Ta là Thực Sắc

Chương 140: Phiên ngoại Đồng Diêu: Lão bà (Vợ) (thượng)


Đọc truyện Ta là Thực Sắc – Chương 140: Phiên ngoại Đồng Diêu: Lão bà (Vợ) (thượng)

Mặt trời chói chang nóng bức, tiếng ve kêu rộn vang,
thỉnh thoảng mới có một cơn gió, giống như nhiều lớp bông dày nặng, bao trùm
bên trên mũi miệng, làm cho người ta ngạt thở.

Hôm nay nhiệt độ nóng lên, tính tình con người cũng
nóng nảy.

Huấn luyện viên Hồng lau mồ hôi trên đầu, nén xuống sự
khô khốc như sắp bốc cháy trong cổ họng, nhịn không được âm thầm rủa một tiếng.

Mụ nội nó, hàng năm luôn như thế này, tốp học sinh
trung học đều đến huấn luyện vào thời điểm nóng nhất.

Huấn luyện viên Hồng đi đến bên cạnh, từ trong túi rút
ra một điếu thuốc, dựa vào cây cổ thụ, châm thuốc.

Vừa hút, mắt hắn vừa lặng lẽ nhìn đám nhóc con tháng
chín này sẽ lên trung học đang ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.

Giữa nhóm người này, dễ làm người khác chú ý nhất
chính làm người tên Đồng Diêu, nhóc con này bộ dạng nghiêm chỉnh, lúc mở miệng
lại đặc biệt làm náo động.

Giống như lúc này, hắn bất quá chỉ mới ra lệnh nghỉ
ngơi một lát, bên cạnh thằng nhóc con này liền có ba nữ sinh vây quanh, thằng
nhóc con không biết nói chuyện cười gì với mấy cô nhóc, khiến cho mấy cô nhóc
cười như nắc nẻ.

Huấn luyện viên Hồng đang buồn chán, nghe thấy tiếng
cười như vậy, một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng, hắn nhướng mày, nhả
điếu thuốc ném xuống mặt đất, dùng chân hung hăng đạp tắt.

Sau đó, hắn nâng tay, chỉ vào Đồng Diêu, trầm giọng
nói: “Ngươi, chính là ngươi, lại đây cho ta”

Đồng Diêu chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ mông,
đi đến trước mặt huấn luyện viên Hồng, cười nói: “Huấn luyện viên có việc gì
ạ?”

Huấn luyện viên Hồng cẩn thận đánh giá thằng nhóc con
trước mặt

Bộ dạng đúng là rất đứng đắn, tuy rằng mới 16 tuổi,
nhưng đã cao xấp xỉ mình, lông mày đậm, mắt đen, còn cái miệng kia, cười… có
chút kiêu ngạo

“Rất đắc ý sao?” Huấn luyện viên Hồng hừ một tiếng:
“Thế nào, vừa mới nhập học đã muốn làm đại tình thánh sao?”

Đồng Diêu không phản bác, chỉ cười cười.

“Ừm, bộ dáng rất lớn, xem ra là chưa vận động đủ rồi”.
Huấn luyện viên Hồng chỉ vào sân thể dục dưới ánh nắng chói chang, ra lệnh:
“Đi, chạy thêm mười vòng cho tôi, chạy thiếu nữa vòng thì tối nay đừng ăn cơm”

Đồng Diêu không nói gì, chỉ cởi áo khoác, đeo trên
lưng, sau đó quay nón quân đội một vòng, vành nón quay về phía sau.

Huấn luyện viên Hồng lần thứ hai chửi rủa một tiếng,
mụ nội nó, thằng nhóc con đến bây giờ còn muốn chơi trò đẹp trai.

Đồng Diêu di chuyển bước chân, chạy vào trong sân thể
dục, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, hắn chạy vòng tròn.

Ánh mắt toàn bộ mọi người trong lớp đều tập trung trên
người hắn.

Ánh nắng gay gắt, chiếu lên người như ngọn lửa, nhưng
Đồng Diêu vẫn chạy rất thanh lịch.

Một vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng, năm vòng, sáu
vòng, bảy vòng, tám vòng, chín vòng, mười vòng.

