Đọc truyện Ta là Thực Sắc – Chương 128: Gặp lại quyển sách vật lý
Nếu Đồng Diêu đã tỏ rõ, sẽ không làm gì ngược lại với
ý nguyện của tôi, tôi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, kéo theo đó là, một nghi vấn —— thái độ của
tôi đối với Đồng Diêu rốt cuộc là thế nào đây?
Với tôi mà nói, Đồng Diêu là đặc biệt.
Mà loại cảm giác này của tôi đối với hắn, cũng không
biết là từ đâu.
Trải qua sự mập mờ mấy ngày nay, tôi cảm thấy mình
cùng hắn, cũng là có thể phát triển trở thành quan hệ cẩu nam nữ.
Thế nhưng mà, mỗi khi Đồng Diêu thật sự tới gần tôi,
mỗi lúc hắn muốn phát triển quan hệ của chúng tôi thêm một bước về phía trước,
tôi sẽ theo bản năng lùi lại phía sau, trốn tránh.
Ngay đến cả bản thân tôi cũng không biết tại sao phải
làm như vậy?
Lẽ nào là nội tâm tà ác dâm đãng kia của tôi đang giở
trò lạt mềm buộc chặt?
Chắc là không phải, Hàn Thực Sắc tôi trước giờ là
người luôn không khách khí với thân thể tươi mới mà.
Thân thể của bạn học Đồng Diêu, chỉ nhìn cũng biết là
hảo hạng đệ nhất, nếu như hắn đã nói thích tôi, sẵn lòng cho tôi sử dụng, chiếu
theo lệ thường, tôi hẳn là không thể đợi được, mạnh mẽ nhào vào, đem xương tủy
của hắn hút cho đến sạch sành sanh mới phải.
Vì sao hiện tại lại có thể còn như cô nữ sinh nhỏ ngây
thơ chưa trải việc đời chứ?
Quái lạ a quái lạ, thật là quái lạ.
Tôi đã vứt cái vấn đề này cho Sài Sài.
Từ sau khi Sài Sài mang thai, thì ở tại nhà Kiều bang
chủ.
Kiều bang chủ quả nhiên là ông chồng tốt, mỗi ngày đổi
món để Sài Sài ăn ngon, hương thơm đó, xuyên thẳng qua trần nhà bọn họ bay đến
nhà của tôi, mê hoặc đến nỗi dạ dày của tôi thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
Công việc mỗi ngày của Sài Sài chính là ăn nhiều uống
nhiều, không có việc gì thì đưa chân ra cho Kiều bang chủ xoa bóp.
Mỗi lần nhìn đến dáng vẻ của nàng, tôi đều sẽ than thở
trong lòng: vì sao mang thai đứa con của Kiều bang chủ không phải là tôi chứ?
Lúc này, Sài Sài vừa gặm cổ vịt, vừa nói lên nhận định
của mình: “Tao nghĩ, hẳn là mày không tin tưởng lắm vào chuyện Đồng Diêu
yêu mày.”
“Không thể nào a,” tôi phủ nhận: “Nhìn
dáng vẻ của Đồng Diêu, chuyện này hẳn là thật, nếu không, thì kỹ thuật diễn
xuất của hắn không khỏi quá đẳng cấp rồi.”
“Ý của tao là, mày chính là trên lý trí tin tưởng
Đồng Diêu yêu mày, nhưng sâu trong nội tâm của mày, vẫn đang có chút hoài
nghi.” Sài Sài mút ngón tay ngon lành, hoàn toàn phá hủy hình tượng cao
quý của nàng.
Tôi trầm mặc.
Lời của Sài Sài, hình như là có chút đạo lý.
Đồng Diêu vẫn luôn chôn giấu phần tâm ý này với tôi
dưới đáy lòng, cho nên, những năm này, cũng không có ai phát giác ra, bao gồm
cả tôi.
Mà hiện tại, hắn đột nhiên thổ lộ phần tình cảm này
ra.
Với Đồng Diêu mà nói, tình cảm là vẫn luôn tồn tại,
việc mà hắn làm, chẳng qua là gỡ bỏ lớp vải che kia thôi.
Thế nhưng với tôi mà nói, lại giống như đâm đầu vào
một cái chăn thật dày trên chiếc giường của tôi, biến trước mắt tôi thành màu
đen, hô hấp không thông lại còn làm đầu óc choáng váng.
Sâu trong nội tâm tôi, vẫn là có điểm nghi hoặc như vậy.
Vào lúc đêm lặng người tĩnh, tôi vẫn phải hỏi bản
thân: là thật sao? Đồng Diêu, mấy năm nay hắn thật sự vẫn luôn lặng lẽ thích
tôi?
