Đọc truyện Ta Là Tiên Phàm – Chương 5: Khát vọng trong đêm
Dịch giả: sheishict
Biên: Hoa Gia Thất Đồng
Đêm đông lạnh lẽo.
Khắp nơi trong phòng củi đều lọt gió, gió bấc lạnh lẽo lùa thẳng vào.
Trần nhà bị thủng, thậm chí có thể ngắm được sao trên bầu trời đêm. Tất nhiên trong phòng củi không có chăn đệm, cũng may bên trong chất hơn mười đống rơm rất dày, có thể thay cho chăn.
Tô Trần và A Sửu trải rơm thật dày lên trên mặt đất lạnh như băng rồi chui vào trong, so với chăn bông thì cũng ấm áp nhưng bị những sợi rơm sắc bén cứa vào da thịt.
Những lỗ thủng trên bốn vách tường của phòng củi cũng đã được che đậy bằng rơm.
Hai thiếu niên chen chúc trong đống rơm ấm áp, hơi ấm từ bên trong tỏa ra đủ khiến hai đứa chúng nó mãn nguyện vô cùng.
“À phải rồi, Trần ca, sao lần này chỉ có mình ca đến đây vậy? Bình thường không phải đều theo cha đến thị trấn bán cá hay sao?” A Sửu có chút khó hiểu.
“Ta lần này đến huyện thành không phải để bán cá, mà là bỏ nhà ra đi…” Tô Trần lắc đầu, chui vào sâu bên trong đống rơm, bên trong đôi mắt trong veo lộ ra vẻ ảm đạm buồn bã. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm qua lỗ thủng trên trần nhà, khuôn mặt còn chút trẻ con của y vô cùng mờ mịt.
Y đem đầu đuôi mọi chuyện kể cho A Sửu…
Năm nay trong nhà hết sức khó khăn, lại còn phải đóng thuế thuyền cho huyện nha và phí bảo kê cho Cự Kình bang; cha mẹ muốn bán y cho một gia đình giàu có thiện tâm để làm người hầu; lại còn cả chuyện y mắc một căn quái bệnh: khóc ra thanh thạch lệ… Từng chuyện từng chuyện một đều đem kể cho A Sửu nghe.
Y không muốn bị bán làm người hầu, cũng không còn cách nào ở lại thôn Chu, chỉ có thể một thân một mình lặn lội đến huyện thành Cô Tô kiếm sống. Nhưng y ở huyện thành không thân không thích, nhất thời cũng không có chỗ để ở tạm, chỉ có thể tìm người anh em A Sửu nhờ giúp đỡ; ít nhất cũng có một chỗ để dung thân, có chút cơm để ăn, không đến nỗi chết đói chết rét ở đầu đường xó chợ.
A Sửu nghe xong thì giật mình, không khỏi khẩn trương: “Trần ca, ngàn vạn lần đừng có đồng ý bán mình làm nô nha! Những kẻ giàu có trong huyện thành này đối xử với người hầu như chó lợn, chết rồi cũng không ai quan tâm.
Đừng thấy đệ ở trong khách sạn Thiên Ưng chỉ là một tên giúp việc vặt, thường xuyên bị đại chưởng quỹ và khách hàng đánh chửi, nhưng bọn hắn không dám ra tay độc ác đánh chết đệ. Nếu như đánh chết, huyện lệnh lão gia nhất định sẽ phái quan sai tới bắt người hỏi tội, giam vào đại lao.
Nhưng nếu như ca bán thân làm người hầu cho người ta, thì đó chính là đầy tớ thấp hèn nhất. Nếu như làm sai sẽ bị chủ nhân dùng côn đánh chết, sẽ không một ai làm chủ cho ca, nhiều lắm thì chủ nhân cũng chỉ bị nha môn phạt một hai lượng bạc mà thôi. Đừng nghe những người đó nói thiện tâm với chả không thiện tâm, tất cả đều là những lời vớ vẩn! Cho dù gia chủ có chút ít thiện tâm, nhưng đến một ngày không còn cần ca ca nữa thì sẽ lại bán ca ca đi. Ca dám nói gia chủ tiếp theo cũng là một người thiện tâm không?
Bán mình làm nô thì hết thảy mọi chuyện không còn do mình làm chủ nữa!”
A Sửu cấp bách đến mức mặt cũng đỏ lên, sợ Tô Trần nhất thời yếu lòng mà phạm phải sai lầm, đồng ý bán mình.
