Ta Là Pokemon (Pokemon - Đấu La)

Chương 36: Quá trình


Đọc truyện Ta Là Pokemon (Pokemon – Đấu La) – Chương 36: Quá trình

Ngày huấn luyện thứ nhất thời tiết rất đẹp, trời xanh mát có thể xem là khởi đầu tốt cho Sử Lai Khắc thất quái bắt đầu tập luyện theo yêu cầu của Đại sư. Nhưng theo cách nhìn của Bạch Li thì đây là bắt đầu công việc xây dựng, làm bếp, làm nông,…v…v tuỳ theo từng người mà công việc khác nhau (=,=) Nếu nói tới làm nông, trồng cây làm ruộng thì phần công việc này thuộc về Trữ Vinh Vinh với Áo Tư Tạp, tất nhiên cặp đôi làm ruộng này không có vấn đề gì. Cô chỉ hơi ngờ ngợ với vị đại tiểu thư Vinh Vinh, con cháu trong đại gia tộc chắc cũng biết cơ bản trong làm ruộng nhỉ? Và khi hai người họ bắt đầu, thì cô mới ý thức được bản thân quá đề cao trong việc giáo dục trí thức thường thức của đại gia tộc rồi.

“Hôm nay chúng ta hái cái gì?” Trữ Vinh Vinh vui vẻ nhìn về phía Áo Tư Tạp hỏi

“Vinh Vinh, chúng ta mới bắt đầu trồng. Chưa trồng sao thu hoạch được?” Áo Tư Tạp khó hiểu

“Ừm… Trồng cải chẳng phải là hái cải sao???” Vinh Vinh càng khó hiểu hơn. Bạch Li nhìn đại tiểu thư, đối với tư duy logic của nàng thì cô đổ mồ hôi hột (=,=) Hái khác, trồng khác a. Hai việc đó là khác nhau hoàn toàn

Xúc xích đại thúc chịu thua, đành phải giảng giải cho Trữ Vinh Vinh. Khi cô nàng nhìn đống thùng chứa phân bón thì có lẽ chịu đả kích nên không cẩn thận duy trì hồn lực lên hủ ủ cải chua, cái nắp hủ lung lay rồi. Nàng hai tay lập tức bịt miệng và mũi để tránh cho cái mùi ghê tới mức xuýt làm bản thân muốn nôn, hai mắt muốn đẫm lệ của Trữ Vinh Vinh mở to hết cỡ, hốt hoảng nhìn Áo Tư Tạp.

“Không phải nói hôm nay bón phân trồng sao?! Sao toàn là c*t không vậy?!!!”

“Không bón phân thì cải sao ngon, sao mập được?” Áo Tư Tạp khó hiểu đáp lời.

Nàng có lẽ ngộ ra điều gì, chỉ thấy vị tiểu thư của Thất bảo Lưu Ly tông hơi run rẩy “Đừng… đừng nói cho ta nghe rằng… Tất cả cải mình ăn…”

“Thì toàn nó trồng ra thôi” Áo Tư Tạp tiếp lời xong thì cô nàng chạy nôn hết đồ ăn sáng trong bụng ra, hiển nhiên lúc sáng có món củ cải hầm thịt. Bạch Li tuy biết thường thức, cây trồng cần phân bón mới tốt, mới bổ. Không biết là do mùi phân bón ảnh hưởng hay là hành động nôn của Trữ Vinh Vinh hay không mà cô cũng có cảm giác muốn nôn hết đồ ăn sáng trong bụng ra (Q^Q) có lẽ cô sẽ không đụng tới củ cải trong một thời gian quá.


Ngày thứ hai, thời tiết khá mát mẻ, Bạch Li nằm trong lòng Tiểu Vũ, nghe nàng với Trữ Vinh Vinh vui vẻ nói chuyện phiếm. Dạ Lãnh Thiên thì nằm trên cây không quá xa bọn họ, hắn nằm ngủ hay suy nghĩ gì không ai biết được, Bạch Li cũng không để ý, mỗi người đều có quyền riêng tư, cho dù là Pokemon cũng có quyền này (=w=) Còn Trữ Vinh Vinh vì sao không làm ruộng? E hèm! Sau khi biết được chân tướng sự thật của cây cải, nàng bãi công và chuyển công tác phụ Đường Tam xây nhà rồi. Áo Tư Tạp biết được thì suy sụp, nắp bình của hắn rung rẩy văng ra do hồn lực dao động quá mạnh đâu, nhưng chẳng ai thèm để ý (=v=)+

Đường Tam thì trước khi xây phòng, hắn muốn làm quen với Bát Chu Mâu rồi mới bắt đầu. Có lẽ do ảnh hưởng về cuộc nói chuyện đồ trang sức kẹp tóc đầu heo giữa hai vị thiếu nữ, nên kết quả làm quen tám chân nhện của Đường Tam là nghệ thuật tỉa nguyên bụi cây thành một cái đầu trư.

