Ta là Thực Sắc

Chương 14: Tình yêu thời niên thiếu (2)


Đọc truyện Ta là Thực Sắc – Chương 14: Tình yêu thời niên thiếu (2)

Sau đó tôi hỏi Ôn Phủ Mịch, rốt cuộc hắn thấy trên
người tôi có điểm nào hấp dẫn nhất, là dịu dàng đến động lòng người? Lạnh lùng
sắc sảo? Nhạy bén hiểu ý người? Hay là cần cù tiết kiệm?

Nhưng hắn lại nói, bị hấp dẫn bởi tính cách bỉ ổi,
đáng khinh của tôi.

Cho tới bây giờ hắn chưa thấy một nữ sinh nào dám đánh
rắm ở nơi công cộng mà mặt lại không biến sắc, kể từ lúc đó cảm thấy tôi vô
cùng đặc biệt.

Tôi nhanh chóng che hai vệt đỏ ửng khả nghi trên mặt,
thanh minh nói đánh rắm không phải là lỗi của ta, là Chung Tỉnh, hắn là
“Thí tiên”, đây là
chuyện người cả địa cầu đều biết.

Ôn Phủ Mịch nói, thôi đi, ta ngồi ở đằng sau, thấy
ngươi cố tình duỗi lưng, nghiêng người bốn mươi lăm độ, lộ ra cái mông, im lặng
phóng khí, sau đó giả bộ như không có việc gì, khôi phục lại nguyên trạng, sau
một giây đồng hồ, mùi hôi thối lan ra khắp chung quanh. Hơn nữa, ngươi còn
không biết xấu hổ bịt mũi lại, ra vẻ mặt vô tội nhìn người đang ngủ say là
Chung Tỉnh, thật sự là cặn bã.

Tôi cố tình cọ cọ vào phía trước cổ hắn, dùng răng cắn
vào gáy của hắn, hung tợn nói, Ôn Phủ Mịch, dù sao ngươi cũng ngửi được rắm của
Hàn Thực Sắc ta, từ nay về sau chính là người của ta, ta bảo ngươi đi hướng
đông, ngươi nhất định ngay cả biên giới phía tây cũng phải quên. Mặt khác, nếu
như ngươi dám đem chuyện này nói ra, ta liền một đao đem phía dưới của ngươi
“xoẹt xoẹt”, sau đó hầm cùng nhân sâm ngàn năm, cuối cùng nắm lỗ mũi ngươi, cho
ngươi uống một hơi hết sạch tiểu kê kê của chính mình!

Ôn Phủ Mịch khẽ liếc tôi một cái, dùng một loại dáng
vẻ khinh thường.

Theo lời nói của Ôn Phủ Mịch, mới đầu hắn cảm thấy tôi
đây là loại nữ nhân đáng khinh, còn rất đặc biệt, nên bắt đầu chậm rãi quan sát
tôi, sau lại nghe tôi nói muốn lấy lang nha bổng chọc vào hoa cúc của lão già
dạy Vật lý thì nhận ra rằng, tôi là người có thể kết giao bằng hữu, sau đó, lại
thường xuyên cùng tôi tiếp xúc, hình như là bắt đầu có cảm giác với tôi, nhưng
vẫn ngượng ngùng mà thổ lộ.

Ngày đó ở trong ghế lô, hắn vốn là cảm thấy hai người
đơn độc chờ đợi có chút ngượng ngùng, liền giả bộ ngủ để tránh khoảnh khắc xấu
hổ này.

Ai ngờ, tôi lại thú tính quá, nhào lên hôn trộm hắn,
mà hắn cũng thấy được tư vị này không tồi, liền mở mắt ra, từ bị động chuyển

sang chủ động, cùng tôi chiến đấu.

Nghe vậy, tôi quả thực có chút thất vọng, cho dù là Ôn
Phủ Mịch nói coi trọng tôi không nhặt của rơi, so với lý do này tốt hơn a.

Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, tôi liền bình thường
trở lại.

Mèo đen mèo trắng, có thể bắt được Ôn Phủ Mịch chính
là con mèo tốt.

Đương nhiên, nếu nói tới trước khi yêu đương, cần phải
đem đời sống tình cảm mười sáu năm qua của hai bên khai ra.

Tôi nha, đương nhiên là xuất thân trong sạch.

Mà sau khi Ôn Phủ Mịch giải thích, tôi mới biết được
cái người mỗi thứ bảy đều đến cổng trường chờ hắn cùng về, tên Lâm Phỉ Vân, là
bạn từ nhỏ đến lớn, hắn đối xử với nàng như em gái.