“Ta cũng không muốn bán thân làm người hầu cho kẻ khác nên mới bỏ nhà đi đến huyện thành Cô Tô, nghĩ cách tìm một công việc nuôi sống bản thân mình.”
Vẻ mặt Tô Trần ảm đạm. Thấy A Sửu kích động như vậy, y có chút khó hiểu: “Có điều, A Sửu, sao đệ phản ứng kịch liệt như vậy? So với ta còn khẩn trương hơn!”
Hốc mất A Sửu đỏ lên, vẻ mặt bi thương nói không nên lời, gục đầu xuống: “Ca ca cũng biết đấy, đệ là cô nhi từ nhỏ không có cha mẹ yêu thương, chỉ biết mình họ Phỉ… Nhưng mà, kỳ thực đệ còn có một tỷ tỷ. Tỷ ấy nuôi nấng đệ từ nhỏ đến lớn. Có một năm mùa đông, đệ mắc phải bệnh ho khan lại không có tiền điều trị. Thấy đệ sắp không chịu đựng được nữa, tỷ tỷ vì muốn có tiền cho đệ chữa bệnh mà buộc phải bán thân cho một gia đình giàu có trong huyện thành làm tỳ nữ.
Nào ngờ mới hơn nửa tháng, nữ chủ nhân của gia đình kia nói nàng quyến rũ chủ tử liền bán nàng cho một thanh lâu trong huyện thành. Mấy năm nay đệ ở trong khách sạn làm một tên giúp việc vặt, dốc sức làm việc kiếm tiền, chỉ mong có một ngày đủ tiền chuộc tỷ ấy ra khỏi thanh lâu… Nhưng mà… đệ quả thực quá vô dụng, một năm kiếm chẳng được bao nhiêu tiền!”
Tô Trần trầm ngâm, không biết nói sao để an ủi A Sửu.
Cho dù không hỏi tiền chuộc thân là bao nhiêu nhưng y cũng biết, muốn chuộc người từ trong thanh lâu ra cần đến một khoản tiền rất lớn, ít nhất cũng là mười mấy lượng, thậm chí lên đến mấy mươi lượng bạc. So với tiền thuế thuyền của huyện nha và phí bảo kê của Cự Kình bang mà nhà y đóng hàng năm thì gấp rất nhiều lần.
Không phải A Sửu vô dụng. Mà bởi đây căn bản không phải là số tiền một thiếu niên mới mười hai tuổi, làm việc vặt trong khách sạn có thể kiếm ra được.
Một lúc sau, A Sửu từ trong bi thương hòa hoãn lại. Đây không phải là chuyện nó có thể giải quyết, có đau lòng cũng vô dụng. Nó lại thấy có chút khó hiểu, hỏi: “À phải rồi Trần ca, chuyện ca ca khóc ra thạch lệ là sao vậy? Đệ chưa bao giờ nghe ca ca nhắc đến chuyện này…”
“Bệnh của ta rất kỳ quái, mỗi lần ta khóc, nước mắt liền hóa thành những viên đá nhỏ màu xanh. Ài, chính là những viên đá nhỏ này. Sau đó ta sẽ bị bệnh nặng một trận, mất gần nửa cái mạng. Ít nhất phải dùng một gốc nhân sâm núi mười năm, mới có thể bồi bổ lại nguyên khí đã mất.”
Tô Trần vừa nói vừa lấy chiếc túi tiền từ trong ngực ra, từ trong túi đổ ra hơn mười viên đá xanh nhỏ. Những thứ này là do y tích góp từ nhỏ đến lớn, luôn cẩn thận giữ gìn bên mình.
Mỗi một viên đều trơn bóng như nước mắt, mơ hồ tỏa ra ánh sáng xanh, có chút thần bí.
Chỉ là, mỗi khi Tô Trần nghĩ đến chuyện mình cứ khóc ra những viên đá này thì bản thân chực mất nửa cái mạng, y lại cảm thấy rùng mình.
“Những viên đá này thật là đẹp, những thứ này đều do ca khóc ra sao?”
A Sửu cảm thấy khó hiểu. Nó cầm lấy một viên, dùng sức cắn một cái, thiếu chút nữa mẻ răng: “Cứng quá, răng cắn không xi nhê gì!”
Nó cẩn thận xem kĩ, cũng không nhìn ra được điều gì; nhưng cảm thấy viên đá quả thực rất là đẹp, giống như những viên ngọc trai nhỏ vậy.
