Bạn đang đọc Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương – Chương 51: Rung Động Ghen
“Tiêu Ngữ Lam?”
Bannie giật mình tỉnh mộng, cô đã lâu rồi không nghe thấy ai gọi cô bằng cái tên này nữa.
Trợ lý Trần vừa gọi cô làm cô trợn mắt ngạc nhiên.
Anh mới chỉ vào điện thoại cười nói:“Bannie tên của cô phiên dịch ra là Tiêu Ngữ Lam đó, tôi thấy rất hay nha.”
Thì ra là app dịch tên bằng điện thoại, cũng thật trùng hợp!
Mạc Tử Dương đến văn phòng, nhìn thấy thư ký và trợ lý nói chuyện rất vui vẻ.
Bannie phát hiện ra sự hiện diện của hắn trước, cô lập tức đứng lên tắt hẳn nụ cười vui lúc nảy.
Hắn nhướn mày suy nghĩ, tại sao cô đối diện với hắn lại không cười, còn nói chuyện với trợ lý Trần thì rất vui.
“Trợ lý Trần qua bên NN mời đối tác dùng cơm đi.” Hắn ra lệnh.
Trợ lý Trần ngậm ngùi gật đầu, hắn nghe bọn họ rù rì rủ rê nhau đi ăn trưa.
Bọn họ thân như vậy từ bao giờ, cô là thư ký của hắn mà sao lại đi mời trợ lý Trần đi mà không phải là hắn.
Hắn đẩy cửa vào phòng, ngồi xuống đã có cafe cho hắn.
Thư ký Bannie với tác phong chuyên nghiệp nhất, báo cáo lịch trình rất chi tiết và dễ hiểu cho hắn.
Nhưng mà hắn không có nghe, hắn mãi suy nghĩ về cô gái này.
Lúc mới đầu vô cô nói sẽ hết lòng vì hắn, bây giờ nhiệt huyết của cô đâu rồi?
“Anh Mạc anh còn gì dặn dò không?”
Cô thấy hắn thẩn thờ, hiếm khi thấy hắn không tập trung như vậy.
Bannie mới gọi hắn nhắc nhở.
Mạc Tử Dương hoàn hồn, hắn nhìn cô một lượt.
Quả nhiên xinh đẹp!
“Bannie cô thấy trong công ty này ai là người đẹp trai nhất?”
“Hả?”
Cô ngớ người, ngạc nhiên vô cùng khi nghe câu hỏi này.
Hắn lặp lại một lần nữa câu hỏi, hắn muốn nghe cô trả lời.
“Sao anh lại hỏi vấn đề này ạ? Theo tôi thì anh Mạc đẹp nhất, xong sẽ tới trợ lý Trần tiếp theo là trưởng phòng IT…”
Bannie kể một lượt, theo đánh giá của cô.
Vì cô nghĩ hắn cần tìm một người thích hợp để làm cái việc gì đó, cũng giống như hắn từng nhờ Thái Y Lâm đại diện quảng bá phần mềm vậy.
Mạc Tử Dương càng nghe càng đen mặt, cô không chỉ thấy mỗi hắn đẹp trai mà là con rất nhiều người đàn ông khác nữa.
Tự nhiên hắn thấy khó chịu vô cùng, giống cảm giác như bị người khác cướp đồ vậy.
“Cô thuê nhà tới đâu rồi?”
“Trợ lý Trần đỉnh lắm nha, anh ấy đưa tôi đi xem một căn hộ dịch vụ.
Tôi có nhà rồi, môi trường sống thoải mái lắm.” Cô vui vẻ kể cho hắn nghe.
Hắn siết chặt chiếc bút bi trong tay, mím môi thầm nghĩ trợ lý Trần có cái gì mà hay chứ.
“Bannie tôi có cái quy định này, dành riêng cho cô.” Hắn nghĩ rồi, nhất định phải ra nội quy nghiêm khắc mới được.
Cô tròn mắt, làm vẻ mặt lắng nghe.
“Trong thời gian làm việc với Mạc Thị, không yêu đương.”
“Đâu có được!”
Cô phản ứng ngay, hắn nói không cho cô yêu đương làm sao mà được.
Cô tới đây để yêu đương mà, công việc chỉ là phụ hoạ thôi.
Hắn thấy cô phản ứng mạnh liền không hài lòng, rõ ràng cô muốn yêu đương.
Cô là thư ký của hắn, ai cho phép cô chú ý tới người khác chứ!
Bannie quan sát thái độ của hắn, cô ngờ nghệch hệ thống lại chuyện hắn nói với cô từ nảy đến giờ.
Chẳng lẽ là hắn sợ cô yêu hắn nên mới cấm cô yêu đương, hay là do lần trước cô đòi dọn tới sống chung với Mạc Tử Dương nên hắn mới phòng trước để tránh hậu quả.
Cô càng nghĩ càng thấy có lý, Mạc Tử Dương này tính tình lạnh nhạt, hắn hình như không thích ai yêu hắn.
Lúc trước cô ở cạnh hắn, hắn cũng tỏ ra là không thích phụ nữ mãi sau này cả hai mới phát triển tình cảm, chứ lúc đầu hắn cũng y hệt như hiện tại thôi.
Bannie thở dài, sao con đường chinh phục trái tim tổng tài của cô lại gian nan như thế chứ hả?
Cô ủ rũ, xụ mặt nói với hắn:“Anh Mạc năm nay tôi không còn nhỏ nữa, phải yêu đương chứ ạ.
