Ta Là Pokemon (Pokemon_Đấu La)

Chương 16: Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực


Đọc truyện Ta Là Pokemon (Pokemon_Đấu La) – Chương 16: Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực

Sau khi được miễn khảo thí cửa thứ hai và ba thì nhóm của Bạch Li được thêm hai thành viên mới, một người là băng lãnh mỹ nhân mà cô gặp lúc ở cổng thôn. Người còn lại là nữ hài tử cỡ tuổi Đường Tam với Tiểu Vũ, nàng ta có mái tóc ngắn ngang tai, ngũ quan xinh đẹp, nhìn khí chất của nàng là biết con nhà quý tộc. Nếu so sánh giữa hai cô nàng này thì Bạch Li sẽ nói hai người trái ngược hoàn toàn, người thì băng lãnh, người thì mang hơi thở mùa xuân.
Ngồi trên vai Đường Tam, Bạch Li nghe Đới Mộc Bạch giới thiệu học viện và giải đáp thắc mắc của mọi người, nhu cầu của học viện vô cùng nghiêm khắc, chẳng trách vì sao lấy cái tên của quái vật Có lẽ do vì ít học sinh nên viện trưởng rất gian thương đi (=,=) Nói chung thì yêu cầu tốt nghiệp khá là biến thái…trước khi 20 tuổi là phải vượt qua cấp 40… Dù sao thì thiên tài cũng không phải là người (=A=”) Điển hình nhất là những học viên ở đây…hoàn toàn không phải người thường… những học viên ở đây bao gồm Đường Tam…đều là quái vật…nghĩa đen luôn… Tuy là quái vật theo nhiều kiểu khác nhau nhưng chung quy vẫn là quái vật a~ (=w=)
“Đến nơi rồi” Đới Mộc Bạch dừng lại, trước mặt cả nhóm là một mảnh đất trống khá rộng, tuy không rộng bằng ở cửa thứ hai nhưng vẫn tính là khá rộng “Triệu sư phụ, ta dẫn người đến tiến hành khảo hạch của đệ tứ quan” Đới Mộc Bạch cung kính nói với người trung niên khoảng 50 tuổi đang ngồi trên ghế gục gà gục gù.

Nghe Đới Mộc Bạch nói vậy Bạch Li liền chú ý người trung niên thêm một chút Nha~ vậy đây là phó viện trưởng của Sử Lai Khắc học viện, Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực sao? (°~°)
Tướng mạo của Triệu Vô Cực nhìn rất bình thường, không có gì nổi bật, nhìn vóc người không cao… có vẻ còn thấp hơn Đường Tam một chút…bù lại thì nhìn thân thể có vẻ hùng tráng… Rất…có nét của lực sĩ (=v=) Cô kết luận người trước mặt.
“Oh?! Năm nay có người tới được đệ tứ quan?! Mà lại tới tận bốn người?!” Triệu Vô Cực mở to đôi mắt còn đang ngái ngủ, có chút kinh ngạc nhìn bốn người trước mặt, cứ như gặp chuyện không thể tin nổi.
Đới Mộc Bạch nói “Họ chẳng những đến được đệ tứ quan, hơn nữa bọn họ còn được miễn kiểm tra ở đệ nhị và đệ tam quan” Nghe như thế, đôi mắt của Triệu Vô Cực phát sáng lên, hắn đứng dậy nhìn bốn người Đường Tam đầy hứng thú
“Bốn người đều vượt qua cấp 25…không tệ, xem ra năm nay tiểu quái vật không ít a. Thông qua cửa của ta thì các ngươi chính thức trở thành người của Sử Lai Khắc học viện. Bất quá, khảo nghiệm của ta không dễ dàng thông qua. Kinh nghiệm thực chiến đều phải dựa vào thực lực của chính mình, ta khảo hạch chính là tại phương diện này” Nói rồi liếc qua thấy Bạch Li ngồi trên vai Đường Tam, Triệu Vô Cực ngạc nhiên “Còn tiểu hồn thú này là sao?”

Nghe Triệu sư phụ thắc mắc, Đường Tam liền trả lời “Đây là Tiểu Vi, nàng theo ta từ nhỏ tới giờ. Lúc ở cổng học viện, vị lão sư có nói là chờ viện trưởng về rồi mới xin phép cho nàng ở cùng ta. Nên từ giờ đến lúc viện trưởng về, ta sẽ trông Tiểu Vi, hy vọng lão sư cho phép”
Nhìn Bạch Li, Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút, đôi mắt càng ngày càng tỏa ra sự hứng thú, sau đó nhìn qua nhóm bốn người “Ta gọi Triệu Vô Cực, nếu các ngươi bốn người đều miễn kiểm thông qua nhị, tam quan. Ta đây tự mình thử các ngươi một chút, bây giờ cho các ngươi thời gian một nén hương để hiểu rõ nhau. Sau đó kiểm tra bắt đầu, nội dung kiểm là bốn người các ngươi liên thủ đấu với ta trong thời gian một nén nhang. Chỉ cần có một trong các ngươi kiên trì đến cuối cùng thì bốn người các ngươi đều đậu và…” Hắn nhìn Bạch Li rồi cười “Nếu tiểu thú của ngươi tham chiến cùng, thì không cần chờ viện trưởng về. Ta cho phép nó ở học viện cùng…có điều các ngươi phải vượt qua kiểm tra đã”
“?!!” Đường Tam, Tiểu Vũ và Bạch Li kinh ngạc nhìn vị lão sư trước mặt. Điều này nghe rất tốt, nhưng chưa biết thực lực của đối phương nên Đường Tam không nói gì…Dù sao thì trong mắt hắn Bạch Li còn chưa đến được 10 năm tuổi
“Triệu sư phụ… Như vậy không được” Đới Mộc Bạch chần chờ nói

Triệu Vô Cực trừng mắt nhìn hắn “Có gì mà không được? Viện trưởng vắng mặt, ở học viện ta là lớn nhất. Ta nói được là được. Ta sắp đốt hương, các ngươi không còn nhiều thời gian, tự mình chuẩn bị đi. Tiểu Bạch, ngươi có thể đem thực lực của ta nói cho bọn họ, để bọn họ chuẩn bị” Nói rồi hắn lấy cây nhang đốt rồi cắm xuống đất, sau đó ngồi ngủ tiếp.
Nhưng câu cuối của Triệu Vô Cực suýt nữa làm Bạch Li bật cười T… Tiểu… Tiểu Bạch! Đới Mộc Bạch bị gọi là tiểu Bạch!…khục…khục…giờ không phải lúc để cười (=>v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.