Ta Là Tiên Phàm

Chương 11: Dạo chơi huyện thành


Đọc truyện Ta Là Tiên Phàm – Chương 11: Dạo chơi huyện thành

Dịch giả: sheishict
Biên: Hoa Gia Thất Đồng

Đối với những học đồ mới của Dược Vương Bang mà nói, lý luận về tam đại đan điền hãy còn rất cao thâm, chẳng có ý nghĩa gì nhiều cho việc tu luyện trước mắt của bọn chúng.

Bên trong đại viện, dưới sự hướng dẫn của Lý Khôi dược sư, đám thiếu niên cố tĩnh tâm thu thần, bắt đầu tu luyện hạ đan điền một cách hăng hái.

Dưới táng cây hòe già, Lý dược sư chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Nhập môn võ đạo, bắt đầu từ đứng trung bình tấn. Chân, lưng, hông kết hợp với nhau; điều này giúp các con rèn luyện được cơ bắp, gân cốt và khí huyết. Khí huyết dồi dào mới có thể sinh ra lực đạo.”

Đám thiếu niên trong viện đều đứng trung bình tấn, sống lưng căng như dây cung, hai chân hơi khuỵu xuống.

Chỉ kiên trì được gần nửa nén nhang, Tô Trần đã cảm thấy chân, hông và lưng của mình đều sung huyết, phình to; nhất là phần bắp đùi, tựa như có ngàn con kiến đang cắn, vừa mỏi vừa trướng. Máu thịt y dường như đang bắt đầu bùng cháy. Theo lời Lý Khôi sư phụ, đây chính là hiện tượng cường hóa cơ bắp và khí huyết, gặp phải khi luyện tập bộ pháp.

Một lúc sau, đám thiếu niên đã không chịu đựng nổi nữa. Đứa nào cũng run rẩy đôi chân, trụ không vững được.

Dù chỉ là bộ pháp đơn giản nhất – trung bình tấn, nhưng những đệ tử mới bắt đầu luyện võ như chúng cũng khó có thể chi trì được. Chỉ trong khoảng thời gian một nén nhang ngắn ngủi, bọn nó đã chân mỏi lưng đau, tưởng như sắp nghiến mòn cả răng.

Lý Khôi dược sư “hừ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Đây chỉ mới là tu luyện hạ đan điền, thức thứ nhất khi bắt đầu tập võ mà thôi. Ngay cả chuyện tối thiểu là đứng trung bình tấn cũng không làm được, hông thì vô lực, chân lại bước loạng choạng như thế; cho dù trong tay các con có tuyệt thế bảo kiếm, rốt cũng chỉ là trẻ nhỏ múa may lung tung, không hề có chút lực sát thương. Thực lực còn chưa nhập lưu thế này, đến trước mặt tam lưu võ giả, một chiêu cũng không đỡ nổi.”

Đám Tô Trần nghe vậy mới hiểu ra, lời Lý Khôi dược sư nói không sai. Dù chỉ là bài tu luyện nhập môn hạ đan điền, với bọn nó cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì, ít nhất phải tập nửa năm mới có được chút thành tựu.

Có luyện đến cấp bậc cao hơn là trung đan điền được hay không đã là chuyện xa vời, nói chi tới chuyện luyện thượng đan điền. Cảnh giới ấy, đối với những tân đệ tử như bọn nó mà nói, lại càng mờ mịt hư vô…

Đám thiếu niên nam nữ luyện đứng trung bình tấn gần cả buổi sáng, mệt thì nghỉ, nghỉ xong lại luyện tiếp; luyện đến gân cốt toàn thân mỏi nhừ, hai chân run rẩy, đi đứng xiêu vẹo.

Lúc nghỉ trưa, Tô Trần, Trương Thiết Ngưu và đám đệ tử ăn ngấu nghiến mấy bát cơm lớn cùng vài cái màn thầu thô lương ở trong phòng ăn. Sau đó cả đám trở lại gian thất nhỏ của chúng, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ luôn.

