TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ

Chương 42: Đây Là Tình Huống Gì? (2)


Đọc truyện TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ – Chương 42: Đây Là Tình Huống Gì? (2)

Lúc này, Lý Hắc Hổ mang người đi đến, nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy được thân ảnh của Nhạc Phong.

“Lễ vật để ở đây, tôi xin phép về trước.” Lý Hắc Hổ hơi cúi đầu.

Lúc này bà cụ cũng không ngồi yên được, gật đầu liên tục, cũng biểu hiện một chút kinh ý.

Sau khi Lý Hắc Hổ rời đi, hộp quà của ông ta lại được mở ra. Lúc này đây, không ai là không khiếp sợ!

Tặng một bức thư!

Ngày này hàng năm, thời gian này hàng tháng. Nhân dịp sinh nhật này, đặc biệt chuẩn bị chút lễ vật chúc mừng: biệt thự Hoa Nam, căn A88.”

Im ắng không một tiếng động! Cả đại sảnh không có lấy một tiếng động!

Lúc này dù chỉ một cây kim rơi xuống, chắc chắn nghe được nhất thanh nhị sở!

Đây… đây… dùng biệt thự mừng thọ?!

Biệt thự thông thường thì thôi. Đây chính là biệt thự Hoa Nam đó! Khu biệt thự số một số hại của thành phố Đông Hải! Ở trong số những căn biệt thự ở Hoa Nam, có ba căn biệt thự quý nhất: A66, A88, A99. Giá của ba căn biệt thự này, không có căn nào là dưới nghìn vạn cả.


Trong đó A88 là quý nhất. Tạo lạc chính giữa của khu biệt thự, có hồ bơi, hsân vườn, vườn bách thủ thu nhỏ, thủy cung thu nhỏ!

Mừng thọ của bà cụ, Lý Hắc Hổ lại mang tặng căn biệt thự này! Cái này…

Chỉ có một người trong đại sảnh không hề có biểu cảm khiếp sợ. Người này là Liễu Huyên.

Hiển nhiên là tên phế vật kia rất đáng ghét, thế nhưng sau khi anh rời đi, có đôi khi Liễu Huyên sẽ nhớ đến anh.

Lấy điện thoại di động ra, nhịn không được gửi cho anh một tin nhắn.

Anh ở đâu.”

Chỉ chốc lát sau, Nhạc Phong nhắn lại rất nhanh, chỉ có mấy dòng: Ở nhà, anh đang thu dọn đồ đạc. Đêm nay sẽ dọn đi.”

Không biết vì sao, đọc dòng tin này, Liễu Huyên thấy hơi tức ngực.

Anh rõ ràng là một tên phế vật, không phải rời đi là tốt nhất sao?

Liễu Huyên cắn chặt môi, không biết nghĩ như thế nào, chỉ nhắn lại một tin: “Chờ tôi, bây giờ tôi về nhà.”

Có lẽ để gặp mặt anh lần cuối?

Dù sao ba năm làm vợ chồng. Nuôi một con chó còn có cảm giác, huống chi là người?

“Mẹ, con đi ra ngoài một chút.” Liễu Huyên nhẹ giọng nói, đi khỏi biệt thự.

Mọi người vẫn chưa hồi thần, ngơ ngác nhìn món quà của Ngô Đắc Đạo và Lý Hắc Hổ. Không ai chú ý tới Liễu Huyên.

Chỉ có một mình Từ Hướng Đông vội vàng đuổi theo.

Liễu Huyên lái xe, dừng trước cửa nhà, vừa bước xuống xe, thì thấy Từ Hướng Đông chạy tới.


“Huyên Nhi, tại sao đột nhiên em rời đi vậy?” Từ Hướng Đông nói: “Một lát nữa, bà nội sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta, chúng ta mau trở về thôi.”

“Anh về trước đi.” Liễu Huyên nói, bước nhanh vào tiểu khu.

“Huyên Nhi!” Từ Hướng Đông đột nhiên nắm cổ tay của cô, lúc Liễu Huyên nhắn tin cho Nhạc Phong, anh ta đã thấy!

“Có phải em định đi tìm tên phế vật đó đúng không?” Từ Hướng Đông hít sâu một hơi, mắt hơi đỏ: “Tên phế vật kia có gì tốt, nếu anh ta muốn cút thì cứ để anh ta cút đi! Em quay lại tìm anh ta làm gì? Theo anh trở lại!”

Từ Hướng Đông sốt ruột. Trong lòng anh ta rất rõ, thật ra thiếp bình an của Vương Hy Chi chỉ là hàng giả. Sau khi yến tiệc của bà cụ kết thúc, chắc chắn sẽ mang đi giám định, đến lúc đó, chẳng phải là sẽ bị lộ sao?

Bây giờ mình chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ cần ngủ với người phụ nữ này! Chỉ cần bà nội đồng ý hôn sự này, anh ta có thể dành chính ngôn thuận đưa Liễu Huyên về, cũng sẽ không chịu sự quản chế trong nhà nữa! Đến lúc đó đưa Liễu Huyên uống thuốc, động một chút chân tay. Chẳng phải người phụ nữ này sẽ hoàn toàn mặc anh ta bày bố?

Nghĩ vậy, Từ Hướng Đông sờ sờ túi. Trong túi có thuốc mê. Nếu hòa vào nước, dù chỉ uống một ngụm, cả người sẽ trở lên vô lực.

“Anh đừng kéo tôi.” Liễu Huyên nhẹ giọng nói: “Hướng Đông, tôi biết anh rất tốt với tôi, thế nhưng tôi phải thấy anh ta một lần cuối.”

“Không được!” Từ Hướng Đông quát to một tiếng: “Chúng ta mau trở về, nghe xem bà nội có đồng ý hôn nhân của chúng ta hay không.”

Hai người tranh chấp không ngừng, đúng lúc đó, một chiếc Land Rover đỗ lại. Trầm Mạn đi giày cao gót, bước xuống xe.

“Hướng Đông, Huyên nhi, các cháu đang làm gì vậy?” Trầm Mạn sốt ruột kêu: “Mau quay về, lát nữa bà cố tuyên bố hôn sự của hai đứa.”


“Cháu muốn đi gặp Nhạc Phong một lần, cháu sẽ không quay về! Dù nói cái gì cũng sẽ không về!” Liễu Huyên cắn chặt môi nói.

Ánh mắt Từ Hướng Đông rơi lên người Trầm Mạn, đảo qua lại, trong mắt hiện ra ý cười kỳ lạ.

“DÌ, để cháu đi mua ít nước cho hai người.”

Từ Hướng Đông nở nụ cười, mua hai cốc trà sữa, len lén bỏ thuốc vào.

Trầm Mạn muốn đưa Liễu Huyên trở lại, thấy Từ Hướng Đông cầm trà sữa về. Khuôn mặt rạng rỡ ngay lập tức.

Hơn nữa thời tiết nóng nực, các cô uống trà sữa. Trầm Mạn cười nói:

“Huyên Nhi, nhanh quay trở lại thôi, chỉ chờ bà nội tuyên bố hôn sự của các cháu thôi. Cháu xem tên Từ Hướng Đông này tốt đấy chứ, rất biết săn sóc, thời tiết nóng nực còn biết mời chúng ta uống trà sữa.”

Âm thanh rơi xuống, Trầm Mạn chỉ cảm thấy cả người vô lực, hình như đứng cũng không vững.

Liễu Huyên cũng giống vậy, tay cô run lên, ngay cả cốc trà sữa cũng không đủ sức để cầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.