TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ

Chương 4: Đảm Nhiệm Giám Đốc Công Ty Tử Ngọc (2)


Đọc truyện TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ – Chương 4: Đảm Nhiệm Giám Đốc Công Ty Tử Ngọc (2)

Nhìn lại Nhạc Phong, Liễu Huyên càng nghĩ càng tủi. Đêm nay có cuộc họp thuo niên của nhà họ Liễu, đến lúc đó tất cả mọi người trong nhà nhất định sẽ lôi Nhạc Phong ra cười nhạo cô.

“Mẹ kiếp, là ai phá xe điện của tôi?!”

Bên dưới công ty Vân Sơ, Nhạc Phong quát lên.

Mẹ nó, chiếc xe điện này theo anh ba năm rồi đó! Mỗi ngày đều đi mua thức ăn bằng nó, bây giờ lại bị đập vỡ thành như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu! Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là tên Từ Hướng Đông kia làm!

Ngay lúc này, mấy người phụ nữ mặc trang phục công sở, đi giày cao gót bước tới. Bọn họ là nhân viên công ty của Liễu Huyên, lúc này nhìn Nhạc Phong chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Các cô mau nhìn xem, người kia có phải là chồng của chị Huyên – Nhạc Phong không?”

“Chính là anh ta! Ngày chị Huyên kết hôn, tôi cũng tham dự.”


“Các cô xem, xe điện của anh ta hỏng rồi, đang ở kia đau lòng đó…”

Mấy cô gái nhịn không được bật cười.

“Trời đất.” Nhạc Phong không hề chú ý tới họ, thở dài một hơi, nhẹ nhàng sờ xe điện: “Xe điện huynh đệ, cậu yên tâm, thù này tôi nhất định sẽ báo cho cậu. Cậu yên tâm.”

Vừa lẩm bẩm vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho gia tộc.

“Alô, tôi là Nhạc Phong. Tôi có thể trợ giúp gia tộc. Nhưng có hai điều kiện. Thứ nhất, đem tới cho tôi một đôi giày thủy tinh chi luyến. Thứ hai, dưới gia tộc chúng ta có một người tên là Từ Hướng Đông phải không? Tôi muốn thấy cậu ta chỉ còn hai bàn tay trắng.”

Mới vừa nói chuyện điện thoại xong, di động đã leng keng một tiếng, nhận được một tin nhắn. Là Liễu Huyên gửi tới, chỉ có ngắn ngủn mấy chữ: Nhạc Phong, đêm nay có cuộc họp thường niên của nhà họ Liễu, đi mua một bộ quần áo mới, đừng để tôi mất mặt.

Bờ biển Đông Hải, tại biệt thự hướng ra ngoài biển. Ở biệt thự này, có thể vừa hay xem được cảnh biển. Vừa rồi, trưởng họ Nhạc Phong tới đây.

Nhạc Phong tùy tiện ngồi ở trên ghế bập bênh, trưởng dòng họ Nhạc ngồi ở phía đối diện. Người này tên là Nhạc Thiên Long, là chủ của Nhạc Phong.

Nhìn dáng ngồi của Nhạc Phong, Nhạc Thiên Long cười một tiếng: “Tiểu Phong à, mấy năm không gặp, con vẫn phóng đãng ngang bướng như vậy.”

“Chú cả, buổi tối cháu còn có việc, chúng ta vào thẳng chủ đề đi. Cháu nghe nói tiền vốn của gia tộc bị thiếu, nói đi, thiếu bao nhiêu.” Nhạc Phong cầm một quả anh đào to đùng, cho vào miệng nhai.

“Cũng không thiếu bao nhiêu..” Nhạc Thiên Long gãi đầu, vị này là trưởng dòng họ Nhạc, chuyện lớn nào chưa thấy qua, nhưng bây giờ lại có chút dè dặt, dù sao cũng có việc nhờ người khác.


“Còn thiếu ba mươi tỷ.”

Cái gì?! Ba tỷ?! Mẹ kiếp!

