Đọc truyện Ta Là Một Tên Trộm – Chương 15: Lời Hứa Mười Mười Năm Trước (thượng Trung)
Trước ánh bình mình bầu trời tối đen như mực, nhưng là giống như mực gặp nước thì thối lui, ánh sáng lặng lẽ hiện lên xa xa phía chân trời. Ở tân thủ thôn 110 ở bên cạnh nơi mà được các người chơi gọi là thủy tổ cường đạo khu vực, Mộ Dung Tiểu Thiên thân thể trần trụi đang ngồi dưới đất. Đương nhiên, cũng không phải lộ ra trọn vẹn, ít nhất còn một cái quần lót rách trên người.
Ngày hôm qua, lừa đảo lão thợ mỏ lấy được khối huyết nhãn thạch vô cùng vui sướng, nhưng đã bị đám ngựa quái tra tần hầu như không còn gì nữa, mồ hôi từ trong lòng ngực thi nhau chảy ra, hơi thở ồ ồ phập phồng mười phần mệt nhọc.
“Mẹ nó, lại là hai lần, chẳng lẽ đã tới cực hạn rồi sao?” Mộ Dung Tiểu Thiên gắt gao nhiền hơn 20 con ngựa quái ở xa xa nghiến răng kèn kèn. Ngày hôm qua bởi vì có lão thợ mỏ, làm chậm trễ không ít thời gian của hắn, làm cho bản thân hắn thay đổi kế hoạch từ bữa cơm chiều cho tới suốt đêm. Hơn mười mấy giờ đau khổ chiến đấu, kết quả cuối cùng vẫn là giống nhau, một giờ chết hai lần.
Mồ hôi theo trán chảy vào hốc mắt, nóng rực làm cho con ngươi của Mộ Dung Tiểu Thiên phải khép hờ. Vươn tay lau đi mồ hôi trên mặt, mu bàn tay vô tình xẹt qua cái vết sẹo bắt mắt. Hơi hơi tạm dừng trong nháy mắt, trí nhớ dường như là một sợ tơ thắt chặt vào tim kéo mạnh ra làm cho hắn cảm thấy một trận co rút. Chuyện cũ chậm rãi mơ hồ trước mắt, cảnh tượng ngủ say nhiều năm bỗng chốc hiện lên trong lòng…
“Bính” Mộ Dung Tiểu Thiên mười bảy tuổi một quyền đập lên trên bàn, hung tợn nói: “Các ngươi không cần nói nữa, việc này sống chết gì ta cũng nhận, ai muốn tranh giành với ta ta sẽ trở mặt với hắn.”
Cái bàn vuông cũ nát bị chấn động mãnh liệt mà rung động, dưới ngọn đèn hôn ám khuôn mặt thanh tú lịch sự tao nhã của Mộ Dung Tiểu Thiên trong làn khói thuốc lá tràn ngập căn phòng có chút dữ tợn.
“Vậy vẫn là do anh Quan quyết định đi.” Ngạc Ngư ngồi ở đối diện Mộ Dung Tiểu Thiên, bưng bát rượu lên uống một ngụm lớn, thanh âm chậm rãi nói.
Trên bàn bày ra vài cái bát đặt lung tung, ngoại trừ Mộ Dung Tiểu Thiên còn cái người gầy gầy kêu Ngạc Ngư kia, còn một đại hán râu tóc dài ngoằng và một nam nhân đầu trọc ngồi ở đó.
Nghe lời Ngạc Ngư nói xong, mấy người đều đưa ánh mắt nhìn về một cái ghế sô pha cũ nát cách đó không xa.
Xuyên qua ngọn đèn mờ ảo, chỉ thấy trên ghế sô pha một trung niên tuổi chừng ba mươi đang ngồi đó, ánh mắt lộ ra vẻ hung quang cùng giảo hoạt như sói. Trên thân trần trụi, hình xăm càng làm cho vẻ mặt thêm u ám thâm trầm.
“Việc này do Thiên tử làm, Ngạc Ngư ngươi tới phối hợp đi.” Quan lão đại thanh âm trầm thấp khàn khàn.
“Mẹ nó, sống tốt đều cho hắn, ta đây đã không có tiền chơi đùa với nữ nhân rồi.” Nam nhân đầu trọc hung hăng hít hai ngụm thuốc lá, bất mãn nói thầm.
