Bạn đang đọc Ta Là Người Hiện Đại – Chương 20: Huyễn Ảnh Bộ Pháp
Bầu trời ngàn sao khoe sắc.
Từng làn gió vi vu lay động hoa cỏ lúc đêm về.
Trên mái nhà gỗ, Diệp Nguyên nằm ngửa chắp hai tay sau gáy, đôi mắt mở to nhìn lên tinh không lấp lánh trên cao. Muôn vàn suy nghĩ mông lung xẹt qua trong đầu hắn trong chốc lát rồi tan biến như chưa hề tồn tại.
Môi nhếch nụ cười sáng lạng, hắn giơ bàn tay phải lên cao, ngón tay trỏ bắt đầu vẽ theo hình dáng của từng chòm sao một. Đây là cách giết thời gian của hắn mỗi lúc đêm về, nhìn qua vô cùng nhàm chán nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy đầy ý vị.
Cổ lão nhìn hành động của hắn thì mỉm cười nhấp vội chén trà nóng rồi cũng dõi mắt nhìn lên bầu trời đầy sao sáng. Trong chốc lát ánh mắt lão cũng mông lung như đang nhớ về kỉ niệm nào đó.
– Cổ lão! Lão nói xem vì sao con người phải sinh ra? Diệp Nguyên ngón trỏ vẫn loạn động trong không khí nhẹ giọng hỏi.
Cổ lão nghe vậy cười nhạt hỏi lại:
– Tiểu tử ngươi vì sao lại hỏi điều này?
Diệp Nguyên vẽ những nét cuối cùng của chòm thất tinh bắc đẩu rồi đáp:
– Ta chỉ cảm khái chút mà thôi! Sinh lão bệnh tử, tuế nguyệt xoay vần, chẳng mấy chốc mà tan vào cát bụi.
Cổ lão nghe vậy đáy mắt xẹt qua chút tinh quang rồi cười nói:
– Tiểu tử ngươi còn trẻ mà đã muốn lánh đời sao?
Diệp Nguyên cười đáp:
– Chỉ là chút suy nghĩ của ta sau thời gian ở đây thôi! Đời người như cây cỏ vậy, đơm hoa kết trái rồi lụi tàn cùng năm tháng.
Cổ lão hỏi lại:
– Vậy ngươi nghĩ mình đã đơm hoa kết trái chưa?
Diệp Nguyên ngón tay khẽ dừng lại chút rồi lại tiếp tục vẽ theo những chòm sao khác, hắn dịu giọng:
– Ta thấy mình như cây con bị chặt mất gốc rễ, có thể khô héo bất cứ lúc nào.
Cổ lão nghe vậy nụ cười càng đậm cười nói:
– Thân do tâm sinh, cảnh vì tâm chuyển! Có lẽ đã đến lúc tiểu tử ngươi rời khỏi sơn cốc này nhìn ngắm thế giới bên ngoài!
Diệp Nguyên nghe vậy nói:
– Ta chưa muốn đi!
Cổ lão có chút ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi còn muốn ở lại đây bao lâu?
Diệp Nguyên cười đáp:
– Đến khi nào ta thấy mình thuộc về thế giới này.
Cổ lão nghe vậy lông mày khẽ nhíu sau đó ánh mắt lóe lên như thể đang quyết định điều gì đó. Một lúc sau lão cất tiếng hỏi Diệp Nguyên:
– Ngươi có biết cái gì gọi là tu sĩ?
Diệp Nguyên không ngờ Cổ lão lại hỏi điều này liền đáp:
– Ta biết!
Cổ lão gật đầu hỏi tiếp:
– Ngươi đã từng gặp tu sĩ nào chưa?
Diệp Nguyên đáp:
– Đã từng! Thậm chí còn tiếp xúc rất gần!
Diệp Nguyên chợt nhớ tới Hắc Bạch nhị lão.
– Ngươi cảm thấy tu sĩ là người thế nào? Cổ lão hỏi.
Diệp Nguyên xẹt qua một chút kiến thức về tu tiên của Hắc Bạch nhị lão rồi đáp:
– Nghe nói họ là những kẻ đoạt tinh hoa của thiên địa bồi bổ cho thân thể mình, tu luyện những bộ công pháp huyền diệu có thể sinh ra thần thông vô thượng.
