn Tô Trần đến từ một hộ chài lưới ở vùng sông nước thôn Chu, nhà y xa nhất so với bốn đứa trẻ còn lại.
Năm thiếu niên tán gẫu một hồi, dần dần trở nên thân thiết hơn, đã không còn cảm giác xa lạ nữa. Bọn chúng vừa trở thành ngoại môn đệ tử của Dược Vương Bang, trong lòng đều rất phấn khởi, lại đương tuổi thiếu niên hiếu động nên vừa nói chuyện hợp nhau liền thao thao bất tuyệt, từ những câu chuyện thú vị xảy ra ở huyện thành Cô Tô cho đến tích xưa chuyện cũ uy chấn giang hồ của môn đệ Dược Vương Bang. Lũ thiếu niên nói cười hi hi ha ha, rôm rả toàn chuyện trên trời dưới đất.
Tô Trần tính vốn trầm tĩnh. Y không rõ lắm sự tình trong Dược Vương Bang cũng như ở huyện thành Cô Cô, cho nên phần lớn thời gian chỉ ngồi nghe chứ không nhiều lời.
Tâm tư y linh mẫn, nên không khó để phát hiện ra, bất luận là đứa nhóc thô lỗ như Trương Thiết Ngưu hay khôn lanh như Dương Tài Chí, suy nghĩ tinh tế như Tần Tuệ Tuệ hay đơn thuần như Khổng Tâm Xảo, lúc trò chuyện hình như đều cố nén lại một điều gì đó: bọn chúng đều không hé môi nửa lời về việc, cứ mỗi nửa năm, lại có một người trong số chúng bị đào thải.
Lòng Tô Trần thấu rõ, quy định đào thải đệ tử của Dược Vương Bang tàn khốc đến thế, chắc chắn sẽ vùi chôn trong đáy lòng chúng nó những khoảng không, những cách trở khó nói thành lời.
Tuy là sư huynh đệ đồng môn, nhưng giữa chúng tồn tại một cuộc đua tranh khốc liệt. Cứ mỗi nửa năm lại đào thải một người, đồng nghĩa với việc hai năm sau đó, chênh lệch địa vị trong bang của huynh đệ tỷ muội chúng nó đã trở nên rất lớn.
Hai đứa đầu tiên bị loại phải vào phân đường cấp thấp nhất: Tạp Dịch Đường. Tạp dịch đệ tử xúi quẩy nhất, chỉ có thể làm những việc lao khổ nặng nhọc, căn bản không học hỏi được gì, ngày sau trở nên tầm thường.
Còn đệ tử cuối cùng bị đào thải sẽ tiến nhập Nội Vụ Đường, thậm chí còn có hy vọng trở thành đại chưởng quỹ của một gian dược đường trong huyện thành, trong tay quản lý mấy mươi người, uy phong lẫm liệt, tiền đồ có thể nói là cực tốt. Không nói đến nội môn đệ tử thì đây là người có tiền đồ nhất.
oooOoOoOooo
Màn đêm buông xuống.
Trang viên lặng ngắt như tờ.
Lũ trẻ không dám chuyện vãn quá khuya, sớm đã ngả lưng trên giường sưởi ngủ cả rồi. Lúc bái sư, Lý Khôi dược sư đã dặn dò, kể từ ngày mai bảy người chúng nó, cả ngoại môn lẫn nội môn đệ tử, sẽ bắt đầu theo ông học dược thuật và võ đạo.
Tô Trần nằm trên chiếc giường sưởi ấm áp. Suốt những tháng ngày đã qua, y chưa một lần được ngủ cho an giấc, đây là lần đầu tiên.
Trở thành đệ tử Dược Vương Bang rồi, y không còn phải vì cái ăn mà lo buồn nữa.
Chuyện đào thải đệ tử theo bang quy đã khiến lòng Tô Trần như chất thêm vài khối đá nặng. Thế nhưng, y tin rằng, chỉ cần mình khổ công học tập, chắc chắn sẽ không thua sút bốn vị huynh đệ tỷ muội còn lại, ngày sau ở huyện thành Cô Tô ắt trở nên xuất chúng, vượt lên trên người.
Cũng chẳng biết tình hình hiện tại của A Sửu ra sao, đã vào được Thiên Ưng Môn hay chưa? Đợi hai huynh đệ chúng nó học thành dược thuật và võ kỹ rồi, sẽ cùng nhau vân du giang hồ. Ngày tháng ấy, hẳn phải tiêu diêu, khoái hoạt lắm!
Y cũng trông chờ ngày mai đến, y sẽ được Lý Khôi dược sư truyền thụ cho ít tuyệt nghệ…
Biển niệm nổi sóng trong đầu Tô Trần, từng đợt từng đợt lóe lên, hỗn loạn…
Đứa trẻ rồi cũng an tâm chìm vào biển mộng.