Đọc truyện Ta là Thực Sắc – Chương 107: Hắn đến gần, tôi chạy trốn
Tôi nín thở, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt
Đồng Diêu.
Hàng lông mi đen sẫm tinh tế kia khẽ động đậy.
Tiếp theo, đôi mắt luôn hàm chứa ý cười cùng sự ngang
ngược mở ra.
Dưới ánh mặt trời chiếu nghiêng, đôi mắt Đồng Diêu
dường như bị bao phủ bởi một tầng mờ mịt nhẹ.
Tầm nhìn của hắn đầu tiên dừng ở trên trần nhà, tiếp
theo, với tốc độ rất chậm di chuyển trong căn phòng, cuối cùng dừng lại ở khuôn
mặt tôi.
Tôi nở một nụ cười giản dị: “Ngươi đã tỉnh rồi, không
có việc gì đi.”
Đồng Diêu cũng không trả lời, chỉ dùng đôi mắt màu nâu
nhạt nhìn tôi.
Con ngươi kia giống như loại ngọc hảo hạng nhất, sáng
bóng lấp lánh.
Lại giống như một tấm gương, có chút dấu vết lướt qua
trên bề mặt.
Tôi không dám nhìn vào mắt hắn, liền cúi đầu xuống,
dùng lông mi che đi tầm mắt, nói: “Ta đi gọi bác sĩ tới kiểm tra người một
chút”.
Nói xong tôi liền đứng dậy nhưng Đồng Diêu ngăn tôi
lại: “Thực Sắc, chờ một chút”.
Thanh âm của hắn rất nhẹ, ôn hoà tới cực độ.
Thậm chí, bên trong có sự thông suốt triệt để cùng
quyết tâm.
Trong lòng tôi như có một con sâu tên là nóng lòng
đang bò lên.
Tôi gần như biết được những lời Đồng Diêu sắp nói.
Nhưng tôi không có đủ can đảm để nghe.
Tôi thậm chí không có đủ can đảm để nghĩ.
Tôi chỉ có thể một lần nữa ngồi xuống ghế ở trước
giường bệnh.
Trên cổ tay phải Đồng Diêu cắm ống truyền nước.
Chất lỏng trong suốt kia, cứ từng giọt từng giọt chảy
vào mạch máu xanh xám của hắn.
Lúc này, tay phải của hắn giật giật.
Tôi liền vội vàng giữ lấy: “Ngươi đang truyền dịch,
đừng lộn xộn, nếu không đợi lát nữa…”
Giọng nói của tôi vì hành động của Dồng Diêu mà nghẹn
ở cổ họng… Đồng Diêu nắm tay tôi.
Tay của hắn vì truyền dịch mà có chút lạnh.
Thế nhưng tôi lại thấy giống như là một ngọn lửa nóng
bỏng, đang ủi trên da thịt tôi.
Sau một lát bị gián đoạn mọi suy nghĩ, tinh thần tôi
phục hồi lại, theo bản năng liền muốn đem tay mình rút về.
Thế nhưng Đồng Diêu không chịu buông tay, cứ tiếp tục
như vậy.
Hắn cứ gắt gao đem tay tôi nắm trong lòng bàn tay của
hắn.
Hắn dùng sức rất lớn, không cho phép tôi rút ra.
Khóe miệng tôi cứng ngắc: “Tay ta có mồ hôi, đừng nắm
nữa”.
Tôi cúi đầu suốt, nhưng vẫn cảm thấy được ánh mắt Đồng
Diêu liên tục bao trùm trên mặt tôi. Như là có một tấm lưới vô hình, tôi càng
giãy giụa thì càng bị siết chặt.
Thanh âm của Đồng Diêu chưa từng trầm tĩnh như vậy:
“Thực Sắc, ta nhớ rõ bản thân ta vừa mới thoát chết trong gang tấc”.
Đồng Diêu không hổ là Đồng Diêu.
Hắn luôn biết rõ làm như thế nào có thể khiến tôi thoả
hiệp.