Cổ lão cười nói:
– Cũng xem như là vậy.
Nói rồi lão lại hỏi:
– Ngươi có muốn bước đi trên con đường tu luyện?
Diệp Nguyên nghe vậy chợt bật cười, bởi Cổ lão lúc này giọng nói có phần giống với Hắc Bạch nhị lão lúc trước đã hỏi hắn. Hắn thành thật trả lời:
– Ta nghĩ mình không thích hợp với việc tu luyện lắm.
Cổ lão nói:
– Cũng phải! Ngươi cầm lấy cuốn sách này mà đọc!
Nói rồi Cổ lão không biết từ đâu lấy ra một cuốn sách cổ vứt lên mái nhà cho hắn. Lực đạo của lão tinh chuẩn khiến Diệp Nguyên ngạc nhiên. Cuốn sách xé gió xoay mấy vòng rồi nằm ngay ngắn trên ngực hắn.
– Ta nghĩ cuốn sách này sẽ phù hợp với ngươi! Nói rồi lão chuyển mình bước ra khỏi khuôn viên của căn nhà.
– Lão lại đi? Diệp Nguyên hỏi.
Cổ lão không đáp mà chỉ để lại sau lưng tiếng cười hiền hòa rồi biến mất trong màn đêm.
Diệp Nguyên nằm trên mái nhà nở nụ cười nhìn theo hướng đi của Cổ lão. Hắn biết lão không phải người thường nhưng cũng không nói ra. Nếu lão muốn nói thì sẽ chẳng đợi hắn hỏi đến. Thời gian này tâm cảnh của hắn tĩnh lặng hơn nhiều, dường như khung cảnh nơi sơn cốc này đang gột rửa tinh thần của hắn.
Cầm cuốn sách cổ trên tay Diệp Nguyên ngẩn ra vì cuốn sách này hóa ra là một khối gỗ nhẹ đen nhánh được điêu khắc thành hình cuốn sách. Trên mặt cuốn sách bằng gỗ này khắc chìm một loạt hoa văn kì lạ mà Diệp Nguyên xem không hiểu được.
“Làm sao đọc được thứ này???” Diệp Nguyên tự hỏi.
Giơ cuốn sách lên cao, nheo mắt nhìn kĩ Diệp Nguyên càng tò mò không biết vì sao Cổ lão lại đưa cho hắn cuốn sách nảy. Bỗng lúc này một vì sao trên trời cao lóe sáng rồi vụt tắt làm Diệp Nguyên chú ý. Sát na sau đó một tia sáng cũng lóe lên trong đầu hắn như một con đường vừa được khai mở. Thần thức hắn tràn ra bên ngoài sau nó nương theo cánh tay dung nhập vào cuốn sách cổ.
“Ầm!” Đại não chấn động bởi nhiều luồng tin tức tràn ngập não hải của hắn. Sau giây lát đầu óc lộn xộn hắn mới nhận ra trong đầu mình xuất hiện một bộ công pháp kì lạ. Một hình ảnh thân thể người trong suốt có thể nhìn xuyên thấu. Bên trong thân thể này từng lộ kinh mạch được chỉ ra rõ ràng rồi được nối với nhau hết sức vi diệu. Bên cạnh hình ảnh thân thể người này là một bộ tâm pháp chi chít chữ.
“Huyễn Ảnh Bộ Pháp” Diệp Nguyên nhận được một tia tin tức như vậy.
Chú tâm đọc hết bộ pháp này Diệp Nguyên bỗng nở nụ cười như vừa đạt được thứ gì quý giá.
– Đây không phải là điều ta muốn sao? Bước chân trải khắp thiên hạ! Diệp Nguyên ngẩng đầu nhìn lên tinh không xa xăm rồi tự nói một mình.
…
Nửa năm sau.
Trong một mảnh rừng thưa, một thiếu niên lưng trần, mũ trúc, đạp nhẹ nhàng trên từng tán cây lao đi vun vút. Phía trước là một con gà rừng đang hoảng hốt đập cánh chạy trốn. Chỉ tiếc loại gà rừng này bay lượn quá tệ, thiếu niên chẳng mấy chốc mà chụp được con mồi. Tiếng cười ha hả vang lên sau đó thiếu niên lại thi triển bộ pháp chạy liên tục trên rừng cây hướng về phía có âm thanh nước chảy.
