Ta là Thực Sắc

Chương 132: Đại chiến trên giường (3)


Đọc truyện Ta là Thực Sắc – Chương 132: Đại chiến trên giường (3)

Cứ như vậy, lòng tôi như đánh vỡ một hũ mật ong lớn,
chất lỏng màu vàng óng cứ chảy cứ chảy ra.

Phỏng chừng giờ tôi mà đứng ở ngoài, lũ ong mật toàn thành
phố sẽ vo ve bu lên người tôi mất.

Mật ngọt[1] à nha.

Con tim bé nhỏ vừa nãy vốn vì cái đám công tử nhà giàu
ăn chơi vô ý bày ra vẻ miệt thị mà bị tổn thương, nhưng giờ xem ra, bọn hắn
không buồn đếm xỉa tới tôi thì kệ đi, Đồng Diêu coi trọng tôi là được rồi.

Vì thế, tôi cọ người vào lòng Đồng Diêu.

Bông tai đệ đệ không hổ là đứa nhỏ đã được tôi thường
xuyên đào tạo, ngay lập tức phản ứng, vỗ tay nói: “Em bảo rồi mà, lần đầu gặp
Hàn tỷ em đã thấy tỷ với Đồng ca là tuyệt phối. Chỉ có tỷ có tính cách như thế
mới phối hợp được với Đồng ca tính tình y chang thôi. Lúc ấy em còn vì hai
người chỉ là bạn mà tiếc ngẩn ngơ nha. Ai ngờ ông trời xoay mình một cái, mang
thêm một cái kính lão, cuối cùng cũng nhìn rõ sự đời, kéo hai người lại bên
nhau. Hàn tỷ, không, chị dâu, tiểu đệ xin kính tỷ một chén.”

Bông tai đệ đệ nếu đã đánh giá tôi cao như vậy, tôi
đây cũng ngại từ chối, tiếp lấy cốc rượu ngoại từ tay hắn, ngẩng đầu lên, tu
ừng ực.

Dù sao tôi cũng không có mệnh làm thục nữ, xé bỏ lớp
da giả, hào sảng một phen.

Ai biết hảo sảng cũng xảy ra chuyện.

Thấy cảnh đấy, đám công tử nhà giàu ăn chơi cũng nâng
cốc, ồn ào nói: “Chị dâu, không thể nặng bên này nhẹ bên kia được, mọi người
đều là huynh đệ của Đồng ca, chị cũng phải uống với bọn em chứ. Người ta vẫn
nói thân thiết thì uống một hơi, hời hợt thì liếm chút ít. Đến đến đến, để tình
hữu nghị cách mạng của chúng ta ở nơi rượu thịt này xây dựng thêm kiên cố đi.”

Âm thầm tính toán, bà nội không sữa của tôi a, gần 10
người thì là 10 chén rồi, nốc hết chỗ đấy tôi có là sắt thép cũng phải say a.


Tôi đưa mắt nhìn, cái đám nhà giàu ăn chơi này trông
bộ dạng cũng coi như đứng đắn.

Lúc tôi say rồi, lý trí không còn, nhất định sẽ nhào
tới, tụt quần bọn hắn, túm lấy tiểu kê kê của bọn hắn, cắm mông nhỏ của bọn
hắn.

Hơn nữa tôi say rồi sức vẫn còn lớn lắm, có 3 Đồng
Diêu cũng chẳng lôi nổi tôi ra.

Khi đó, trong căn phòng tối mờ, chỉ thấy con sói mẹ
tôi đây chảy nước miếng, hai mắt sáng xanh, thè lưỡi ra, co mông lại.

Còn các công tử ăn chơi thì rơi nước mắt, kêu gào thảm
thiết túm lấy quần liều mình bảo vệ sự trong sạch của bản thân.

Tình cảnh đấy… quả thực cám dỗ vô cùng.

Nhưng mà muốn leo tường[2] thì
phải đợi sau khi kết hôn với Đồng Diêu rồi mới thú vị.

Tôi với Đồng Diêu còn chưa đến chữ cái thứ 8[3] đâu,
giờ mà làm thế là không giữ mặt mũi cho hắn rồi.

Tôi đang khó xử, Đồng Diêu mặt không biểu cảm đứng
lên, che chở chắn ở trước tôi, cười nói: “Ta tìm vợ là để yêu thương, chứ không
phải để tiếp rượu các ngươi đâu, muốn uống phải không, tới đây, ta uống thay bà
xã ta.”

Nói rồi Đồng Diêu cầm cốc lên, sảng khoái uống.

Đồng Diêu uống hơi vội, một giọt rượu lẳng lặng rơi
xuống từ khóe miệng hắn.

Sau đó lại lẳng lặng chảy theo chiếc cằm xinh đẹp.

Rồi lăn qua hầu kết gợi cảm, từ từ chảy vào trong áo
một cách khiêu khích.

Nước rượu óng ánh, làn da trơn bóng khỏe mạnh.

Tôi thề, nếu không vướng cái lũ công tử ăn chơi ở đây,
tôi nhất định xông lên cưỡng gian Đồng Diêu.

Tên ăn chơi số 1 nói: “Đồng ca muốn uống thay chị dâu
cũng được, nhưng phải gấp đôi, chúng ta mỗi người kính ngươi hai chén.”

Đề nghị thiếu đạo đức của hắn lại được tên ăn chơi từ
số 2 đến số 10 tán thành.

Thế là Đồng Diêu uống với bọn hắn.