“Con mẹ mày im miệng cho tao, suốt ngày ngoại trừ đi chơi với nữ nhân, mày con mẹ mày còn biết cái gì nữa?” Quan lão đại nhảy dựng từ trên ghế sô pha lên, lạnh lùng nhìn tên trọc đầu, trong mắt tản mát ra hàn quang linh hoạt sắc bén.
Nam nhân đầu trọc sợ run cả người, cúi đầu không dám hé răng chuyện gì nữa.
“Hải tử, mày cùng đầu trọc đi trước đi, anh còn có chuyện phải dặn dù bọn họ.” Quan lão đại thanh âm dịu đi rất nhiều nhưng vẫn lạnh như vậy.
“A.” Đại hán tóc dài kia lên tiếng, đứng dậy cùng đầu trọc rời khỏi phòng.
Nhìn hai người rời đi, Quan lão đại trên mặt phủ sương lạnh hiện một chút vẻ ấm áp, cất bước đi tới trước bàn, cầm lấy một chai rượu mở nắp tu mạnh một hơi.
“Binh” nặng nề đặt chai rượu lên trên mặt bàn, Quan lão đại thở dài một hơi chậm rãi ngồi xuống.
“Anh Quan, em kính anh.” Mộ Dung Tiểu Thiên bưng bát rượu lên bình tĩnh nhìn Quan lão đại.
“Thiên tử, cậu có biết vì sao những chuyện quan trọng tới mạng sống của người, ta cũng không cho cậu cùng Ngạc Ngư đi làm?” Quan lão đại huy tay với Mộ Dung Tiểu Thiên ý bảo hắn buông bát rượu xuống.
“Biết, anh sợ chúng em trên lưng mang án mạng người, trong vũng bùn này càng ngày càng lún sâu xuống.” Mộ Dung Tiểu Thiên buông bát rượu, nhìn về ánh mắt của Quan lão đại, vẻ cảm kích toát ra từ trong mắt. Từ hai năm trước tới bây giờ theo Quan lão đại, quả thực Quan lão đại luôn chiếu cố mình cùng Ngạc Ngư.
“Chú biết là tốt rồi.” Quan lão đại gật gật đầu lại liếc mắt một cái quay sang Ngạc Ngư: “Chúng ta trong năm người, Hải tử là cô nhi, không ngươi thân, trời sinh lại không có đầu óc, đầu bị chém ba cái lớn như cái bát. Mà tên đầu trọc chết tiệt căn bản chỉ là tên cặn bã luôn nghĩ tới mình, trời sinh hạ lưu. Về phần ta?” Quan lão đại lắc đầu cười khổ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Về phần ta? con mẹ nó tội ác tày trời cũng căn bản không phải là cái gì cả.”
Mộ Dung Tiểu Thiên lẳng lặng nhìn Quan lão đại, trên mặt gợn sóng không chút sợ hãi, không chút biểu tình. Ngạc Ngư vẻ mặt lại âm trầm, ánh mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy.
Quan lão đại lấy một cái bát to, đổ đầy rượu, lại mạnh mẽ uống một hơi, trầm giọng nói: “Hải tử, đầu trọc cùng ta, mỗi người trên lưng đã mang hơn mười mạng người rồi, đời này xem như đã hết, không bị chém chết thì cũng là con mẹ nó bị bắn chết, ta mụ nội nói không còn lời nào để nói, nhận mệnh mà thôi. Nhưng…” Quan lão đại thanh âm đột nhiên lên cao nói: “Nhưng, các cậu hai người lại không giống như vậy không giống với chúng ta. Cậu Mộ Dung Tiểu Thiên là vì nuôi sống em trai và em gái, làm cho bọn nó được học ở một trường học tốt nhất, nhận được giáo dục tốt nhất. Mà Đỗ Minh Viễn là vì kiếm tiền trị cặp mắt mù cho em gái mình. Ta Quan lão đại không thể mắt thấy hai người các chú phải nhảy vào trong hố lửa được.”
“Anh Quan, anh đối với em cùng Minh Viễn có ân tình, chúng em cả đời này không báo đáp hết, chúng em kính anh.” Mộ Dung Tiểu Thiên bưng bát rượu lên uống một hơi sạch bách. Ngạc Ngư khóe miệng hơi giật giật, vẫn không nói cái gì, chỉ yên lặng bưng bát rượu lên, làm một ngụm hết sạch.
