Ta là Thực Sắc

Chương 6: Có trai đẹp, đại soái ca!


Đọc truyện Ta là Thực Sắc – Chương 6: Có trai đẹp, đại soái ca!

Vì thế,
mới đi làm được một ngày, Diệp Hà rốt cuộc không dám đến bệnh viện của chúng
tôi nữa, liền như vậy biến mất.

Cũng là
vì vậy, tôi cùng Quỳ Tử từ nay về sau đối với độ chân thật tin tức của Nguyệt
Quang sinh ra hoài nghi rất lớn.

“Lần
này là thật, ta thề!” Nguyệt Quang giơ hai tay lên, trong mắt lóe ra ánh
sáng kiên định của người chiến sĩ cách mạng: “Ta thấy qua ảnh chụp của hắn
ở văn phòng viện trưởng, là một gã rất tuấn tú rất tuấn tú a.”

“Nếu
là như thế, vậy ngày mai chúng ta cùng nhau ra sức trêu ghẹo hắn một phen
đi.” Tôi nhếch miệng, lộ ra hàm răng dính miếng rau cần mất hồn.

Trong
nhà hàng, ba đứa chúng tôi đối diện cười, dâm quang bắn ra bốn phía, làm ông
chủ đang chuẩn bị tới đây tính tiền cùng con chó của ông chủ là lão Hoàng đang
chuẩn bị đến ăn xương gà sợ tới mức lạnh run.

Cơm
nước xong xuôi, tôi cùng Nguyệt Quang và Quỳ Tử nói lời từ biệt, đi về nhà.
Trong tay cầm theo một hộp cơm, đựng đồ ăn thừa hồi nãy.

Lúc đi
qua đường hầm thì đột nhiên nhớ tới trong tủ lạnh còn có mấy hộp kem. Sợ buổi
tối nhịn không được ăn luôn, eo lại mập thêm mấy cân mỡ, tôi liền vào một quán
nhỏ bán đĩa chọn hai cái DVD 《hiện
trường phạm tội》, hy
vọng hình ảnh máu me kia có thể tạm thời áp chế cái dạ dày của tôi.

Đương
nhiên DVD là đĩa lậu, bằng không tiền vất vả kiếm được liền cúng cho đế quốc
Mỹ, cho nên nói, Hàn Thực Sắc tôi vẫn là rất có tinh thần yêu nước.

Mua
xong, tôi liền lập tức đi tìm đứa bé kéo gỗ, à không, là tên ăn mày kéo đàn
violon kia, đem hộp cơm đưa cho hắn.

Đứa bé
kia buông đàn violon, nhưng không nhận hộp cơm, hai con mắt đen thui trên khuôn
mặt đen đúa nhìn tôi chằm chằm, bên trong chứa đựng hồ nghi.

Xem ra
trong quá trình lưu lạc đứa nhỏ này đã chịu không ít khổ a, ngay cả Hàn Thực
Sắc tôi – trước kia lúc học đại học tư tưởng, phẩm đức hàng năm đều thuộc loại
ưu, nữ thanh niên tốt thiếu chút nữa liền được kết nạp vô Đảng – đều không tin.

Nhìn
ánh mắt đề phòng của hắn, trong lòng tôi một trận bủn rủn.

Hài tử
a, ngươi thật sự là sinh không đúng lúc, nếu sinh ra trễ vài chục năm, đợi cho
nước chúng ta đi đến giai đoạn trung cấp của chủ nghĩa khoa học xã hội, sức sản
xuất của xã hội được nâng cao rõ rệt, đại bộ phận nhân dân đều trở thành tiểu

thương, thị trường kinh tế được quản lý chặt chẽ, hệ thống pháp luật được cải
tiến hoàn thiện, điều kiện vật
chất cũng đầy đủ, khi đó ngươi hãy đến làm ăn mày, tuyệt đối mỗi ngày đều có
thể ăn KFC.

Nhưng
hiện tại, đứa nhỏ này non nớt, mười bảy mười tám tuổi, có lẽ là mười tám mười
chín tuổi, trên mặt lại là một loại thần sắc hoài nghi “Lão bà này xác
định chắc chắn là muốn đem lão tử lừa đi bán”.