Ngay cả những đứa thường ngày vẫn hay nói nhiều, lúc này cũng mệt đến mức không muốn mở miệng nói dù chỉ một câu. Tiếng ngáy vang khắp phòng, dù trời có giáng cơn sấm sét, chưa chắc bọn nó đã dậy. Sau một canh giờ nghỉ trưa, bọn nhóc mới lấy lại được chút sức lực.

Buổi chiều, Lý dược sư bắt đầu dạy đám đệ tử mới học chữ và phân biệt rất nhiều loại dược liệu. Trước tiên chúng nó phải học chữ, rồi mới có thể học đến dược thuật sơ cấp là “phân biệt dược liệu”: phân biệt tên và hình dạng của hơn một nghìn loại dược liệu thường dùng.

Còn dược thuật cấp thấp lại phải một năm sau mới được truyền thụ. Dược thuật cấp thấp ấy bao gồm: “phân loại, phơi dược, xắt dược, phối dược” cùng nhiều phương diện khác.

Mà dược thuật trung cấp lại bao gồm: “khám bệnh, kê đơn thuốc”. Cái này chỉ có đệ tử của Nội Vụ Đường mới được phép học.

Dược thuật cao cấp lại liên quan đến “luyện chế dược hoàn”, chỉ những đệ tử nội môn đến năm thứ ba mới có thể bước chân vào lĩnh vực này.

Vương Phú Quý và Lý Kiều đã từng học chữ, nên Lý Khôi dược sư bắt đầu cho bọn chúng đọc sách dược, phân biệt hơn một nghìn loại dược liệu.

Còn đám đệ tử ngoại môn như Tô Trần, Trương Thiết Ngưu, Dương Tài Chí đều xuất thân bình dân, ở huyện thành chưa từng học qua trường lớp, cho nên phải bắt đầu học từng chữ một; muốn học hết ba, bốn nghìn chữ cũng không phải chuyện dễ dàng.


Cũng may, Lý Khôi dược sư không bắt bọn nó học hết mấy nghìn chữ ấy. Ông chỉ dạy bọn nó học tên những loại thảo dược có trong sách để nhanh chóng xem hiểu được đồ phổ liên quan.

Nói cho cùng, dù có muốn học được nhiều hơn thì nửa năm đầu cũng chỉ có thể học dược thuật sơ cấp. Thời gian vẫn eo hẹp như vậy.

oooOoOoOooo

Thấm thoát thoi đưa. Tháng chạp qua đi, ngày tất niên lại tới.

Dược Vương Bang cho chúng đệ tử nghỉ một ngày. Không ít tân đệ tử có gia đình ở huyện thành Cô Tô, đều đã về nhà ăn mừng năm mới.

Nhưng cũng có một số đệ tử nhà quá xa, sợ trì hoãn thời gian tu luyện nên ở lại trên núi đón tết.

Sang năm mới, số thiếu niên còn lại tập trung ở nhà bếp của Dược Vương Bang, cùng nhau nhào bột, thái rau, làm hoành thánh. Bầu không khí cũng có phần náo nhiệt.

Có một số thiếu niên nhớ nhà, vừa khóc vừa nháo.

Tô Trần ăn một chén sủi cảo nóng hổi mới ra lò. Chợt nhớ đến tình cảnh khó khăn ở nhà, lòng y không khỏi cảm thấy xót xa.

Không biết tình hình của cha mẹ bây giờ thế nào, đã nộp thuế thuyền cho huyện nha và tiền bảo kê cho Cự Kình Bang hay chưa, đệ đệ và muội muội năm nay có quần áo mới hay không. Tuy rằng y không còn là gánh nặng của gia đình, nhưng trong nhà vẫn thế, chỉ có gần hai lượng bạc, cuối năm nay sợ khó mà qua nổi.

Vào buổi đêm, bên ngoài Dược Vương Sơn Trang vang lên tiếng huyên náo. Có vài thiếu niên rảnh rỗi, lấy trúc làm ống, bỏ tiêu thạch, lưu hoàng và than củi vào trong, chế thành pháo trúc có uy lực khá lớn.