Tôi không thể làm trái ý nguyện của một người vừa mới
từ ranh giới cái chết trở về.
Tôi nhất định phải nghe hắn nói.
Cho nên, tôi tiếp tục im lặng. Cả phòng bệnh cũng im
lặng theo, chỉ có ánh mặt trời buổi chiều, lặng lẽ lưu chuyển.
Tản mát trên song cửa sổ, trên sàn nhà, còn có trên
người tôi và Đồng Diêu.
Tự thuật của Đồng Diêu cũng lặng lẽ.
“Sau khi ta bị đâm xe, ta chỉ nghe thấy một trận ong
ong, sau đó trước mắt ta tối đen như mực. Ta cảm thấy toàn thân rất mệt, giống
như mới đánh nhau xong, ngay cả sức lực mở mắt ra cũng không có. Hình như có
rất nhiều người đang lắc cơ thể ta, có người gọi tên ta, nhưng ta rất mệt,
không muốn để ý đến. Ta dường như đang đi trên một con đường nhỏ tối như bưng,
đi rất lâu mới có một tia sáng. Không biết là cái gì, ta chỉ biết một khi ta đi
vào thì sẽ không thể quay lại thế giới trước kia nữa. Lúc này, ta đột nhiên ý
thức được, ta chưa thể chết bởi ta còn có việc chưa làm. Cho nên, ta cố gắng
dừng bước chân, ngừng tiến tới”.
Đồng Diêu vẫn nắm tay tôi, tựa như có cái gì đó theo
cánh tay hắn từng giọt từng giọt truyền vào trong huyết mạch của tôi.
Cổ họng tôi tựa như là bị lòng đỏ trứng làm cho tắc
nghẹn, không lên cũng không xuống được.
Tôi muốn ngăn cản Đồng Diêu nói nhưng tôi không có cái
năng lực này.
Cho nên, Đồng Diêu tiếp tục nói.
“Lúc đó, ta nghĩ nếu ta có thể tỉnh lại, ta nhất định
phải nói cho một nữ nhân… ta yêu nàng rất lâu rồi”.
Lòng đỏ trứng trong cổ họng tôi không ngừng phồng lên.
Lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi.
Giọng nói của Đồng Diêu tiếp tục tiến vào tai tôi:
“Hàn Thực Sắc, ta yêu ngươi từ rất lâu rồi.”
Nghe vậy trái tim tôi ngừng đập, sau đó tựa như là
đánh trống ra trận vậy, vang lên leng keng, thùng thùng không ngừng.
Tiếng đánh trận kia, tôi đoán chừng trong phạm vi một
dặm vẫn nghe thấy.
Không khí trong căn phòng dường như trở nên loãng hơn,
bởi vì hô hấp của tôi bắt đầu không thông.
Đúng vậy, Đồng Diêu đã nói ra rồi.
Bắt đầu từ lúc vừa nghe xong lời nói của bông tai đệ
đệ, tôi có thể lờ mờ đoán được khả năng này.
Bà xã trong miệng Đồng Diêu có thể là tôi sao?
Cuối tuần trước, đúng là tôi khuyên Đồng Diêu đừng đua
xe nữa.
Ý nghĩ này vừa mới nảy sinh đã bị tôi đem một tảng đá
lớn ngăn chặn.
Tôi không muốn nghĩ tiếp.
Thế nhưng hiện tại Đồng Diêu đem mọi thứ làm rõ.
Hắn đem đáp án rõ ràng bày ra trước mắt tôi.
Tôi có thể nhắm mắt lại không nhìn.
Nhưng tôi không che kín hết lỗ tai được nên tôi nhất
định phải nghe.