“Kết… kết quả khá tốt” Đường Tam nhìn thành quả của bản thân thì đổ mồ hôi hột. Bạch Li vô ngữ nhìn cái đầu heo nghệ thuật của Tam ca, cô nên nói cái gì đây? (=-=)

Huấn luyện ngày thứ ba, thời tiết rất đẹp khiến cho người ta muốn yên bình nghỉ ngơi. Tuy nhiên sự yên bình đó cũng không kéo dài được lâu khi âm thanh của cô nàng tóc bò cạp cười ha ha, toàn học viện có thể nghe thấy.

“Mười cái rồi! Hahaha Tam ca! Đới lão đại làm bể mười cái chậu rồi!” Tiểu Vũ cười vui vẻ chạy vội khoe Đường Tam về chiến tích của Bạch Hổ, Bạch Li ngồi trên vai nàng cố gắng bám chặt. Cô còn bị thương ở chân a! Tiểu Vũ tỷ không thể chạy chậm hơn sao??! (QAQ)

Đáp án đương nhiên là không, vì cô nàng tiếp tục reo hò “Đại Sư nói đợi hắn làm vỡ năm mươi cái mới tính xổ! Hahaha!”

Và khi thời gian kéo gần tới bữa trưa, đột nhiên có tiếng nổ đánh tan sự tập trung của từng người.


“BÙM!!!!”

“Tam ca! Tam ca! Tên mập làm nổ nhà bếp rồi! Còn hơn Đới lão đại nữa! Ahahaha!!!”

Bạch Li nhìn hướng khói đang bốc lên, rốt cuộc tên phượng mập đó nấu cái gì mà đến mức nổ cả phòng bếp a? Cô thực lo lắng chất lượng và số lượng đồ ăn trong thời gian tới. Đồng dạng là kẻ tham ăn, sao lại khác xa tới vậy? Ít nhất cũng phải biết nấu một hoặc hai món chứ? Hay do phong cách nấu bất đồng? Mà cho dù tham ăn cũng không có nghĩa là biết nấu ăn… phải không?

Kết quả là tối hôm đó vì vấn đề của phòng bếp, nên Đại Sư làm cháo trắng với bánh bao và chút dưa cải cho mọi người. Nhà bếp có khả năng chiều mai mới sửa xong, tuy nhiên Mã Hồng Tuấn vẫn phải luyện tập nấu nướng, bếp không còn thì nấu bằng cách nào? Đại Sư đáp rất bình tĩnh không thể bình tĩnh hơn, đó là nấu nướng dã ngoại. Và hình phạt làm nổ bếp của phượng béo là hắn phải ăn hết các món hắn làm cháy khét, Đại Sư nói rằng như thế đỡ phí đồ ăn mà vừa phạt được tên mập, tiện cả đôi đường.

Bạch Li nghe xong thì đổ mồ hôi rào rào Đại Sư, ngài chắc muốn Mã Hồng Tuấn nướng dã ngoại không? Ngài không sợ hắn nướng khét luôn cả học viện sao? (=v=”)

Tối đó, trước khi đi ngủ thì cô nhờ Dạ Lãnh Thiên giúp cô đưa về phòng Tiểu Vũ, mấy vị học viên kia còn đang nháo trong phòng ăn, cô thì muốn đi ngủ sớm thôi. Đi ngang qua phòng hiệu trưởng, cô có thể nghe tiếng khóc thúc thít đếm tiền của Phất Lan Đức. Có thể nói là tiếng khóc bi thương không thể bi thương hơn, có lẽ tiền sửa bếp với mua sắm dụng cụ bếp khá đắt chăng? Bạch Li nghĩ nghĩ, xong cô cũng mặc kệ bỏ qua, có nghĩ thì cô cũng chẳng giúp được gì, cô chỉ có thể đồng tình vị gian thương hiệu trưởng thôi. (=w=)

Sáng và trưa ngày huấn luyện thứ năm, thực đơn bao gồm cháo trắng, trứng muối, bánh bao và rau cải chua không hơn. Bạch Li nhìn chằm chằm chén cháo trước mắt, tuy là tham ăn nhưng lúc trước khi vừa đến thế giới này, cô có khoảng hơn 1 năm ăn cháo với cha con Đường Tam. Nói dễ hiểu ngắn gọn hơn là bây giờ hễ cứ thấy cháo là cô muốn bệnh (-^-) nhìn sang Đường Tam mặt không đổi sắc ăn cháo, rồi nhìn phần ăn của mình. Cô cắn chặt răng mà ăn, cô muốn khóc mà khóc không ra nước mắt. Bạch Li không hề biết là biểu hiện của cô lọt vào mắt của hai người, mà cho dù biết thì cô cũng không để ý.

Đường Tam nhìn vẻ mặt đã nói lên hết tất cả của Tiểu Vi mà thầm thấy tức cười, hắn thấy Tiểu Vi thực trẻ con. Là ca ca thì hắn phải làm gương tốt và quả nhiên… hắn nên nói trẻ nhỏ dễ dạy sao. Dạ Lãnh Thiên thu hết biểu hiện của Bạch Li vào mắt, sau đó hắn tiếp tục ăn và trừ hắn ra thì không ai biết hắn đang nghĩ gì.