Ở phương xa, mọi nhà trong huyện thành Cô Tô giăng đèn kết câu đối, tràn ngập không khí mừng năm mới.

Tô Trần nằm một mình trên giường sưởi, trong gian tiểu thất. Nghe tiếng “đùng đoàng” của pháo trúc bên ngoài, lòng y dấy lên trùng trùng tâm sự, cả đêm thao thức.

oooOoOoOooo

Năm mới nhanh chóng qua đi, phần đông những tân đệ tử rời khỏi bang đã quay trở về, lại bắt đầu những tháng ngày tu luyện khẩn trương. Ngoài việc đứng trung bình tấn ra, bọn nó còn bắt đầu học những võ kĩ nhập môn như: quyền pháp nhập môn, cước pháp nhập môn, bộ pháp nhập môn…

Năm ngoại môn đệ tử bọn Tô Trần phát hiện ra một chuyện đáng kinh ngạc.

Vương Phú Quý và Lý Kiều dưới sự chỉ dẫn của Lý Khôi dược sư, đã sử dụng một số phương thuốc tôi luyện nội thể cấp thấp, dùng thảo dược phụ trợ cho việc tu luyện, kích phát huyết khí, cốt tủy trong cơ thể.

Nghe Lý Khôi dược sư nói, việc dùng thảo dược trợ giúp tôi luyện nội thể có rất nhiều ích lợi: Thứ nhất, giúp tăng tốc kích phát khí huyết, đẩy nhanh tiến độ tu luyện; thứ hai, có thể trị khỏi những tổn thương trong quá trình tập luyện, giúp kéo dài thời gian luyện võ.

Trong lúc tập võ, bọn nó thường xuyên phải dùng tay chân đánh lên cọc gỗ; lặp đi lặp lại như vậy, gân cốt da thịt của bản thân sẽ được tôi rèn, khiến khí huyết tăng cường. Nhưng cũng chính cường độ tập luyện ấy sẽ hình thành trong cơ thể một vài ứ thương nhỏ cùng ít mầm bệnh. Cho nên, mỗi ngày chỉ tu luyện tối đa được hai canh giờ, không thể luyện tập thêm nữa; nếu không, sẽ vượt qua cực hạn mà cơ thể có thể chịu đựng được.

Những dược thảo dùng tôi luyện nội thể có khả năng chữa lành những tổn thương này và không để lại mầm bệnh.

Nếu không sử dụng dược thảo để tôi rèn nội thể thì các lính mới phải mất từ hai đến ba năm mới có hi vọng hoàn thành việc rèn luyện huyết quản, cốt tủy, da thịt. Lúc đó, khí huyết được sung mãn, việc luyện hạ đan điền coi như có chút thành tựu; từ một kẻ bất nhập lưu, tấn cấp thành một võ giả tam lưu.


Còn nếu sử dụng thảo dược để tôi luyện nội thể, có thể tiết kiệm được phân nửa thời gian. Tốc độ tu luyện bắt đầu tăng vòn vọt, nhanh chóng vượt qua tu vi của các đệ tử đồng môn.

Lúc này Tô Trần mới biết, thì ra còn có phương pháp tôi luyện nội thể thần kì đến vậy, có thể khiến cho tốc độ tu luyện “làm chơi ăn thật”.

Nhưng phương pháp này quá tốn bạc, thực chẳng khác chi đốt tiền. Một bộ dược liệu dùng tôi luyện nội thể, rẻ nhất cũng đã hơn một lượng bạc.

Cũng chỉ có gia đình giàu sang của Vương Phú Quý và Lý Kiều, mới đủ bạc để trợ giúp hai vị nội môn đệ tử mua được số dược liệu quý ấy. Còn gia đình của năm đệ tử ngoại môn như Tô Trần và Trương Thiết Ngưu thì rất khó khăn, đâu mua nổi những thảo dược đắt đỏ đó. Chúng nó chỉ có thể thầm ước ao trong lòng mà thôi.