Sau khi chạy hơn mười vòng, Đồng Diêu đi đến trước mặt
huấn luyện viên Hồng, hơi khom lưng, hay tay chống trên đùi, thở phì phò. Trên
trán hắn đầy mồ hôi, giống như mưa, mỗi một hạt đều giống như hạt đậu lớn, rơi
xuống cát tạo thành một cái hố.

Huấn luyện viên Hồng có chút lo lắng thằng nhãi con
này có thể sẽ bị choáng mà té xỉu.

Nhưng mà không có, Đồng Diêu ngẩng đầu, cười với huấn
luyện viên Hồng, khóe miệng nhếch lên, ngữ khí vẫn vô lại như trước: “Huấn
luyện viên, tối nay, ta nghĩ ta vẫn có thể ăn cơm”

Dưới sự rửa sạch của mồ hôi, khuôn mặt của hắn lộ ra
giống như là hấp thu ánh sáng mặt trời, sáng lên làm chói lóa mắt người khác.

Huấn luyện viên Hồng mặc dù bực bội, nhưng cũng không
thể bộc phát, hắn tằng hắng giọng, nói: “Tiếp tục nghỉ 10 phút, cần đi WC thì
đi, lát nữa luyện tập bước đều 2 tiếng”

Nói xong, huấn luyện viên Hồng cũng thừa cơ rời đi,
trở lại văn phòng nghỉ xả hơi.

Hắn không muốn lại đối mặt với Đồng Diêu.

Thằng nhóc con tuy rằng cười, nhưng mà mỗi lần thấy
hắn nhìn mình, trong lòng huấn luyện viên Hồng lại hơi hoảng sợ.

Ngay cả bản thân huấn luyện viên Hồng cũng không biết
tại sao, không phải chỉ là một thằng nhóc lông còn chưa dài sao, tại sao lại sợ

hắn?

Đi vào văn phòng, bạn tốt của Hồng huấn luyện viên là
Trần huấn luyện viên đưa cho hắn một chai nước suối, hỏi: “Làm sao vậy? Mặt mày
đen thui?”

“Lúc nãy dạy dỗ thằng nhóc tên Đồng Diêu ở lớp chúng
tôi, bắt hắn chạy mười vòng dưới ánh nắng gay gắt. Xương cốt thằng nhóc kia
thật cứng, không hề té ngã”

Huấn luyện viên Hồng muốn cầm chai nước suối, nhưng làm
thế nào cũng không bắt được, hắn ngờ vực ngẩng đầu lên, lại phát hiện miệng
huấn luyện viên Trần mở ra thật rộng, sắc mặt quái dị.

“Sao vậy?”Huấn luyện viên Hồng hỏi

“Lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi, Đồng Diêu mà ngươi
cũng dám trêu chọc?” Huấn luyện viên Trần vất vả lắm mới khép miệng lại được

“Sao vậy? Không lẽ hắn có bối cảnh gì sao?” Trong lòng
Hồng huấn luyện viên run rẩy

“Không biết, nhưng mà ngay cả tiểu đoàn trưởng chúng
ta thấy hắn cũng cười híp mắt, nghe nói ông ngoại hắn cùng chỉ huy chúng ta là
bạn bè thân thiết, ngươi còn bắt hắn chạy mười vòng, bây giờ mọi người đều bốc
phét hắn đến tận trời, ngươi xem hắn không chỉnh ngươi chết mới là lạ!!!” Huấn
luyện viên Trần nôn nóng

Nghe vậy, thân mình huấn luyện viên Hồng run lẩy bẩy.

Huấn luyện viên Hồng cứ cho rằng bản thân mình sẽ chết
chắc, thế nhưng huấn luyện quân sự kết thúc, cũng không thấy cấp trên tìm mình
nói chuyện, giống như là chưa từng phát sinh chuyện gì.

Cho đến một năm sau, huấn luyện viên Hồng bình an
thăng cấp, trái tim mới được thả lỏng.

Lúc đó, hắn mới cảm thấy thằng nhóc con Đồng Diêu kia
cũng không dễ mang thù như vậy.

Đương nhiên, điều này cũng là sau đó.

Lúc ấy, chờ huấn luyện viên Hồng đi khỏi, mấy nữ sinh
lập tức vây xung quanh Đồng Diêu, ân cần hỏi han và khen ngợi không dứt.

“Đồng Diêu, ngươi không sao chứ? Muốn ngồi xuống nghỉ
ngơi một lát không?”

