Đọc truyện Ta là Thực Sắc – Chương 1: Mộng xuân? Hay là ác mộng?
Dưới
chiếc áo khoác dài màu trắng rộng thùng thình là một cơ thể có lồi có lõm mặc
chiếc váy da màu đen bó sát người. Hai quả núi tròn trước ngực làm cho khóa kéo
banh hết cỡ mém chút là bung ra, cái eo nhỏ một thước bảy tấc (~57cm) nhìn qua
càng dịu dàng thon thả. Cái mông hoàn mỹ xinh đẹp mà co dãn ẩn trong lớp vải
màu đen bằng da, âm thầm tỏa sáng trong vầng hào quang tràn ngập nữ tính vô
cùng hấp dẫn. Gấu váy chỉ dài tới nửa phần đùi, để lộ ra một đôi đùi đẹp thon
dài thẳng tắp không sót một tẹo. Cuối cùng, trên chân là một đôi giày cao gót 9
phân tinh xảo, dưới ánh sáng chói mắt của đèn huỳnh quang, lóe sáng lấp lánh.
Tôi
chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn sáu đứa bệnh hoạn đang đứng thành một hàng
trước mặt. Dáng người của bọn họ đều không giống nhau,
có vai u thịt bắp, có gầy yếu đến nỗi
gió đều có thể thổi bay, còn có không mập không ốm – không mỡ không nạc giống
thịt ba chỉ… nam.
“Cởi
quần ra.” Tôi ra lệnh.
Xuyên
thấu qua hai hàng lông mi dày được chải mascara cong vểnh lên trời, tôi thấy
trên mặt bọn họ đều có chung một loại vẻ mặt, nao núng, thẹn thùng, bất an…
Không
có một người nào nghe theo.
Roi da
trong tay tôi, khá nặng, có gai nhọn xung quanh, uốn lượn giống như một con rắn
nhỏ. Vào giờ khắc này, nó là Lolita của tôi, là tính mạng của tôi, là ánh sáng,
là ngọn lửa dục vọng, là tội ác, là linh hồn, là biểu tượng quyền lực của tôi.
Vì thế, tôi vung nó ra, hướng mặt đất mà quất.
“Bang
bang” hai tiếng roi lanh lảnh vang lên, làm cho thân mình của sáu vị bệnh
hoạn kia đồng thời run lên.
“Ta
nói…” tôi lặp lại một lần nữa, thanh âm lành lạnh: “Cởi quần
ra.”
Sáu
người nhìn nhau, dùng mấy cái tay đang run run, vừa chần chờ vừa khuất nhục đem
quần cởi.
Tôi
bình tĩnh, do tập mãi thành thói quen, nhìn về phía vật thể ở giữa sáu cặp đùi
trắng bóng.
Lớp
hướng dẫn chính trị mà tôi yêu thích nhất từng đem mối quan hệ giữa tính mâu
thuẫn phổ biến cùng tính mâu thuẫn đặc thù nói suốt ba năm, thẳng đếntốt nghiệp
trung học, tôi vẫn còn
lẫn lộn và chẳng hiểu gì hết.
Bởi
vậy, tôi đối với triết học căm thù đến tận xương tuỷ cộng thêm kính nhi viễn
chi (kính trọng nhưng
không dám lại gần). Trong suy nghĩ hạn hẹp của tôi, tác dụng lớn nhất
của triết học là làm cho đầu óc của người ta choáng váng, so với Triệu đại thúc
bán bánh quẩy còn lợi hại hơn. Đây là tính toàn cầu, tính hợp pháp, tính
quấn-người-ta-chết-không-đền-mạng!!!
Không
ngờ đi làm ngày đầu tiên, vấn đề phức tạp nhiều năm trong nháy mắt liền được
tôi giác ngộ.
Cụ thể
mà nói, tôi lý giải nó như thế này.
Tính
mâu thuẫn phổ biến nghĩa là mọi sự vật đều có điểm chung, tức là dưới phần eo
của tất cả nam giới đều có chim nhỏ.
Tính
mâu thuẫn đặc thù nghĩa là mỗi vật đều có đặc tính riêng, tức là tuy rằng mỗi
vị nam đồng chí đều có chim nhỏ, nhưng những chim nhỏ này lại khác nhau về độ
dài ngắn, kích thước to nhỏ, khả năng kéo dài, độ cứng mềm, sức chịu đựng khi
bị đá,… tất cả đều có sự khác nhau rất lớn.