“Chủ à, cái đó.. Cháu còn có việc, đi trước nhé.” Nhạc Phong mặt xám xịt đứng lên, nhấc chân rời đi.

“Tiểu Phong!” Nhạc Thiên Long hốt hoagr, chạy nhanh gọi lớn một tiếng: “Tiểu Phong, gia tộc bây giờ rất cần nguồn vốn này! Nếu không có nó, gia tộc sẽ sớm bị phá hủy! Hai điều kiện con nói kia, chủ hoàn toàn có khả năng giúp con! Trước tới nay chú sẽ khiến Từ Hướng Đông chỉ còn hai bàn tay trắng, thủy tinh chi luyến đang trên đường tới.”

“Chú, nhưng cháu thật sự không thể giúp chú được, cháu làm gì có nhiều tiền như vậy?” Nhạc Phong hít sâu một hơi.

“Tiểu Phong, chẳng lẽ con thật sự trơ mắt nhìn gia tộc sụp đổ sao! Số dự trong thẻ ngân hàng của con có ba mươi hai tỷ đó!” Nhạc Thiên Long có chút sốt ruột: “Con không thể quên tiền gốc chứ!”

Gương mặt Nhạc Phong vốn dĩ đang tươi cười, nghe thấy lời này, nụ cười dần dần biến mất: “Chú à, năm đó tôi mua cổ phần dầu mỏ Đông Nam. Thím dâu nói tôi có ý đồ gây rối, làm suy giảm tài chính! Cả gia tộc mấy trăm người, tất cả đều đồng ý đuổi tôi ra khỏi gia tộc! Có ai nói giúp tôi nửa lời?!”

“Các người rõ ràng biết, tám trăm vạn tôi dùng mua cổ phần là số tiền tôi tiết kiệm được, căn bản không phải tiền của gia tộc!”


“Mấy năm nay tôi đi ở rể, sống không bằng một con chó, người trong gia tộc có ai tới thăm tôi không?!”

“Nếu không phải tài chính gia tộc bị đứt gãy, các người đều đã sớm quên tôi rồi nhỉ!” Nhạc Phong nắm chặt tay, gằn từng chữ một.

“Tiểu Phong, chuyện này là chúng ta không đúng, chúng ta xin lỗi.. Gia tộc hiện giờ, thật sự cần số tiền này.” Nhạc Thiên Long tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay Nhạc Phong nói, thở phào một hơi, cắn răng: “Tiểu Phong, chỉ cần con chịu giúp đỡ gia tộc, chú có thể làm chủ giúp con đảm nhiệm chức tổng giám đốc của công ty Tử Ngọc. Con chứng minh thư cho chú, ngày mai con đến công ty Tử Ngọc, sẽ có thư ký nói chuyện với con.”

Công ty Tử Ngọc, thuộc về nhà họ Nhạc, là công ty giải trí có tiềm lực nhất. Hiện nay có mấy minh tinh hạng nhất, vô số minh tinh hạng hai, đều ở dưới trướng của công ty Tử Ngọc.

Cho tới nay, công ty Tử Ngọc đều do thím dâu quản lý. Hiện giờ tộc trưởng lại nói, bằng lòng giao công ty Tử Ngọc cho anh.

“Được. Cháu đi trước.” Nhạc Phong suy xét một hồi, vẫn gật đầu. Tuy rằng mất ba mươi tỷ mua công ty Tử Ngọc, có chút không thích hợp. Nhưng tộc trưởng đã khóc rồi, vậy thì đồng ý đi.

Nói xong, Nhạc Phong xoay người rời đi, đêm nay có cuộc họp thường niên của nhà họ Liễu, nhưng trước đó, còn một việc rất quan trọng. Đó chính là họp lớp. Có vẻ như bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, anh cũng không thể đến trễ. Hồi cấp ba có mấy người anh em đã lâu không liên lạc, thật sự rất nhớ. Lần này họp lớp, tất cả các bạn cùng lớp đều có mặt, nghe nói cô giáo chủ nhiệm cũng tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.