Ngày tháng thoi đưa, đám học đồ cũng không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ tập trung tu luyện võ kĩ, học chữ và dược thuật.

Cứ như vậy, nhoáng một cái đã ba tháng trôi qua.

Đám đệ tử mới nhập môn dù là đứng trung bình tấn hay là quyền cước bộ pháp sơ cấp, đều đã có chút thành tựu.

Tô Trần dùng quyền đánh vào cọc gỗ, quyền lực sung mãn; đứng trung bình tấn có thể duy trì được một nén nhang, hai chân vững như cọc gỗ, không run rẩy chút nào.

Thể chất của Trương Thiết Ngưu là tốt nhất, thậm chí có thể dùng hai tay một phát nâng tảng đá lớn nặng trăm cân lên, khiến cho Tô Trần, Dương Tài Chí và đám huynh đệ đồng môn ngưỡng mộ không thôi.

Có điều, võ kĩ của bọn nó chỉ là qua loa, vẫn ở cảnh giới bất nhập lưu, còn cách cảnh giới tam lưu võ giả rất xa.

Mà hai nội môn đệ tử, Vương Phú Quý và Lý Kiều, tu luyện với sự bổ trợ của thảo dược, đã vượt lên phía trước, bỏ đám ngoại môn đệ tử lại xa sau lưng, cách cảnh giới tam lưu võ giả rất gần.

Thời gian lâu dần, bọn Tô Trần đã quên béng cái quy định đào thải mỗi nửa năm một lần, hoàn toàn đắm chìm vào học dược thuật và tu luyện võ đạo hạ đan điền.

oooOoOoOooo

Sáng sớm hôm nay, bởi Lý Khôi dược sư có việc phải ra ngoài nên cho đám đệ tử nghỉ một ngày, cho phép bọn nó vào huyện thành chơi nhưng phải quay về trước khi trời tối.

Ngay lập tức, đám đệ tử reo hò nhảy múa. Hai, ba tháng nay, bọn nó rúc trong Dược Vương Sơn Trang khổ luyện thân thể và học dược thuật, cuối cùng cũng có thể xả hơi một chút rồi.

“Đi, chúng ta vào huyện thành chơi! Bây giờ mặt trời vừa mới nhú, có thể vào huyện thành chơi nguyên ngày, mặt trời lặn thì trở về.”

“Vào huyện thành chơi, nhân tiện nghé qua nhà một chuyến.”

Bọn Trương Thiết Ngưu và Dương Tài Chí hẹn nhau vào huyện thành chơi.

Tô Trần đương ngồi dưới gốc hòe già, lật xem một cuốn điển tịch thảo dược rất dày. Y do dự một chút rồi lắc đầu: “Ta không đi đâu… Vẫn là ở lại sơn trang đọc sách dược thôi.”


Y không quen thuộc huyện thành Cô Tô, cũng không có bạn bè người thân gì, không biết đi đâu chơi. Vậy chi bằng ở lại sơn trang, học thêm vài vị thảo dược.

“Tô sư huynh, huynh mà xem nữa sẽ trở thành mọt sách đấy. Ở trong sơn trang đã hai, ba tháng rồi, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, còn không nhân cơ hội này ra ngoài chơi một chút.”

Trần Tuệ Tuệ vừa cười vừa kéo Tô Trần đi.

Tô Trần cố chấp cũng không được, đành phải theo đám sư huynh, sư muội rời khỏi Dược Vương Sơn Trang, đi đến huyện thành Cô Tô vui chơi.

Dược Vương Sơn Trang chỉ cách huyện thành khoảng bốn, năm dặm nên bọn nó đi rất nhanh, chừng một nén nhang đã tới nơi.

Vương Phú Quý và Lý Kiều trước giờ không đi cùng năm tên ngoại môn đệ tử, cho nên vừa ra khỏi Dược Vương Sơn Trang thì hai người bọn nó đều tự đi về nhà mình. Chỉ có năm ngoại môn đệ tử cùng nhau đến huyện thành chơi.