Quan lão đại liếc mắt nhìn hai người một cái, trên mặt lộ ra tia mỉm cười ôn hòa, đáp lễ hai người một chút, há mồm uống hết mở miệng nói: “Lần này khách hàng ra giá 20 vạn, mua một bàn tay của đối thủ.”
“Cao như vậy sao?” Mộ Dung Tiểu Thiên có chút kinh ngạc.
“Cao?” Quan lão đại cười khổ một câu, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng: “20 vạn mua một bàn tay nhưng cũng phải xem tay ai à!”
“Tay ai?” Ngạc Ngư vốn vẫn chưa mở miệng nay trầm giọng hỏi.
“Lý mập.”
Tức khắc trong phòng không khí như ngưng kết, trong phòng vốn tràn ngập tửu khí nhưng đột nhiên lại cảm thấy hàn ý dâng lên.
“Là hắn?” Mộ Dung Tiểu Thiên nhíu mày nói.
Ngạc Ngư vẻ mặt cũng ngưng trọng.
Quan lão đại chậm rãi gật đầu, nghiêm túc nói: “Cho nên, lần này các cậu phải làm một cái kế hoạch cho tỉ mỉ, nhất định phải nhanh, độc, chuẩn, quyết đoán, không thể có chút ướt át bẩn thỉu.”
Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Ngạc Ngư hai người đều có suy nghĩ gật gật đầu.
“Ngoài ra,” Quan lão đại thấy mọi chuyện đã dặn dò chu đáo, chuyển biến đề tài: “Chuyện này sau khi chấm dứt, hai người các cậu phải lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này, bắt đầu một cuộc sống mới đi.”
“Cái gì?” Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Đỗ Minh Viễn hai người đồng loạt kêu lên một tiếng sợ hãi.
“Ai.” Quan lão đại chăm chú nhìn hai người hồi lâu, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Không phải ta muốn đuổi các cậu đi, nhưng mà chuyện tình của chúng ta đã tới mức này rồi à!”
Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Ngạc Ngư đều trầm mặc, nếu sự tình đã bắt đầu bại lộ, bị cảnh sát theo dõi. Làm ra quyết định như vậy, coi như là lựa chọn tốt nhất đi.
Căn phòng tràn ngập khói thuốc cùng hơi rượu trong không khí, có hơi trầm trọng một chút, mấy dã tâm cuồng dại, trong áp lực xôn xao bất an, nhảy lên, nhảy lên….
Câu lạc bộ đêm Ánh Trăng Màu Lam, tọa lạc trên con đường lớn Thiên Môn của thành phố K. Trong các ngành nghề của thành phố K này thì những nhân vật có uy tín cùng danh dự nhất có quyền thế cùng có tiền nhất đều tới nơi này tiêu khiển. Đồng thời nó cũng là mảnh đất đắt đỏ nhất ở thành phố K.
Sắc trời hoàn toàn dung nhập vào màn đêm đen, chỉ có ngọn đèn kiều diễm của Ánh Trăng Màu Lam như phủ thêm lớp sương mù dày đặc huyền bí, cùng với những vì sao đang lóe lên ánh sáng lập lòe phía cuối chân trời. Lúc người đi qua đường vô tình đi qua nơi này bỗng sinh ra cảm giác nhộn nhạo cùng mơ màng trong tim.
Lúc này tại Ánh Trăng Màu Lam, ở một dãy ghế trong lầu ba đang có bốn người đang đứng hoặc ngồi. Ngọn đèn mầu phấn hồng phát ra xuân ý ấm áp, phối hợp với những bức bích họa khiêu gợi trên tường, trong ánh đèn mơ màng mờ ảo, càng khiến cho nhiệt huyết của người ta mãnh liệt dâng lên.
Phòng không lớn, chỉ bày một bộ sô pha màu vàng xa hoa, cùng một bàn trà hợp kim hình chữ nhật cũng rất xa hoa.
Ở giữa sô pha, có một nam nhân trung niên mập mạo khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt cũng phát phì, ánh mắt trên cái cơ thể phì nộn kia thì không thể lớn được dõi mắt nhìn hai cốc rượu.
