Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 16: Vị Hôn Thê Muốn Hủy Hôn


Bạn đang đọc Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương – Chương 16: Vị Hôn Thê Muốn Hủy Hôn


“Tiêu tiểu thư tôi thành thật với cô.

Thật ra tôi là mối tình đầu của Tử Dương, chúng tôi yêu nhau từ hồi đi học đại học.”
“Hả…!Cô Thái à chuyện này…!Chuyện này…” Cô nói với tôi làm gì?
“Tôi biết cô chịu thiệt thòi trong chuyện này.

Tiêu tiểu thư nhưng mong cô hiểu tình cảm không thể gượng ép.

Tôi yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu tôi, anh ấy đến với cô vì trách nhiệm.

Tháng trước anh ấy chia tay tôi, nhưng tôi biết anh ấy khổ tâm nhiều lắm.”
Thái Y Lâm quỳ xuống chân cô, hành động này làm cô kinh ngạc vội đỡ cô ấy dậy.
“Cô Lâm tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.

Cô đừng làm vậy…”
“Cô yên tâm đi, tôi nghĩ thông rồi.

Tôi sẽ nói chuyện lại với anh Mạc.” Tiêu Ngữ Lam nói, cô ta cứ quỳ như vậy tổn thọ cô mất.
Thái Y Lâm lại khóc, cái cô này sao lại thích khóc như vậy?
“Cô đừng nói, anh ấy sẽ cho là tôi…!Anh ấy là người có trách nhiệm…!Anh ấy sẽ…”
“Cô Lâm tôi biết rồi, tôi sẽ nói tránh không nhắc đến cô đâu.

Cô yên tâm đi.”

Cô nói vậy Thái Y Lâm mới ngưng khóc, cô ấy nói sợ hắn phát hiện nên phải trở lại phòng sách…
*
Mấy hôm kể từ ngày đó, cô cũng không biết phải mở lời với Mạc Tử Dương như thế nào.

Kỳ thật cô cũng dự tính là tách ra từ lâu rồi, chỉ là chưa có thời gian nghĩ đến.

Sau khi nghe Thái Y Lâm nói hai người họ vì cô mà phải chia tay, cô thấy vô cùng áy náy.
Đúng lúc chiều nay hắn đi làm về, đứng ở trước kính cởi tây trang.

Sẵn tiện đã gặp nhau vậy thì cứ nói vậy.
“Anh Mạc.” Cô gọi.
Người đàn ông vẫn không ngừng động tác, hắn quay đầu nhìn cô nhướn mày tỏ ý là muốn cô nói tiếp.
Tiêu Ngữ Lam nói:”Tôi nghĩ kỹ rồi chúng ta tách ra đi.”
“Lại có chuyện gì?” Hắn hơi nhăn mày, tỏ thái độ không vui rõ ràng.
“Thì tôi nghĩ thông suốt rồi, ràng buộc anh Mạc bằng cách đó tôi cảm thấy mình thật trẻ con.

Chúng ta đều đã lớn rồi, tôi nên trưởng thành hơn mới phải.”
…rầm…
Hắn vứt cái đồng hồ xuống bàn, tạo tiếng động rất lớn.

Tiêu Ngữ Lam giật bắn mình, nhìn mặt hắn đang cáu lắm có phải hắn sắp đánh người rồi không?
“Tiêu Ngữ Lam cô lại dự định cái gì?” Hắn đi lại đứng trước đầu giường, lạnh giọng chất vấn.
“Tôi không có dự định gì cả.

Tôi nghĩ tiền đề của hôn nhân là phải có tình yêu, ràng buộc bằng thứ khác chỉ dày vò đối phương thôi.” Cô nói.
“Tình yêu?” Hắn chưa từng trãi qua hai chữ này trong cuộc đời mình, đối với hắn tình yêu là phải môn đăng hộ đối, là xứng đôi vừa lứa, còn chuyện tình cảm thì quên đi.
“Vì tôi chưa yêu cô nên cô muốn tách ra à?” Hắn hỏi.
“Không phải, ngay từ đầu chúng ta không phải là mối quan hệ yêu đương rồi mà anh Mạc.

Tôi cũng không muốn cản trở cuộc sống của anh.”
“Tiêu Ngữ Lam có phải cô không quên được gã luật sư kia không? Gã có vợ rồi, cô còn tơ tưởng cái gì hả?”
“Anh Mạc tôi và anh Trình không có cái gì.

Tôi và anh ấy chỉ là người quen thôi.”
“Cô đẩy vợ người ta xuống nước, chuốc thuốc gã mà nói không có gì?”
Tiêu Ngữ Lam nhìn hắn sừng sờ, hoá ra từ đầu hắn không hề tin cô.