Vào đến nội thành Cô Tô, trên đường phố, chỗ nào cũng là dòng người tấp nập. Nông dân gánh rau, tiều phu gánh củi, thương nhân vội vã cùng hiệp khách giang hồ bước gấp trên đường bôn tẩu, xe ngựa nườm nượp… Thảy đều ra vào cửa thành không ngớt.

Tô Trần cảm nhận được rõ ràng, ánh mắt của người dân dọc hai bên đường khi nhìn bọn y – những tân đệ tử của Dược Vương Bang – rất không bình thường, dường như có một chút kính sợ. Họ tự giác cách xa, không dám tới gần bọn y.

Bọn y đều mặc quần áo mới tinh của đệ tử Dược Vương Bang, rất dễ gây chú ý. Địa vị của Dược Vương Bang trong huyện thành Cô Tô rất cao, dù chỉ là mấy tên đệ tử ngoại môn cấp thấp nhất trong bang, cũng không phải là đối tượng mà người dân bình thường có thể so được.

Tô Trần không khỏi nghĩ thầm trong lòng, thân phận của mình cuối cùng đã không còn như xưa nữa. Thân là đệ tử của Dược Vương Bang, tức đã trở thành đệ tử giang hồ, mặc dù còn cách những đại hào khách cưỡi ngựa lớn kia một khoảng rất xa, nhưng chúng cũng không còn là bình dân bách tính ở huyện thành nữa.

Mấy người bọn Trương Thiết Ngưu và Dương Tài Chí cũng nhận ra được ánh mắt khác thường của người dân ven đường, mặt mày không khỏi hớn hở, cảm giác toàn thân mình đều là hào khí của đệ tử giang hồ.

Năm người dạo chơi trong huyện thành Cô Tô. Có lẽ do đã lâu không đến huyện thành nên bọn nó đi khắp hang cùng ngõ hẻm, ăn vài chén đậu hũ thối nóng hổi ở tiệm nhỏ ven đường, cua mai vàng(1) nổi tiếng ở đầu phố, đến bánh hoa mai bán rong, hay ngư hương xuân quyển(2). Tất cả đều tràn ngập những niềm vui mới mẻ.

Đây chính là lần đầu tiên Tô Trần đi chơi huyện thành. Nghe Dương Tài Chí giới thiệu, y mới biết bố cục huyện thành Cô Tô như thế nào.

Khu chính giữa thành là nơi tọa lạc của nha môn, phủ đệ của huyện thái lão gia và rất nhiều những quan to, quý nhân khác. Đám nha dịch cũng làm việc ở đây nên bầu không khí nơi này rất ảm đạm.

Thành Tây là khu cửa hàng, hai bên đường phố đều là cửa hàng, đa phần là sản nghiệp của các phú hộ trong thành. Nhìn đâu cũng thấy những kho hàng, các cửa hàng gạo, trà, muối, hay tửu lâu, quán trà… Nói chung đủ các loại cửa hàng. Bởi cửa Tây có đường sông vận chuyển thuận tiện, cho nên thành Tây là nơi phồn hoa, tập trung thương nhân từ khắp mọi nơi.

Thành Nam là khu ở của bình dân. Mấy vạn thường dân đều trú trong những căn nhà gỗ phòng đất nhỏ bé, chật chội. Đường xá nơi đây trũng thấp lại khin khít nhau. Khắp nơi đều ngửi thấy mùi hôi của nước cống.

Mặc dù là như vậy, nhưng nếu muốn có được một căn nhà gỗ phòng đất ở thành Nam, cũng phải bỏ ra một số tiền lớn. Đấy không phải thứ những người dân quê có thể khao khát.

Thành Bắc lại là nơi tập trung nhà cửa của những phú hộ ở huyện thành, các đại thương nhân và thân hương thổ hào các trấn. Rất nhiều võ quán, thư viện, khu nhà cao cấp, lâm viên, nối nhau san sát. Đường xá rộng rãi lại yên tĩnh, ngày thường cũng chỉ có xe ngựa và kiệu ra vào thành Bắc.

