Đọc truyện Ta là Thực Sắc – Chương 11: Những năm tháng thanh xuân (3)
Lúc ấy,
việc làm tôi và Sài Sài thích nhất chính là thời gian giữa trưa, ngồi ở trên sườn
núi ký đối diện túc xá, ngắm phong cảnh.
Mỗi khi
gần hết giờ ngủ trưa là có thể thấy rất nhiều tên nữ sinh mặt đỏ tai hồng, toàn
thân cơ thể cứng ngắc, cắn chặt hàm răng, khom người lấy tốc độ nhanh chóng
phóng về hướng bên phải. Vài phút sau, mặt mang mỉm cười, dáng vẻ thoải mái mà
đi trở về.
Đều là
một đám bị nước tiểu nghẹn hoảng oa a.
Nói tới
nhà vệ sinh công cộng kia, đúng thực là số một.
Bởi vì
quân doanh của chúng tôi có gần mấy trăm nữ sinh, mà WC kia lại chỉ có hai mươi
cái bồn cầu, bởi vậy giành WC cùng chờ WC thành chuyện trọng yếu nhất trong
cuộc sống quân huấn của chúng tôi.
Mỗi
buổi sáng, trong WC liền xuất hiện một hàng dài, kỷ lục dài nhất là ngoài WC
hơn mười thước.
Mà ở
bên trong, trước từng cái bồn cầu, đều có vài người như hổ rình mồi.
WC là
phi thường đơn sơ, không có cửa, nói cách khác, ngươi phải giải quyết đại tiểu
tiện tại trước mắt bao người.
Kỳ thật
lúc bắt đầu thì chúng tôi vô cùng không quen, khi người khác đang ‘đi’ thì đều
đứng rất xa, ánh mắt nhìn chỗ khác.
Nhưng
sau khi trải qua quá trình bị người ta giành chỗ ngồi, sau đó thiếu chút nữa
nghẹn đến nỗi suýt xảy ra chuyện đau khổ, toàn thể nhân dân trở nên bưu hãn,
chăm chú đứng trước bồn cầu, gắt gao nhìn chằm chằm người đang ngồi trên đó,
ánh mắt sáng quắc, hận không thể ngồi xổm người xuống xem một chút hàng dự trữ
của người ta đến tột cùng còn có bao lâu nữa phóng thích xong.
Cho nên
nói, tiềm lực con người là vô hạn, bọn chúng tôi tám, chín tiếng đứng dưới nắng
còn có thể chịu khổ được, tương lai Trung Quốc là hoàn toàn tươi sáng.
Bất quá
nói lại, người ngồi ngai vàng trên muôn dân cũng có nỗi khổ, ngươi nghĩ xem:
ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt thúc giục, cúi đầu, lại thấy một đống vật thể ghê
tởm, nhắm mắt, người ta nói ngươi không chừng đang ngủ, một tay kéo ngươi lên.
Đây là
tục ngữ nói, đi thải cũng không được thanh tịnh.
Kỳ
thật, lựa chọn vị trí trước bồn cầu để đứng chờ, cũng là một vàn bài may rủi a.
Bởi vì
ngươi vĩnh viễn không thể biết trước, người mà mình đang đứng chờ kia, là đi
‘đại’ hay đi ‘tiểu’. Thường thường là chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc phía trước chỉ
còn lại một người, mắt thấy ánh rạng đông ngay trước mắt, nhưng người nọ cư
nhiên cởi quần, ư ư a a đi ‘đại’, vì thế, trước mắt của ngươi, lại lần nữa hắc
ám.
Thật
vất vả đợi vị đồng học kia đi xong, nháy mắt lúc nàng đứng lên, mấy người đang
chờ đợi trước mặt liền bắt đầu trình diễn vở Thâm cung nội chiến phiên bản 2:
WC nội chiến, đẩy đẩy, chen chen, kéo kéo, ngăn ngăn.
Còn có
vô số đổi trắng thay đen (ví như rõ rành rành đứa đến sau, lại vạn phần khẳng
định chính mình chờ rất lâu ), kết bè kết phái (ví như bạn A cố ý ngăn bạn B,
để bạn tốt C giành đi trước), cùng với bịa đặt phản bội (ví như có đứa nói là
đi tiểu xin đi trước, 30 giây liền xong, nhưng sau khi ngồi lên lại chỉ nghe
một trận vang bùm bùm, 3 phút còn chưa leo xuống).
