TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ

Chương 16: Thẻ Bạch Kim Thật Lợi Hại! (2)


Đọc truyện TA LÀ NGƯỜI Ở RỂ – Chương 16: Thẻ Bạch Kim Thật Lợi Hại! (2)

Nghe lão phu nhân nói thế, Liễu Chí Viễn nở nụ cười đắc ý, cúi người chín mươi độ, nói: “Bà nội, Chí Viễn là người của nhà họ Liễu, con cam tâm tình nguyện chịu khó chịu khổ! Con nghe nói công ty Tử Ngọc gần đây mới có một người mới, tên là Lý Thấm. Cô ta rất xinh đẹp. Con đoán chắc chắn là công ty sắp lăng xê cô ta lên. Nếu nhiệm vụ này được giao cho nhà họ Liễu chúng ta, thì chúng ta có thể kiếm về một khoản tiền lớn! Ngày mai con tình nguyện thay mặt nhà họ Liễu, đi đến công ty Tử Ngọc để đàm phán!”

“Được!”

Lão phu nhân gật đầu, khen ngợi vài câu: “Không uổng công bà nội luôn thương yêu con!”

Liễu Huyên và Trầm Mạn liếc nhau, trong lòng có chút khó chịu. Không phải lý do gì khác, rõ ràng lần tụ họp này là để ăn mừng cho thành công của Liễu Huyên, nhưng tất cả danh tiếng lại bị Liễu Chí Viễn cướp mất. Hiện tại công ty Tử Ngọc và nhà họ Liễu đã sắp đàm phán thành công rồi, ngày mai Liễu Chí Viễn lại đi bàn bạc lần nữa, nhất định là sẽ thành công. Đến lúc đó tất cả công lao chẳng phải sẽ tính lên Liễu Chí Viễn hết sao?

Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng Liễu Huyên cũng không nói gì. Dù sao lão phu nhân cũng rất thích Liễu Chí Viễn.

“Ha ha, mọi người mau ăn uống nhiều vào, bữa cơm này do tôi mời!” Liễu Chí Viễn cười lớn, vui vẻ hô to.

“Phục vụ, đến đây, rót rượu!” Liễu Chí Viễn lớn giọng gọi.

Chỉ một lát sau, có hai nhân viên mặc sườn xám, mang thực đơn đến.


“Xin chào tiên sinh, đây là thực đơn của chúng tôi, xin hỏi mọi người muốn gọi loại rượu nào?”

Liễu Chí Viễn vung tay lên, nhân viên phục vụ cũng rất vui vẻ, lập tức hưng phấn nói: “Không cần xem thực đơn! Cứ đem loại rượu đắt nhất mà khách sạn có ra đây, mỗi bàn một chai! Nhớ rõ, là loại đắt nhất!”

Một lát sau, một hàng nhân viên bưng rượu đến. Liễu Chí Viễn giơ chén rượu lên, cười lớn nói: “Hôm nay mọi người không say không về nha, đến, tôi kính tất cả mọi người một ly.”

Bây giờ địa vị của Liễu Chí Viễn ở nhà họ Liễu đã rất cao. Ai cũng muốn nịnh bợ anh ta, mọi người đều nâng ly rượu lên.

Rượu đã rót ba lần, đồ ăn đã ăn hơn năm món. Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, Liễu Chí Viễn say khướt khoát tay, gọi nhân viên phục vụ đến.

“Thanh toán cho tôi. Quẹt thẻ!”

Lúc này Liễu Chí Viễn đang ngồi ngay bên cạnh Tiêu Ngọc Nhược. Anh ta cảm thấy mình rất đẹp trai khi đem thẻ ra, còn cố tình nói thật to, anh ta vừa nói vừa nhìn Tiêu Ngọc Nhược. Ai lại không muốn khoe khoang trước mặt người đẹp cơ chứ?

Nhìn thấy Liễu Chí Viễn đem thẻ ra, có không ít người kinh ngạc hộ thành tiếng.

Thẻ bạch kim của ngân hàng Tử Tinh!

Những người có thẻ của Tử Tinh, giá trị con người ít nhất cũng một trăm vạn. Mà thẻ hoàng kim đòi hỏi trong thẻ phải có năm trăm vạn! Còn thẻ hoàng kim trong thẻ bắt buộc phải có một ngàn vạn trở lên!