Ở đầu đường thành Tây có một thanh lâu, tiếng tăm ở huyện thành Cô Tô này rất khá – Yên Vũ Lâu. Bên trong oanh ca yến hót, các cô nương trang điểm xinh đẹp, tiếng đàn lúc ẩn lúc hiện…

Tú bà dẫn theo mấy cô nương ra cửa mời chào khách, lôi kéo phú gia công tử và giang hồ hào khách khắp nơi vào trong lâu hưởng lạc.

Lúc đi qua đầu đường thành Tây, Trương Thiết Ngưu nhìn vào phía trong Yên Vũ Lâu, có chút thèm muốn. Đáng tiếc, túi tiền không cho phép, hơn nữa giới lệnh của Lý Khôi dược sư vẫn còn văng vẳng bên tai, nên nó cũng không dám lỗ mãng.

Nói cho cùng, đám đệ tử mới vẫn còn ngây thơ nên không dám đứng ở trước cửa thanh lâu, bèn vội vàng rời đi.

Đến một đầu đường khác, lại thấy một đám đông dân chúng tập trung xem đoàn xiếc nọ biểu diễn phun lửa, nhảy qua vòng lửa, lấy búa đập viên đá đặt trên ngực; thỉnh thoảng lại khiến đám người reo hò hưng phấn.

Dương Tài Chí tinh mắt phát hiện trong đám đông có một tên côn đồ đang trêu ghẹo gái nhà lành, lập tức kêu to: “Ơ kìa, ta biết tên lưu manh kia! Hắn tên Ngưu Tam, thường xuyên làm chuyện xấu trên con phố này. Thiết Ngưu ca, mau đánh hắn!”

“Các huynh đệ theo ta, đánh cho hắn một trận!” Trương Thiết Ngưu nghe xong lập tức phấn khích, hăng hái tiến lên phía trước.

Bọn Tô Trần và Dương Tài Chí sợ Trương Thiết Ngưu chịu thiệt, cũng vội xông lên theo, đánh cho tên côn đồ Ngưu Tam kia kêu cha gọi mẹ.


Từ trước đến nay, những tên côn đồ trong huyện thành Cô Tô chỉ dám hung hăng càn quấy trước mặt dân thường, gặp phải những đệ tử mặc áo Dược Vương Bang nào dám ho he gì. Tên côn đồ kia sợ đến nỗi mặt đầy vẻ kinh hãi, ôm đầu chạy trối chết.

Các sư huynh đệ ở đầu đường bênh vực kẻ yếu, không khỏi mở cờ trong bụng. Cuối cùng bọn nó cũng cảm thấy được mình đã bắt đầu trở thành người giang hồ chân chính. Vừa nãy ra sức đánh tên côn đồ kia, chẳng qua bọn nó cũng chỉ muốn ở nơi thành Cô Tô này thử một chút thân thủ mà thôi.

Rong chơi cả buổi sáng, tới giữa trưa thì cả đám nhóc đều đã hơi mệt.

Trương Thiết Ngưu, Dương Tài Chí và Tần Tuệ Tuệ đều là người huyện thành Cô Tô, nhà của Khổng Tâm Xảo cũng ở phụ cận huyện thành. Bốn người bọn nó đều về nhà mình ăn bữa cơm đoàn tụ.

Còn lại một mình Tô Trần lẻ loi giữa phố huyện náo nhiệt, cũng không có chỗ để đi. Cảm giác như mất mát gì đấy, lòng y chợt ủ ê hết sức.

Thôn Chu quá xa, một bận đi về ít nhất cũng phải mất một ngày, đến tối chắc chắn không trở về bang kịp. Huống hồ, trong lòng y vẫn còn khúc mắc, nên y cũng không muốn về.

Dạo chơi trong thành đến giữa trưa, bụng y cũng đã hơi đói. Y sờ ngực áo, thấy rỗng tuếch chẳng có gì, không khỏi cười khổ.