“Cũng có một số thầy thuốc trong huyện thành đã xem qua, họ nói đây là bệnh thạch, chạm cũng không dám chạm! Có điều, ta mang chúng theo bên người từ nhỏ, thấy không khác những viên đá bình thường là bao, cũng không phát hiện ra chỗ gì đặc biệt. Ta ngủ chung một giường với đệ đệ muội muội, cũng không thấy bọn nó bị lây bệnh.” Tô Trần nói xong, thở dài một cái.
Từ nhỏ, căn bệnh kì lạ khóc ra những viên đá xanh này chính là tâm bệnh của y, không dễ gì nói với người khác, cho nên trước kia A Sửu cũng không biết.
A Sửu chẳng cảm thấy căn bệnh kỳ lạ này có vấn đề gì. Chỉ là nó nhìn thấy những viên đá xanh lấp lánh này thì rất ngạc nhiên, cười nói: “Tỷ tỷ đệ thường nói, đại nạn không chết tất có hậu phúc! Mấy năm nay, ca ca khóc cũng không chết, sau này nhất định sẽ rất có phúc.
Trần ca nhìn xem, những viên đá này trông rất đẹp, có phải nó là châu báu quý giá hay không? Đệ đã từng thấy một cửa hàng bán đồ châu báu trong thị trấn, chính là bán những hòn đá xanh xanh đỏ đỏ kì lạ như thế này cho những tiểu thư nhà giàu, được rất nhiều tiền. Nếu như những viên đá xanh này cũng có thể bán lấy tiền, vậy thì ca ca phát tài rồi.”
Tô Trần bĩu môi, cười khổ lắc đầu: “Khẳng định nó không phải đá quý, nếu không thì thầy thuốc ở mấy hiệu thuốc bắc đã nhận ra.
Cha ta từng cầm nó đến gặp quán chủ thần thông quảng đại Hàn Sơn Chân Nhân của đạo quán Hàn Sơn, ngay cả lão nhân gia cũng không nhận ra đây là vật gì. Nếu như nó là thứ có giá trị thì Hàn Sơn Chân Nhân nhất định sẽ nhìn ra, gia đình ta cũng đã chẳng phải vì tiền mua nhân sâm mà lo lắng. Một gốc nhân sâm một lượng bạc đã khiến gia đình ta lo muốn chết rồi.”
A Sửu gãi gãi đầu, nghĩ lại cũng đúng, vì căn bệnh kì quái của Tô Trân mà lo lắng thay: “Đệ làm sai vặt trong khách sạn mỗi ngày được ba đồng, một năm miễn cưỡng lắm mới tiết kiệm được một lượng bạc. Vất vả một năm kiếm tiền cũng chỉ đủ ăn, không thể giúp ca ca mua nhân sâm được. Trần ca hiện giờ đã bỏ nhà ra đi. Vậy ca ca muốn tìm việc gì trong huyện thành để kiếm sống?”
Tô Trần nghiêm túc nói: “Ban đầu ta đến huyện thành là muốn làm một người giúp việc vặt để sống qua ngày. Nhưng mà khi nãy đứng ở ngoài khách sạn thấy đệ bị đại chưởng quỹ ức hiếp, ta nghĩ giúp việc vặt cũng không phải kế lâu dài. Vẫn phải tìm con đường khác có tiền đồ hơn mới được.”
“Lúc ta ở bến tàu Tây Môn, vô tình nghe được một thương nhân nói vào tháng chạp Dược Vương Bang sẽ tuyển đệ tử. Ta đã suy nghĩ cả buổi chiều, dự định ngày mai sẽ đến Dược Vương Bang thử một lần. Nếu may mắn trở thành đệ tử của Dược Vương Bang, trong bang lại có nhiều dược liệu, nói không chừng ta không cần lo lắng không có bạc mua nhân sâm nữa. Thậm chí còn có cơ hội học dược thuật, trở thành một dược sư có thân phận cao quý.”
“Ca muốn gia nhập Dược Vương Bang?”
A Sửu bị dọa giật nảy người: “Đây chính là bang phái lớn trong giang hồ đó! Ca muốn lưu lạc giang hồ sao? Lưu lạc trên giang hồ chính là đầu giắt lưng quần, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi. Bị người ta giết thì quan phủ cũng không quản.”
Đối với dân thường ở huyện thành Cô Tô, giang hồ là một thế giới khác.
Hào khách giang hồ của các bang phái lớn trong huyện thành Cô Tô hoành hành ngang ngược, vung tay hào phóng, thân phận cực cao. Ngay cả quan sai ở huyện nha cũng không dám đắc tội với họ, mà dân thường lại càng thêm kính sợ.