Cuộc
đấu tranh như vậy chưa từng đình chỉ qua, có một lần, bởi vì tranh đoạt bồn
cầu, ba người cư nhiên đem người ta đang sung sướng phóng thích chất thải đẩy
rớt hầm cầu. Làm hại vị kia nữ sinh vô tội kia mang biệt danh “bọ
phân”[1] đần độn
vượt qua ba năm trung học.
Quân
huấn thật là khổ.
Lượng
vận động thật là lớn.
Ăn vào
thật là nhiều.
Suy ra,
đi ra cũng rất là nhiều.
Mấy
trăm người, chẳng phân biệt ngày đêm đi WC cày cấy, có thể thấy, số lượng vật
bài tiết là khổng lồ cỡ nào.
Rốt
cuộc có một ngày, toàn bộ bồn cầu WC nữ đình công.
Loại
chuyện này, chúng tôi làm sao có thể dễ dàng mặt đối mặt phản ánh giáo quan
đây, rất tổn hại hình tượng ngọc nữ. Vì thế, buổi tối ngày đó, chúng tôi thừa dịp
giáo quan ngủ thì sôi nổi vọt vào WC nam, người sau tiếp người trước ở bên
trong bùm bùm hoặc là ào ào.
Sáng
ngày thứ hai, giáo quan mang theo tờ báo, từ từ nhàn nhàn huýt sáo đi vào,
nhưng ba giây sau, lập tức té vọt ra, sắc mặt tái nhợt, môi run run, thanh âm
run run: “Mẹ của ta ơi, đứa chết tiệt nào đi nhiều như vậy? Tràn cả ra
ngoài, voi cũng không lợi hại như vậy a!”
Đến tận
lúc này, giáo quan rốt cuộc minh bạch vấn đề về WC đã phi thường nghiêm trọng,
đến mức cấp bách, liền kêu nữ sinh của một lớp, cầm chậu, bưng nước, một người
tiếp một người chạy vào, dùng nước dội đống chất thải đó.
Chúng
tôi trốn ở trong ký túc, lắng nghe cái lớp nữ sinh đó từ bên WC kia truyền tới
tiếng nôn mửa, tiếng khóc rống, tiếng kêu rên, tiếng kêu cha gọi mẹ,…, trầm
mặc.
Cả
ngày, cái lớp nữ sinh kia không có tới ăn cơm.
Bất
quá, họ hy sinh đổi lấy WC sạch sẽ, chúng tôi lại có thể không kiêng nể gì mà
đi tiếp.
Rốt
cuộc, sau khi sống qua nửa tháng ma quỷ, quân huấn chấm dứt, chúng tôi được
giải phóng.
Nhưng
cái khóa quân sự này lưu lại không ít dấu vết trên người của chúng tôi, bởi vì
nắng quá gắt, chúng tôi đều bị phơi nắng nhìn không ra.
Sài Sài
còn tốt, chỉ là phơi nắng thành da mật ong, nhìn qua có chút giống tomboy.
Mà tôi,
bởi vì mang theo áo thun nào cổ áo cũng có khoét nơ con bướm, cho nên trước
ngực đã bị phơi nắng ra cái hình con bướm màu mật ong, nếu lớn thêm chút nữa là
có thể đi cosplay mấy cô gái Sailor Moon phiên bản kinh dị.
Đồng
Diêu thảm y như tôi, bởi vì thích khoe mẽ, mũ đồng phục quân sự của hắn đội
ngược, đằng sau quân mũ có nút thắt bằng nhựa, ở giữa có khoét lỗ, liền như vậy
nằm ngang cái trán hắn. Trải qua nửa tháng này, trên trán hắn sinh ra vết cháy
nắng hình tam giác, đi ra ngoài, người khác còn tưởng rằng hắn là biến thể của
Bao Chửng.
Mà Ôn
Phủ Mịch, cái rắm gì cũng không có, vẫn là trắng nõn như vậy, giống như băng
tuyết, làm cho tôi vừa yêu vừa đố kỵ.