Mãi cho đến ngày huấn luyện thứ mười, số chậu nhào bột của Đới Mộc Bạch đã đạt đến kỷ lục thứ 100. Trong mười ngày làm bể trăm tô, nói thật thì việc này ngay cả thiên tài còn khó mà làm được mỗi ngày đều 10 tô, nên rất đáng được ghi vào kỷ lục.

“Hahahaha! Nhiệt liệt ăn mừng Đới thiếu hủy 100 chậu!” Mã Hồng Tuấn, Trữ Vinh Vinh, Tiểu Vũ cười vui vẻ vừa cười vừa chạy thật xa con hổ trắng đang nổi điên…

“Không biết Đại Sư xử Đới lão đại thế nào. Chúng ta đi nghe trộm đi” Mã Hồng Tuấn cười hì hì, gương mặt muốn ăn đòn.

“Muốn đi thì ngươi đi đi. Tụi này không muốn bị vạ lây” Trữ Vinh Vinh khinh thường, cười nói lại. Lúc này đây Áo Tư Tạp đến gần bọn họ, trong mắt có chút rối rắm nhưng sau đó kiên định lên mà cất tiếng.

“Trữ Vinh Vinh… mình có chuyện muốn hỏi”

“…?…”

Ngày huấn luyện thứ mười một, đang ngồi trong bóng râm nhìn Đường Tam xây nhà. Bạch Li thấy Đới Mộc Bạch đi đến và hỏi Đường Tam phương pháp huấn luyện, Tam ca hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời.

“… Mới bắt đầu ta khống chế không tốt Bát Chư Mâu thì bắt đầu một chân. Rồi từ từ tăng lên, sau đó ta phát hiện Bát Chư Mâu trong lúc vận hành tiêu thụ rất lớn hồn lực. Thì ta thử khống chế hồn lực không giống trình độ, làm cùng một chuyện cho đến khi tìm được cảm giác thích hợp nhất. Nói chung thì khi gặp vấn đề thì chia nó ra làm nhiều vấn đề nhỏ, từng cái giải quyết rồi vấn đề sẽ giải xong”


Nghe xong, không biết từ lúc nào mà Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn cùng Chu Trúc Thanh cũng ngồi gần đấy mà lắng nghe. Bạch Li cười cười rồi nằm xuống nhìn khung cảnh này, cô cảm thấy thời tiết hôm nay thật đẹp…

Lúc này đây Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp đang ở gần ruộng cải, vị tiểu thư của Thất Bảo Lưu Ly tông chia sẻ những học thức mà bản thân nàng biết về phụ trợ hồn sư cho Áo Tư Tạp.

“…Hồn sư hệ hỗ trợ ngoại trừ khống chế tốt hồn lực, còn phải chú ý đến tình trạng chiến hữu mọi lúc” Nàng nghiêm túc giảng giải “Đặc biệt là trên chiến trường, nên chúng ta bắt buộc phải học biết phân tâm!”

Trong vườn thảo của Sử Lai Khắc học viện, một vị trung niên đại thúc đang nghiêm túc mà cắt tỉa từng chiếc lá rồi gom số lá cắt được vào tô. Lúc này đây viện trưởng học viện bước đến gần nhìn nhìn rồi cất tiếng.

“Làm lão sư như ngươi thật khỏe, để lại đống vấn đề khó cho lũ đệ tử. Còn ngươi thì ở đây chơi hoa” Tuy giọng nói thì không tỏ vẻ gì nhưng lại rõ ràng để lộ một tia bất mãn.

“Ngươi cảm thấy đám đệ tử của ngươi thế nào?” Đại Sư nhàn nhạt hỏi, kéo trên tay vẫn nghiêm túc cắt tỉa.

“Thiên tài! Thiên tài nhất trong tất cả các thiên tài!” Phất Lan Đức tràn đầy kiêu ngạo mà trả lời.

“Như vậy thì được rồi, ngươi cầm giúp ta cái này” Đại sư đưa một tô toàn lá cây mà hắn tỉa cho viện trưởng. Phất Lan Đức cầm nhìn thấy cả đống thảo dược trong tô thì hắn hiểu ra. Ngọc Tiểu Cương không để cho Phất Lan Đức nói gì, hắn nghiêm túc mà giảng giải.

“Học tập không phải là chuyện đơn giản. Học vô bờ bến, không có gì là không học, là điều tụi nhỏ phải biết. Thiên phú, tính cách, xuất thân là cơ sở của người. Bọn họ đều có cơ sở xuất sắc nhất, nhưng người cả đời không thể dậm chân tại chỗ. Ta hy vọng tụi nhỏ học biết tương lai” Nói rồi hắn ngước nhìn lên trời “Chạy càng xa càng tốt!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.