Sau khi
nghĩ thông suốt, lòng tôi đã sáng tỏ, ngay cả tối hôm qua mới xem mấy bộ phim
Nhật download trên mạng chỉ dẫn cách vận động piston đầy tính giáo dục cũng
quên sạch không còn một mảnh.
Thời
khắc này, tôi đột nhiên có chút hiểu được tâm tình của Thích Ca Mâu Ni thúc
thúc năm đó sau khi ngồi dưới gốc cây bồ đề bảy bảy bốn mươi chín ngày rốt cuộc
ngộ đạo.
Nhưng
nghĩ lại, cảm thấy có chút thiếu tôn trọng. Thích thúc thúc người ta bốn mươi
chín ngày không ăn không uống không đi đại tiện, điểm này so với tôi mạnh hơn
vài vạn lần.
Đối với
lần ngộ đạo này, bạn của tôi Sài Sài dùng câu quen thuộc của nó để biểu đạt cái
nhìn: “Điên rồi điên rồi, bị đánh tới điên rồi!”
Mà một
vị bạn khác của tôi Đồng Diêu cũng dùng câu quen thuộc của hắn để biểu đạt cái
nhìn: “Đây là số mệnh a.”
Mỗi lần
hắn nói thì đều mang theo chút hương vị của số mệnh, làm cho đẳng cấp của toàn
bộ sự việc được nâng cao lên rất nhiều.
Đối với
lời của hắn nói, tôi xác định chắc chắn là có liên quan tới triết lý của nhà
triết học phương Tây Thales[1].
Đồng
Diêu hơi mỉm cười, nói, sai rồi, vấn đề này của ngươi liên quan tới triết lý
của một nhà triết học phương Đông
Tôi
nói, tại hạ kiến thức nông cạn, nhà triết học phương Đông này là ai a?
Hắn
lại một lần nữa mỉm cười, nói, Lão Tử[2]
Nghe
vậy, tôi bị nghẹn hơi tại cổ họng, thở không ra, nuốt không xuống, trực giác ý
thức được mình bị chiếm tiện nghi, nhưng nghĩ lại lại thấy không có câu nào để
phản bác.
Cuối
cùng chỉ có thể oán trách Lão Tử, làm gì không làm, lại lấy cái tên tồi này,
năm đó lúc còn trẻ tuyệt đối bị người ta đánh không ít, đúng là một đứa bé
không may.
Sở dĩ
tôi nghĩ tới tính mâu thuẫn phổ biến và tính mâu thuẫn đặc thù cùng với chuyện
dây mơ rễ má này, đều là vì xem mấy vật dưới khố của sáu vị bệnh hoạn trước
mặt, cảm thấy tính đặc thù của sự vật tại trên người của chúng nó được thể hiện
một cách nguyên vẹn.
Có
người nói, trên thế giới không có hai người nào có dấu vân tay hoàn toàn giống
nhau, mà ta muốn nói, trên thế giới không có hai nam nhân nào có chim chóc hoàn
toàn giống nhau.
Xem
tình cảnh trước mắt, sáu con chim chóc lớn nhỏ khác nhau, ngoại hình khác xa,
có giống nấm kim châm (nấm
Flammulina)[3], có giống nấm đùi gà(nấm
Coprinus)[4]. Nháy mắt nhìn lại, quả
thực chính là đại bản doanh của nấm a.
Tôi
giống như lãnh đạo đi tuần tra, vừa đi qua đi lại trước mặt bọn họ, vừa phất
phất tay, hào khí vạn trượng nói: “Các đồng chí vất vả.”
Đều là
người trưởng thành dưới chủ nghĩa khoa học xã hội của quốc gia, tất cả đều là
trẻ ngoan, bọn họ lập tức phản xạ có điều kiện đáp lại: “Thủ trưởng càng
cực khổ.”
Tôi
càng chơi càng nghiện, lại nói: “Các đồng chí đều cởi hết.”
Bọn họ
đáp lại: “Thủ trưởng càng quang (sạch
trơn)!”
Tôi
không quá vừa lòng câu trả lời này, liền cau chặt mày, xuất đòn sát thủ:
“Các đồng chí đều cứng rắn.”