“Ngày đó ngươi nói, cho dù là ta muốn cái gì thì ta
đều có thể đạt được. Ta vốn cũng cho rằng sự thật đúng là như thế, từ bé ta
thực may mắn có được những thứ mà rất nhiều người cực kỳ hâm mộ. Những thứ
không trong tầm tay ta cũng có thể kiên nhẫn, từng bước bằng năng lực và thủ
đoạn của mình đem chúng giành được. Thế nhưng… Hàn Thực Sắc, ngươi là một ngoại
lệ… Ngươi gần ngay trong gang tấc nhưng ta ngay cả bầu không khí xung quanh
ngươi cũng không nắm giữ được”. Đồng Diêu tiếp tục nói, những thanh âm kia trong
suốt thấy đáy.
Đồng Diêu vẫn nắm tay của tôi, sức lực kia, đúng là
một loại kiên định.
Tôi cảm thấy một nhúm tóc mái trên trán mình cũng sắp
bị ánh mắt của hắn nướng khét.
Sự kiên định của hắn, khiến tôi rốt cuộc chẳng thể
tiếp tục giả vờ nữa.
Thế nhưng đầu óc của tôi lại như vừa bị một cơn sóng
thần tập kích.
Toàn bộ năng lực tư duy đều bị gột rửa sạch bóng không
còn thứ gì.
Tôi nhìn cái tay của tôi đang bị Đồng Diêu cầm kia,
hốt hoảng hỏi: “Làm sao có khả năng chứ? Làm sao có khả năng chứ?”
Đúng vậy, làm sao có khả năng chứ?
Đồng Diêu vẫn luôn thích tôi?
Làm sao có khả năng chứ?
Đồng Diêu không nhanh không chậm giải đáp thắc mắc của
tôi: “Ta đã quá tự tin, ta vẫn luôn cho rằng mình chính là người cuối cùng
trong cuộc đời của ngươi. Cho nên, ta ở bên cạnh ngươi chậm rãi chờ đợi thời cơ
tốt nhất. Tựa như ở trên thương trường, ta ẩn nấp ở một nơi bí mật, lựa chọn
thời cơ chính xác đem công ty của bọn họ thâu tóm. Trong năm năm ngươi một mình
đau buồn kia, ta chờ đợi, khi ngươi và Thịnh Du Kiệt kết giao, ta chờ đợi, khi
ngươi và Vân Dịch Phong dây dưa, ta vẫn chờ đợi… Ta đang chờ đợi, chờ đợi thời
cơ tốt nhất ngươi có thể mở rộng trái tim kia đón nhận người khác. Ta vốn nghĩ
đợi đến khi Ôn Phủ Mịch quay về, đợi đến khi ngươi xác định chính xác mong muốn
tìm người mới của mình, ta mới xuất hiện. Thế nhưng, trải qua chuyện lần này,
ta sợ, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ đột ngột chết đi, ngươi lại không biết tâm ý
của ta… Ta không cam tâm. Có lẽ giờ khắc này là thời điểm tồi tệ nhất, thế
nhưng ta vẫn muốn nói ra”.
Thanh âm của Đồng Diêu lúc này trầm tĩnh đến cực hạn:
“Hàn Thực Sắc, nhìn cho rõ ràng đi, ở bên cạnh ngươi luôn có một người là ta”.
Sau khi thanh âm của Đông Diêu biến mất, trong căn
phòng lại lần nữa khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
Nhưng trong tai của tôi, thực sự ồn ào.
Tôi nghe thấy được thanh âm của những hạt bụi trong
không khí rơi xuống.
Tôi nghe thấy được máu huyết trong cơ thể tôi đang
chạy tán loạn.
Tôi nghe thấy âm thanh của những tế bào đang kinh
hoảng thất tán.
Những âm thanh ấy hợp thành một bản giao hưởng vọt tới
đại não của tôi.
Tôi không biết phải làm sao.
Mà tại thời điểm tôi không biết phải làm sao, tôi sẽ
làm ra rất nhiều chuyện không tưởng tượng được.
Chẳng hạn như hiện tại.
Tôi ngẩng đầu, sững sờ nhìn Đồng Diêu, nhìn rất lâu.
Tiếp theo, tôi thở sâu, một âm tiết từ cổ họng phát
ra: “A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Học tập Pavarotti[1] cất
giọng ca vàng, đồng thời chân tôi cũng học tập Usain Bolt[2] chạy
nước rút.