“Ùm…!” Âm thanh phá nước vang lên, mặt hồ rộng lan tỏa những vòng tròn lớn trên mặt nước. Từ giữa hồ nước thiếu niên lúc nãy tay cầm con gà rừng bơi vào bờ rồi nằm lăn trên bờ đá.
Mùi thịt nướng thơm phức nhanh chóng tràn ngập không gian ven hồ nước. Thiếu niên ngon lành xé từng miếng thịt chín mọng đưa lên miệng vừa ăn vừa hít hà.
“Meo…meo!” Tiếng mèo kêu không biết từ đâu vang lên.
– Tiểu Miêu mau lại đây! Thiếu niên cất tiếng gọi.
“Meo…!” Một tiếng mèo kêu thật dài vang lên rồi từ sau một gốc tùng lớn một con mèo rừng dài chừng ba thước, bộ lông đen tuyền, lao đến bên cạnh thiếu niên. Sau đó cọ cọ chiếc đầu to của nó vào lưng của thiếu niên này. Thiếu niên này tất nhiên là Diệp Nguyên rồi. Chỉ có điều hình dáng hắn vẫn không có gì thay đổi, vẫn là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, thậm chí còn có vẻ trẻ hơn trước đây nhiều.
– Mày không chịu ở cùng tao mà hôm nào cũng đòi tao thức ăn sao? Diệp Nguyên vuốt đầu con mèo rừng cười nói.
Ba tháng trước khi thân pháp hắn có chút nhanh nhẹn hắn bắt đầu bắt gà rừng làm thức ăn. Những con gà rừng quanh đây vừa béo lại vừa chậm chạp nên hắn bắt được rất nhiều. Cũng kể từ lúc hắn nướng thịt gà rừng ven hồ nước này thì một con mèo rừng cũng thập thò đến trộm đồ ăn. Sau nhiều lần đuổi đánh không được cuối cùng hắn lại làm bạn với con mèo rừng này. Hắn còn đặt cho nó cái tên Tiểu Miêu cho dễ gọi.
Tiểu Miêu không biết có hiểu Diệp Nguyên nói gì không nhưng đuôi nó quẫy quẫy như chó nhà rồi lại cọ đầu vào lưng Diệp Nguyên ra chiều nũng nịu.
– Được rồi! Ăn đi! Diệp Nguyên nói rồi vứt một nửa con gà nướng sang bên cạnh cho Tiểu Miêu.
Tiểu Miêu nhanh như cắt đớp lấy nửa con gà rồi bắt đầu chén sạch. Sau một lúc no nê nó lại cạnh Diệp Nguyên rồi nằm xuống duỗi duỗi cái chân cọ vào người Diệp Nguyên.
Diệp Nguyên vuốt bộ lông đen tuyền của nó rồi cười hỏi Tiểu Miêu:
– Khi nào mày mới chịu về nhà ở cùng tao?
Tiểu Miêu đôi mắt lim dim nằm cạnh “meo meo” mấy tiếng rồi thong thả ngủ. Diệp Nguyên thấy thế lắc lắc đầu cười. Hắn cũng lấy làm lạ, con mèo này quá tinh ranh. Hắn làm cách nào cũng không mang được nó về nhà để nuôi dù đã rất thân cận với nó. “Xem ra mèo rừng khác mèo nhà a! Thật khó thuần hóa!” Diệp Nguyên nhiều lần thốt lên như vậy.
Mặt trời lên tới đỉnh đầu, Diệp Nguyên đứng dậy cởi sạch đồ trên người, thi triển bộ pháp sau đó lao mình xuống hồ nước. Vẫn như thường lệ hắn lại chủ động kích hoạt những hoa văn trên người sau đó bắt đầu hấp thu âm dương chi khí. Thời gian gần đây hắn thấy nhờ phương pháp này mà bản thân trở nên linh hoạt hẳn lên, khí lực cũng dồi dào hơn trước nhiều lần. Không những thế mỗi lần hấp thu âm dương chi khí tinh thần hắn cũng trở nên thanh tĩnh vô ngần, như thể linh hồn cũng được gột rửa, mọi phiền muộn đều bị thổi bay theo làn gió.