Ở bên cạnh hắn, chính là một nữ nhân xinh đẹp tầm mười bảy mười tám tuổi đang nửa ngồi nửa dựa, hạ thân mặc một chiếc váy ngắn mày đỏ sậm làm lộ ra đôi chân trắng mịn thon dài. Hai chân hơi khép hơi mở, làm cho người ta tự nhiên nghĩ tới nơi vực sâu thần bí kia.
Mập mạp vừa vuốt ve đùi nàng, vừa dâm dâm bảo: “Bảo bối, vài ngày không tới, có phải là không kiềm chế được hay không, hắc hắc..”
Nàng kia thân thể như không xương dính vào người mập mạp, đôi tay trắng noãn xuyên thấu qua khe áo tiến vào trong lòng ngực mập mạp mà nhẹ nhàng mát xa, nói: “Anh Lý, anh thật không thương người ta mà, đi tới mấy ngày không thèm quay lại.”
“Ha ha, bảo bối, ta không phải đã tới đây rồi sao, ta sẽ bồi thường cho nàng thật tốt.” Cái mặt béo ú của mập mạp lộ ra tia cười gian, tay chui vào váy ngắn của nàng mà xoa xoa đùi.
“Ghét ghê, lần nào cũng làm cho người ta ướt át à.” Nữ nhân kia rên một tiếng, yêu mị nhìn mập mạp, thanh âm có chút thở gấp, há mồm thổi một mùi hương lên mặt của mập mạp.
Hai người ngứa ngáy ở trên ghế ngày càng ngang nhiên lộ sắc ý. Nhưng mà, lúc này hai gã đại hán một trái một phải đứng ở cửa sắc mặt không chút thay đổi. Vẻ mặt bình tĩnh, dường như hết thảy mọi chuyện bọn họ đã quá quen thuộc rồi. Nếu lúc này cửa mà mở ra, sẽ phát hiện ra bên ngoài cánh cửa cũng có hai gã đại hán đang đứng như vậy.
“Bính… bính…bính..” Ngoài cửa truyền tới vài tiếng đập cửa, mập mạp trau mày, không chút nguyện ý mà thu hồi tay lại, hướng về phía hai gã đại hán ra hiệu ý bảo mở cửa.
“Lão đại, dưới lầu có người náo loạn.” cửa mở ra một đại hán đang cúi lưng, nhìn mập mạp cung kính nói.
“Ngươi cùng Báo Tử đi xuống dưới coi xem sao, nếu không phải người của chúng ta thì thôi, nếu đúng thì bảo bọn chúng thu liễm lại một chút. Nơi này là địa bàn của Thiết Kê chúng ta không thể không để lại mặt mũi cho hắn.” Mập mạp nói xong không kiên nhẫn mà phất tay.
“Bảo bối, tới đây đi anh Lý ta thương yêu nàng.” Mập mạp thấy cửa đóng, vẻ mặt lập tức gian manh, hai tay sờ sờ lên nữ nhân xinh đẹp kia.
“Bính, bính, bính” lại vài tiếng đập cửa, mập mạp có một chút lửa giận. Vỗ lên bàn trà, vẻ mặt nghiêm lại quát: “Con mẹ nó lại có chuyện gì, không thấy lão tử đang bận chuyện sao?” Nói rồi phất tay với hai gã đại hán: “Mở cửa ra.”
Cửa mở ra, chỉ thấy đứng ở cửa là một nam nhân cách ăn mặc cùng bộ dáng của một học sinh chừng mười bảy mười tám tuổi, thân cao một thước tám.
Mập mạp nhìn thấy nam nhân này trong tay cầm theo một lẵng hoa, nhìn bộ dạng sắc mặt có chút hơi dịu đi, mở miệng bảo hai kẻ dưới: “Cho hắn vào nói chuyện.”
Nam nhân kia (chính là Mộ Dung Tiểu Thiên) đi qua hai đại hán tiến tới ghế ngồi, bình tĩnh nhìn vào sắc mặt không tốt của Lý mập, sau đó quay đầu nhìn về nữ nhân xinh đẹp mở miệng nói: “Xin hỏi cô có phải là tiểu thư Phương Phương không?”