Tôi nhanh chóng bỏ tay đang bị Đồng Diêu nắm ra, xoay
người, vừa kêu to vừa chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tôi không biết thần kinh mình rối loạn bao lâu.
Nhưng khi tôi hồi phục tinh thần, tôi đang ở trong
phòng tắm nhà mình.
Tôi ở trong gương giống như một bà điên.
Tóc tai hỗn độn, quần áo không chỉnh tề, trông giống
như một người vừa mới bị làm nhục.
Tôi nghĩ tôi thực sự muốn điên rồi.
Những lời Đồng Diêu vừa nói ban nãy, tuyệt đối có sức
làm cho tôi phát điên.
Tôi cảm thấy mọi thứ giống như đang mơ.
Tôi bắt đầu dứt tóc không ngừng.
Mãi đến khi nhổ tới mức gáy tôi sắp trọc lóc tôi cũng
chưa bình tĩnh lại.
Đầu của tôi bắt đầu đau nhức.
Là một loại căng nhức.
Bởi vì trong đầu tôi, lấp đầy một cái tên – Đồng Diêu.
Tôi đau đến không biết phải làm sao.
Cứ tiếp tục thế này, không chừng tôi sẽ bò lên cửa sổ
nhảy xuống.
Cho nên, một giây trước khi tinh thần sụp đổ, tôi uống
thuốc ngủ.
Tôi muốn ngủ tới khi sông cạn đá mòn, ngủ thẳng tới
khi biển thẳm hoá nương dâu.
Không biết là tôi có tính kháng thuốc hay là chuyện
tình lần này rất nghiêm trọng,
Tóm lại là tôi không ngủ sâu như trước đây.
Tôi ngủ mơ mơ màng màng.
Mỗi khi nửa mơ nửa tỉnh, tôi liền lập tức tiếp tục
uống thuốc ngủ, cố gắng giữ mình ở trạng thái hỗn độn, trạng thái không thể suy
nghĩ.
Tôi không biết mình đã ngủ bao nhiêu ngày.
Nhưng tôi biết rằng dường như có rất nhiều người đã
đến tìm tôi.
Lão Viện trưởng gọi điện thoại tới.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, ông tình ý sâu xa mà nói
rằng: “Hàn Thực Sắc, lão tổ tông, đứa trẻ xui xẻo nhà ngươi, ngươi không đi làm
hả”.
Tôi dùng giọng nói chuẩn mực của nhân viên tổng đài
10086[3] nói với
ông: “Số máy quý khách vừa gọi đã thành tiên, nếu có chuyện xin hãy rút quẻ
xăm”.
Sau đó, dứt khoát dập máy.
Tôi còn nhớ rõ, Vân Dịch Phong cũng có gọi điện bảo
tôi quay về.
Còn tôi thì khách sáo bảo hắn đi chết đi.
Mắt thấy uy hiếp không có hiệu quả, Vân Dịch Phong
trầm lặng một phút, sau đó nói vào điểm mấu chốt: “Ít nhất ngươi cũng phải mang
bạn của ngươi đi chứ”.
Trong cuộc nói chuyện, đầu bên kia truyền đến âm thanh
gạch vỡ đập vào đầu cùng với tiếng kêu thảm thiết của mấy tên đàn em.
Tôi nói câu giữ gìn sức khoẻ, tạm biệt rồi tiếp tục
ngủ.
Tiếp theo là Kiều bang chủ gõ cửa.
Tôi mở cửa, không đợi hắn mở miệng liền đem chỗ ẩn
thân của Sài Sài nói rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành cho hắn.
Cuối cùng hết thảy mọi chuyện vụn vặt đều yên ổn.
Tôi lúc này mới có thể yên ổn ngủ một lần.
Tôi nằm trên giường lấy tay che mắt… Ánh mặt trời có
phần hơi chói mắt.