“Oa, ngươi quá lợi hại, ta chạy một vòng là đã ngã
xuống rồi”

Đồng Diêu vén áo lên lau mồ hôi trên trán, nhếch miệng
cười: “Chuyện nhỏ, chỉ là mười vòng thôi mà, ta vẫn thường chạy”

Lúc này, Ôn Phủ Mịch đi đến, nói khẽ với ba nữ sinh:
“Có thể phiền các ngươi mua giúp hắn chai nước không?”

Soái ca lên tiếng, không dám không theo, ba nữ sinh
vội vàng nhanh chân chạy về phía quầy bán đồ ăn vặt

“Các cô ấy đi rồi” Ôn Phủ Mịch nhắc nhở

“Mau-dìu-ta-đến-bên-kia-nghỉ-ngơi,
chân-của-ta-muốn-gãy-rồi – – ”, thấy người đẹp đi khỏi, Đồng Diêu lập tức thở
ra, hé lộ khuôn mặt đau khổ

“Ai kêu ngươi phô trương”. Ôn Phủ Mịch đỡ bạn tốt đi
đến dưới bóng cây mát

Đồng Diêu nằm ngửa trên cỏ, toàn thân cảm thấy rã rời:
“Không có cách nào khác, dù sao cũng không thể chịu thua trước mặt mấy cô gái ở
đây”

Ôn Phủ Mịch lắc đầu cười, nằm xuống bên cạnh hắn.

“Ê, ngươi như vậy sẽ làm cho người khác tưởng rằng
chúng ta là đồng tính luyến ái đó, điều này chẳng phải là sẽ làm tan vỡ trái
tim nữ sinh sao?” Đồng Diêu vì tránh nghi ngờ, vội vàng chống nửa thân mình
ngồi dậy.

Ngồi dậy đột ngột, làm cho trước mặt hắn một trận
choáng váng, bóng mát và quầng sáng trước mắt hắn quay vòng.

Đồng Diêu vội nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, chờ đầu
không còn choáng nữa mới chậm rãi mở ra, lúc này, hắn cảm nhận được một ánh mắt

Nhìn theo phương hướng của ánh mắt, Đồng Diêu thấy một
nữ sinh ở bóng râm đối diện.

Ngay lúc ánh mắt hai người cùng lúc giao nhau, nữ sinh
kia bình tĩnh dời đi ánh mắt, mặt không hề đỏ vì ngượng ngùng do nhìn lén bị
bắt gặp.

Dù sao cũng không có việc làm, Đồng Diêu tiện thể bắt
đầu đánh giá nữ sinh kia. Nói như thế nào đây, ngũ quan không có gì đặc biệt,
có thể nói, rất bình thường. Lông mày không đậm không nhạt, mắt không lớn không
nhỏ, cái mũi không tẹt không thẳng, môi không dày không mỏng. Nhưng mà, ngũ
quan kết hợp lại thì nhìn rất tốt, thuộc loại đáng nhìn.

Cô ta cứ im lặng ngồi dưới bóng râm, cũng không nói
chuyện với người khác, trên người có phong cách dịu dàng ít nói.


Cũng… khá tốt.

Đồng Diêu cố gắng tìm kiếm tên của nữ sinh kia, sau
khi đã cố gắng, cuối cùng cũng nhớ lại, hình như cô ta tên là Hàn Thực Sắc

Hàn Thực Sắc.

Đồng Diêu âm thầm nhớ kỹ tên này, rất đặc biệt.

Vừa rồi, cô ta nhìn mình? Khóe miệng Đồng Diêu nhếch
lên, haizzz, xem ra, hắn lại dụ dỗ thành công một cô gái trẻ, thật sự là tội
lỗi, tội lỗi

Đang suy nghĩ thì huấn luyện viên Hồng đã trở lại, bắt
đầu tiến hành sắp xếp bọn họ thành đội hình đi diễu hành.

Các học sinh nam đứng ở hai hàng phía
trước, học sinh nữ đứng hai
hàng phía sau.

Ôn Phủ Mịch đứng ở phía trước Đồng Diêu, Đồng Diêu vừa
nhìn, liền thấy rất vui mừng

Lại theo thói quen nhìn về phía sau, ai ya, đúng là
khéo, cô gái phía sau hắn, chính là Hàn Thực Sắc kia

Ừ, không tệ không tệ, nhìn gần nữ sinh này dường như
càng dễ nhìn hơn so với lúc nãy.