Nhưng những quyền thế và tài phú đó đều phải dùng vũ lực cao siêu và mạng sống để đổi lấy.
Nếu như có một tên gia nô chết trong nhà giàu nào đó, huyện nha có thể sẽ phái nha dịch tới hỏi nguyên nhân cái chết, phạt một số bạc. Nhưng người trong bang phái giang hồ chết thì huyện nha cũng chỉ mắt nhắm mắt mở không can dự vào, cái gì cũng không biết.
“Ta không nghĩ nhiều như vậy. Nếu như căn quái bệnh thanh thạch lệ này trị không khỏi, không chừng một ngày nào đó bệnh tái phát, không có tiền mua nhân sâm thì cũng chỉ có đường chết. Ta gia nhập Dược Vương Bang còn có thể sống lâu hơn vài năm. Còn không, cũng chẳng có cách nào khác giữ được mạng.”
Tô Trần lắc đầu, không quan tâm đến những nguy hiểm trên giang hồ. Có nguy hiểm hơn nữa, cũng không so được với căn bệnh thanh thạch lệ mà y mắc phải.
Lúc y bỏ nhà ra đi cũng không bận tâm nhiều, chỉ muốn có thể nuôi sống bản thân mình.
Nếu như liều một lần có thể trở thành dược sư, thì ở trong huyện thành Cô Tô cũng là một đại nhân vật. Được vậy, coi như đời này đã hết khổ, không cần tiếp tục sống nghèo đói và bị người khác khinh thường nữa.
“Trần ca, nói như vậy, ca đã quyết tâm gia nhập giang hồ rồi!” A Sửu lập tức nhìn Tô Trần bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Nó giúp việc vặt ở khách sạn Thiên Ưng nhiều năm qua, đã gặp rất nhiều giang hồ hào khách, trước giờ vẫn luôn đem lòng kính sợ. Nhưng trước nay nó chưa từng có gan nghĩ đến bản thân mình cũng sẽ trở thành một hào khách giang hồ.
Trần ca muốn gia nhập giang hồ… Đúng vậy, ta sao lại không xông pha giang hồ một lần? Nói không chừng có thể trở thành hào khách…
Mắt A Sửu lóe sáng, trong lòng bỗng nhiên kích động, toàn thân bắt đầu nóng lên.
Nó cũng không muốn làm một kẻ giúp việc vặt ở khách sạn Thiên Ưng cả đời, mỗi ngày đều bị Vương đại chưởng quỹ mắng lên mắng xuống, không đánh thì chửi, chịu đựng kiếp tôi tớ. Nó cũng muốn trở nên xuất chúng.
Nếu như có một ngày nó trở thành hào khách giang hồ, sẽ không còn bị Vương đại chưởng quỹ ức hiếp nữa; ngày ngày đều có thể ăn thịt cá trong khách sạn Thiên Ưng, khiến tên đại chưởng quỹ kia phải khúm núm nịnh hót, bưng trà rót nước hầu hạ bên cạnh. Thậm chí có thể kiếm được rất nhiều tiền chuộc thân cho tỷ tỷ.
Một tên giúp việc vặt trong khách sạn căn bản không kiếm được bao nhiêu tiền. Chỉ có trở thành đại hào khách mới có thể giàu sang phú quý.
Đúng!
Cứ làm như vậy đi!
“Nếu như Trần ca muốn gia nhập giang hồ, đệ cũng đi. Từ lâu đệ đã không muốn làm trong cái khách sạn này nữa rồi. Lúc nào cũng bị đại chưởng quỹ với đám giúp việc vặt lớn tuổi bắt nạt; ngày nào cũng bị chửi mắng kêu la, trở thành chỗ trút giận cho bọn họ!
Ca gia nhập Dược Vương Bang, đệ sẽ gia nhập Thiên Ưng Môn, học vài vũ kĩ cao cường, trở thành một đại anh hùng, vượt trội hơn người, uy phong tám hướng.”
Trong lòng kiên định, A Sửu phấn chấn nắm chặt tay.
Nó không có hứng thú đối với dược thuật của Dược Vương Bang nhưng lại rất hâm hộ vũ kĩ của hào khách Thiên Ưng Môn, dứt khoát muốn gia nhập Thiên Ưng Môn.
Khách sạn Thiên Ưng này chính là sản nghiệp của Thiên Ưng Môn, vì vậy nó cũng hiểu rõ Thiên Ưng Môn hơn.
