Đọc truyện Ta Là Một Gốc Cây Đào Hoa – Chương 15
Editor: Tiểu Ly Ly – DĐLQĐ
Vẫn là cung yến trừ tịch.
Chỉ là phía trên chỉ có một mình Nhiếp Dục, hậu vị trống không, xuống lần nữa là Triệu Quý Phi. Hiện giờ Trịnh thị ở lãnh cung, Triệu Quý Phi tiếp nhận phượng ấn, bà vốn được sủng ái, nay lại có quyền thế trong tay ko ai địch nổi.
Ăn uống linh đình, chỉ nghe tân nhân, không thấy người xưa.
Thân thể Nhiếp Trường Hoan suy yếu, bị Ôn Nhược Cẩn mạnh mẽ kéo xuống ngồi bên cạnh hắn. Nhiếp Dục có lẽ sớm đã biết, cũng không có nói cái gì.
Nhiếp Trường Hoan được nhàn rỗi, ít đi những lời nói khách sáo, ngồi ở bên cạnh Ôn Nhược Cẩn cũng không có người nào dám đến quấy rầy.
Nhiếp Dục nâng chén, chúng thần cũng hai tay nâng ly rượu uống xong, Quỳnh Tương Ngọc Dịch*, sơn hào hải vị. Nhiếp Trường Hoan bệnh lâu, người đều gầy đi một vòng, khẩu vị ăn uống cũng giảm đi không ít, lại không thể uống rượu, đành phải lấy chiếc đũa chọc vài món ăn trong chén.
Quỳnh Tương Ngọc Dịch*: rượu ngon.
Ôn Nhược Cẩn vừa mới kết thúc đối thoại với đồng liêu bên cạnh, vừa quay đầu lại liền thấy Nhiếp Trường Hoan chống cằm, dáng vẻ nhàm chán vô cùng, thấp giọng nói: “Ngồi bên này với ta có phải thật nhàm chán hay không?”
Hắn thấy đối diện nàng là nữ tử cùng tuổi, đều tốp năm tốp ba ghé vào nói chuyện với nhau, nói cười ríu rít.
Trường Hoan sửng sốt một chút, theo ánh mắt hắn nhìn qua, biết trong giọng nói của hắn có chút ý tự trách, vội vàng lắc lắc đầu “Ta và những người đó đều không thân, năm trước cung yến cũng không ai nói chuyện với ta, lúc đó chẳng phải ta cũng giống như vậy sao.” Huống hồ hắn đã vô hình giúp nàng một phen.
Ôn Nhược Cẩn không biết nghĩ tới cái gì, quay đầu qua, không nói gì.
Trường Hoan nói đến năm trước, ngược lại lên tiếng, ríu rít nói lên.
Nàng một tay kéo kéo tay áo của Ôn Nhược Cẩn, Ôn Nhược Cẩn ngồi thẳng tắp, Nhiếp Trường Hoan hơi chút đứng dậy, một tay che miệng nói nhỏ với hắn, “Cẩn Cẩn, năm trước chàng cũng ngồi ở chỗ này sao?”
Giọng nói thật mềm nhẹ, giống lông chim phất qua, ngứa, còn có một ít cảm giác khác thường, theo kinh mạch chảy vào trái tim, sau đó hắn nghe thấy ngực mãnh liệt nhảy lên một chút, nhưng cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ.”
Nhiếp Trường Hoan nói rất nhỏ, sau khi nói xong liền trở về chỗ, không có thấy vành tai Ôn Nhược Cẩn ửng đỏ, thân thể cứng đờ chớp mắt một cái.
Trường Hoan lại là bởi vì lời nói khẳng định cùa hắn, quẫn bách, chẳng phải là năm trước nàng giả điên giả khùng, bị hắn nhìn rõ ràng. Nắm nắm váy, trong lòng tất nhiên là khẩn trương, còn có một chút cảm giác bực bội không nói nên lời.
Nàng còn đắm chìm trong thế giới của chính mình, đột nhiên có hơi thở xâm nhập, quay đầu một cái, một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, cách nàng chỉ có mấy tấc.
Hơi thở hai người như hòa vào nhau, trong không khí tràn ngập mùi rượu nhè nhẹ, không nồng, có chút dễ ngửi.
Trường Hoan đỏ mặt, nhưng thân mình lại cứng đờ, nàng nhích ra một chút. May mắn Ôn Nhược Cẩn nhanh chóng trở về, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao lại có chút khó chịu.
Nàng cảm thấy nàng đã “Uống say”, hít vào toàn mùi rượu, bằng không làm sao lại bay lên mặt. Trường Hoan vuốt khuôn mặt nóng bỏng của mình, thầm nghĩ.
Ôn Nhược Cẩn vốn muốn nhắc nhở nàng buông tay áo ra, ai ngờ sẽ phát triển trở thành như vậy, bất quá xem dáng vẻ nàng cụp mi rũ mắt, cảm thấy thú vị.
Vì thế hắn trực tiếp trở tay, nắm lấy bàn tay tinh tế của nàng, cảm thấy khó chịu, lại đổi thành nắm cả mười ngón tay. Nhiếp Trường Hoan không có tránh thoát, yên lặng mà cách hắn càng gần một chút.
Tuy rằng Nhiếp Trường Hoan thật sự ăn không nhiều, nhưng dưới ánh mắt thúc ép của Ôn Nhược Cẩn, vẫn ăn mấy khối bánh hoa quế ngọt ngào.
Vẫn như cũ đến Trích Tinh Lâu xem pháo hoa, lần này Nhiếp Trường Hoan ở trên cổng thành, phía trước là Nhiếp Dục và Triệu Quý Phi, bên trái là một đám đại thần, bên phải là nữ quyến.
“Bùm bùm bùm ——”
Trên quảng trường bắn ra pháo hoa, sáng lạn nở rộ ở trên trời, qua một lúc lâu, mới hoàn toàn dừng lại, lỗ tai còn lưu từng tiếng dư vang.
Mọi người chúc mừng một lúc, sau đó ra cung. Công chúa Phò mã ở trong cung một đêm, theo thường lệ Nhiếp Trường Hoan và Ôn Nhược Cẩn đi về Sương Thanh Điện, bên người chỉ có mấy nha hoàn gia phó, đi trên đường vô cùng thuần thục.
Năm trước đã rơi một trận tuyết, lúc này chỉ có rét lạnh thấu xương, đi qua Ngự Hoa Viên, Nhiếp Trường Hoan khăng khăng muốn đi xem hoa mai.
Khoác thêm áo choàng, Ôn Nhược Cẩn một tay đốt đèn lồng, một tay nâng Nhiếp Trường Hoan chậm rãi từ từ đi qua.
Hoa mai lửa đỏ đã nở, Nhiếp Trường Hoan ba bước thành hai bước vòng đi qua, đứng ở dưới tàng cây ngửi một chút, sau đó quay đầu lại cười với hắn, vẫy tay gọi hắn qua.
Ôn Nhược Cẩn dựa vào ánh trăng, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh và cái mũi gò má đỏ ửng của nàng, nhớ tới một trang thơ “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng”, nơi này gương mặt của nàng rực sáng như hoa mai. Sau đó chậm rãi đi dạo qua, duỗi tay xoa tóc nàng đã bị gió thổi loạn nay càng thêm loạn.