Tình cảm không xác định, tạo nên hành động không xác
định.
Dù sao, năm tháng hắn thầm mến tôi này, với tôi mà nói
là xa lạ.
Đang nói chuyện, Kiều bang chủ lại bưng một mâm chân
gà kho lại, thuận miệng hỏi: “Đang nói gì đấy?”
“Mối quan hệ lúc giữa nó và Đồng Diêu vẫn không
có tiến triển, đang buồn phiền đây.” Sài Sài tay trái cầm cổ vịt, tay phải
lại vươn ra lấy chân gà kho.
Nhưng tay vừa mới chạm tới chân gà, Kiều bang chủ liền
dùng ánh mắt uy nghiêm kia trừng liếc tôi một cái.
Tôi hậm hực mà thu tay về, nước mắt lưng tròng mà liếm
láp nước sốt ngon lành dính ở trên tay.
Nhìn dáng vẻ gặm đến hăng say của Sài Sài, trong lòng
tôi có một dòng nước chua xót, giống như là suối phun, không ngừng mà tuôn ra,
thật muốn đem Kiều bang chủ kéo vào trong phòng, “cưỡng” hắn, mang thai con của
hắn rồi, là có thể ăn hoài không hết những thức ngon này.
Kiều bang chủ đương nhiên không biết những kế hoạch tà
ác này trong đầu tôi, cho nên hắn vẫn nhiệt tình cho tôi ý kiến:
“Bá vương ngạnh thượng cung[1] không
phải là được rồi sao, nhớ kỹ, lượng thay đổi dẫn đến chất thay đổi, nhìn dáng
vẻ của chúng ta thì sẽ biết.”
Phải rồi, chất thay đổi ra một cái thai nhi.
“Đúng, dùng gạch đi, nhà của chúng ta có, loại
đặc chế, đủ cứng rồi.” Sài Sài vô cùng hùng hồn: “Một gạch hạ xuống,
Đồng Diêu trong lúc hôn mê, ngươi cũng có thể tùy tâm sở dục[2]. Chỉ
cần sau khi làm xong, ngươi tự nhiên sẽ không cảm thấy xấu hổ.”
Đoán chừng từ trong miệng hai người kia hỏi cũng không
hỏi ra ý kiến gì hay, tôi chỉ có thể mang theo mùi hương của chân gà kho mà đi.
Mặt trời như quả cầu lửa suốt ngày tàn sát bừa bãi ở
trên bầu trời thành phố, giống như có lòng muốn nướng người ta thành thịt khô.
Vừa đến mùa hè, nguyên tắc của tôi chính là, trừ khi
căn phòng cháy, nếu không tuyệt không ra cửa.
Nhưng ngày cuối tuần này, tôi lại phải ra cửa một lần,
về trường cũ.
Kỳ thi đại học đã qua, nghỉ hè cũng đã đến, có ông
thầy cá biệt cũng muốn về hưu, trong đó bao gồm vị giáo sư hướng dẫn ban Vật lý
vô cùng giống huấn luyện viên Anzai[3] kia.
Dù có nói thế nào thì, một ngày là thầy, cả đời là
cha, cho nên bạn học cùng lớp trước đây liền quyết định tổ chức buổi họp lớp
tại trường, bày tỏ chút nhân tính còn lại.
Tôi, Sài Sài, Đồng Diêu nhận lời mời đi họp lớp.
Họp lớp cũng chỉ mấy quy trình như vậy, mời bạn học
bày tỏ những cảm xúc, nhớ lại thời đã qua, ca tụng thành tích của thầy giáo,
cũng không khác là mấy.
Đây xem như trở về lần thứ hai sau khi tốt nghiệp.
Lần trước là cùng Thịnh Du Kiệt, lần này, lại là cùng
Đồng Diêu.
Cảm giác, quả thật không giống nhau, bởi vì trong
lòng, đã đem một người nào đó, đem một chuyện nào đó buông xuống, bởi vậy, lần
này trở về nhìn những sự vật xưa, càng bồi hồi khoảng thời gian đã qua đi nhiều
hơn.
Tôi vẫn còn có chút để ý đối với sự coi thường trước
kia của thầy hướng dẫn ban Vật lý với tôi, cho nên nhìn thấy ông ấy, chỉ là
khách sáo mà gọi một tiếng Thầy rồi rời đi.
Thầy hướng dẫn ban Vật lý vài năm không gặp, dáng
người càng béo tròn, hơn nữa, có lẽ là bởi vì tuổi tăng thêm, mặt mũi ông ấy
lại trở nên hiền lành hẳn ra.
Ông vỗ vỗ vai của tôi và Sài Sài, nói: “Đến giúp
thầy một việc.”