Nhưng
mặc kệ thế nào, chúng tôi vẫn là còn sống trở về.
Ngày
đầu tiên khai giảng báo danh thì tôi hoài nghi ông trời có phải hay không là mẹ
ruột của tôi, cư nhiên để Ôn Phủ Mịch ngồi ở phía sau tôi.
Mặt
khác, tôi còn biết, Sài Sài và Đồng Diêu trước kia là bạn học, hơn nữa cha mẹ
hai bên cũng biết nhau, cho nên quan hệ của hai người có thể so sánh với sắt
thép, nói cách khác, quan hệ của tôi cùng Ôn Phủ Mịch có thể có cơ hội tiến
thêm một bước.
Đương
nhiên, phải thật lâu sau này, tôi mới hiểu được, những thứ này, đều là ông trời
đào cái hố to để cho tôi nhảy.
Bất quá
lúc ấy, tôi thế nhưng kích động đến nỗi chân phát run, cổ họng phát nghẹn, đầu
óc choáng váng, thầm nghĩ xông lên đem Ôn Phủ Mịch đánh ngất, sau đó khiêng đến
phòng tối chứa dụng cụ thể dục bên cạnh sân vận động lột quần của hắn, bắt hắn
OOXX.
Cũng
không biết tại sao, nhìn thấy Ôn Phủ Mịch, tôi không phải khát khao cùng hắn
ngắm hoa dưới trăng, nắm tay hôn môi, mà là nhảy qua các bước ABCDEFG, trực
tiếp nghĩ H, thật sự là người cũng như tên, không hổ là Thực Sắc.
Nhưng
Ôn Phủ Mịch này, lại là một người băng, tích chữ như vàng, bình thường trừ bỏ
học bài, chính là lên sân thượng ngẩn ngơ, cho nên thật lâu sau khai giảng,
chúng tôi đều không có cơ hội nói chuyện.
Sau đó,
tôi vô tình phát hiện, có một nữ sinh khác lớp mỗi cuối tuần vào buổi chiều thứ
sáu đều sẽ đứng cửa chờ Ôn Phủ Mịch, sau đó hai người cùng nhau rời đi, xem ra
rất thân mật.
Tuy
rằng cách khá xa, nhưng tôi vẫn thấy được, nữ sinh kia dáng người tinh tế, diện
mạo xinh đẹp, nhìn qua thực là một cành liễu yếu gió thổi liền chịu không nổi
a, tuyệt đối là tình nhân trong mộng của đám thiếu nam.
Cái này
làm tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Từ nay về sau, liền buông tha giấc mộng màu hồng
không thực tế này, ví như nói hắn đang ngồi trên sân thượng, sau đó tôi đi
ngang qua, hắn liền bắt đầu nói về thời thơ ấu buồn tẻ, gia đình vặn vẹo của
chính mình, tiếp theo tôi an ủi hắn, sau đó hắn liền cảm thấy tôi tuy rằng bộ
dạng không động lòng người, nhưng là tôi hiểu hắn. Kết quả là, tuy nhược thủy
tam thiên (sông
có ba nghìn gáo nước), hắn lại chỉ lấy gáo nước để cách đêm là tôi đây đến
uống.
Tuy
rằng giấc mộng tan biến, nhưng ý dâm vẫn còn tiếp tục, thường thường khi đi
học, tôi hay ảo tưởng, đợi lát nữa như thế nào bỏ thuốc ngủ vào ly Ôn Phủ Mịch
dùng để uống nước, làm hắn hôn mê, sau đó kéo tới bất cứ một cái địa phương nào
đó, cởi ra quần của hắn, tiếp theo dùng hai bàn tay tội ác của Hàn Thực Sắc
tôi, tiến hành cực kỳ tàn ác hèn hạ *** ô đối với tiểu Phủ Mịch. Thường thường
nghĩ đi nghĩ lại, nước miếng liền lạch bạch từng giọt rớt trên sách vở, trong
phòng học yên tĩnh gây ra tiếng vang rất lớn.
Bất quá
may mắn, ngồi cùng bàn với tôi là một vị nam sinh có biệt danh “Thụy
tiên” (thụy:
ngủ), mỗi ngày đi học liền vùi đầu ngủ, bất tỉnh nhân sự.