Bọn họ
tiếp tục phản xạ có điều kiện: “Thủ trưởng càng cứng rắn!”
Tôi mất
hứng, đây là trắng trợn vi phạm thuyết duy vật, tôi là nữ, cho dù là muốn cứng
rắn cũng không có bản lĩnh đó a.
Vì
trừng phạt bọn họ dám không tôn trọng sự thật, tôi quyết định lấy roi da trong
tay phát tiết sự bất mãn, vì thế, liền hung hăng hướng mặt đất mà quất.
Roi da
dữ dội cắt qua không khí, tại trước mũi của bọn họ rít lên.
“Nói
rõ ràng, là ai cứng rắn?” Tôi âm trầm hỏi.
Những
người còn lại nuốt nước miếng, không tiếp tục lên tiếng, chỉ có một gã thân thể
gầy đét tôi thổi một cái sẽ bay, dậm chân một cái sẽ ngã yếu ớt nói nói:
“Ngươi, ngươi, ngươi thật sự cứng rắn.”
Ánh mắt
tôi trầm xuống, đang chuẩn bị cầm roi đem hắn SM một chút. Nhưng cúi đầu, lại
hoảng sợ phát hiện, hạ thân của tôi, quả nhiên có một con chim nhỏ, hơn nữa còn
là đang trong giai đoạn giương cánh bay cao.
Miệng
tôi mở lớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân thể cứng ngắc, bàng quang căng
cứng, sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm chim nhỏ càng trướng càng lớn, càng
trướng càng lớn, càng trướng càng lớn, cuối cùng “Bùm” một tiếng vang
thật lớn…
“A!!”
Tôi bỗng nhiên mở mắt ra, theo bản năng hướng bụng dưới mò mẫm. Hoàn hảo hoàn
hảo, vẫn bảo trì nguyên dạng, không có nhiều thêm thứ gì hết.
Một lần
nữa ngã vào trên giường lớn mềm mại, đưa tay lau hết mồ hôi lạnh.
Thật sự
là nghiệp chướng a, AV đang tốt đẹp tự nhiên biến GV, mộng xuân cư nhiên thành
ác mộng.
Trấn
tĩnh tâm thần, nhìn thời gian cũng không sớm, liền đứng dậy rửa mặt chải đầu.
Tranh
thủ lúc đánh răng, vẫn là nên tự giới thiệu đi.
Tôi gọi
Hàn Thực Sắc, họ Hàn, tên Thực Sắc, đúng vậy, Thực Sắc tính tình cũng Thực Sắc (thực
háo sắc). Cái tên đặc biệt này đến từ chính não bộ của tôi,
cấu tạo đặc biệt giống với của cha mẹ già.
Cha tôi
họ Hàn, đừng nói, là họ hay, lấy được từ trong tiểu thuyết của Cổ Long, Kim
Dung, nam tuyệt đối là hình tượng sát thủ lãnh khốc băng sơn, tỏa khí thành
băng, giống với Tây Môn Xuy Tuyết. Mà nữ, tuyệt đối là mỹ nhân lạnh lùng khuynh
quốc khuynh thành, hơi thở như lan, giống với Tiểu Long Nữ.
Nói
cách khác, cái họ này là phi thường hay để đặt tên, giống người cha đáng khinh
của tôi liền bởi vì hưởng được cái họ hay này, gọi là Hàn Trúc, vô cùng văn
nhã.
Người
ta nói, mở đầu tốt là coi như thành công một nửa, nói cách khác, tôi có được
cái họ hay này, nháy mắt một cái là tới được đỉnh núi thắng lợi.
Nhưng
mà có ngày phong vân bất trắc (trời
có gió mưa khó đoán)[5], mẹ
của tôi ỷ vào chính mình đang mang thai, tự nhiên chạy tới trung tâm mua sắm
cùng người khác tranh mua áo da giảm giá. Hơn hai mươi năm trước mọi người đều
rất thuần phác, thấy mẹ tôi mang thai đều nháo nhào dạt ra. Bởi vậy mẹ tôi tựa
như một quý phu nhân đang đi mua sắm một mình tại cửa hàng của LV thong
thả mà chọn lựa. Như vậy còn chưa tính, còn giành mất áo da của một vị phụ nữ
tóc tai bù xù do hao tổn nhiều năm tuổi thọ mới cướp được. Người ta tức sùi bọt
mép, thấy bão sắp nổi, mẹ tôi tao nhã đem cái bụng to tròn ưỡn ra, ý tứ chính
là, có bản lĩnh ngươi liền hướng trên này mà đạp a. Người phụ nữ chỉ có thể cắn
răng nuốt máu, mở to đôi mắt đầy tơ máu nhìn áo da mình vất vả đoạt được tại
ban ngày ban mặt, trời đất sáng trong bị cướp đi.