Các tế bão não vì ngủ mà úng nước, hồ nước trong đầu gợn
sóng.
Đang trong lúc vui vẻ thì có tiếng gõ cửa khe khẽ
truyền đến tai tôi.
Lúc này đầu óc úng nước của tôi, không thể suy nghĩ
nhiều, vật lộn đứng dậy, mở cửa.
Khi tôi thấy rõ người ngoài cửa, đầu óc của tôi trong
nháy mắt bành trướng to như đầu Doremon.
Đồng Diêu! Chính là tên đầu sỏ gây nên tai vạ Đồng
Diêu!
Tinh thần phục hồi, tôi lập tức đóng cửa.
Nhưng Đồng Diêu nhẹ nhàng nhanh nhẹn vào được.
Chúng tôi đối mặt, lặng lẽ không nói gì.
Bầu không khí có phần hơi xấu hổ.
Trán Đồng Diêu băng gạc trắng, bên tay phải chống gậy.
Dáng vẻ người bệnh.
Sắc mặt tái xanh không chút máu, nhưng mà tinh thần
vẫn không tệ.
Tôi chợt nghĩ tới gì đó, liền hỏi: “Sao lại xuất viện
rồi? Bác sĩ đồng ý sao?”
“Bác sĩ không biết”. Đồng Diêu đáp, “Ta lén đi ra
ngoài”.
“Ngươi không muốn sống nữa hả”. Tôi cực kỳ hoảng sợ.
“Mới từ phòng cấp cứu ra chưa được bao lâu, lại có thể dám trốn bệnh viện ra
ngoài”.
Đồng Diêu nhìn tôi, trong mắt cười tươi như hoa, “Cuối
cùng cũng khôi phục lại Hàn Thực Sắc trước đây”.
Bị Đồng Diêu nhắc nhở như vậy, tôi đột nhiên nhớ ra sự
thay đổi trong quan hệ giữa mình và Đồng Diêu.
Trong nháy mặt lại trầm mặc.
Đồng Diêu thở dài: “Xem ra ta lại nói bậy rồi”.
“Đồng Diêu ngươi về đi!” Tôi nói, “Bị thương nghiêm
trọng như thế này không nên chạy loạn… Ta tìm người tới đón ngươi”.
Nói xong tôi liền cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho
Bông tai đệ đệ.
Thế nhưng một đôi tay đột ngột đoạt lấy điện thoại.
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, thấy một đôi mắt lặng lẽ
mà trầm lắng.
“Đơn giản là lo lắng cho ta hay là không muốn nhìn
thấy ta?” Đồng Diêu quyết tâm đem hết thảy phơi bày dưới ánh mặt trời.
Hắn muốn tôi không có chỗ nào chạy trốn ẩn náu.
Tôi chẳng nói gì, nhẹ nhàng đi vào trong bếp.
Cho dù không hề quay đầu lại nhưng tôi vẫn cảm thấy
được Đồng Diêu vẫn đi theo sau tôi.
Tôi cố gắng không nhìn hắn, thản nhiên lấy cà chua từ
trong tủ lạnh ra, dự định làm cơm trứng cà chua[4].
Ngủ gần ba ngày, dạ dày bắt đầu hát bài ca không thành
kế rồi.
Tôi đem cà chua đặt vào trong chậu, dội nước sôi, rồi
bóc vỏ.
Lớp vỏ đỏ tươi, cứ như thế từng lớp từng lớp bị lột
trong tay tôi.
Trái cà chua không còn lớp vỏ bên ngoài, thịt quả mềm
mềm, mất đi vẻ bóng mịn.
Giống như là chân tướng vậy!
Thần kinh của tôi không đủ dũng mãnh tới mức có thể
tiếp nhận loại chân tướng như thế này.
Cho nên, tôi mới chạy trốn theo thói quen.
Dùng hết toàn bộ sức lực chạy trốn.
Giống như hiện tại, tôi đang thái cà chua thành lát ở
trên thớt.
Đồng Diêu đứng cạnh tôi.