“Được! Ta đi Dược Vương Bang học dược thuật, đệ đi Thiên Ưng Môn học vũ kĩ. Sau này huynh đệ chúng ta học nghệ thành tài, một người là đại dược sư, một người là đại hào khách, cùng nhau kết bạn, phiêu bạt giang hồ.” Tô Trần thấy A Sửu cũng muốn gia nhập giang hồ, không khỏi mừng rỡ. Như vậy, sau này trên giang hồ, y sẽ có một người huynh đệ tốt.
“Ừ! Ngày mai khi trời vừa sáng, chúng ta sẽ xuất phát, gia nhập bang phái.”
Hai thiếu niên ngây thơ liều lĩnh càng tán gẫu càng phấn chấn. Chúng nó nghĩ đến viễn cảnh sau khi gia nhập Dược Vương Bang và Thiên Ưng Môn, trở thành cao thủ trong bang phái, địa vị rồi sẽ lên như diều gặp gió.
Khát vọng muốn trở nên nổi trội hơn người của chúng nó chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.
Hàn huyên khoảng một hai canh giờ, Tô Trần và A Sửu đều thấm mệt, bắt đầu thiếp đi từ từ. Phòng củi cũng dần dần trở nên im ắng.
oooOoOoOooo
Đêm đã khuya. Ngoài phòng gió lạnh bắt đầu thổi.
Gió lạnh như đao, từng đợt từng đợt như quỷ khóc sói tru đập vào vách phòng củi khiến bên trong càng trở nên lạnh hơn.
A Sửu đang trong giấc mộng đẹp, giơ nắm tay đấm lung tung vài cái, thỉnh thoảng lại cười khanh khách. Chắc trong giấc mơ, nó trở thành một hào khách thiếu niên phiêu bạt giang hồ, đánh cho đại chưởng quỹ và những người liên quan lên bờ xuống ruộng, không còn ai dám bắt nạt nó nữa.
Tô Trần chui bên trong đống rơm, thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc vì lạnh, run rẩy túm chặt lấy cái áo gai, cố gắng chui sâu vào trong đống rơm hơn.
Y chịu đựng những cọng rơm đâm vào người, trầm tư mặc tưởng về những lời của phú thương họ Lý.
“Tháng chạp hàng năm, Dược Vương Bang sẽ tuyển một nhóm đệ tử. Phỏng chừng là mấy ngày này rồi! Sáng mai mình phải gia nhập Dược Vương Bang! Từ ngày mai trở đi, mọi thứ sẽ hoàn toàn khác, cuộc sống cũng bắt đầu dễ chịu hơn.”
Cuối cùng Tô Trần cũng bắt đầu mệt, từ từ thiếp đi bên trong đống rơm, tiến vào cơn mộng đẹp…
Y mơ thấy mình gia nhập Dược Vương Bang. Khổ cực hơn mười năm, cuối cùng y cũng trở thành một đại dược sư tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, thậm chí còn may mắn có cơ hội bái kiến đệ nhất cao nhân Ngô Quận – Hàn Sơn Chân Nhân. Hàn Sơn Chân Nhân quả nhiên là đệ nhất thế ngoại cao nhân. Ngài đã nói cho y biết làm sao có thể trị triệt để căn quái bệnh này.
Tô Trần trị khỏi quái bệnh, không còn là gánh nặng của gia đình nữa, áo gấm về làng trở lại vùng sông nước thôn Chu. Y được các ngư dân trong thôn ngưỡng mộ, trở thành niềm kiêu hãnh của cha mẹ và đệ đệ muội muội, trụ cột của gia đình.
Sau đó y quay lại Dược Vương Bang khổ tu võ nghệ, trải hai mươi năm trở thành một đại hào khách. Tay y cầm kiếm, chân y đạp nước lướt phiêu phiêu trên Thái Hồ; đánh cho đám thủy phỉ Cự Kình Bang kêu cha gọi mẹ, tan tác tả tơi, kiên quyết xả mối hận trong lòng. Từ đấy về sau, không còn bang phái giang hồ nào dám ức hiếp ngư dân hương thân thôn Chu nữa.
Cỏ tranh trong phòng rất lạnh, thỉnh thoảng làm Tô Trần giật mình tỉnh giấc vì lạnh, sau đó lại từ từ thiếp đi.
Thân hình gầy yếu của Tô Trần co ro trong đống rơm. Ý niệm muốn gia nhập Dược Vương Bang trong lòng y mỗi lúc một trở nên rõ ràng và mãnh liệt.