Đáng
nhắc tới chính là, sau khi tôi trưởng thành cũng từng kế thừa bản lĩnh của mẹ
tôi, bắt chước y chang, mặc quần áo của phụ nữ mang thai, độn nguyên cái gối
vô, tối ngày hôm trước uống hết mấy lít nước lọc, làm mặt sưng phù lên, sau đó
ngày mồng một tháng năm tại trung tâm mua sắm bán hàng giảm giá chém giết để mua
đôi giày mà tôi thèm nhỏ dãi đã lâu.
Nhưng
một người đơn thuần mà nhiệt huyết như tôi đã đánh giá thấp xã hội từ lúc cải
cách tới nay, tư bản chủ nghĩa thối nát đã ăn mòn tư tưởng chủ nghĩa khoa học
xã hội.
Tôi
đứng trước của hàng giày, đối với đám người đang tranh mua hô to một tiếng:
“Nhường một chút, ta là phụ nữ có thai!”
Những
người đó quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt “đồ bệnh thần kinh” liếc
tôi một cái, tiếp theo tiếp tục tranh mua đẫm máu.
Tôi
cũng không chịu thua, xắn tay áo, lui lại chạy lấy đà, sau đó xông lên phía
trước, trực tiếp chui vô cái đám người bị viên đạn bọc đường của tư bản chủ
nghĩa mê hoặc.
Về sau
mỗi khi tôi nhớ lại cái thời khắc đó, trên mặt luôn thống khổ, âu sầu, bi
thương, lệ rơi tí tách.
Tình
huống lúc đó phi thường hỗn loạn, cho dù tôi không ngừng cao giọng kêu la
“Ta là phụ nữ có thai, không cần chen, ta là phụ nữ có thai!”, nhưng
mấy người đang điên cuồng này lại là ngoảnh mặt làm ngơ.
Trước
ngực, sau lưng, vai trái vai phải của tôi đều bị người ta đè ép, một hồi hướng
trái, một hồi hướng phải, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Đương nhiên, lớn lên
ở cái quốc gia dân số đông dân nhất thế giới này, tôi đã sớm tổng kết ra tuyệt
chiêu để đối phó trong tình huống này.
Phải là
nửa cúi người xuống, cong mông chen về phía trước, gặp được nam cản đường, liền
ra chiêu hầu tử thâu đào[6], gặp
được nữ cản đường, sẽ giả bộ thúc thúc háo sắc sờ mông nàng. Sử dụng biện pháp
này, 99% có thể chui qua.
Nhưng
lần đó thật sự là xui xẻo lớn, tôi vừa mới cúi đầu, đang muốn vểnh mông, nhưng
tư thế chuẩn bị còn chưa có làm tốt, liền bị người ta đẩy, đụng vào… dưới
nách một đại hán.
Sau đó
đầu của tôi bị hắn kẹp theo luôn, một mùi hoa lệ hôi nách nồng nặc, trực tiếp
hun tôi thiếu chút nữa đem lục phủ ngũ tạng đều phun ra.
Tôi
liều mạng từ dưới nách của vị đại hán đó chui ra, trợn mắt hét lớn: “Không
phát hiện lão nương có thai sao?! Ngươi còn chen!?”
Đại hán
kia liếc tôi từ trên xuống dưới một cái, từ trong mũi hừ ra một hơi: “Cũng
không phải của lão tử, liên quan gì ta.”
Nói
xong, nam nhân cao lớn thô kệch giống vượn khỉ kia trực tiếp dùng cánh tay lông
lá xô tôi ra ngoài.
Té trên
mặt đất, tôi nhìn lên trời xanh bên ngoài trung tâm thương mại, đạo văn câu cửa
miệng của Sài Sài: “Điên rồi điên rồi, bị đánh tới điên rồi.”