“Mười năm a! Không biết sau mười năm thân thể sẽ biến đổi như thế nào?” Diệp Nguyên mỉm cười lẩm tự nhủ.
Thói quen không phải muốn là có mà phải trải qua thời gian dài luyện tập. Việc tu luyện cũng vậy, hơn nửa năm thời gian tu luyện Huyễn Ảnh Bộ hắn mới nhận ra tiềm lực của con người lớn đến nhường nào. Kèm theo đó hắn bắt đầu cảm thấy thích thú với việc tu luyện. Tuy buồn chán, cô tịch thậm chí nhiều phen đau đớn nhưng thành quả đem lại khiến hắn thấy mãn nguyện. Ít ra với một người thường như hắn như thế là đủ.
Dù vậy hắn vẫn không hiểu vì sao lúc trước Hắc Bạch nhị lão bảo hắn không có cốt cách tu tiên. “Chẳng lẽ con đường ta đang tu luyện không phải để thành tiên?” Hắn nhiều lần tự hỏi mình như thế. Hơn nữa Cổ lão còn bảo với hắn rằng: “Thời đại Thần Ma đã biến mất trong dòng lịch sử.” điều đó càng khiến hắn khẳng định suy luận của mình.
Mấy khắc thời gian trôi qua, mặt hồ yên tĩnh bỗng vang lên tiếng phá nước, Diệp Nguyên hai tay đập mạnh lên mặt nước sau đó thân hình lăng không lộn mấy vòng rồi mũi bàn chân như được gió nâng đỡ, đạp nhẹ nhàng trên mặt nước lướt đi trên hồ sau đó nhàn nhã bước lên bờ hồ.
“Không biết tốn bao lâu mới đạt đến cảnh giới huyễn ảnh?” Diệp Nguyên tự hỏi.
“Meo..!” Tiểu Miêu nhìn thân thể trần truồng của Diệp Nguyên thì kêu to.
– Kêu cái gì? Chưa thấy tao cởi truồng bao giờ sao? Diệp Nguyên giả vờ quát.
Tiểu Miêu nghe vậy chả thèm để ý đến hắn lại ngáp dài một cái ngủ tiếp.
Một lúc sau, Diệp Nguyên sấy khô người rồi mặc vội chiếc quần, đeo nón trúc sau lưng sau đó tiến đến bên cạnh Tiểu Miêu nhỏ giọng nói:
– Tiểu Miêu! Về ở với đại ca, đại ca ngày nào cũng ày ăn gà nướng!
Nói rồi hắn cúi xuống vòng tay ôm lấy Tiểu Miêu nhưng bàn tay hắn chưa kịp chạm vào thân thể nó thì Tiểu Miêu đã bật người dậy nhảy mấy bước thật dài rồi mất hút sau những cây tùng già cỗi.
Diệp Nguyên hậm hực quát lên với giọng sừng sộ:
– Đợi tao luyện thành Huyễn Ảnh Bộ thì mày có chạy đằng trời!
Nói rồi hắn nở nụ cười vui vẻ sau đó thi triển bộ pháp biến mất khỏi hồ nước.
…
Đêm nay là một đêm đặc biệt bởi bầu trời trăng sao cùng tỏa sáng. Vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng ngang trời soi sáng một dải nhân gian hoa lệ. Muôn ngàn ánh sao vây quanh vầng trăng lung linh tỏa sáng càng khiến bầu trời đêm thêm phần tú lệ.
– Cổ lão! Đông Châu ở phương nào? Diệp Nguyên như thường lệ vẫn nằm ngửa, gối tay trên nóc nhà hỏi.
Cổ lão ánh mắt có chút xa xăm đáp ngắn gọn:
– Xa!
Diệp Nguyên nghe thế càng tò mò hỏi:
– Nếu ta luyện thành Huyễn Ảnh Bộ thì mất bao nhiêu thời gian phi hành?
Cổ lão cười đáp:
– Khoảng ba mươi năm đi!
Diệp Nguyên nghe vậy giật mình bật người dậy thốt lên:
– Lão không đùa ta chứ? Ba mươi năm mới đến được Đông Châu sao?