Cứ uống thế này, tôi dám chắc đêm nay khi Đồng Diêu
ngủ thể nào cũng đái dầm ra giường.

Bông tai đệ đệ lại không vào hùa với bọn hắn mà lặng
lẽ ngồi cạnh tôi.

Hắn cầm một đĩa salad xoài đưa cho tôi, nói lấy lòng:
“Tỷ, không, chị dâu, đây nè, món ngươi thích ăn nhất.”

Tôi hỉ hả nhận lấy, bỏ một miếng vào miệng, chợt nghĩ
ra có gì đó không đúng: “Ơ, sao cậu biết tôi thích ăn món này.”

“Ngươi đoán thử xem sao ta biết được, cho ngươi ba cơ
hội.” Bông tai đệ đệ cười hê hê gian xảo.

Tôi cũng cười hê hê theo hắn, sau đó nói: “Ta cho

ngươi ba giây, nếu không nói ta sẽ lấy quả đấm hầu hạ ngươi.”

Bông tai đệ đệ đã nếm thử quả đấm của tôi, vội nói:
“Ta cũng chỉ đoán thôi, trước kia Đồng ca uống say chỉ cái này cái kia nói:
‘Đây là món bà xã ta thích ăn nhất’ hoặc là ‘Đây là món bà xã ta ghét ăn nhất’,
dần dà ta cũng ghi nhớ sở thích của bà xã thần bí của Đồng ca. Không ngờ, quả
nhiên là ngươi.”

Tôi lại cho một miếng xoài vào miệng, nói khẽ: “Thực
ra ta cũng không ngờ là ta.”

“Chị dâu, vì sao Đồng ca phải nói là ngươi ở nước
ngoài? Hơn nữa, sao hai người lại thần bí vậy?” Bông tai đệ đệ tò mò hỏi.

Hai câu hỏi này tôi quả thật không có câu trả lời,
nhưng tôi cũng không phải phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao, sao phải trả lời
câu hỏi của Bông tai đệ đệ?

Thừa lúc Đồng Diêu đang bị chuốc rượu ở bên kia, tôi
mau chóng bắt lấy cơ hội hỏi Bông tai đệ đệ: “Ai, Đồng Diêu có nói gì về bà xã
hắn, chính là… Ta, ngoài việc nói ta thích hay ghét ăn gì, còn nói gì về ta nữa
không?”

Bông tai đệ đệ sờ sờ lỗ mũi nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra,
số lần Đồng ca uống say trước mặt ta cũng không nhiều, ta nhớ, hình như chỉ có
đồ ăn… đúng rồi, còn có một lần!”

“Cái gì?!” tôi vội vểnh tai lên, Bông tai đệ đệ nhớ
lại nói: “Đó là chuyện ba năm trước, chính là ở đây, anh Đồng uống say, chợp
mắt trên sô pha. Lúc ấy ta vô tình nghe thấy anh ấy thì thào gì đó, người đều
có lòng hiếu kỳ mà, nên ta tiến lên nghe kỹ. Ta nhớ lúc đó Đồng ca nói ‘Vợ à,
khi nào thì trái tim em mới có thể trở về?’ nghe ra thì, hình như Đồng ca rất
buồn… Chị dâu, khi ấy hai người xảy ra chuyện gì?”

Tôi không trả lời Nhĩ Đinh (Bông
tai đệ đệ), nhưng tôi lại biết đáp án của câu hỏi này.

Khi ấy, không có chuyện gì cả, chỉ là lúc đó tôi đang
đặt tâm tư ở nước ngoài, ở trên người Ôn Phủ Mịch.

Lúc đó làm bạn với Đồng Diêu chỉ là một cái xác không
hồn.

Nhưng hắn vẫn ở cạnh tôi, mỗi ngày cười hề hề vô lại
với tôi, ăn cơm với tôi, trêu đùa tôi.

Bấy giờ, Đồng Diêu đã uống xong rượu, quay trở lại.


Hắn ngồi xuống cạnh tôi, tay tự nhiên quàng lên vai
tôi nói: “Đang nói chuyện gì thế?”

“Ta đang tìm hiểu từ Bông tai đệ đệ xem ngươi có bao
nhiêu tiền, sau này cướp cho bằng hết rồi đá ngươi đi”. Tôi nói.

Đồng Diêu mỉm cười, sau đó sáp gần tai tôi, dịu dàng
nói: “Ngoan, đừng đá, giữ ta lại làm trai bao được không? Ta cho ngươi chà đạp,
được không.”

Tôi cắn nhẹ môi dưới, không nói câu nào.

Đồng Diêu uống hơi nhiều, có hơi say, không đợi tôi
trả lời, tựa lên vai tôi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Nghe tiếng hít thở đều đặn của hắn, cảm nhận sức nặng
mềm mại trên vai, ngửi được hơi thở của riêng hắn, tim tôi như được trải một
lớp tơ mềm.

Đồng Diêu, trái tim ta đã trở về rồi.

Hơn nữa, đã trao trọn cho ngươi.

Thế nên… tôi hạ mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Đồng
Diêu, không ngừng nuốt nước miếng.

Đồng Diêu, ngươi ngoan ngoãn giao thân cho ta đi!!!

Hàn Thực Sắc ta nhất định phải khiến ngươi tinh tẫn
nhân vong!!!

[1] 甜蜜蜜:
vừa có nghĩa là mật ngọt vừa có nghĩa là hạnh phúc

[2]
Hồng hạnh leo tường: ngoại tình

[3]
Chữ cái thứ 8 trong bảng chữ cái ABC là H, nghĩa là sex


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.