Ta Là Một Tên Trộm

Chương 12: Nam Nhân Khỏa Thân


Đọc truyện Ta Là Một Tên Trộm – Chương 12: Nam Nhân Khỏa Thân

Lúc này Mộ Dung Tiểu Thiên đột nhiên hắt xì một cái, cảm thấy một trận lạnh lẽo, không khỏi âm thầm nói thầm: “Là ai nhớ nhung ta thế nhỉ, lực sát thương không ngờ lại to lớn như vậy.”

Rốt cục cũng giết chết được một con ngựa quái, hắn mệt lử người thở hồng hộc, cảm giác bây giờ chính là – thứ nhất, thật sự là mệt, thứ, vẫn thật sự là mệt. Thứ ba, cực độ mệt mỏi.

Ánh mặt trời như lửa nung thân thể lõa lồ của Mộ Dung Tiểu Thiên, không trung oi bức không có một chút mây. Gió, thổi qua không thể làm tiêu tan chuyện cũ bất đắc dĩ tâm đau. Dưới cái ánh nắng nóng rực của mặt trời càng soi thấu triệt tận đáy lòng.

Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn thời gian một chút, đã qua chính ngọ hơn hai giờ rồi. Vô tình đã vượt qua thời gian login hai mươi mấy giờ. Nhìn xem thành quả của một ngày xem sao, lv 0. Vũ khí – cuốc chim. Trang bị: một kiện quần lót. Kim tệ: hai đồng.

“Ai” Mộ Dung Tiểu Thiên lắc đầu cười khổ, xem ra hôm nay chỉ có thể như vậy, vẫn là logout trước nghỉ ngơi đã. Tuy nhiên, nhớ tới cô bé NPC tiếp nhận tiền vàng của mình, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng vui mừng. Mộ Dung Tiểu Thiên không khỏi khóe miệng nhếch lên, lộ ra ý cười nhợt nhạt.

Ai nói ta không có thu hoạch, ta không phải thu hoạch được một phần chân thành, ánh mắt vui mừng sao?

Mộ Dung Tiểu Thiên gỡ đầu khôi xuống, nhưng người làm việc cách vách không có bóng dáng Dương Tùng, bất giác cười cười. Tiểu tử này tám phần còn đang ngủ. Bụng huyên thuyên gọi bậy, vẫn là nên đi nhà ăn ăn một chút gì đi.

Lấy một cái thẻ bài cùng chìa khóa trên bàn làm việc, chạy tới nhà ăn ăn một chút. Sau đó nhìn cái số phòng 508 trên chìa khóa mà tìm phòng. Chạy tới tầng 5 tìm được phòng đầu đâm vào. Trong phòng không có ai, nhưng có bốn chiếc giường, trong đó trên ba cái giường có để đồ gì đó, hiển nhiên là có chủ, còn lại một cái giường chắc là của mình. Không nói hai lời, một đầu ngã quỵ trên giường, bật người nằm lên ngủ vèo một cái.

Vừa tỉnh ngủ, trong phòng vẫn không có ai, chỉ nghe thấy ngoài cửa sổ truyền tới tiếng mưa rơi, sắc trời xám xịt có chút ảm đạm.

Sắc mưa trên không trung mơ hồ hiện ra ánh mắt thâm thúy, trí nhớ cũng như vậy mà chợt xa chợt gần. Mộ Dung Tiểu Thiên than nhẹ một tiếng: “Xem ra, bóng đêm đã tới, không nghĩ nhiều như vậy, vẫn nên đi ăn cơm chiều thôi.”

Trong nhà ăn người thưa thớt tất cả hầu như là uống sữa đậu nành với bánh mỳ cùng quẩy.

Mộ Dung Tiểu Thiên trau mày thầm nghĩ: “Mụ nội nó, cơm chiều cũng ăn thế này, giảm béo hả!”

Lắc đầu, đi tới bàn phục vụ xuất ra thẻ bài của mình:

– Người bán hàng, cho ta một phần cơm hộp đi.

Cô gái đối diện hơi hơi sửng sốt sau đó sắc mặt trở nên ửng đỏ:


– Vị tiên sinh, thật là có lỗi, vì đảm bảo sức khỏe của nhân viên, đồ ăn còn lại của ngày hôm qua chúng ta đã tiến hành xử lý bỏ đi toàn bộ cách đây một giờ rồi, hôm nay cơm hộp chúng ta còn chưa có chuẩn bị làm kịp. Ngài xem có thể dùng sữa cùng bánh mì vân vân được không.

– Có lầm hay không vậy, cơm chiều bảo ta uống sữa, cô cho rằng ta là một người ngày ăn không nổi hai thước hả cô gái kia!

Mộ Dung Tiểu Thiên rất là bất mãn, mở loa công suất lớn làm chấn động cả màng nhĩ người đang ăn trong nhà ăn.

