Đọc truyện Ta Là Một Tên Trộm – Chương 7: Mỏ Quặng Hoang Phế
Mọi người bắt đầu kế hoạch sát quái lâu dài, một lần hai tới ba con ngựa quái, vừa vặn giết hết đi đằng trước lại sinh ra quái mới.
Người chơi ở trên thảo nguyên xa xa thấy bên này có quái hiện ra, rất nhiều người chạy tới bên này, nhưng là cũng rất nhiều người không đánh được ngựa quái công cao huyết dày này, tất cả đều bị đánh cho ba hit trở về làng, dần dân, chỉ có một số ít đội ngũ ở bên cạnh mà thôi.
Mấy người vẫn đánh liên tục cho tới ánh trăng lên đỉnh đầu, trong màn đêm bàng bạc vẫn đánh giết tới ánh sáng rạng đông xua tan đi một chút hắc ám cuối cùng.
– Con mẹ nó, cái game này cũng biến thái quá đi, đánh hơn mười hai giờ, mới thăng được bốn cấp, hơn nữa không rơi ra một chút đồ gì, chỉ cấp cho một ít tiền.
Dương Tùng không thể nén giận.
– Cậu tỉnh lại đi, cả đêm lải nhải không ngừng, nghe tới lỗ tai chai cả ra, nếu [Vận Mệnh] đơn giản như vậy sẽ không gọi là [Vận Mệnh] rồi.
Triệu Hoán Sư một bên ra sức đánh quái, một bên tranh cãi với Dương Tùng.
– Trước tiên chúng ta lui tới địa phương nào không có quái mà đi thôi.
Xóa sạch bản đồ cuối cùng này, Trường Không Vô Phong phất tay nói với mọi người.
Mấy người thối lui tới dưới một gốc cây, Sát Thủ đặt mông ngồi trên mặt đất:
– Vô Phong, trò này không đơn giản à, không ngoài một năm ra đừng nghĩ tới việc đạt tới lĩnh vực tam chuyển anh hùng.
– Lúc này rất có tính khiêu chiến, không phải sao?
Trường Không Vô Phong bình tĩnh trả lời, sau đó lấy tiền đánh quái rơi ra phân cho mỗi người, tiếp theo nói:
– Chúng ta điều chỉnh thời gian login một chút, hôm nay sau khi logout, mọi người nghỉ ngơi thoải mái một chút, ngày mai chúng ta bắt đầu. Mỗi ngày chúng ta bắt đầu từ 6h sáng, tới hơn 12h đêm, login hơn 18h, cơm trưa, cơm chiều chiếm 30 p. Đương nhiên, ngoại trừ anh Thiên cùng Dương Tùng ra.
Trường Không Vô Phong ánh mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Dương Tùng một chút, mấy người yên lặng gật đầu.
– Vô Phong!~ Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn túi tiền của mình chỉ có 71 bạc 80 đồng, có chút chần chừ, mở miệng gọi Trường Không Vô Phong:
– Cậu đối với [Vận Mệnh] có chút hiểu biết, xem lại cho ta, giúp ta xem có biện pháp nào kiếm được tiền không.
– Tân thủ thôn chỉ có hai biện pháp kiếm tiền, một là đánh quái rơi ra tiền, hoặc là anh đi lấy quặng mỏ kiếm tiền, trừ hai việc đó ra, không có biện pháp nào khác.
Trường Không Vô Phong trả lời.
– Lấy quặng mỏ? làm sao mà lấy?
Mộ Dung Tiểu Thiên hỏi.
– Từ tân thủ thôn đi về hướng đông 2 dặm, có một mỏ quặng hoang phế, cuốc chim đào quặng mỏ có thể mua được ở trong tiệm rèn.
– Nga, vậy các người đi trước đi, ta còn đi tới đó lấy mỏ quặng một chút.
Mộ Dung Tiểu Thiên khoát tay với mọi người.
– Anh Thiên!~ Phiêu Tuyết chần chừ một chút ngập ngừng nói:
– Anh có phải cần dùng gấp không? Hay là chúng ta cho anh một chút.
Mọi người đều gật gật đầu.
– Không cần, cảm ơn!~ Mộ Dung Tiểu Thiên cảm kích nhìn mấy người một cái:
– Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi không cần phải để ý tới ta.
– Anh Thiên, bảo trọng.
– Ngày mai gặp lại anh Thiên.
….
Nhìn thân ảnh mấy người chậm rãi mơ hồ mãi tới khi biến mất, Mộ Dung Tiểu Thiên chậm rãi chạy về tân thủ thôn.
Một hai, một hai, chúng ta đều có một gia đình, tên là trung quốc, anh em chị em đều có rất nhiều, thân thể cũng không tồi…
Xướng loạn ca từ, một đường hát vang, từ từ chạy Mộ Dung Tiểu Thiên chui đầu vào trong một tiệm rèn:
– Lão bản, cuốc chim đào quặng bao nhiêu tiền một cái?