Tôi cảm thấy thầy chắc là cải tà quy chính, cũng không
thể không biết xấu hổ mà từ chối, chỉ có thể cùng Sài Sài, đi theo ông ta.
Chúng tôi cùng đi thang máy đến tầng hầm thứ nhất.
Vừa vào cửa, liền có mùi ẩm mốc, ấn công tắc đèn trong
căn phòng, sau khi đèn huỳnh quang chớp vài cái, sáng lên.
Mà lòng tôi, lại lạnh đi
Thì ra, nơi này là cái kho chứa đồ, đều là đồ tạp nham
chất đến đầy cả phòng.
“Kho chứa đồ này ba năm trước hiệu trưởng đã giao
cho ta, hy vọng khi ta rảnh rỗi sửa sang lại một chút, rốt cuộc thầy lớn tuổi,
trí nhớ kém, nhất thời quên mất. Cũng may hôm nay có các ngươi, thế này, thì
làm phiền từ từ sửa sang lại một chút, sau đó ghi tên, số lượng những thứ này
vào trong sổ. Vậy nhé, ta đi nghỉ ngơi trước một chút, uống chút đồ uống, các
ngươi làm từ từ, hôm nay làm không xong, ngày mai lại đến cũng được.” Thầy
hướng dẫn banVật lý cười hì hì mà nói ra những lời này.
Tôi tức a, vừa rồi thật sự là mắt bị mù, ông già xấu
xa này, quả nhiên vẫn là giống như trước đây.
Thật muốn đánh hắn ngất, dùng xe đẩy đưa hắn đến trên
giường lão viện trưởng.
Hai người này, thật sự là rùa xứng ba ba, trời sinh
một đôi.
Thầy hướng dẫn ban Vật lý nói xong thì đi.
Sài Sài là phụ nữ có thai, tất nhiên là không thể làm
việc nặng, cho nên nàng liền ngồi ở một bên xem tạp chí, tôi vén tay áo, bắt
đầu khí thế ngất trời mà làm.
Đồ đạc thật đúng là nhiều, nào là đồ dùng dạy học,
dụng cụ thể dục, TV hỏng, bàn học thiếu chân, còn có băng cassette, tranh châm
biếm, tiểu thuyết, cùng với đồ ăn vặt đã quá hạn mà giáo viên tịch thu.
Lục lọi một hồi, ở trong góc, bỗng nhiên thấy một đống
sách giáo khoa, sách tham khảo, còn có sách bài tập.
Nhìn kỹ, phát hiện tên trên bìa cũng không giống nhau,
hơn nữa, khoa cũng không giống.
Nghĩ ngợi, tôi bỗng nhớ ra.
Trước đây, lúc chúng tôi đùa giỡn, luôn thích đem sách
giáo khoa của người khác ném ra ngoài từ cửa sổ giáo viên, mấy thứ đó đã dừng ở
trên nền đất trống của tầng hầm này.
Cho nên, đây hẳn chính là những thứ những người lao
công nhặt từ trên nền đất.
Dù sao cũng làm mệt rồi, tôi liền ngồi xuống nền đất,
muốn nhìn một chút chủ nhân của mấy thứ này, có nhận ra hay không.
Cuốn thứ 3 là sách toán của Lý Thành Nghĩa, người này
chính là học sinh ưu tú của ban chúng tôi, sau này thi vào Thanh Hoa[4].
Vừa mở ra thì thấy, trên sách của người ta, toàn dùng
chữ nhỏ li ti mà ghi chép, chịu khó như vậy, trách sao không được thành tích
tốt.
Cuốn thứ 24 cũng là người tôi quen biết, là sách ngữ
văn tham khảo của Trần Nhiễm Nhiễm ban chúng tôi, lúc ấy nhóm H.O.T của Hàn
Quốc thịnh hành, cho nên trên mặt dán đầy ảnh Jang Woo Hyuk[5], còn
viết LOVE đến n lần.
Sau đó tiếp tục lục lọi, cuốn thứ 96 là sách vật lý,
tôi thấy ở trên bìa một cái tên quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn – Đồng
Diêu.
Bỗng nhớ lại, cái buổi trưa đó,cái buổi trưa một lần
duy nhất hắn và tôi trở mặt đó, chính là bởi vì tôi muốn xem cuốn sách vật lý
này, Đồng Diêu chết sống cũng không cho, tôi nắm chặt lấy, hắn lại đem ném đi.
Rốt cuộc bên trong có những gì, tôi hấp tấp lật ra.
Tôi đã nói, tuy rằng Đồng Diêu thành tích không tệ,
nhưng hắn luôn không thích chịu khó, cho nên trên sách đều rất sạch sẽ.