Cái bóng nhạt màu của hắn, bao phủ trên người tôi, bao
phủ trên tay tôi, bao phủ trong trái tim tôi.
Đầu của tôi thấp đến mức sắp chạm vào thớt.
Tôi không dám ngẩng đầu lên.
Bầu không khí cứ tiếp tục xấu hổ như thế.
Nhưng ông trời dường như chê tôi chưa đủ phiền.
Lúc này bụng của tôi bỗng phát ra một tiếng vang long
trời lở đất, kéo dài.
Ùng ục!
Đã đói bụng!
Thật sự là quá mất mặt.
Trong lòng tôi hốt hoảng, dao trong tay lệch một chút,
lại cắt vào đầu ngón trỏ của chính mình.
Ngay lập tức, máu cuộn trào mạnh mẽ như dì cả đến chơi
ngày thứ hai.
Tôi còn chưa phục hồi tinh thần, Đồng Diêu đang ở bên
cạnh ngay lập tức đã cầm lấy ngón trỏ của tôi đặt vào trong miệng hắn.
Miệng của tôi khẽ nhếch, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Động tác của Đồng Diêu thực nhẹ nhàng.
Hắn liền như vậy ngậm lấy vết thương của tôi, đồng
thời dùng lưỡi liếm.
Một khối ấm áp và tê dại liền theo ngón trỏ tôi bị hắn
ngậm kia truyền đến.
Lưỡi của hắn thực mềm mại a, khẽ liếm qua, lau đi
miệng vết thương đang đau nhức.
Hắn dùng lực vừa đủ, mút máu chảy ra ngoài của tôi.
Giờ phút này, chúng tôi đứng ở bên cửa sổ, ánh mặt
trời mờ ảo chiếu rọi trên người Đồng Diêu.
Trên sườn mặt của hắn phủ một tầng mịt mờ.
Hắn nhắm mắt, lông mi mềm mại tinh tế nhẹ nhè vuốt ve
làn da dưới vành mắt.
Mỗi đường cong trên môi hắn đều hoàn mỹ, nước da trơn
bóng, lộ ra vẻ phong lưu vô tận.
Giờ phút này hắn giống như ma cà rồng.
Tao nhã, mê hoặc, thần bí.
Tôi nhìn đến ngây người.
Máu của tôi đỏ thẫm, từ khoé miệng hắn tràn ra một
chút.
Trong phút chốc, khuôn mặt tái nhợt của Đồng Diêu càng
thêm mị hoặc.
Đầu lưỡi như con rắn nhỏ, từ miệng vết thương ở ngón
trỏ chui vào trong cơ thể tôi.
Tội ác cứ như tơ nhện, thong thả rong chơi khắp người
tôi.
Đông Diêu đưa cặp lông mi lên, dùng con ngươi mị hoặc
nhìn chằm chằm tôi.
Hắn mở miệng: “Hàn Thực Sắc, ta cũng không muốn ngươi
làm gì, ngươi chỉ cần biết bên cạnh ngươi có một người là ta… Đây là toàn bộ
mong muốn của ta.”
Khi Đồng Diêu nói chuyện, hắn vẫn ngậm ngón trỏ của
tôi như cũ.
Bởi thế, giọng nói kia có chút hỗn loạn, như một hơi
thở mờ nhạt hoa lệ.
Mà tay của tôi cũng cảm nhận được sự rung động này.
Rung động nhẹ, với thân thể hắn cùng một tần số.
Tôi lại không biết làm gì rồi.
Nói cách khác, tôi lại một lần nữa làm ra chuyện không
tưởng tượng được.
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Tôi quát to một tiếng, rút
tay trong miệng hắn ra, tiếp theo, bằng tốc độ nhanh nhất xoay người, chạy nước
rút.
Tôi chạy ra khỏi nhà mình.
Tôi chạy vào nhà Kiều bang chủ, tiếp theo, ôm lấy Kiều
bang chủ đang không hiểu mô tê gì, khóc thét lên: “Ta muốn chết!”