Quả
thật từ lần đầu tiên tôi nhìn đến hắn, trong đầu tôi liền có ý niệm nếu như một
ngày thật sự cùng đường bí lối, tôi liền đánh hắn hôn mê, sau đó cởi sạch đem
cân bán.

Tuy
rằng đứa nhỏ này vẻ mặt lem luốc, đen đến nỗi nhìn không thấy màu da thật.
Nhưng môn chính trị đã dạy chúng ta, xuyên thấu qua hiện tượng thấy bản chất.
Thông qua phương pháp này, hơn nữa công lực tôi nhiều năm tu luyện có thể so
với rađa hoả nhãn kim tinh[1] chuyên
môn tìm kiếm trai đẹp, tôi dám khẳng định, sau khi tẩy rửa sạch sẽ, hắn tuyệt
đối là cái yêu nghiệt oa.

Bất quá
hiện tại, tôi quả thật muốn cho hắn đồ ăn.

Có lẽ
là ánh sáng chân thành trong mắt tôi làm hắn cảm động, đứa bé kia dần dần buông
lỏng đề phòng, nhận lấy hộp cơm trong tay tôi, giống muỗi hừ hừ lên tiếng:
“Cám ơn.”

“Đừng
khách khí.” Tôi triển khai một nụ cười của mẹ chúa Giê xu với hắn, sau
đó… Từ trong hộp giấy nhỏ trước mặt hắn, lấy ra 6 tệ 5 mao tiền, tiếp theo
nghênh ngang rời đi.

Tôi,
Hàn Thực Sắc lấy thân phận đảng viên dự bị thề, bên trong hộp kia có cà chua
xào trứng, cải trắng xào chua ngọt, còn có tôi hao hết sức chín trâu hai hổ từ
trong miệng Nguyệt Quang giành được một miếng thịt gà bự, tuyệt đối là giá trị
6 tệ 5.

Tôi tay
trái cầm tiền bữa sàng ngày mai, tay phải cầm đĩa DVD lậu, từ từ nhàn nhã trở
về nhà.

Phía
sau, một luồng ánh sáng căm phẫn nóng rực “sưu sưu” phóng tới.

Về nhà,
thay quần áo, tháo trang sức, đi tắm, sau đó bắt đầu ngồi trước máy tính xem 《hiện trường phạm tội》.

Nhưng
thật sự là rất máu me, mới xem một tập liền chịu không nổi, vội vã tắt đi. Tiếp
theo xem một cái MV Boy Love 《 Khang
Lan bí sử 》do một

nhân tài làm ra, đứa bé mỹ lệ tuấn tú đáng thương a, cư nhiên ở trên màn hình
tự công tự thụ, làm hại tôi cứng họng không biết nói gì.

Sau khi
xem xong, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Liền đến trước cửa sổ sát đất ngồi xuống,
nhìn hàng vạn ngọn đèn phía dưới. Vô số đèn ne-on, đem bầu trời đêm của thành
phố nhuộm thành một màu đỏ nhàn nhạt, một loại màu sắc không tinh khiết. Gió
đêm thổi mặt sông thành mặt nhăn, hình thành những vân sóng nhỏ lăn tăn, đó là
một loại trong trẻo mềm mại. Xa xa trên cây cầu lớn, một chiếc xe rất nhanh
chạy quá, từng đốm từng đốm sáng, tại trên mặt nước tràn lan.

Cửa
kính đóng chặt, toàn bộ thành thị giờ khắc này là yên tĩnh.

Tôi mở
ra hai tay, ôm chặt đầu gối, đầu hơi nghiêng, gối lên trên đầu gối cứng. Tóc
vừa mới gội phủ lên cánh tay, lạnh mà ướt át, từng sợi từng sợi chậm rãi tản
ra.

Nhắm
mắt lại, đột nhiên nhớ tới, tại thật lâu thật lâu trước kia, cũng là trước một
cái cửa sổ sát đất, Ôn Phủ Mịch từ sau ôm tôi, giọng nói êm ái sát bên tai:
“Hàn Sắc, về sau chúng ta sẽ mua nhà có thể thấy sông, sau đó ta đi làm, ngươi
ở nhà, sinh cho ta hai đứa, một trai một gái.”