“Chính là ta, anh tìm ta có chuyện gì vậy?” Nàng kia chính là người đó, thuận tiện lôi kéo cổ áo để lộ ra bộ ngực trắng như tuyết.
Mộ Dung Tiểu Thiên liếc nhìn Lý mập một cái, hơi chần chừ, đưa tay đặt lẵng hoa lên trên bàn trà, chỉ vào lẵng hoa nói với nàng kia: “Đây là của Vương tiên sinh nhờ ta đưa tới, đồng thời bảo hắn nói cho cô nghe, ngày mai sẽ gặp cô ở chỗ cũ….”
“Ba” không đợi Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong, Lý mập đã hung hăng tát nàng kia một cái té ngã xuống đất, vẻ mặt tức giận chỉ vào nàng kia chửi ầm lên: “Con mẹ nó, con kỹ nữ thối tha này, ông mày bỏ tiền ra bao mày, con mẹ mày không ngờ thừa lúc tao không ở nhà liền ra ngoài tìm nam nhân hả.” Nói xong tiến lên nhéo tóc nàng hung tợn nói: “Nói, nói mau gian phu kia làm thằng nào?”
“Anh Lý, em oan uổng à, em thực sự không có làm chuyện gì có lỗi với anh cả!” Nàng kia thanh âm sợ hãi kêu lên, vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Chú, chú, chú ta không có chuyện gì, chuyện gì, ta đi trước…” Mộ Dung Tiểu Thiên cả người run rẩy, mặt bị dọa trắng bệch.
“Chờ khi ông mày tìm được tên gian phu kia rồi tính toán với mày sau.” Lý mập bỏ qua nữ nhân kia, xoay người đi tới trước mặt Mộ Dung Tiểu Thiên, ôm lấy bả vai của Mộ Dung Tiểu Thiên hung hăng hỏi han: “Nói, là ai bảo mày mang tới.”
Mộ Dung Tiểu Thiên sắc mặt tái nhợt, môi phát run: “Chú, chú gì, cháu chỉ là một học sinh, cháu với chú không có thù không oán, chú không thể hại cháu à, nói cho chú biết người nọ sẽ giết cháu mất…”
“Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết là mày nói đâu.” Lý mập buông lỏng người Mộ Dung Tiểu Thiên ra lộ ra vẻ mỉm cười khó có được, còn thuận tay để vào trong quần áo trước ngực Mộ Dung Tiểu Thiên.
Mộ Dung Tiểu Thiên lệch đầu suy nghĩ, mới dùng sức gật gật đầu, tính trẻ con nói: “Vậy được rồi, cháu nói cho chú biết, tuy nhiên, cháu chỉ nói cho một mình chú thôi, chú bảo hai người kia đi ra ngoài trước đi.” Mộ Dung Tiểu Thiên đưa tay chỉ chỉ vào hai gã đại hán, tiếp tục nói: “Còn có à, chú cũng không được nói chuyện này với người khác là cháu nói nhé, nói là chết cháu đấy.”
“Yên tâm đi, tao sẽ không nói ra ngoài đâu,” Lý mập suýt nữa cười ra tiếng, tiểu tử miệng còn hôi sữa này không ngờ còn khờ dại tới như vậy. Tiếp theo phất tay nói với hai đại hán kia: “Hai người các ngươi ra ngoài trước đi.”
Mộ Dung Tiểu Thiên thấy hai đại hán kia đi ra ngoài đóng cửa lại, cười cười với Lý mập rồi gật đầu nói: “Chú à, lại đây cháu nói nhỏ cho chú, người đó là ai?”
Lý mập lê cái thân mập mạp của mình lại gần, Mộ Dung Tiểu Thiên ghé sát vào lỗ tai của hắn nhỏ giọng nói: “Có người bảo cháu tới, chém một tay của chú.” Thanh âm từ bình tĩnh đột nhiên biến thành âm lãnh trầm thấp. Nam nhân vừa rồi sắc mặt còn tái nhợt, cả người phát run liền biến mất không thấy đâu, một cỗ sát khí nồng đậm từ trên người Mộ Dung Tiểu Thiên lộ ra. Ánh mắt như mắt sói lộ ra những tia nhìn sắc bén kinh người.
Ta Là Một Tên Trộm – Quyển 1: Thương Mang
– ———
Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử:))