Để biểu đạt tình cảm mãnh liệt của mình, tôi há mồm
cắn xuống ngực của Kiều bang chủ.
Bắp thịt toàn cơ thể Kiều bang chủ căng thẳng, tiếp
theo, hắn vô tình vô nghĩa đem tôi đẩy ra.
Tôi cứ như vậy bị đá đến bên tường, giống như bùn nhão
từ từ trượt xuống.
Không biết là đói bụng hay là bị đập đầu vào tường,
tóm lại là trước mắt tôi tối sầm, thành công hôn mê bất tỉnh.
Đương nhiên trước khi ngất xỉu, tôi rút ra một kết
luận gần như là chân lý: Đẳng cấp của Đồng Diêu thật là cao.
Trước mắt tối đen từ từ chuyển thành lờ mờ.
Như màu sắc của tấm ảnh cũ.
Tôi dường như nhìn thấy được rất nhiều hồi ước.
Tôi nhìn thấy trong phòng học, khi tôi đang làm bài
tập thì Đồng Diêu một tay gác lên đầu, nhẹ nhàng ở bên tai tôi hát ca khúc đang
thịnh hành lúc đó.
“… Người yêu em nhất là tôi, nếu không em
sao có thể sai khiến tôi, nếu không tôi sao có thể bất chấp gian nguy, em nói
điều gì đều làm…”
Hát đến một nửa, hắn bỗng nhiên dừng lại, đứng đắn
nói: “Hàn Thực Sắc, ngươi ngàn vạn lần đừng cho là ta hát ca khúc này cho ngươi
nghe chính là đối với ngươi có ý tứ đấy”.
Bút máy tôi xiêu vẹo, sau đó tôi liếc nhìn hắn một
cái, nói: “Đồng Diêu, ngươi ngàn vạn lần đừng tưởng rằng ta chịu nghe ngươi hát
ca khúc này chính là đối với ngươi có ý tứ đấy!”
Ký ức như một trang giấy, bị một bàn tay vô hình lật
sang trang khác.
Tôi nhìn thấy tôi đang ngồi bên bàn ăn, Đồng Diêu đi
tới phía sau tôi, kéo đuôi tóc tôi, giả vờ vô cùng đau khổ nói: “Tiểu Sắc à,
mọi thứ ngươi ăn tại sao toàn bộ đều cung cấp cho mông hết vậy?”
Tôi suýt chút nữa bị chết nghẹn.
Tôi còn nhìn thấy trong giờ kiểm tra vật lý không phải
sở trường của tôi nhất, Đồng Diêu chỉ trong 1 giờ đã làm xong bài thi, rồi hắn
đóng cặp đi ra khỏi phòng học.
Lúc đi ngang qua chỗ ngồi của tôi, thận trọng đưa tới
tay tôi một tờ giấy nhỏ tràn ngập đáp án.
Còn có, hắn buộc tôi phải đến sân bóng rổ xem hắn và
người khác thi đấu.
Trong trận đấu, hắn liên tục ghi ba điểm, khiến cho
mọi người trầm trồ khen ngợi.
Mỗi lần ném, hắn đều hướng về phía tôi nháy mắt.
[1]
Luciano Pavarotti (12/10/1935 – 6/9/2007) là ca sĩ opera giọng nam cao người
Italia.
[2]
Usain Bolt (sinh 21/8/1986) là một vận động viên điền kinh người Jamaica. Anh
là người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét
với 9,58 giây, 200 mét với 19,19 giây và cùng với các đồng đội chia sẻ kỷ lục ở
nội dung chạy 4 x 100 mét tiếp sức với 37,10 giây.
[3]
Tổng đài 10086: Tổng đài cung cấp thông tin của Trung Quốc kiểu như tổng đài
1080 ở Việt Nam.
(4)
Cơm trứng cà chua:
[5]
Pháo hoa của hai người – Lê Minh
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Khoi-lua-cua-hai-nguoi-Le-Minh-Leon-Lai/IW680ZEU.html