Đọc truyện Ta Là Tiên Phàm – Chương 19: Cảnh giới tam lưu còn chưa tỏ, Cảm quan đã sánh bực tông sư
Dịch giả: Hoa Gia Thất Đồng
Khi hoàng hôn rũ bóng, cũng là lúc Tô Trần vừa thoát ra khỏi bụng con thủy quái dưới đáy hồ. Bấy giờ y hãy còn kinh hồn bạt vía, nhất thời cũng chưa phát hiện ra trong cơ thể mình có điểm chi dị thường.
Chỉ đến khi y đặt lưng nằm xuống, sóng lòng mới từ từ dịu lại, thôi không còn bất an thấp thỏm nữa. Lúc này, Tô Trần mới kinh ngạc phát hiện ra có gì đó không đúng.
Trời đã về khuya.
Núi non tịch mịch.
Gió đêm lướt thướt thổi qua, vỗ về từng nhành cây ngọn cỏ. Biển cỏ gợn sóng bồng bềnh, “rì rào”, “rì rào” từng đợt: âm thanh của tự nhiên biêng biếc, trong veo.
Tiếng gió đại ngàn vốn cũng tầm thường. Song, bấy giờ Tô Trần mới kinh ngạc phát hiện, nếu y lóng tai nghe kỹ, dường như còn loáng thoáng nghe thấy có thứ gì đó lẩn khuất trong cơn gió réo rắt này.
Cách đó mười trượng về hướng Tây, có con châu chấu vừa nảy mình nhảy bật lên trên một nhành cỏ. Tiếng đập cánh của nó nhân cơn gió bay vút ra ngoài mấy thước.
Lại cũng cách đó mươi trượng về phía Đông, cạnh bên một tảng đá, còn có hai con dế mèn nhỏ bé đương đấu đá nhau. Một con bay vọt lên tấn công, một con thì quay đầu lại cắn xé phản kích. Hai bên ngang sức ngang tài, thực là một trường tranh đấu kịch liệt.
Tinh thần chấn động, y không thốt nổi nên lời.
Y lại có thể nghe thấy những âm thanh nhỏ bé, yếu ớt ở cách mình mười trượng như thế, thậm chí còn nghe rõ từng hành động cắn xé, đấu đá của chúng. Năng lực này nếu so với thính giác trước đây của y, ít nhất cũng phải linh mẫn hơn gấp mười lần.
Tô Trần còn chưa kịp ngẫm nghĩ kỹ, mũi y lại tiếp tục ngửi thấy mùi hương ngạt ngào của hoa thơm cỏ lạ.
Y khịt khịt mũi, cố ngửi kỹ hơn.
Trong cơn gió thổi đến từ nơi đồng cỏ xa xôi phảng phất một làn khí ẩm ướt, thoang thoảng không thể ngửi thấy, cũng có lẫn cả hương hoa dại.
Y thậm chí còn có thể phân biệt mùi thơm của từng giống hoa cỏ trong làn hương ấy, như mùi cúc dại có hơi đắng chát, còn hương hoa địa hoàng lại có mấy phần lạnh lẽo.
Mũi y lại có khả năng phân biệt hương hoa rõ ràng đến thế, đây quả là chuyện ly kỳ, khó bề tưởng tượng nổi.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Đống lửa ban nãy còn hừng hực, lúc này yếu dần rồi tắt hẳn. Trong, ngoài sơn động, đất trời tối sầm lại.
Lúc này Tô Trần lại càng thêm kinh ngạc: hóa ra đôi mắt của y đã trở nên sáng rỡ, có thể nhìn rõ ràng trong đêm. Mọi thứ bên trong hang động, từng giống thảo dược tầm thường trong gùi thuốc, từng sợi mạng nhện giăng trên vách… đôi mắt trong veo của y đều không để sót dù chỉ một thứ.
Nên biết rằng, tuyệt đại đa số người dân ở huyện thành Cô Tô đều là kẻ mù trong đêm, nếu vào nơi u ám tối tăm mà không có đuốc hay đèn dầu, hai mắt sẽ quáng gà, hoàn toàn không trông rõ được bất cứ vật gì.
Tô Trần tuy chẳng phải kẻ mù trong đêm, nhưng trước đây khi ở trong bóng tối, y cũng phải nhờ đến ánh sao và đèn mới có thể miễn cưỡng thấy rõ được quang cảnh xung quanh. Còn hiện tại, dù không cần đến lửa đèn, tầm nhìn của y trong đêm tối vẫn như buổi sớm ban mai, rõ ràng, sống động đến thế, thực quá đỗi lạ lùng.