Lão thợ rèn chủ quán buông thiết chùy trong tay ra, đứng lên, người nhiều năm làm nghề rèn, bị lửa làm cho gương mặt trở nên ngăm đen.
Vươn đôi bàn tay to bè tráng kiện đầy vết chai, xóa đi mồ hôi trên mặt:
– Người trẻ tuổi, chuẩn bị đi lấy mỏ quặng hả, nếu cậu đi lấy mỏ quặng bán cho ta, ta sẽ cho cậu một cái giá tốt nhất.
– Không thành vấn đề đại thúc, cuốc chim đào quặng người phải cho ta một cái giá hời nha.
Mộ Dung Tiểu Thiên gật gật đầu, mở miệng cò kè mặc cả.
– Đồng ý, tiểu tử.
Lão chủ xưởng lò rèn lấy ra một cái cuốc chim đào quặng đưa cho Mộ Dung Tiểu Thiên nói:
– Ta ra giá 20 bạc một cái, nhưng bán cho cậu 15 bạc.
– Lão bản, lão sẽ không lừa ta chứ.
Mộ Dung Tiểu Thiên chần chừ một lát, tiếp nhận cái cuốc chim, để vào trong hành trang, lấy ra 15 bạc đưa cho lão bản xưởng lò rèn.
– Tiểu tử, lời này của cậu ta không thích nghe chút nào, nếu không phải hiện giờ mỏ quặng lấy được ngày càng ít. Ta cũng không bán rẻ như vậy cho cậu đâu.
Lão chủ xưởng lò rèn tiếp nhận tiền, vẻ mặt đầy bất mãn.
– Hắc hắc, đại thúc đừng nóng giận, coi như ta chưa nói gì đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhức đầu, sau đó phất tay nói:
– Ta đi lấy mỏ quặng, hẹn gặp lại đại thúc sau.
Quay người rời khỏi tiệm rèn.
Lại là một đường chậm rãi đi, thật xa đã nhìn thấy trên vách núi đá có một quặng mỏ không lớn, cửa động cỏ dại mọc thành bụi, hỗn độn không chịu nổi, mấy xe chở quặng mỏ vứt đi rơi lung tung xuống đất ở hai bên của động khẩu.
Mộ Dung Tiểu Thiên đi vào quặng mỏ, trước mắt ánh sáng ảm đạm đi rất nhiều. Trên vách tường quặng mỏ, mỗi mấy thước lại được treo một ngọn đèn, ánh lửa làm cho vách tường của quặng mỏ với những tảng đá lởm chởm lần lượt thay đổi hình ảnh, có vẻ có chút âm trầm u ám.
– Hay vậy, một cái quặng mỏ sao lại giống như một địa ngục tới thế này.
Mộ Dung Tiểu Thiên khẽ nhíu mày, theo đường ray bỏ đi của xe chở quặng tiến vào bên trong.
Đi qua hai cái ngã rẽ, phía trước đột nhiên xuất hiện một quặng mỏ bỏ hoang rất lớn, mỗi bên có tám ngọn đèn chiếu sáng làm cho quặng mỏ sáng hơn ở thông đạo rất nhiều. Một người thợ mỏ già đang ở trong mỏ không vội mà chậm chạp đào quặng mỏ, cuốc chim va vào vách tường làm cho quặng mỏ vốn yên tĩnh vang lên những tiếng giòn vang.
– Đại thúc, lấy quặng mỏ à, ta và thúc làm bạn được không?
Mộ Dung Tiểu Thiên vừa đi tới bên cạnh lão thợ mỏ đó, bắt đầu làm công việc đào quặng.
– Kỳ thật, bên trong quặng mỏ này có một bí mật cực kỳ lớn…
Thanh âm lão thợ mỏ âm trầm khàn khàn lại thập phần máy móc.
– Bí mật gì? Đại thúc.
Mộ Dung Tiểu Thiên một mặt quơ cái cuốc chim của mình lên, một mặt nghiêng đầu hỏi.
– Kỳ thật, trong quặng mỏ này có một bí mật cực kỳ lớn…
Thanh âm máy móc kia vẫn vang lên.
– Đại thúc, người là NPC hình người, không thể nói cái khác hay sao?
Mộ Dung Tiểu Thiên có chút buồn bực, thanh âm vang dội rất nhiều.
– Kỳ thật, trong quặng mỏ này có một bí mật cực kỳ lớn…
– Trời ơi!~ Mộ Dung Tiểu Thiên sắc mặt thống khổ kêu lên vạn phần bi thiết, bỏ cái cuốc chim trong tay ra, thở dài:
– Trời ơi, van cầu ngài, ta sắp không chịu nổi rồi. Lão nhân gia ngài sẽ không chuẩn bị một người nhàm chán như vậy tới tra tấn ta chứ.
Dù sao nơi đây cũng không có ai, khoa trương một chút, thả lỏng lại thả lỏng cũng không sao cả.
– Hì hì!~ phía sau truyền tới tiếng cười khẽ mềm mại.
Ta Là Một Tên Trộm – Quyển 1: Thương Mang
– ———
Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử:))