“A” cô gái kinh kêu lên một tiếng, vẻ mặt không tin nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Tiểu Thiên, tiếp theo cúi đầu xoay người, che miệng cười “khanh khách” một tiếng.

Cả đại sảnh đang yên lặng bỗng nhiên xôn xao tiếng động, người trong nhà ăn tất cả cười hi hi ha ha một mảnh.

Mộ Dung Tiểu Thiên nhức đầu, buồn bực không thôi, thế nào vậy, chẳng lẽ ta nói không đúng?

– Anh Thiên, anh có phải đang hồ đồ hay không, hiện giờ là sáng sớm mà có phải buổi tối đau.

Trường Không Vô Phong từ phía sau nhẹ nhàng đi tới lên tiếng.

Mộ Dung Tiểu Thiên mạnh mẽ xoay người, thấy Trường Không Vô Phong thong thả đi từ nhà ăn bên kia đi tới. Phía sau là Dương Tùng, Sát Thủ, Triệu Hoán Sư, Phiêu Tuyết, còn có hai người không biết đang ôm bụng cười lớn.

Mộ Dung Tiểu Thiên vội đưa tay xem đồng hồ, trời ạ, 5h28p ngày 3 tháng 1 năm 2010.

– Ta ngã à, không ngờ ta ngủ một lúc mà qua hơn 14h, việc này cho dù nói ta ngủ cùng với 500 vạn vẫn còn khó hơn à!

Mộ Dung Tiểu Thiên sợ hãi kêu ra tiếng. Lại mở lớn công suất loa khiến cho cả nhà ăn lại cười nhấp nhô.

– Anh Thiên, anh đúng là thần tượng của em nha, có anh ở nơi nào, mảnh đất của tổ quốc lại hiện nên cảnh tượng quang vinh vui sướng không ngừng tiếng cười a!

Dương Tùng vừa nói vừa cười không ngớt.

Mộ Dung Tiểu Thiên vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, bất đắc dĩ lắc đầu, nói với đám người Trường Không Vô Phong:


– Ta phát hiện ngày hôm qua Triệu Hoán Sư nói một câu thực có đạo lý, thật là kinh điển, chân ngôn chí lý à!

– Nói cái gì mà kinh điển như vậy?

Dương Tùng lắm mồm luôn luôn nói trước người khác.

Mộ Dung Tiểu Thiên liếc mắt nhìn Dương Tùng một cái chậm rãi nói:

– Không nói lời nào, không ai bảo ngươi câm điếc.

Mấy người lại cười khẽ một hồi…

– Các ngươi sao lại cùng nhau ở đây, sớm trước thời hạn hả?

Mộ Dung Tiểu Thiên vừa phùng mặt, vừa hỏi.

Không có cơm ăn, Mộ Dung Tiểu Thiên lại không chịu uống sữa ăn bánh mỳ. Khuyên can mãi, cuối cùng người nữ bán hàng kia làm cho hắn một bát mỳ ăn liền. Người nữ bán hàng kia thấy Mộ Dung Tiểu Thiên nói mình hai ngày rồi không ăn một chút cơm nào vào bụng, lên thêm cho hắn hai quả trứng gà vào đó.

Vô Phong vừa uống sửa vừa nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên trả lời nói:

– n, đêm qua đã hẹn rồi, vốn muốn vào gọi anh, nhưng vào phòng anh vài lần đều thấy anh đang ngủ.

– Vậy mà có người còn nói mình thân thể kháng bổng, ăn cơm kháng hương, mỗi ngày chỉ ngủ hơn bốn giờ là đủ rồi, hóa ra khi ngủ xuống giống hệt như lợn chết vậy.

– Đi tìm chết đi, con vẹt nhiều chuyện.

Mộ Dung Tiểu Thiên trừng mắt nhìn Dương Tùng một cái, lại há mồm ăn tiếp.


– Anh Thiên, anh có chuyện gì thế, mới một ngày không gặp liền làm ra nhiều chuyện như vậy.

Phiêu Tuyết nhã nhặn ăn bánh mỳ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Tiểu Thiên.

– Làm chuyện gì? Có ý gì nha, anh không có làm cái gì hết à!

Mộ Dung Tiểu Thiên buông đũa, nghi hoặc nhìn Phiêu Tuyết, lại nhìn mặt mấy người khác.

Sát Thủ uống một hớp sữa, lau lau miệng nói

– Em nói anh nghe, anh thử lên trang web chính thức của [Vận Mệnh] xem đi, anh đã trở thành danh nhân cuối cùng trong [Vận Mệnh] rồi đó, anh còn nói mình không làm cái gì nữa.