Y tiện tay lấy từ trong gùi thuốc ra một gốc thảo dược loại thường, nhai đi nhai lại trong miệng, thấy vị có hơi ngọt, sau khi nuốt vào bụng sẽ nhanh chóng có cảm giác được giải nhiệt nhờ một luồng khí yếu ớt. Có lẽ đây là một giống cam thảo đã sinh trưởng được khoảng tám, chín tháng.
Tô Trần ngạc nhiên khôn xiết. Hầu như mọi thứ đều trở nên rõ ràng, tươi sáng, sinh động vô cùng.
Cả thị giác, thính giác, khứu giác lẫn vị giác, xúc giác của y bỗng dưng đều tăng tiến, cứ như thể y vừa từ trong chốn vô minh đả khai được huệ nhãn. Hết thảy những thứ y có thể cảm nhận được hầu như đều trở nên rõ ràng hơn gấp mười lần.
“Đúng rồi, tu vi hạ đan điền của ta liệu có tăng tiến?” Y kích động bật dậy, muốn xem xem liệu cơ thể của mình có còn thay đổi nào khác.
Trước tiên, y đi một đường quyền nhập môn để xem liệu hạ đan điền có biến hóa gì không. Thế nhưng, y lại hơi thất vọng khi phát hiện lực đạo ở cánh tay mình vẫn vậy, chỉ có năm, sáu mươi cân mà thôi. Y vẫn còn ở cảnh giới thấp nhất – chưa nhập lưu, hạ đan điền gần như chẳng có thay đổi gì.
Thay đổi to lớn duy nhất chỉ có khả năng cảm nhận, tức “cảm tri lực”, của y.
Để thử xem cực hạn của cảm tri lực đến, Tô Trần dùng một mảnh vải quấn quanh mắt, lại bịt kín hai tai. Tiếp theo, y dò dẫm bước đi trong rừng rậm, muốn xem xem mình còn có thể nghe được âm thanh của thế giới bên ngoài hay không.
Lúc này, y lại phát giác ra một hiện tượng nữa, mà hiện tượng này lại khiến y càng thêm kinh động.
Dù cho hai mắt đã hoàn toàn nhắm lại, đôi tai đã bị bịt kín, cũng không dựa vào xúc giác mà chỉ cậy vào một thứ trực giác huyền diệu, y vẫn có thể cảm nhận được các vật thể xung quanh.
Tô Trần thậm chí chẳng cần chạm vào đã cảm giác được trước mặt mình có một nhánh cây, dưới chân lại có một tảng đá, bèn tránh đi.
Cứ như thể y đã đả thông “thiên nhãn”, trực tiếp cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình.
Có điều, Tô Trần chỉ có thể cảm nhận được những vật thể nằm trong phạm vi độ chừng ba thước trở lại, nếu xa hơn nữa thì không được. Phạm vi của thứ trực giác này rất hẹp.
Tô Trần dùng vải bịt mắt, chầm chậm bước đi trong rừng khuya.
Những nơi y đã đi qua, bất luận là rễ, củ của cỏ cây lẩn khuất bên dưới mặt đất, hay là những giống rết, giống sâu, bọ nấp trong lùm bụi, có thể bắt ngâm thuốc… thảy đều bị năng lực cảm tri của y phát hiện ra.
Y thậm chí chẳng cần nhìn, đã cảm nhận được rễ, củ của thảo dược chôn dưới đất sâu nội một thước; phán đoán được giá trị của chúng cao thấp thế nào, có cần thiết phải đào lên gặt lấy hay không.
Mà những giống sâu bọ rắn rết ẩn náu bên dưới cỏ cây đều cực kỳ hiểm độc, là mối phiền phức lớn đối với những ai phải vào chốn rừng thẳm núi sâu hái thuốc. Một khi bị chúng cắn phải, nhẹ thì nội trong mấy mươi ngày không thể hái thuốc, nặng thì phải nguy đến tính mạng.
Những người đi hái thuốc nếu có thể thong dong tránh được những thứ độc vật này, đương nhiên bớt được không ít phiền hà.
Cạnh bên chân y, những giống côn trùng bé nhỏ đương bò trên cỏ cây. Cảnh vật tựa như một bức họa hiện lên rõ ràng trong đầu óc y.
Đấy là một thứ cảm giác vô cùng huyền diệu, cứ như y đã có thể nhìn xuyên thấu đất trời.
Tô Trần bèn tháo lớp vải che mắt, gỡ bỏ nút bịt ở hai tai.
Thứ cảm tri lực thần kỳ đến khó tin này khiến Tô Trần cảm thấy trong lòng chấn động. Y không khỏi nghi hoặc: tại sao bản thân y lại đột nhiên có được thứ năng lực thần kỳ đến thế?
Loại năng lực cảm nhận lớn mạnh vô song như vậy, tuyệt không phải là thứ mà phàm nhân thế tục có thể sở hữu, mà nhất lưu cao thủ trên giang hồ cũng không làm được.