Lời nói
vẫn còn, người lại không thấy.

Nghĩ đi
nghĩ lại, ánh mắt đột nhiên nóng nóng.

Vì để
nhanh chóng thoát khỏi loại cảm xúc đau thương này, tôi xuất tuyệt chiêu – lấy
ra sổ tiết kiệm, mở ra, nhìn con số trên đó, híp mắt lại, giống con chuột trộm
dầu, cười đến tứ chi run rẩy, cười đến cả người run rẩy, vô cùng đáng khinh.

Tài
khoản ngân hàng của tôi a, quả nhiên là pháp bảo chữa bệnh.

Liền
như vậy, tôi ôm sổ tiết kiệm, cả đêm mộng đẹp– nhân dân tệ giống mưa rớt xuống
như nước.

Ngày
hôm sau rời giường, cảm thấy xương sống thắt lưng đều đau, tuyệt đối là di
chứng do nhặt tiền trong mơ.

Giống
như đánh giặc như cũ, rửa mặt, hoá trang, mặc quần áo, chải đầu, xuất môn, từ
chỗ tên ăn mày đổi tiền lẻ, ăn mì thịt bò, cuối cùng đến bệnh viện.

Vừa ợ
một cái rõ to vừa bước vào cửa, lại phát hiện Nguyệt Quang và Quỳ Tử mới sáng

sớm liền đợi ở trong phòng của tôi, vẻ mặt hưng phấn.

Ánh
sáng trong mắt tôi lóe lóe, vội lớn tiếng hỏi: “Hôm nay trai đẹp mới tới
bệnh viện của chúng ta đâu? Hắn ở phòng nào, ta đi thừa dịp hỗn loạn nhéo mông
hắn.”

Loại
nói giỡn này giữa Tam tỷ muội dâm tặc chúng tôi là chuyện thường, nhưng hôm
nay, tôi vừa dứt lời, mặt Nguyệt Quang cùng Quỳ Tử liền đứng hình.

Tại thời
điểm này, tôi hiểu được, mình lại lỡ miệng.

Quả
nhiên, sau bình phong truyền ra tiếng động rất nhỏ, giống tiếng cưa, cắt đứt
thần kinh yếu ớt của tôi. Ngay sau đó, từ bên trong một người mặc áo blouse
trắng đi ra.

Đó là
một người đàn ông.

Một
người đàn ông xa lạ.

Một
người đàn ông xa lạ bộ dạng rất được.

Mặt mày
sáng sủa, ngũ quan thanh tú sạch sẽ, làn da trắng nõn, cái mũi vểnh cao tinh
xảo, môi mỏng, sáng bóng giống trân châu, đôi mắt dài hẹp, mi mắt mỏng manh,
đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, rất quyến rũ.

Kỳ thật
ba đứa chúng tôi, mặc dù ngoài miệng lợi hại, nhưng gặp được loại phi bệnh
nhân, đại soái ca hàng thật giá thật này, khí thế liền xẹp xuống.

Hơn
nữa, vừa rồi tôi còn nói trước mặt hắn muốn nhéo mông hắn, cho nên đương trường
nhất thời sững sờ, đầu óc nhanh chóng xoay tròn, miệng lại nói không ra tiếng.

Quỳ Tử,
Nguyệt Quang phá vỡ yên lặng: “Bác sĩ Hàn Thực Sắc, đây chính là bác sĩ
Thịnh Du Kiệt mới tới bệnh viện chúng ta.”

Trong
lòng tôi âm thầm cảm tạ bọn họ cứu giúp, lại nghe thấy hai người tiếp tục nói:
“Từ hôm nay trở đi, bác sĩ Thịnh Du Kiệt làm việc cùng phòng với ngươi,
hai người chậm rãi trò chuyện, chúng ta không quấy rầy.”

Nói
xong, hai đứa cấp tốc chạy khỏi hiện trường, bộ dạng cùng tôi đây một đứa con
gái thích nhéo mông trai đẹp phi thường phi thường phi thường không quen biết,
biến thái không nhân tính a!