Cho nên
mỗi khi tiếng nước miếng rơi dẫn tới các học sinh khác quay đầu thì tôi đều tỏ
ra rất bất đắc dĩ nhìn người ngồi cùng bàn, thở dài lắc đầu.
Sau đó,
các học sinh đều xác định là nước miếng hắn chảy xuống khi đang ngủ.
Đương
nhiên, có khi tôi không cẩn thận thả cái rắm, đang lúc các học sinh theo tiếng
trông lại thì tôi sẽ che cái mũi, dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn người ngồi cùng
bàn, ra vẻ vô tội nhận ánh mắt đồng tình của các học sinh.
Nhưng
không may, có đoạn thời gian tôi thích ăn đậu tương, cho nên thả rắm có vẻ
nhiều, vì thế, liền hãm hại người ngồi cùng bàn ngoài biệt danh “Thụy tiên”,
lại được thêm cái danh hiệu quang vinh “Thí tiên” (thí:
địch).
Kỳ
thật, ngũ quan người ngồi cùng bàn với tôi xem ra cũng là trai đẹp, cha của hắn
là quản lí khách sạn Hilton tại thành phố chúng tôi, trong nhà giàu chảy mỡ,
cúng một tòa sân vận động cho trường học, bởi vậy tuy rằng thành tích tệ đến
nổi khiến cho người ta khóc rống phun nước mắt nhưng vẫn có thể vào trường
trung học trọng điểm này của chúng tôi.
Đối với
học bài hắn căm thù đến tận xương tuỷ, mỗi ngày đến trường học chỉ là vì ngủ,
tại trên bàn học chất một chồng sách cực đại, sau đó liền trốn ở phía sau sách
mộng chu công.
Mỗi
ngày chúng tôi đều nói giống nhau như vầy:
Hắn
ngẩng đầu, mắt buồn ngủ mông lung, hỏi: “Tôi ngủ đã bao lâu?”
Tôi
nhìn thời gian, tay vì ngạc nhiên mà run run: “Từ tiết thứ nhất buổi sáng
đến bây giờ, tổng cộng là bảy giờ.”
Hắn lại
nhắm mắt: “Vậy còn sớm, tôi tiếp tục ngủ, tan học thì phiền kêu tôi một
tiếng.”
Khóe
miệng tôi run rẩy: “… Được.”
Nói
thật, hắn làm cho tôi có cảm giác giống con mèo, biếng nhác mà vô hại.
Bởi vì
hắn nổi danh không thích học bài, cho nên tất cả mọi người cho rằng đống sách
giáo khoa này đối với hắn mà nói chính là một đống giấy vụn, cho nên chỉ cần có
ai tìm không thấy sách giáo khoa, liền lấy từ nơi này của hắn.
Kết quả
là, sách giáo khoa trước mặt hắn liền từng ngày thiếu xuống.
Đến
cuối cùng, thời điểm sách của hắn đã không đủ để che giấu tư thế ngủ, hắn sẽ đi
hiệu sách, một lần nữa mua một bộ, chất đống tại trước mặt mình, tiếp tục ngủ.
Sau đó,
chúng tôi liền tiếp tục trộm.
Cho nên,
trên cơ bản mỗi học kỳ hắn đều phải mua ba bộ sách giáo khoa, mà thời điểm kết
thúc học kỳ, một quyển cũng không còn lại.
Đối với
chuyện này, hắn cho tới giờ chưa nói quá một câu, thật sự là một vị đồng chí
tốt biết noi theo gương Lôi Phong[2].
Tiền
nhiều, anh tuấn, tính tình tốt, nhưng đứa nhỏ như vậy bởi vì gánh danh hiệu
“Thí tiên” do tôi chơi xấu gán cho hắn, đám nữ sinh chỉ dám đứng xa
nhìn, không dám trêu đùa, chỉ sợ hắn một cái không cẩn thận từ cái mông phía
sau kia bắn ra liên hoàn thuốc trừ sâu DDVP vô địch, đem họ bắn vọt tới mặt
trăng.
Cho
nên, tôi thật sự là thực xin lỗi vị ngồi cùng bàn này a.
Đúng
rồi, tên của hắn là Chung Tỉnh, không thể không nói, đây là ông trời chơi đùa
một cái mỉa mai.