Bởi lẽ, Lý Khôi sư phụ là dược sư từng trải, cũng là một nhất lưu cao thủ. Ông từng giảng giải về năng lực mà người luyện võ sẽ có được qua mỗi bậc tu vi khác nhau. Song, Tô Trần chưa từng nghe Lý Khôi dược sư nói rằng ông có thể bịt mắt, chỉ dựa vào trực giác mà tìm ra được dược liệu. Điều đấy đủ chứng minh, đây là năng lực mà ngay cả nhất lưu cao thủ cũng không thể đạt đến.
Đã là như vậy, có khả năng chỉ những người đã đạt đến cảnh giới đại tông sư trở lên mới có được sức mạnh thần kỳ đến thế.
Bình nhật, Tô Trần vẫn thường nghe chúng sư huynh đệ đồng môn trò chuyện vãn với nhau, rằng bậc đại tông sư một khi đã tiến nhập được Thượng đan điền, đạt được một loại sức mạnh thần bí nào đó rồi, mới có bản lĩnh vượt xa hạng nhất lưu cao thủ trên giang hồ.
Tô Trần suy đi ngẫm lại, thấy điều này rất có khả năng. Bản thân y vốn chẳng có bản lĩnh như thế, chỉ đến khi trúng phải Kim Hoàn Xà độc, ở trong hồ vì rơi thanh thạch lệ mà mê man bất tỉnh, sau lại bị con quái ngư khổng lồ nuốt vào bụng, tiếp theo sau đấy lại trải qua một giấc mộng ly kỳ có liên quan đến Thượng đan điền…
Trong mộng cảnh, bản thân y hóa thành một khối quang cầu nhỏ ảm đạm, yếu ớt. Ở bên trong Thượng đan điền, khối cầu ấy đã ăn rất nhiều thanh khí, trở nên mạnh mẽ hơn gấp mấy lần…
Sau khi tỉnh lại, y phát hiện ra mình có được năng lực thần kỳ thế này.
Nếu nói rằng y đã có thay đổi đặc biệt chi đó, vậy thì thay đổi rõ rệt nhất chính là những gì đã phát sinh trong khoảng thời gian ngắn này.
Tô Trần lần hồi nhớ lại.
Nói như thế, giấc mộng đấy của y đã thực sự xảy ra.
Khối quang cầu nhỏ màu xanh ấy có lẽ chính là nguyên thần mà thư tịch Đạo gia đã ghi chép.
“Ta quả thực đã tiến nhập được Thượng đan điền, tìm thấy nguyên thần của chính mình? Vì khối quang cầu nhỏ đó nuốt rất nhiều thanh khí, ước phỏng đã lớn mạnh gấp mười lần, cho nên bây giờ khả năng cảm nhận của ta đối với thế giới bên ngoài cũng lớn mạnh gấp gần mười lần sao?! Đây… đây chính là khả năng cảm nhận mà chỉ bậc đại tông sư trên giang hồ mới có được: siêu phàm cảm tri lực?!”
Tô Trần suy đoán như thế, tinh thần lại chợt chấn động. Y càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Thứ cảm tri lực siêu phàm, thần bí này có lẽ là năng lực lớn lao mà chỉ bậc đại tông sư lần đầu tiến nhập Thượng đan điền mới có thể đạt đến.
Bản thân y bấy giờ còn chưa luyện thành Hạ đan điền và Trung đan điền, vẫn là đệ tử hàng thấp nhất ở Dược Vương Bang, nhưng lại bất ngờ đả khai được Thượng đan điền thần bí, có được khả năng cảm nhận của cảnh giới tông sư.
Lại còn tòa Linh Sơn mà y đã tìm thấy khi vào Thượng đan điền, đương nhiên cũng thực sự tồn tại.
Y đã tận mục thấy vết nứt trên quả trứng khổng lồ vô tri, cũng đã chứng kiến khí xanh từ trong ấy tuồn ra ngoài. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao y lại rơi lệ thanh thạch.
Làm thế nào chữa lành được vết nứt này? Ấy vẫn là một câu hỏi lớn.
Song, đây chẳng còn là vấn đề bức bách nữa, bởi sau này y sẽ còn thời gian tiếp tục nghiên cứu từ từ. Dẫu sao, trong tay y đã có nửa khúc sâm dại, bất kỳ lúc nào cũng có thể bồi bổ nguyên khí tự cứu mạng mình, trong quãng thời gian ngắn sẽ không vì thanh thạch lệ mà gặp nguy hiểm đến tính mệnh.
Hiện tại, vấn đề bức thiết duy nhất chính là: sáng sớm hôm sau, y phải quay về Dược Vương Sơn Trang gấp, ứng phó với cuộc đào thải đệ tử ngoại môn mỗi nửa năm một lần của Lý Khôi dược sư.