Do đi diễu hành nên không thể nói chuyện, bởi vậy,
trưa nay, Đồng Diêu cũng không tìm được cơ hội đến gần.

Nhưng mà Đồng Diêu bắt đầu để ý tới việc nữ sinh tên
Hàn Thực Sắc kia luôn cố ý vô tình nhìn mình, lúc ăn cơm, lúc giải tán, lúc tập
hợp, thậm chí ngay cả lúc đi WC cũng vậy.

Đồng Diêu đưa tay vén vén tóc, cúi đầu suy nghĩ, không
có cách nào khác, người ta quá đẹp trai mà.

Đến ngày thứ ba, lúc đang đi đều, huấn luyện viên Hồng
có việc phải đi khỏi một lát, nên để bọn họ nghĩ ngơi ngay tại chỗ.

Cơ hội tới, Đồng Diêu suy nghĩ cẩn thận hai ba lời mở
đầu, đang chuẩn bị quay đầu lại bắt chuyện một chút, ai ngờ, bả vai của mình
lại bị khều trước

Bàn tay Hàn Thực Sắc vỗ vỗ bờ vai hắn, sau đó, cô nói:
“Bạn học, làm phiền, cái đầu vướng víu của gương mặt tuấn mỹ phi phàm nhà ngươi
đang cản trở tầm nhìn của ta.”

Đồng Diêu sửng sốt ba giây, cuối cùng mới có phản ứng
lại.

Thì ra, mục tiêu của Hàn Thực Sắc là Ôn Phủ Mịch.

Điều này cũng không hề tổn thương tới lòng tự tôn của
Đồng Diêu, dù sao, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, mục tiêu của hắn cũng
không chỉ có cô. Mặt khác, trong lòng Đồng Diêu, sự quyến rũ của Ôn Phủ Mịch và
hắn ngang nhau, cô gái này thích Ôn Phủ Mịch cũng là chuyện bình thường.

Đồng Diêu có chút buồn cười với hiểu lầm của chính
mình, đồng thời cũng có ấn tượng sâu đậm với Hàn Thực Sắc.

Thì ra cô ấy không hề giống với vẻ dịu dàng bên ngoài.

Sau đó, Đồng Diêu phát hiện, ánh mắt Hàn Thực Sắc đúng
là luôn luôn khóa trên người Ôn Phủ Mịch, chẳng qua vì hắn thường ở cùng với Ôn
Phủ Mịch, cho nên mới hiểu lầm.

Sau khi xua tan hiểu lầm, thì cũng thôi đi, Đồng Diêu
không có hứng thú theo đuổi nữ sinh thích bạn tốt của mình, hơn nữa còn việc
một nam sinh làm vận động pít-tông với một nữ sinh bị huấn luyện viên Hồng bắt
gặp trong rừng cây, bởi vậy nam sinh nữ sinh bị tách ra huấn luyện, Đồng Diêu
liền ném Hàn Thực Sắc ra sau đầu.

Ban đầu còn muốn nói cho Ôn Phủ Mịch chuyện Hàn Thực
Sắc thích hắn, nhưng sau đó không biết tại sao lại quên đi.

Sau khi huấn luyện quân sự trở về, mọi người bắt đầu
đi học.

Lúc này, Đồng Diêu phát hiện, Hàn Thực Sắc đã trở
thành bạn thân của Sài Sài, hơn nữa còn ngồi ở trước Ôn Phủ Mịch.

Xem ra, đúng là duyên phận.

Đồng Diêu bắt đầu lặng lẽ quan sát Hàn Thực Sắc, suy
đoán xem rốt cuộc đến khi nào cô mới xuống tay với Ôn Phủ Mịch.

Nhưng mà, biểu hiện của Hàn Thực Sắc trên lớp học
dường như rất bình thường, không có dấu hiệu si mê, Đồng Diêu bắt đầu hoài
nghi, Hàn Thực Sắc có phải do bị phơi nắng đến choáng váng mất hồn mới có thể
nói ra câu mình không được cản trở tầm nhìn soái ca của cô.

Chuyện xảy ra sau đó, cuối cùng cũng làm cho Đồng Diêu
chắc chắn bên trong Hàn Thực Sắc là loại lẳng lơ.