Ở Dược Vương Sơn Trang, đám đệ tử mới được chu cấp ăn, mặc, ngủ, nghỉ, nên không cần xài đến tiền, cũng như không có việc gì có thể kiếm ra tiền.

Trương Thiết Ngưu và đám huynh đệ tỷ muội đồng môn đều được người nhà cho ít tiền, nên chúng còn có tiền để xài. Còn y, trên người không có đồng nào, đi lại trên phố ngay cả một cái màn thầu cũng không mua nổi, quẫn bách hết sức. Đó cũng là lí do y không muốn cùng mọi người đến huyện thành chơi.

“Thôi, buổi trưa chịu đói một chút, buổi tối về sơn trang ăn một bữa no nê là được.” Tô Trần khẽ than.

Y ngẫm nghĩ hồi lâu, xem nên đi làm cái gì.

Buổi chiều này đương lúc nhàn rỗi, đi tìm A Sửu, xem nó dạo này thế nào rồi.

Lúc trước, hai người giao ước sẽ gia nhập bang phái của huyện thành Cô Tô, sau này cùng nhau phiêu bạt giang hồ. Cũng không biết A Sửu đã vào được Thiên Ưng Môn chưa, tình hình như thế nào rồi.

Tô Trần đi đến khách sạn Thiên Ưng, vào hậu viện thì gặp được Lý lão đầu. Y bèn hỏi thăm tình hình A Sửu.

Lý lão đầu thấy Tô Trần mặc quần áo của đệ tử Dược Vương Bang thì có phần kinh ngạc. Rất nhanh, lão lộ ra dáng vẻ thận trọng và lo sợ.

Tô Trần đã sớm không còn là tên nhóc đánh cá quần áo rách nát khi xưa, mà đã là đệ tử mới của Dược Vương Bang. Y vận trên người một bộ thanh sam nôm lão luyện, lại thêm tập võ nghệ đã mấy tháng nay nên thân thể cường tráng hơn rất nhiều, tự nhiên tỏa ra khí thế anh vũ mà chỉ đệ tử giang hồ mới có.

Lý lão đầu lải nhải, nói từ ngày ấy đến giờ chưa thấy A Sửu quay trở lại. Nghe người ta nói, hình như nó đã vào được Thiên Ưng Môn, làm ngoại môn đệ tử. Tô Trần nghe vậy, không khỏi mừng rỡ, lập tức đi đến tổng đường Thiên Ưng Môn tìm A Sửu.

Thế nhưng, điều khiến cho y thất vọng chính là: tổng đường Thiên Ưng Môn không cho người ngoài tiến vào.

Hơn nữa, những đệ tử mới của các bang phái cũng không có danh tiếng gì, không ai màng nhớ đến tên tuổi của bọn chúng. Muốn nhờ đao khách thủ vệ của Thiên Ưng Môn đi tìm người giúp mà không có lợi lộc gì, bọn họ căn bản sẽ chẳng buồn ngó ngàng tới.

Tô Trần không tìm được A Sửu, không khỏi có chút tiếc nuối trong lòng. Y nghĩ, chỉ còn nước về sau lại đến tìm một cơ hội khác.

Có điều, y vẫn cảm thấy hết sức vui mừng. Lý thúc nói A Sửu đã trở thành ngoại môn đệ tử của Thiên Ưng Môn, thành người trong giang hồ. Hai huynh đệ bọn y sớm muộn gì cũng có thể gặp nhau trong huyện thành Cô Tô, nhất thời cũng không cần nóng lòng…

—————————————-

Chú thích của nhóm dịch:

(1) “cua mai vàng”: tên một món ăn vặt truyền thống của vùng Thường Châu (thuộc Tô Châu, Trung Quốc), có hình dạng tựa như mai cua nên gọi là “giải xác hoàng”, hay “cua mai vàng”.

(2) “ngư hương xuân quyển”: một dạng chả cuốn chiên giòn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.