Hắn cho rằng Lưu Phi Yến rơi xuống nước là cô đẩy, còn chuyện của Trình Phong là do cô làm.

Thì ra hắn chưa bao giờ tin cô, vậy thì phải càng tách ra.

“Tôi có gì hay không cũng không liên quan tới anh Mạc.” Cô giận dữ nói.

“Được vậy cô đi nói với người lớn, thông qua hết thì tách ra.”
Mạc Tử Dương đi vào phòng tắm, đóng cửa mạnh tới mức cô tưởng chừng cái cửa sắp hỏng luôn rồi.

Cô mặc kệ, hắn ngay từ đâu đã gạt cô, hắn nói hắn tin cô!
Mạc Tử Dương tắm rất lâu, cô cũng không rãnh ngồi đợi hắn, cô xuống lầu ăn cơm.

Lúc cô đang ăn cơm thì hắn đã đi ra ngoài rồi, còn không thèm nói với cô một lời.
Cô không thèm, cô mặc kệ!!!
*
Mạc Tử Dương đi uống rượu với Tô Hoài, thông tin ngày hôm nay mà Tiêu Ngữ Lam nói phiền lòng hắn.

Đến nổi đã tắm hơn một giờ đồng hồ cũng không thể bình tĩnh mà nghĩ thông được, cô ta muốn rời khỏi hắn.
“Cậu nói Tiêu Ngữ Lam muốn hủy hôn, thật đó hả?” Tô Hoài cũng ngạc nhiên.
Thấy chưa, chẳng ai nghĩ người phụ nữ đó muốn hủy hôn cả.
“Vậy thì hủy hôn thôi.” Tô Hoài lại nói.
Mạc Tử Dương nhìn anh, uống một hơi cạn sạch ly rượu hắn nói:”Tôi không muốn.”
“Trời, Dương anh đừng có nói anh yêu cô ta nha?” Tô Hoài trợn mắt, nghe giống như vừa biết được tin tức chấn động vậy.
Hắn cười khẩy, đốt một điếu thuốc.

Làn khói trắng chờn vờn nơi góc tối, tạo nên cảm giác vô cùng quỷ dị.
“Yêu là cái gì? Tôi chỉ sợ phiền.

Nếu như Tiêu Ngữ Lam hủy hôn tôi lại phải tìm người thay thế cô ta.

Anh nói thử xem tôi tìm đâu ra một Tiêu Ngữ Lam thứ hai.

Cô ta là người biết lấy lòng, bà nội cũng thích cô ta.

Cô ta lại không phiền tôi, thế chẳng phải đang rất tốt.”
Tô Hoài cười, cạn ly với hắn, anh nói:”Xem ra Tiêu Ngữ Lam là con cờ hoàn hảo của anh nhỉ.”

“Là lá chắn tốt, từ ngày có cô ta tôi ít việc đi hẳn.

Cô ta cũng không còn suốt ngày đòi ngủ với tôi nữa.

Anh kiểm tra kỹ rồi à, não của cô ta không có vấn đề gì thật ư?”
“Không có vấn đề gì, tất cả đều bình thường.” Tô Hoài nói.
Mạc Tử Dương trầm mặt hút thuốc lá, chưa bao giờ hắn phiền lòng như vậy.

Dù là trong làm ăn, cấp dưới cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt lo âu này của hắn.
“Có cách nào giữ cô ta không?” Hắn hỏi.
Tô Hoài nghe xong thì phì cười, choàng vai hắn nói:”Có, anh có dám làm không?”
“Nói chuyện úp mở.”
“Muốn giữ Tiêu Ngữ Lam cũng dễ thôi, làm cho cô ta có thai.

Anh là cha của con cổ, thì cổ cho dù thế nào cũng phải ràng buộc lại với anh mà.”
Phút chốc Mạc Tử Dương mặt đen như đáy nồi, làm cho Tiêu Ngữ Lam có thai, chuyện đó có quỷ mới làm.
“Sao đây anh Mạc, tôi nghi ngờ lắm đó nha.” Tô Hoài được nước liền trêu tiếp,:”Từ đó tới giờ không thấy anh qua lại với phụ nữ, chỗ đó có gặp rắc rối gì không? Nếu có thì cứ nói thật, bạn của anh đường đường là bác sĩ nổi tiếng số một thành phố A này.

Tôi sẽ thật lòng giúp anh.”
“Cút!”
Hắn biết Tô Hoài sẽ không có cách gì hay ho mà, hắn tìm lầm người rồi.

Nói chuyện với anh ta chi bằng hắn nói chuyện với cái đầu gối, có khi còn hay hơn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.