Bạn đang đọc Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương – Chương 9: Anh Yêu Đang Gọi Đến
Sau khi mỹ nữ bị trêu ghẹo đến hết đường chối cãi thì phải giả vờ tức giận chạy về phòng.
Mạc Tử Dương cái gì cũng được chỉ có cái tính cách là không được, làm gì có soái ca ngôn tình nào thích trêu ngươi khác như hắn chứ.
Lúc nào hắn cũng kiếm chuyện nói cho cô xấu hổ đến muốn tìm cái lỗ chui xuống cho xong ấy.
Sự việc cô đi từ thiện là đại diện Mạc Thị đi nên ít nhiều cũng được lên báo đài, những bức ảnh cô bắt tay cùng người dân ở đó hay là lúc cô chăm chỉ trồng trọt đều được ghi lại bằng một góc máy rất nhân văn.
Tiêu Ngữ Lam bây giờ trong mắt người khác là một tiểu thư thánh thiện, tâm Bồ Tát.
Đọc được bài báo khen ngợi về mình, thật ra cũng có chút vui vẻ.
“Báo đó là công ty bỏ tiền ra cho họ viết, cô đừng có làm nét mặt sung sướng quá được không?”
Nụ cười trên môi cô vụt tắt.
Cô lườm người đàn ông vừa thức dậy ở bên cạnh, tại sao hắn không để cô hạnh phúc thêm được mười giây nữa chứ.
Đáng ghét!
“Vị hôn thê hôm nay cô không đi nhà họ Trình gây sự nữa hả?”
“Không đi nữa.” Cô kéo chăn nhắm mắt.
“Ồ, tôi còn tưởng cô sẽ qua đó tới lúc già không còn hơi sức chứ.”
Tiêu Ngữ Lam chẳng thà đi ngủ chứ không muốn đôi co với hắn.
“Nếu rãnh rỗi thì đi làm chút việc thiện đi.
Lát nữa tôi nói trợ lý đưa hồ sơ cho cô.”
Hắn nói xong cũng đóng cửa phòng tắm, con người của hắn đúng là đáng ghét đến nổi nói chuyện cũng không cho người khác cơ hội trả lời nữa là.
*
Tại phòng làm việc của tổng giám đốc Mạc Thị, Mạc Tử Dương đang chăm chú duyệt văn kiện.
Trợ lý đang cầm trên tay một bảng báo cáo, cái miệng không ngừng hoạt động hết năng xuất.
“Sếp, hôm trước tại buổi đấu giá của Bỉ chúng ta có giành được một bộ trang sức pha lê trắng cái này tôi xử lý thế nào đây ạ?”
“Đem tặng cho người thích hợp đi.” Hắn đáp.
Trợ ly Cao bắt đầu vắt não suy nghĩ, bộ trang sức đó đem tặng cho Mạc phu nhân thì có hơi trẻ quá so với tuổi của bà ấy, phong cách lại không hợp.
Nhà họ Mạc trên dưới chỉ có ba người phụ nữ mà sếp của anh quan tâm, đó là bà nội, mẹ và cái vị hôn thê mới kết nạp kia.
“Tôi sẽ gửi nó cho cô Tiêu ạ.”
“Để đó đi tôi sẽ cầm về.
Anh chuẩn bị ngay cho tôi tất cả dự định thiện nguyện của Mạc Thị trong năm nay, nhớ là trước giờ cơm phải có.”
“Dạ thưa sếp, tôi đi làm ngay ạ.”
Trợ lý Cao cắm đầu vào làm việc, không dám chậm trễ giây phút nào.
Buổi trưa hiếm hoi mà Mạc Tử Dương về nhà dùng bữa, lúc nảy quản gia có dặn cô đừng đi ra ngoài.
Tiêu Ngữ Lam biết là hắn căn dặn, chắc là hắn sẽ giao việc cho cô như lúc sáng hắn có nhắc qua.
Bữa cơm trưa hai người, toàn là những món cay và dầu mỡ.
Từ lúc xuyên sách tới đây cô toàn đi ăn ngoài, ăn những món cô thích nên cũng không cảm nhận được sự khác biệt về văn hoá ẩm thực, còn giờ thì cảm nhận được rồi.
“Không hợp khẩu vị à?” Hắn thấy cô không gắp thức ăn, chăm chú ăn cơm trắng nên mới hỏi.
Kỳ thật sở thích của Tiêu Ngữ Lam hắn hoàn toàn không biết!
“Tôi không thích ăn cay, không thích ăn thức ăn quá dầu mỡ.” Cô nói.
“Trước đây cô không có như vậy.” Hắn có vài lần nhìn thấy Tiêu Ngữ Lam ăn súp cay, cũng không phải bộ dạng kén ăn như bây giờ.
“Tôi cũng không biết vì sao bản thân lại thay đổi đột ngột như vậy nữa…” Cô làm mặt buồn nói, giờ cô phải giải thích thế nào đây.
“Không phải có thai đó chứ?”
“khụ…khụ…”
Tiêu Ngữ Lam ho sặc sụa, có thai hắn nói sao mà dễ quá vậy.
Cô và hắn có cái gì xảy ra đâu mà có thai, nhưng mà nghĩ lại lúc trước hắn và Tiêu Ngữ Lam trong sách không phải đã làm cái kia…
“Anh Mạc tuyệt đối không phải tôi có thai.” Cô nhìn hắn, rất tự tin mà nói.
Mạc Tử Dương không nói thêm nữa, hắn chỉ trêu cô thôi ai mà ngờ thiếu nữ lại nghiêm túc như vậy.
Mà gần đây hắn nhận ra mình rất thích trêu vị hôn thê này, nhìn cô tức mà không nói nên lời hay là phồng mang trợn má lên trông rất thú vị.
Mạc Tử Dương giao cho Tiêu Ngữ Lam công việc phụ trách đi làm thiện nguyện.
Hắn trở về để đưa tất cả những tài liệu mà Mạc Thị muốn thiện nguyện trong năm nay, thế là cô có việc để làm.
Tiêu Ngữ Lam rất thích công việc này, làm chuyện tốt cô cũng thấy vui.
Còn nữa hắn còn tặng cho cô một bộ trang sức pha lê trắng, nói đây là thù lao của cô.
Tiêu Ngữ Lam quyết định nhận món quà này, hắn có lòng mà..
Điện thoại trên bàn người nào đó reo, tên hiển thị”Anh yêu”.
Mạc Tử Dương chỉ thuận mắt liếc nhìn, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút bực bội.
Hắn đứng ở đây, Tiêu Ngữ Lam lại có anh yêu nào?
“Ngữ Lam có điện thoại.” Hắn nói vọng vào phòng tắm.
“Anh Mạc phiền anh đưa giúp tôi với.”
Từ trong phòng tắm cánh tay trắng nõn đưa ra để chờ nhận di động..