Một tuần có hai tiết mỹ thuật tạo hình, giáo viên yêu
cầu toàn bộ mang theo giá vẽ đi ra ngoài vẽ vật thật.

Đồng Diêu thừa nhận mình đối với hội họa không có
thiên phú, bởi vậy, cũng chỉ vẽ lung tung đóa hoa để báo cáo kết quả làm việc

Sau khi vẽ xong bức tranh, không có việc gì, liền nhìn
chung quanh, lúc này, hắn nhắm đến Hàn Thực Sắc đang ngồi một mình trên cầu
thang sân thể dục

Cô mặc một cái váy ngắn tới đầu gối, xõa tóc, cầm giá
vẽ, sắc mặt trầm tĩnh, quả thật, nhìn từ xa, rất có khí chất của mỹ thiếu nữ
văn nghệ.

Nhưng nhìn kỹ một chút, Đồng Diêu phát hiện trong ánh
mắt Hàn Thực Sắc có tia sáng chói lóa đến dọa người.

Mà điều quan trọng nhất là, thỉnh thoảng cô lại liếc
nhìn về phía Ôn Phủ Mịch ở bồn hoa

Không lẽ cô lén vẽ Ôn Phủ Mịch?

Đồng Diêu có chút đắc ý, cuối cùng cũng lại tìm thấy
dấu hiệu cô ta yêu thầm

Vì thế, hắn nhẹ chân nhẹ tay đi ra phía sau Hàn Thực
Sắc, nhìn lén tác phẩm của cô

Vừa nhìn thấy, Đồng Diêu lại ngây ngẩn người một lần
nữa.

Suy đoán của hắn không sai, Hàn Thực Sắc đúng là vẽ Ôn
Phủ Mịch.

Nhưng hắn không đoán được chính là Ôn Phủ Mịch trên
bức tranh của Hàn Thực Sắc lại trần truồng

Hơn nữa bức tranh kia, đúng là cấp bậc chuyên gia, đặc
biệt là phần bên dưới eo, lớn nhỏ thật sự không chênh lệch lắm với vật thật Ôn
Phủ Mịch.

Đồng Diêu bắt đầu nghi ngờ, phải âm thầm quan sát bao
nhiêu lần, mới có thể vẽ giống thật như vậy.

Đương nhiên, hắn muốn nói đến phần dưới eo của Ôn Phủ
Mịch.

Lần đó, Đồng Diêu phát hiện thiên phú này của Hàn Thực
Sắc, hắn bắt đầu cảm thấy cô gái này có vẻ thú vị.

Từ đó về sau, Đồng Diêu thường nhờ Hàn Thực Sắc vẽ
tranh khiêu dâm.

Lúc mới bắt đầu, Hàn Thực Sắc cố ý mở lớn miệng, bày
ra bộ dáng kinh ngạc, ý là ta làm sao có thể vẽ một bức tranh thấp kém như vậy?

Nhưng sau đó, không thể cắt đứt được sự quấy rầy của
Đồng Diêu, Hàn Thực Sắc lặng lẽ vẽ vài bức cho hắn.

Tuy rằng so với bức Ôn Phủ Mịch kia có chút thua kém,
nhưng tổng thể xem ra không hề kém.

Trong quá trình thỉnh cầu tranh và cho tặng tranh,
Đồng Diêu và Hàn Thực Sắc dần dần thân nhau

Đồng Diêu cảm thấy, ở cùng một chỗ với Hàn Thực Sắc,
cái gì cũng có thể tán gẫu, không hề kiêng kị điều gì.

Hơn nữa tính tình Hàn Thực Sắc không tệ, thích cười,
không hay tức giận.

Tóm lại, cùng một chỗ với cô, cảm giác rất thoải mái.

Đương nhiên, Đồng Diêu vẫn để việc Hàn Thực Sắc thầm
mến Ôn Phủ Mịch ở trong mắt, đến giờ, hắn không hề quên, nhưng mà, hắn không
muốn nói chuyện này cho Ôn Phủ Mịch biết.

Đồng Diêu tự nói với chính mình rằng có lẽ, nguyên
nhân là hắn sợ giúp ngược lại còn gây hại.