Sau này, Ông Phủ Mịch sắp xếp cho tôi và Lâm Phỉ Vân
gặp mặt một lần.

Quả thực là một nữ sinh yếu đuối, nhưng giác quan thứ
sáu của con gái nói cho tôi biết, Lâm Phi Vân cũng không thỏa mãn với vị trí em
gái của Ôn Phủ Mịch, nàng muốn nhiều hơn thế, nên cũng sử dụng không ít thủ
đoạn.

Đương nhiên, Hàn Thực Sắc tôi từ trước tới nay là chúa
không chịu thua ai, dù sao cũng phải nắm chặt tay Ôn Phủ Mịch không buông, binh
lai tương đáng[1].

Chỉ là thật lâu sau này mới biết được, cùng tôi đấu
tranh lại là cái người phía sau nàng.

Mà tôi quả thực là thua vô cùng thê thảm.

Đương nhiên đó đều là chuyện xảy ra sau này.

Ít nhất lúc đó tôi cùng Ôn Phủ Mịch thật sự là ngọt
ngào, khiến người ngoài ganh tị chết được.

Tuy bề ngoài nhìn qua giống khối băng sạch sẽ mà xa
cách, nhưng sau khi sâu sắc hiểu rõ Ôn Phủ Mịch, tôi phát hiện, người này quả
thật chính là người chồng năm tốt mà tôi đang mong mỏi tìm kiếm a.


Từ sau khi kết giao, hắn cư nhiên lại đem lời nói đùa
của tôi làm thật, mỗi buổi sáng đều ngồi xe tới nhà tôi, trong tay cầm điểm tâm
nóng hổi, đứng dưới lầu chờ tôi chuẩn bị xong đi xuống.

Lúc ấy mẹ tôi cảm động đến nỗi hận không thể vượt qua
khoảng cách tuổi tác để gả cho hắn.

Chúng tôi kết giao đến tháng thứ hai, mẹ tôi bắt đầu
gọi Ôn Phủ Mịch là con rể, làm hắn cảm thấy xấu hổ, hai má còn đỏ lên, vô cùng
đáng yêu.

Chúng tôi mỗi ngày cùng nhau ngồi xe đến trường, xe
công cộng buổi sáng thường rất đông, Ôn Phủ Mịch sẽ một tay nắm vòng treo, một
tay nắm tay tôi, làm cho tôi thân mật dựa vào thân thể hắn.

Tôi thường thường lẳng lặng mà tựa đầu vào lồng ngực
hắn, hai má chạm vào áo sơ mi mềm mại sạch sẽ, lỗ tai tìm kiếm nhịp tim hắn đập
theo quy luật, chóp mũi lại quanh quẩn hơi thở tươi mát đặc biệt của hắn, ánh
mắt nhìn cây cối ngoài cửa sổ đang dần lùi về sau, lá cây lấp loáng ánh mặt
trời ấm áp, vào lúc đó, tôi thật sự cảm nhận được một thứ gọi là hạnh phúc.

Nhưng mà, trong truyện cổ tích, giữa hoàng tử và cô bé
lọ lem vẫn còn bị ngăn cách bởi bà mẹ kế độc ác.

Không, mẹ kế là không phải là phép ẩn dụ ý nói đến các
nữ sinh ghen tị tôi kết giao với Ôn Phủ Mịch mà cố ý nhằm vào tôi.

Đối phó với các nàng, tôi mắng không được thì đánh,
đánh không thắng liền mắng, đánh và mắng cũng không thắng thì tôi bỏ chạy, sau
đó về nhà tịnh dưỡng tinh thần sau đó tái chiến.

Cuối cùng, các nàng nộp vũ khí đầu hàng, bởi vì trong
lòng các nàng, tôi không phải cô bé lọ lem mà là bà phù thủy độc ác.

Tôi nói mẹ kế ở đây, là ám chỉ lão già dạy vật lý.

Khi đó chúng tôi đang học lớp 11, căn cứ vào cuộc thi
lần trước, tôi cùng Đồng Diêu bất hạnh đến lưu lạc đến lớp khoa học tự nhiên
bình thường, còn Sài Sài và Ôn Phủ Mịch thì cùng nhau vinh quang lên lớp khoa
học tự nhiên trọng điểm.

Thật không may, lão già dạy vật lý lại là giáo viên
chủ nhiệm của lớp khoa học tự nhiên trọng điểm.