Trên
trán tôi thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, thấp thỏm một hồi, rốt cuộc giang chân,
nắm chặt tay, trừng mắt, cắn môi, sợ ngươi cái bàn chải đánh răng ấy, Hàn Thực
Sắc tôi gần đây được xưng mặt dày ngay cả đạn đều bắn không thủng, hiện tại, là
thời điểm chứng minh danh hiệu này cho quần chúng nhân dân coi.

Vì thế,
tôi triển khai nụ cười như gió mùa xuân ấm áp, nói: “Thật vui có thể trở
thành đồng nghiệp của anh.”


Thịnh
Du Kiệt cũng đáp lại tôi một cái mỉm cười như gió mùa hè phương nam ấm áp, nói:
“Tôi cũng vậy.”

“Bịch”,
một âm thanh hưng phấn vang lên, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống. Xem ra, anh
ta cũng không phải rất để ý, hoặc là không có nghe thấy tôi nói muốn nhéo mông anh ta?
Mặc kệ thế nào, người này là người mới, cho dù tôi thực sự nhéo mông hắn, anh
ta cũng là giận mà không dám nói gì đi.

Vài năm
gần đây không phải lưu hành làn sóng quy luật ngầm sao? Thịnh Du Kiệt này xem
ra là một người rất có giác ngộ nha.

Tôi âm
thầm thở ra một hơi, ngồi xuống vị trí của mình. Mà anh ta, sửa sang xong đồ
đạc này nọ, ngồi xuống chỗ đối diện tôi.

Tuy
rằng thật cao hứng mỗi lần ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy sắc đẹp của Thịnh Du
Kiệt, có công hiệu giúp tăng tuổi thọ, thải dương bổ âm. Nhưng vừa nghĩ tới
thời gian nghỉ ngơi không thể đóng cửa phòng xem H ướt át, lòng tôi cô đơn a.

Không
biết vì sao, hôm nay bệnh nhân đặc biệt ít, gần 10h rồi còn chưa có một người.
Tôi thật sự nhàm chán, nhiều lần có ý đồ sáp lại gần Thịnh Du Kiệt, hỏi thăm
chuyện của hắn, nhưng người này luôn mỉm cười, trả lời lãnh đạm.

Tôi tự
tìm mất mặt, cũng không phiền anh ta nữa, tiếp tục đọc《Tri âm》.

Đến 11h
thì một tiểu đệ đệ mang theo tiểu đệ đệ của hắn đi vào.

Ý của
tôi là, chữ tiểu đệ đệ trước là chỉ người, chữ tiểu đệ đệ sau là chỉ bộ phận.

Cũng là
bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc theo kiểu để đi ngoài gió lạnh, trên
vành tai có đeo khuyên tai rất cool, trên người có hình xăm rất cool, đầu lưỡi
có bấm khuyên lưỡi rất cool. Tuy rằng đeo một đống trang sức cùng trang điểm
quá dày, nhưng ngũ quan không tồi, mũi ra mũi, mắt ra mắt, hơn nữa tuổi trẻ mê
người, kích thích sắc a di tôi đây ngón trỏ đại động.

Lúc
này, tôi bày ra nụ cười vô hại, chuẩn bị đi đến đón tiếp giúp hắn giải quyết
vấn đề, thuận tiện an ủi một chút tâm hồn khô hạn của tôi.

Nhưng
Thịnh Du Kiệt so với tôi nhanh hơn một bước, anh ta vẫy tay với tiểu chính
thái, nói: “Đến chỗ ngồi của ta đi.”

Hàn
Thực Sắc tôi làm sao có thể bỏ qua miếng thịt non thật vất vả tới tay đâu? Vì
thế, tôi làm bộ vì Thịnh Du Kiệt suy nghĩ nói: “Tiểu Thịnh a, anh hôm nay
mới đến, rất nhiều chuyện đều không quen thuộc, vẫn là trước nên ở bên cạnh
quan sát xem tôi làm như thế nào đi.”

Ai ngờ
anh ta không cảm kích, tiếp tục mỉm cười: “Bởi là vì mới tới, mới nên thực
hành nhiều, tranh thủ sớm ngày quen thuộc a.”

[1]
Hỏa nhãn kim tinh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.