Cổ lão thấy phản ứng của hắn thì cười hỏi lại:
– Thế nào? Ngươi muốn đến Đông Châu?
– Chẳng phải lão bảo ta sau này nên dạo một vòng Đông Châu sao? Diệp Nguyên nói
Cổ lão nụ cười vẫn giữ trên môi nói:
– Ba mươi năm chẳng qua là một cái chớp mắt, sau này ngươi sẽ hiểu!
Diệp Nguyên nghe thế thì không hỏi thêm gì nữa. Hắn không bít Cổ lão bao nhiêu tuổi rồi nhưng theo phán đoán của hắn thì Cổ lão cũng thuộc hàng ngũ những lão bất tử trường tồn với thời gian. “Lão không nói thì thôi ta cũng không ép!” Diệp Nguyên trong lòng nói một câu thoải mái như vậy.
Thấy Diệp Nguyên im lặng nằm ngắm sao, Cổ lão nheo nheo mắt cười hỏi:
– Ngươi có muốn sau này trở thành một người khiến kẻ khác phải run sợ?
Diệp Nguyên nghe thế hỏi lại:
– Tại sao phải khiến người khác sợ? Sau này ta chỉ thích một cuộc sống an nhàn, tiêu diêu tự tại!
Cổ lão cười nhạt nói:
– Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi! Thế giới tu sĩ muốn an nhàn thì phải tìm ình một chỗ đứng thật cao, cao hơn tất cả những người còn lại. Lúc đó ngươi mới có thể an nhàn sinh sống!
Diệp Nguyên vẫn không tiếp nhận được cái lý luận này của lão nên đáp:
– Sau này ta đến Đông Châu làm một lữ khách nay đây mai đó, không động chạm đến người nào hết. Lão đừng lo lắng!
Cổ lão nghe vậy lắc lắc đầu, đều đều nói:
– Ngươi dù tâm cảnh có chút thành tựu nhưng lịch duyệt lại trống rỗng, sau này nhớ phải giữ mình!
Diệp Nguyên nghe trong lời Cổ lão có chút ý nghĩa khác nhưng nhất thời không hiểu nên hắn đành nhẹ giọng đáp:
– Ta sẽ chú ý!
Hắn tuy nói thế nhưng trong lòng hắn không để ý lắm. Lúc này hắn chỉ muốn luyện thành Huyễn Ảnh Bộ sau đó có thể một mình du lịch khắp nơi nhìn ngắm một lần thế giới kì lạ này.
Cổ lão nhìn lên bầu trời, ánh mắt mông lung một chút rồi trầm giọng nói:
– Ngày mai ta đưa ngươi đến một nơi tốt để tu luyện!
Diệp Nguyên nghe vậy ngạc nhiên hỏi lại:
– Ta ở đây tu luyện không được sao?
Cổ lão cười đáp:
– Nơi này chỉ thích hợp với việc ẩn cư lánh đời! Không thích hợp với việc tu luyện!
Diệp Nguyên nghe vậy gật đầu đáp:
– Được! Cứ theo ý lão!
Cổ lão nhìn Diệp Nguyên nằm vẽ vẽ lên nền trời, ánh mắt toát lên nụ cười rồi thân hình như quỷ mị chìm vào màn đêm tĩnh lặng. Diệp Nguyên ngoảnh đầu lại nhìn xuống bộ bàn ghế đá trống trơn môi cũng nhếch lên nụ cười như thường lệ.
– Huyễn Ảnh Bộ a! Luyện đến đại thành ta có thể thỏa mãn ước nguyện của mình! Diệp Nguyên lẩm bẩm.
Đáy mắt thu trọn cả bầu trời vào trong, mắt hắn ánh lên nét cười như thể vừa nghĩ thông suốt được chuyện gì rồi hắn lẩm bẩm: “Cha, mẹ, em gái…mọi người giờ này vẫn sống tốt chứ?! Cầu chúc những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với gia đình mình”
Một ngôi sao băng xẹt qua nền trời như đáp lại lời cầu nguyện của hắn. Trên gò má một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn dài rồi tan biến. Diệp Nguyên nở nụ cười vui vẻ rồi nhắm mắt lại. Từng làn gió đêm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, chẳng mấy chốc hắn đã chìm vào giấc ngủ.