Tôi lật xem sơ qua hết một lần, không phát hiện gì,
chỉ là ở trang cuối cùng, viết chữ “bà”.
Muốn bỏ qua, nhưng lại chưa từ bỏ ý định —— nếu không
có gì, Đồng Diêu không thể khẩn trương như vậy.
Cho nên, tôi lại bắt đầu nghiêm túc mà lật xem lần thứ
hai.
Lần này có phát hiện, có mấy chữ trên trang sách bị
bút màu đen tô đậm lên.
Mà những chữ này cũng không có ý nghĩa gì, chẳng lẽ là
mật mã?
Tôi tò mò, vì thế, cầm tờ giấy, đem đám chữ này từng
chữ từng chữ ghi lại.
Trên trang 12, tô đậm chữ “sắc” trong
“nhan sắc”.
Trên trang 25, tô đậm chữ “ta” trong
“chúng ta”.
Trên trang 29, tô đậm chữ “lão” trong
“lão sư”.
Trên trang 37, tô đậm chữ “là” trong
“có là”.
Trên trang 53, tô đậm chữ “hàn” trong
“hàn lạnh”.
Trên trang 69, tô đậm chữ “của” trong
“của hắn”.
Trên trang 89, tô đậm chữ “thực” trong
“thực vật”.
Tôi bỏ bút xuống, cầm lấy tờ giấy kia, nhẹ nhàng đọc
trong lòng: “sắc ta lão là hàn của thực.”
Trong đầu, những chữ này từ từ phân tích, xếp lại thứ
tự.
Hình như, có tên của tôi —— Hàn Thực Sắc.
Rút tên của tôi ra, tôi lại lẩm bẩm mà nhớ lấy:
“Lão của ta là.”
Lão của ta là Hàn Thực Sắc.
Tôi lật sách đến trang cuối cùng, cái chữ trên mặt giấy
kia, viết nho nhỏ, khẽ khàng, nhợt nhạt.
“bà.”
Lão bà của ta là Hàn Thực Sắc. (Bà
xã của ta là Hàn Thực Sắc)
Lão bà của ta là Hàn Thực Sắc.
Lão bà của ta là Hàn Thực Sắc.
Lão bà của tôi là Hàn Thực Sắc.
Mặt của tôi, đột nhiên hồng rõ rệt, mà trái tim, lại
thình thịnh mà đập không ngừng.
Giống như là nháy mắt, trở về năm tháng xanh tươi kia.
Như là nháy mắt, tôi lại trở thành cô gái kia.
Một cô gái được thầm mến, ngây thơ không biết.
[1] 霸王硬上弓:
Bá vương ngạnh thượng cung (Theo điển cố Tây Sở Bá vương Hạng Vũ, ngày xưa khi
muốn giương cung thì phải cầm dây một đầu cung, dùng hai chân giữ lấy cánh cung
rồi mới kéo căng dây cung làm cánh cung cong lại tạo lực đòn bẩy; nhưng Hạng Vũ
thì chỉ cần dùng hai tay là có thể kéo cong chiếc cung, dùng lực mạnh để có thể
giương cung). Cụm từ mang ý nghĩa mạnh mẽ, cưỡng chế khi làm một việc nào đó.
Bên cạnh đó, theo điển cố, mũi tên được bắn ra mạnh như vậy gọi là “cường
tiễn”, đồng âm với “cưỡng gian” (cưỡng bức) nên cụm từ này còn là một kiểu “tên
húy” dùng thay thế.
[2] 随心所欲:
tùy tâm sở dục, tùy theo ý muốn của mình
[3] 安西教练(huấn luyện viên An Tây): Anzai hay tên
trong truyện là Tibuchi, nhân vật trong bộ truyện tranh Slam Dunkcủa tác
giả Takehiko
Inouekể
về đội bóng rổ một trường cấp 3 mang tên Shohoku.
[4] 清华大学: đại học Thanh Hoa, ở Bắc Kinh, được xem là một trong những trường đại
học danh tiếng nhất ở Trung Quốc.
http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BA%A1i_h%E1%BB%8Dc_Thanh_Hoa
[5] 张佑赫 (Trương Hựu Hách): Jang Woo Hyuk,
là một ca sĩ rap chính tiếng Hàn trong nhóm nhạc H.O.T. H.O.T (viết tắt từ
High-five of Teenagers) là một ban nhạcHàn Quốcgồm 5 thành viên nam được thành lập
bởi SM Entertainment, ban nhạc đã nhận
được rất nhiều sự ủng hộ từ giới trẻ và đã tạo ra sức ảnh hưởng rất lớn, trở
thành tiêu chuẩn, cột mốc cho các boyband khác vào lúc bấy giờ và cả về sau
này.