Bắt đầu học kỳ sau của năm lớp 10, Đồng Diêu liền gia
nhập vào đội bóng rổ của trường, bởi vì thực lực tốt, nên trở thành chủ lực.

Sau giai đoạn vòng loại, các đội bóng rổ trung học bắt
đầu đấu vòng tròn, mỗi lần thi đấu, Sài Sài, Ôn Phủ Mịch còn có Hàn Thực Sắc
đều có mặt cổ vũ hắn.

Đồng Diêu biết, Hàn Thực Sắc sở dĩ có mặt, cũng chỉ vì
muốn ở cùng một chỗ với Ôn Phủ Mịch.

Nhưng mà, có đến là tốt rồi.

Trong trận tứ kết với đội lớp 11-9, Đồng Diêu vừa bắt
đầu thi đấu liền phát huy rất tốt, luôn luôn ghi điểm, bỏ đội 11-9 lại xa phía
sau.

Đội trưởng đội bóng rổ 11-9 để ý đến sự ngưỡng mộ của
các nữ sinh đối với Đồng Diêu, cho nên, hắn vẫn bất mãn với Đồng Diêu, mà trong
trận đấu này, Đồng Diêu nhiều lần áp đảo hắn, làm cho hắn hết sức chật vật.

Dưới thù mới hận cũ, đội trưởng kia ảm đạm, cho nên
liền cố ý lúc Đồng Diêu chuyền bóng mà làm hắn ngã

Đồng Diêu vốn đang chạy nhanh, ngã một cái như vậy,
đầu gối đập mạnh trên mặt đất, tức thì đau đến không đứng dậy nổi

Mà trọng tài lại thiên vị đội lớp11-9, không hề phạt
tên đội trưởng kia phạm quy

Đồng Diêu bị thương, không thể tránh khỏi việc ra sân

Mất đi chủ lực, lớp 10-3 không địch lại lớp 11-9, điểm
dần dần bị vượt qua

Đồng Diêu chỉ có thể ở khu vực nghỉ, nhìn tên đội
trưởng kia đắc ý

Cuối cùng, lớp 11-9 thắng 3 điểm, bước vào bán kết,

còn lớp 10-3 thì mất tư cách tiếp tục thi đấu.

Có thể nói, tâm tình Đồng Diêu tồi tệ cực điểm.

Lúc này, chân hắn không còn quá đau nữa, lại đứng lên,
một mình khập khiễng bước ra sân bóng rổ.

Nhìn hình ảnh kia, có chút thê lương.

Mới đi được vài bước, Đồng Diêu liền nghe được tiếng
bước chân chạy về phía mình, sau đó, một bàn tay vỗ vỗ vai của hắn.

Cảm giác này rất quen thuộc, Đồng Diêu không cần quay
đầu lại cũng biết người tới là Hàn Thực Sắc.

Cho nên, hắn cũng không quay đầu lại.

Hàn Thực Sắc cũng không thấy quái lạ, đưa tay đỡ lấy
cánh tay hắn, liên tục dỗ dành.

“Đừng tức giận, sang năm chúng ta đánh hắn tan tác tả
tơi, mặt mũi bầm dập”

“Loại người đó rất đáng ghét, rất ti tiện, chúng ta
không nên nhỏ nhen mà đánh nhau với hắn”

“Nếu ngươi thật sự không thể nuốt giận, vậy, vậy… Ta
cùng Sài Sài tìm đám nữ sinh kéo hắn vào bụi cỏ thay phiên nhau làm”

Nếu như không ngăn cản, không biết Hàn Thực Sắc còn có
thể nói ra điều gì nữa, cho nên Đồng Diêu chỉ có thể đổi đề tai: “Sài Sài và
Phủ Mịch đâu?”

“Sau khi trận đấu bắt đầu vài phút, bọn họ nhận được
thông báo nói thầy giáo có việc cần bọn họ giúp đỡ nên bọn họ đi trước rồi” Hàn
Thực Sắc giải thích

“Ta không sao, nhà hai chúng ta không cùng đường,
ngươi đi về đi”. Đồng Diêu cười cười, bộ dáng nhìn như không có việc gì, nhưng
cẩn thận lắng nghe sẽ thấy có chút mất mát trong giọng nói

Hàn Thực Sắc biết, Đồng Diêu rất nhiệt tâm với bóng
rổ, nằm mơ cũng muốn đạt được giải nhất, đả kích lần này đối với hắn mà nói
đúng là không nhỏ.