Với lại tôi… Có người trong lòng rồi, giờ anh Mạc như vậy làm khó tôi quá.”
Cô chỉ nói cho hắn bớt lo nghĩ thôi, nói không chừng hắn vì đề phòng mà đuổi việc cô luôn đó, đến lúc đó tiếp cận hắn càng khó.
Mạc Tử Dương nghe cô nói cô có người trong lòng, hắn liền bật dậy khỏi ghế ngồi.
Hắn đi ra khỏi bàn làm việc, sải bước tới trước mặt cô.
Sắc mặt hắn rất khó coi, nhìn không ra vui buồn, nhưng mà chắc chắn là không vui.
“Bannie cô vừa nói cô có người trong lòng?”
Hắn nhướn mày, lúc này đã đứng sát trước mắt cô rồi.
Bannie cắn môi gật đầu.
Mạc Tử Dương cảm thấy vô cùng khó chịu, cô vậy mà có người yêu rồi.
Tại sao cô dám…
Hắn không biết sự khó chịu này từ đâu đến, chỉ là hắn biết hắn không thích những gì cô vừa nói.
Còn cộng thêm thái độ bẽn lẽn của cô khi nhắc về người đàn ông nọ, ai cho cô bày ra vẻ xấu hổ như thiếu nữ mới yêu đó chứ.
“Hắn là ai?” Hắn lạnh giọng.
Bannie tròn mắt nhìn hắn, chuyện này có nhất định phải hỏi tường tận thế không.
Mạc Tử Dương hắn lấn tới, còn cô thì lùi ra sau.
Cuối cùng lưng cô chạm vào tường, còn hắn ở ngay trước mặt.
Cái hành động này của hắn, thật khó hiểu!
“Có phải trợ lý Trần không?” Hắn gặng hỏi.
“Cái đó không nói cho anh được đâu, thật ra… Tôi chỉ là đơn phương thôi, người đó… Không biết.”
… Rầm…
Hắn chống tay lên tường, làm cô giật bắn mình.
Bây giờ cô và hắn gần như dính vào nhau rồi, chẳng lẽ hắn nhận ra cô thích hắn rồi.
Cô lộ liễu dễ nhận ra thế sao, nhưng biết sao được cô yêu hắn, yêu đến phát điên rồi ấy chứ.
Mỗi ngày cô đều lén nhìn hắn, tìm cớ vào phòng hắn, chung quy vì cô muốn gần hắn.
Bannie thở dài cuối đầu, vừa hay cô thấy tóc mình dính vào cúc áo sơ mi của Mạc Tử Dương.
“Anh Mạc tóc của tôi dính vào áo anh rồi!”
Cô diện lý do, vì cô sợ hắn sẽ nói câu:“Cô yêu ai cũng được đừng có yêu tôi.”
Cô sợ hắn từ chối tình cảm của cô, sợ hắn lạnh lùng xa cách với cô.
Yêu đơn phương thật khổ!
Mạc Tử Dương đưa mắt nhìn, quả nhiên là tóc của cô quấn vào cúc áo của hắn.
Sợ cô bị đau nên hắn nhanh chóng gỡ chúng ra, nhưng không được.
“Đừng động, đợi tôi một chút.”
Hắn cẩn thận nhẹ nhàng kéo tóc của cô ra, sợi tóc quấn rất chặt.
Bannie nhìn người đàn ông mà mình yêu ở cự ly gần, bao lâu rồi cô chưa nhìn hắn gần như vậy.
Cô nhớ lúc trước tối nào hắn cũng về ôm hôn cô, thật sự là rất nhớ cái cảm giác đó.
Mạc Tử Dương mất rất lâu mới gỡ xong tóc ra khỏi cúc áo, lúc hắn nhìn lên thì thấy cô đang mơ màng nhìn hắn.
Đôi mắt cô xinh đẹp cuốn hút, hắn thừa nhận rằng cô rất xinh đẹp, vừa mắt hắn.
Cả hai nhìn nhau một lúc, hắn mới thấp giọng nói:“Đừng yêu, cô ngốc như vậy sẽ bị lừa đó.”
Hắn xoa đầu cô, Bannie chua xót dời tầm mắt.
Cô tránh xa vòng tay của hắn, cô sợ nếu cứ gần gũi cô sẽ tham lam, sẽ quá phận.
“Anh Mạc anh làm việc đi, tôi ra ngoài gọi đối tác đây.”
Nữ nhân đi khỏi, còn Mạc Tử Dương vẫn đứng ngây người ở đó một lúc.
Sao hắn luôn có cảm giác Bannie rất quen thuộc đối với hắn, ngay cả khi cô và hắn tiếp xúc ở cự ly gần hắn cũng chẳng hề cảm thấy khó chịu.
Hắn không phải là người ham mê nữ sắc, hắn cũng không thích gần gũi phụ nữ, cô cũng không phải thư ký đầu tiên của hắn.
Nhưng đối với tất cả các thư ký trước đây, hắn đều không có hành động quá mức như với Bannie.
Hắn muốn gần cô, muốn xoa đầu cô, còn muốn hôn cô!
Mạc Tử Dương hắn bị điên rồi, nhất định là do hắn làm việc nhiều quá nên bị điên…
“Xin chào tôi là vị hôn thê của Mạc tiên sinh, tôi tên Tiêu Ân Ân phiền cô thông báo với anh ấy giúp tôi.”.