Triệu Hoán Sư tiếp nhận đề tài, chậm rãi nói:

– Tác phẩm quan trọng nhất trong trang web, tiêu đề là [Nam nhân lõa thể ngu ngốc]

Bài báo viết: Ở tân thủ thôn số 110 có một người chơi kêu là Ta Là Một Tên Trộm, không ngờ muốn chiếm lấy một vùng đất, viết ra một lời nguyền rủa độc ác để chiếm đất làm vua. Không ngờ làm hại người chơi của tân thủ thôn số 110 không ai dám tới khu vực đó luyện cấp. Bài báo còn xưng người này là khai sơn thủy tổ ra cường đạo trong [Vận Mệnh]. Bởi vì sáng tạo do hắn phát minh ra làm cho rất nhiều người chơi trong game bắt đầu học theo, chiếm đất làm vua.

Triệu Hoán Sư sau khi nói xong dừng lại, liếc mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên một cái thật sâu.

Trường Không Vô Phong không để ý tới vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Mộ Dung Tiểu Thiên, bình tĩnh nói:

– Tiếp theo để ta nói cho: bài văn còn nói: người này còn thích lõa thể chạy trong thôn nữa, hơn nữa ở điểm sống lại trong tân thủ thôn số 110, đưa ngón tay chỉ lên trên trời cao giọng quát to, bảo thách ông trời đánh rơi quần lót của hắn xuống. Hơn nữa bài văn còn có hai bức ảnh cắt ra, một tấm là dấu hiệu người này chiếm đất làm vua, còn một tấm là hình ảnh người này lõa thể đang chỉ tay lên trời chửi bậy.

Phiêu Tuyết mân miệng cười nói:

– Còn nữa à! Nghe nói sự kiện đào góc tường ở tân thủ thôn 110 kia cũng có liên quan tới nam nhân không mặc quần áo, cái cô gái kêu Bại Gia Nguyệt Nguyệt kia hình như cũng chịu oan vì hắn.

Mộ Dung Tiểu Thiên trau mày, giọng điệu mười phần bình tĩnh chậm rãi nói tiếp:

– Ta một chút cũng không phủ nhận, các ngươi nói đều là sự thật, việc đào góc tường kia cũng quả thật là do ta làm.

Đang nói hắn bình tĩnh lại một chút rồi nói:


– Nhưng ta không thừa nhận việc này có gì là ghê gớm, cho dù bọn họ nói ta ngu ngốc, thì có sao đâu.

Mấy người lập tức hóa đá tại đương trường, Mộ Dung Tiểu Thiên biểu hiện ra ngoài dự đoán của mọi người. Nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên không có việc gì bình tĩnh ăn uống từng ngụm một, bọn họ không thể lý giải.

Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn vẻ mặt của mấy người ăn xong miếng cuối cùng buông bát đũa xuống lau lau miệng nhìn quét qua mọi người một cái nói:

– Các ngươi không cần dùng vẻ mặt như vậy nhìn ta, việc này thật sự không có tính là cái quái gì cả, căn bản không đáng giá nhắc tới. Ta có thể nói cho các ngươi, ta Mộ Dung Tiểu Thiên còn trải qua nhiều chuyện tình bi thảm hơn thế này một vạn lần, thống khổ hơn một vạn lần, nhưng nếu chỉ có như vậy mà làm ta không làm được gì nữa, Mộ Dung Tiểu Thiên ta đây cũng không sống được tới ngày nay.

Mộ Dung Tiểu Thiên không đợi mấy người phản ứng, đứng lên gật đầu với mấy người nói tiếp:

– Cám ơn các ngươi quan tâm, Mộ Dung Tiểu Thiên ta có thể có những người anh em như vậy thật vui mừng. Nhưng ta hôm nay không thể cùng mọi người luyện cấp rồi, sáng nay ta nghĩ nên tới trang web chính thức của [Vận Mệnh] xem qua một chút. Được rồi, các ngươi cứ từ từ mà ăn, ta đi trước.

Theo thân ảnh rời đi của Mộ Dung Tiểu Thiên, trong nhà ăn vang lên giai điệu ca từ trầm thấp mà có sức hấp dẫn phi thường, cùng với nện bước vững vàng rời đi của Mộ Dung Tiểu Thiên, để lại cho phần đông những người chơi chuyên nghiệp trong nhà ăn lúc này thật sâu nghĩ lại…

Ai để ý, trong lòng ta có bao nhiêu đau khổ.

Ai để ý, ngày mai ta sẽ đi nơi nào.

Con đường này, cuối cùng có bao nhiêu gập ghềnh cùng nhấp nhô.

Ta và ngươi sớm đã không còn đường lui.

Tình yêu của ta, không thể che giấu được, mặc cho thế gian vô tình sắp xếp.

Ta không sợ đau, không sợ thua, chỉ sợ có cố gắng nhiều hơn nữa cũng không có trợ giúp…

(Bài: [Thiên Ý] trong Album: [Thiên Ý] của Lưu Đức Hoa.)

Ta Là Một Tên Trộm – Quyển 1: Thương Mang

– ———

Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử:))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.