Hai người đang nói chuyện, phía sau lại truyền đến một
giọng nói đắc ý: “Yo, Đồng Diêu, sao nào, đau đến nỗi phải để con gái dìu”

Đồng Diêu quay đầu lại, thấy đội viên đội bóng rổ lớp
11-9 đang đi đến chỗ mình

Tên đội trưởng kia dùng một ngón tay xoay bóng, nhếch
mi, cười toe toét, bộ dáng thật kiêu ngạo: “Thật có lỗi, các ngươi không thể
vào trận chung kết, nhưng mà không sao, có thể đến xem chúng ta trở thành quán
quân. Nể tình quen biết, ta có thể cho ngươi mượn cúp quán quân xem vài ngày.
Ha ha ha ha… Chúng ta đi”

Sau khi sỉ nhục xong, đội trưởng lớp 11-9 liền dẫn tổ
viên lướt qua bọn họ, rời đi.

Đồng Diêu không muốn cùng bọn họ tranh chấp ở đây, nên
dự tính sẽ nhẫn nhịn

Nhưng mà, khóe mắt hắn bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một
bóng dáng màu trắng chạy rất nhanh về phía tên đội trưởng kia, nắm lấy quần
chơi bóng rộng thùng thình, kéo xuống.

Trong nháy mắt, quần chơi bóng của đội trưởng liền
tuột đến mắt cá chân, lộ ra quần lót tam giác bên trong

Hơn nữa quần lót kia còn là… Màu đỏ chót!!!!

Sau khi kéo quần xong. Hàn Thực Sắc đứng lên, chạy
nhanh về bên cạnh Đồng Diêu, chỉ vào tên đội trưởng chỉ còn quần lót, dùng âm
thanh lớn đến toàn trường cũng có thể nghe thấy, nói: “Oa, lại có thể mặc quần
lót đỏ chói, ngươi năm tuổi à!!!!”

Cho dù là người cùng đội, thấy cảnh này, cũng đều cười
đến nổi gập bụng.

Tên đội trưởng kia mặt đỏ giống như là bị sơn nippon
bao phủ, hắn nhanh chóng kéo quần lên, chỉ vào Đồng Diêu nói: “Chơi hắn”

Hàn Thực Sắc vừa nghe, vội kéo Đồng Diêu chạy ra ngoài
cổng trường, còn nhanh chóng chặn một chiếc taxi lại, đẩy Đồng Diêu lên.

Hai người nằm bò ở ghế sau, nhìn đám người đang thở
hổn hển đuổi theo bọn họ dần dần bị tụt lại phía sau, không thể chịu nổi liền
cười ra tiếng.

Cười như thế làm cho Đồng Diêu cảm thấy nỗi buồn phiền
ngăn chặn trong lòng nháy mắt được khai thông.

Hắn thở ra, nhìn Hàn Thực Sắc, hỏi: “Tại sao ngươi lại
nghĩ đến việc cởi quần hắn?”

“Thật ra, mỗi lần nhìn các ngươi chơi bóng rổ, ta đều
suy nghĩ, nếu cởi quần chơi bóng của các ngươi, vậy nhất định sẽ rất vui, cuối
cùng hôm nay ta cũng có cơ hội thực hiện một lần”. Hàn Thực Sắc búng ngón tay:
“Đúng là không tệ”

Đồng Diêu dựa trên lưng ghế, lấy khuỷu tay đụng đụng
khuỷu tay Hàn Thực Sắc, nhỏ giọng nói: “Cám ơn nhé”

“Giữa bạn bè, nói cám ơn cái gì”. Hàn Thực Sắc đấm nhẹ
một quyền vào ngực Đồng Diêu, cắn môi cười nói: “Lần sau mời ta ăn gì đó là
được rồi”

Nói xong cô cũng tựa vào lưng ghế.

Cửa kính xe mở, gió thổi tóc Hàn Thực Sắc tung bay,
vài sợi ngẫu nhiên bay đến trước ngực Đồng Diêu.

Không biết tại sao Đồng Diêu lại cảm thấy nơi bị tóc
Hàn Thực Sắc đụng phải, đột nhiên hơi ngứa.

Một sự ngứa ngáy không thể giải thích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.