Đọc truyện Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương – Chương 111: Được Rồi Bannie Chúng Ta Sẽ Cùng Nhau Sinh Đứa Bé Ra
“Cậu phải suy nghĩ tới tương lai chứ Bannie, cậu sẽ chết đó, không sợ hả?”
Alice nghe được tin này từ Mạc Tử Dương.
Hắn đích thân tới xin cô hãy khuyên nhủ Bannie.
“Chết thì ai mà không sợ.” Bannie nằm dài trên giường, cô xoa xoa cái bụng của mình, trong lòng lại vô cùng đau đớn,:“Đứa trẻ này cũng sợ.”
“Bannie cậu suy nghĩ thoáng lên một chút được không? Nếu cậu giữ đứa trẻ lại cậu có thể sẽ chết, và nó cũng có thể sẽ không sống được.
Cậu nghĩ nếu cậu chết vậy chồng cậu sẽ như thế nào?”
Alice đặt ra rất nhiều câu hỏi cho Bannie, những cái này cô cũng đã từng hỏi chính bản thân mình rồi.
Nhưng cơ bản vẫn không có câu trả lời nào thật sự hoàn mỹ, cho nên bây giờ cô chỉ có thể theo trái tim mách bảo.
Rằng, cô muốn đứa trẻ này.
Đêm đến, Bannie nằm một mình trong chăn.
Gần đây tâm trạng cô đi xuống tới mức chạm đáy, hắn cũng không nói gì về đứa bé nên cô càng thêm não nề.
Một vòng hơi ấm bao lấy cô, Mạc Tử Dương làm việc xong rồi?
“Gần đây có cảm thấy gì đặc biệt không vợ?” Hắn thì thầm vài tai cô bằng chất giọng đàn ông ấm áp.
Cô quay mặt lại nhìn hắn, đôi mắt của cô sớm đã ướt đẫm.
Mạc Tử Dương lau nước mắt, hắn dịu dàng xoa xoa gò má của cô.
“Người có thai không được suốt ngày khóc đâu, sinh em bé ra mặt sẽ buồn.”
“Tử Dương có phải anh cũng thấy em không nên giữ đứa bé lại không?” Cô nghẹn ngào hỏi, rồi xoa lên bụng mình,:“Nhưng em muốn đứa bé này, nó đến với em giống như duyên phận sắp đặt vậy.”
“Được rồi Bannie, chúng ta sẽ cùng nhau sinh đứa bé ra.
Anh sẽ luôn bên em mà vợ, đừng lo.”
Nghe tới đây, cô liền ngạc nhiên nhìn vào mắt hắn.
Rồi niềm vui như vỡ oà khiến cô vùi mặt vào lồng ngực hắn khóc lớn, đó là hạnh phúc, khi có người cũng mong muốn đứa bé này giống cô.
“Cám ơn anh Tử Dương, thật sự cám ơn anh.”
“Ngốc, em là vợ của anh.
Cám ơn cái gì chứ?”
Mạc Tử Dương ôm cô gái nhỏ vào lòng, ánh mắt hắn nhìn xa xăm.
Phía trước tương lai như thế nào, hắn cũng không còn nhìn thấy rõ ràng nữa.
*
Mạc Tử Dương mời bác sĩ từ nước ngoài chuyên khoa sản về theo dõi tình hình sức khoẻ của Bannie.
Hắn nói:“Nếu vợ tôi mà không qua khỏi, vậy chúng ta ôm nhau chết chung.”
Cả đội ngủ bác sĩ lau lau mồ hôi, cũng không ai dám phản bác lại ý của hắn.
Mạc Tử Dương xưa nay làm việc quyết đoán, hắn phán người đó chết thì chắc chắn người đó sẽ không sống yên.
Khi chỉ còn một mình hắn ở phòng sách, hắn không mở đèn, để bản thân mình vào bóng tối và khói thuốc lá.
Hắn không biết quyết định của mình có đúng hay không, hắn… Bất lực rồi.
Biết tin này, cả nhà họ Mạc đều tới tìm vợ chồng bọn họ.