Toàn bộ tài sản của Liễu Chí Viễn chắc cũng tầm ba ngàn vạn. Nhưng người làm kinh doanh, thẻ của bản thân sẽ không có quá nhiều tiền. Bởi vì khi làm việc kinh doanh, có tiền người ta sẽ mang đi đầu tư, rất ít khi giữ tiền mặt lại.

Một ngàn vạn tiền mặt này của Liễu Chí Viễn, anh ta đã tích góp rất nhiều năm, mà cái thẻ này, đúng ngày hôm qua anh ta mới đủ tiền để làm, đương nhiên phải lấy ra khoe khoang rồi.

Quả nhiên, nhìn thấy thẻ của Liễu Chí Viễn, ngay cả Tiêu Ngọc Nhược cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn vài lần.


Tất cả tài sản của nhà họ Tiêu cộng lại chắc cũng có hơn hai mươi triệu. Nhưng dù sao đây cũng là tiền của bố cô ta. Tuy nói Tiêu Ngọc Nhược là người giàu có, nhưng số dư trong thẻ cô ta cũng chỉ có chừng một ngàn vạn. Cô ta muốn mua thạch anh chi luyến còn phải xin bố bán một ít đồ cổ để lấy tiền mặt.

Vẻ mặt Liễu Chí Viễn vô cùng đắc ý, nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhược nhìn mình mấy lần, trong lòng anh ta rất hưng phấn.

Anh ta nhìn phục vụ nói: “Hôm nay những bàn này đều do tôi mời. Trừ bàn của tên kia!”

Vừa dứt lời, Liễu Chí Viễn chỉ vào bàn của Nhạc Phong. Những người ngồi

bàn này, địa vị ở nhà họ Liễu đều rất thấp, Liễu Chí Viễn cũng không sợ đắc tội với họ.

“Nhạc Phong, mày biết vì sao tao không trả tiền cho bàn của mày không?

Liễu Chí Viễn đứng lên, nhìn Nhạc Phong nói: “Là vì vừa nãy mày không chịu nhường chỗ cho tổng giám đốc Tiêu! Mày có quá nhiều tật xấu! Sao mày không khóc hay đái ra một bãi mà soi gương xem mình là kẻ như thế nào, nhìn bộ dạng hèn hạ ấy của mày lại dám ngồi ở đây à? Mày khiến tổng giám đốc Tiêu mất hứng, cho nên tao phải thay mặt Tổng giám đốc Tiêu trút giận lên mày.”

Nói đến đây, Liễu Chí Viễn nhìn về phía Tiêu Ngọc Nhược: “Tổng giám đốc Tiêu cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cô xả giận! Bữa cơm này mỗi một bàn cũng phải tốn hết một vạn, số tiền này chắc chắn Nhạc Phong không trả nổi.”

Tiêu Ngọc Nhược không nói gì, chỉ cười nhạt.


Nhân viên phục vụ lấy thẻ của Liễu Chí Viễn, anh ta nhìn Tiêu Ngọc Nhược nói: “Tổng giám đốc Tiêu, cô yên tâm, không phải cô thích thạch anh chi luyến sao, bạn bè của tôi có rất nhiều, tôi có thể nhờ họ nghe ngóng xem có thể nhờ ai mua được không?”

Đúng là diễn quá đạt rồi, mặc dù Liễu Chí Viễn đúng là quen biết không ít người, nhưng đám bạn bè kia của anh ta mà muốn mua được thạch anh chi luyến thì quả thật đó là hoang tưởng.

“Cảm ơn.”

Tiêu Ngọc Nhược lịch sự nở nụ cười, khẽ gật đầu một cái.

Lúc sau, hai người phục vụ bước nhanh đi đến trước mặt Liễu Chí Viễn, cúi người một cái.

“Xin lỗi tiên sinh, số dư trong thẻ của ngài không đủ.”

Liễu Chí Viễn cực kỳ giận dữ nói: “Cô đang nói đùa với tôi sao? Trong thẻ của tôi có một ngàn một trăm vạn, mà cô lại nói với tôi là số dư không đủ?”

“Xin lỗi tiên sinh, hóa đơn lần này là ba nghìn tám trăm hai mươi sáu vạn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.