Hắn vốn đã ghi hận trong lòng từ lần tôi dùng đầu đinh
to đâm cây hoa cúc của hắn, hơn nữa sau khi phân ban, trên người chúng tôi đều
có đeo phù hiệu, hắn liền không cho phép tôi đây là học sinh của lớp kém gần
gũi Ôn Phủ Mịch, sợ tôi làm hư Ôn Phủ Mịch.

Nhưng ai thèm để ý tới hắn a, tôi và Ôn Phủ Mịch vẫn
như cũ, vẫn trải qua thế giới của hai người.

Chính là lão già dạy vật lý cũng có tuyệt chiêu của
hắn, mỗi buổi sáng hắn đứng tại cổng trường, chỉ cần thấy chúng tôi cùng nhau
đến trường, cách một trăm thước đã bắt đầu lại gần.

Dùng miêu tả của Cổ Long đại ca chính là…

Xa xa, bụi bặm, quả cầu tròn.

Sau khi đến gần, hắn thở phì phò, hung hăng hỏi:
“Hai người các ngươi sao lại đi cùng nhau?”

Bộ dạng kia giống như hắn là vợ Ôn Phủ Mịch, mà tôi là
tiểu tam Ôn Phủ Mịch tìm ở bên ngoài, đang yêu đương vụng trộm lại bị hắn bắt
quả tang.

Bởi vậy, hoàn toàn phá hủy không khí giữa chúng tôi,
thật mất hứng. Tôi cùng Ôn Phủ Mịch chỉ có thể đi về phòng học dưới cái nhìn
chăm chú của hắn.

Không chỉ lúc đến trường, có khi giữa trưa tôi và Ôn
Phủ Mịch ngồi ở hiên nhà phơi nắng, vốn là thời gian đặc biệt lãng mạn, hắn
bỗng nhiên mồ hôi ướt đầm đìa chạy đến, thở hồng hộc nói: “Các ngươi đi
làm bài tập hàm số cho ta!”

Thật là làm người ta tức chết đi được.

Mỗi ngày vẫn giằng co như vậy được ba tháng, cho đến
một lần, tôi đến lớp trọng điểm mượn sách, vốn là đi tìm Sài Sài, nhưng bị lão
già dạy vật lý nhìn thấy, liền bắt đầu châm chọc khiêu khích, xoa xoa hai tay,
chỉ vào người tôi nói với cả lớp bọn họ: “Thấy không, loại học sinh này
mỗi ngày đều không để tâm đến bài tập, lại nghĩ vẩn vơ, suốt ngày chỉ muốn gặp
người yêu, dụ dỗ bạn học, khó trách lại vào cái lớp rác rưởi kia. Nói cho các
trò biết, chỗ của nó, cái lớp rác rưởi kia, tất cả đều là rác rưởi giống nó
vậy, về sau tuyệt đối không có tương lai, ngay cả công việc cũng không tìm
được, chỉ có thể quay về trường nhảy lầu. Về sau đừng cho những người này vào
lớp chúng ta, để tránh gây ô nhiễm không khí!”

Đạo hạnh cả Hàn Thực Sắc tôi còn chưa được tu luyện
tới mức nghe người khác ác ý châm biếm mà có thể không để ý tới. Vì thế liền
hút một hơi sâu, nắm chặt nắm tay, mài răng nanh, chuẩn bị chửi lại.

Ai dè, đang muốn mở miệng, lại thấy lớp trưởng “lớp
rác rưởi” trong miệng lão già dạy vậy lý kia của chúng tôi đang đứng ngay sau
tôi, mặt mũi đỏ bừng, hai mắt bốc hỏa, giống như đang nhìn thấy ba hòn núi lớn
chủ nghĩa đế quốc, chủ nghĩa phong kiến, chủ nghĩa tư bản mà nhìn lão già Vật

lý.