Bà cụ Mạc chính là người ham cháu nhất, nhưng ngay lúc này bà ấy cũng nói là không muốn Bannie giữ đứa bé lại.
Bà ấy quan trọng mạng sống của cô hơn.
Nhưng cô và hắn đã quyết định giữ lấy đứa bé, cho nên cô sẽ không thay đổi.
“Bannie à, con đừng có vì chuyện con cái mà hy sinh thân mình.
Cho dù hai đứa không có con, cũng có thể sống hạnh phúc bên nhau mà có phải không?” Bà cụ Mạc nắm tay cô, giọng điệu giống như nài nỉ.
Cô cũng vỗ tay bà ấy, mỉm cười nhìn xuống bụng mình mà nói:“Bọn cháu sẽ có con.”
“Bannie à…”
Bà cụ Mạc thở dài, bà sống tới tận tuổi này rồi, có chuyện gì mà chưa từng chứng kiến.
Chuyện kì tích mà bác sĩ nói, cơ bản là không có thật.
Đúng lúc này Mạc Tử Dương vừa đi làm về, hắn trên tay cầm bánh kem dâu, món mà Bannie thích nhất.
Gần đây hắn luôn như thế, lúc đi làm về sẽ mua quà vặt cho cô.
“Được rồi mọi người đừng khổ sở nữa, cô ấy mang thai thì mọi người phải vui chứ.
Bannie mà buồn thì cháu của nội sinh ra mặt sẽ u sầu lắm đấy!” Hắn nhắc nhở, thật ra hắn chỉ muốn cô luôn vui vẻ thôi, cho dù mọi chuyện có như thế nào.
“Tử Dương à ngay cả con cũng… Ây da!” Bà cụ Mạc vừa khổ tâm vừa đau lòng.
*
Đèn phòng cấp cứu đã sáng hơn tám giờ đồng hồ rồi, Alice ở bên ngoài chờ Tô Hoài đã tám tiếng rồi.
Anh giúp người khác làm ca phẫu thuật…
Lúc ánh đèn phòng cấp cứu tắt ngấm, anh bước trở ra với tâm trạng mệt mỏi rã rời, mồ hôi túa ra đầy trán.
Người phụ nữ là thân nhân của bệnh nhân liền chạy tới, nắm tay anh gấp gáp hỏi:“Viện trưởng… Viện trưởng chồng tôi thế nào rồi ạ?”
“Thành công rồi.” Anh đẩy tay người phụ nữ ra đi về hướng của Alice.
Cô ôm lấy anh, mỉm cười nhìn anh, trong ánh mắt của cô chứa đầy tình cảm yêu thương.
“Chồng em thật giỏi quá đi.”
Anh mỉm cười, anh nói:“Anh thay đồ rồi hai ta về nhà thôi.”
Cô gật đầu, lúc ấy anh mới buông cô ra rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Bỗng người phụ nữ lúc nảy nói lớn:“Viện trưởng Tô những lời trước đây nói không đúng về anh, tôi thật sự xin lỗi.”
Tô Hoài ngừng bước, anh quay đầu lại nhìn cô ta.
Người phụ nữ hét lớn như vậy, nên thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh.
Cô ta quỳ gối dưới sàn, thành khẩn cùng hối lỗi nói:“Viện trưởng Tô trước đây là do tôi không hiểu chuyện.
Tôi nghe người ta nói rồi cũng hùa theo nói mấy lời không hay về anh mặc dù chẳng biết rõ thực hư ra sao.
Nhưng qua chuyện này tôi mới biết anh là một bác sĩ giỏi, có y đức, cũng không giống những gì người ta nói.
Cho nên tôi… Tôi cảm thấy hổ thẹn lắm.”
“Cô không cần xin lỗi tôi, vào chăm sóc chồng cô đi.”
…
Tâm trạng của Tô Hoài rất tốt, Alice nhìn thấy rõ là anh đang mỉm cười.
Vì vậy cô cũng vui, cô biết được người khác công nhận nổ lực của mình là một điều gì đó rất tuyệt vời..