Tiếp theo, nàng một bước dài xông lên phía trước, mắng
to: “Ông mới ô nhiễm bầu không khí, mẹ ông ô nhiễm không khí, ba ông ô
nhiễm không khí, cả nhà ông đều ô nhiễm không khí. Ông cho rằng ông lên làm chủ
nhiệm của lớp trọng điểm thì giỏi lắm sao, phải ra vẻ sao, là có thể coi thường
học sinh lớp bình thường chúng tôi sao? Lại có thể chửi mắng học sinh lớp chúng
tôi, quả thật là tên cặn bã, là súc vật, là côn trùng, cây cỏ, so với chủ nghĩa
đế quốc còn là sinh vật ác độc hơn! Tôi van ông hãy nhìn vào gương xem đầu của
mình bộ dáng thế nào, mũi ông giống như bị quả tạ đè lên, mắt nhỏ như hai con
nòng nọc, môi dày giống như hai khúc ruột nướng siêu đẳng, chân ngắn đến mua xe
đạp cũng phải mua loại dành cho trẻ em, bụng thì đầy thịt giống như người chửa
tám tháng, bộ dạng thì nhìn giống như quỷ, cùng tôi đứng một chỗ người khác chỉ
biết dùng nhân quỷ thù đồ[2] để hình
dung! Còn có, ông mỗi ngày không có việc gì lại đứng ở hành lang nhảy, chẳng
nhẽ ông không biết ông nhảy một
cái, trái đất sẽ chấn động ba cái hay sao? Ông là một hai ba bốn năm sáu bảy—
quên (vong) tám (bát) (quên
cũng nghĩa với vong, vong đồng âm với vương: ở đây là chửi Vương Bát – đồ con
rùa), ông là quả trứng hai mươi mốt ngày cũng không nở—
trứng thối[3], ông là ngũ bách tiễn
phân lưỡng hạ (năm
trăm đồng tiền chia hai)— nhị bách ngũ (250
đồng âm đồ ngốc), ông là con heo già phì lũ cho người ta làm thịt, ông
là ‘hiếu đễ trung tín lễ nghĩa liêm’ – vô sỉ[4], ông
là nhà xí thắp đèn lồng – chiếu thỉ (nghĩa
là ‘soi phân’ đồng âm đi chết đi), ông là loại lạc đà sinh
con lừa—quái thai, ông là hạt giống không nảy mầm – hoại chủng, bộ dạng người
không ra người, ngợm ko ra ngợm, cần cho về cải tạo lại, ông xấu đến nỗi cát
bay đá chạy, ma chê quỷ hờn, ông là đồ khủng long thoái hóa mỗi ngày ba lần, là
phế vật hàng đầu trong lịch sử nhân loại, là tai họa tổn hại tới thanh danh
đồng bào châu Á, là con cháu khiến tổ tiên phải hổ thẹn, thực chất là đống mục
nát tích tụ ngàn năm, là chủng vật nguyên thủy các nhà khoa học không dám nghiên
cứu, ông là một loại siêu cá thể con gián sống thế nào thì ông sống thế ấy, là
loại bán thực vật hư thối có sức sống mãnh liệt, chỉ có
thể đóng vai một cục phân trong phim truyền hình, so ra còn kém hơn cả kẹo cao
su ven đường bị chó đái qua, ngay cả Liên Như Hoa cũng đẹp trai hơn ông mười
lần[5], ông muốn tìm bạn gái
phải đi vườn bách thú thậm chí phải rời khỏi địa cầu, muốn tự sát có người sẽ
khuyên ông không cần để lại thi thể để tránh gây ô nhiễm môi trường, bàn phím
ông sờ qua thì ngay cả khuẩn Amoeba cũng không sống nổi, phun ra nước miếng so
với dịch SARS còn chết người hơn, nói theo cách hoa mỹ thì trong chớp mắt có
thể giải quyết vấn đề bùng nổ dân số, nói theo cách tàn khốc đó chính là loài
người đành phải áp dụng phương pháp sinh sản vô tính, người ngu ngốc có thể làm
sư phụ ông, người đần độn cũng có thể dạy ông nói tiếng người, chỉ cần ông
ngẩng đầu tầng ô zôn sẽ bị xuyên thủng, người ta phải di cư đến sao Hỏa là vì
phải rời khỏi ông, nếu nói sự xấu xí của ông có thể phát điện thì toàn bộ nhà
máy điện hạt nhân trên thế giới sẽ đóng cửa, nếu đi đánh giặc viên đạn sẽ không
nhịn được bay về phía ông, lựu đạn thấy ông sẽ tự nổ, người khác phải lái máy
bay mới va được vào chòm sao Song Tử trong khi ông chỉ cần nhảy dù mà cũng có
sức mạnh tương đương, danh lam thắng cảnh ông đi qua tất cả sẽ thành di tích
cổ, di tích cổ ông đi qua sẽ biến thành lịch sử! Chỉ có loại người bộ dạng cực
kì bi thảm như ông mới phải nên nhảy lầu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.