Ta Là Một Gốc Cây Đào Hoa

Chương 12: Thiếu


Đọc truyện Ta Là Một Gốc Cây Đào Hoa – Chương 12: Thiếu

Editor: Tiểu Ly Ly – DĐLQĐ

“Công chúa, Thừa tướng, đã tới rồi.” Xe ngựa dừng lại trước cửa Hoàng Thành, Lục Châu nhắc nhở một tiếng, trực tiếp nhảy xuống.

Trường Hoan phản ứng kịp, tránh khỏi Ôn Nhược Cẩn, đẩy rèm cửa ra, được Lục Châu nâng xuống xe ngựa.

Ôn Nhược Cẩn không biết đang làm gì, cho đến khi Lục Châu sửa sang lại xiêm y cho Trường Hoan, mới vén áo bào lên lưu loát xuống xe ngựa.

Thịnh Xương công công hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng sớm đã đứng đợi, nhìn hai người đi tới, lập tức đến thỉnh an dẫn hai người đi điện Chiêu Dương.

Vừa vào cửa, Ôn Nhược Cẩn liền dẫn Trường Hoan hành lễ với Nhiếp Dục đang ngồi ở trên long ỷ. Sau khi hàn huyên thăm hỏi, Nhiếp Dục mỉm cười mở miệng: “Hôm qua Triệu Quý Phi đã hồi cung, không bằng con đi gặp nàng, sinh thời mẫu phi con có giao tình rất tốt với nàng.”

Trường Hoan biết mẫu gia của Triệu Quý Phi là danh gia ở Giang Nam, tổ phụ Triệu Trừng nắm giữ chức vụ Quan Sát Sứ, quyền cao chức trọng, mà mẫu thân lại là người Thịnh Kinh, mà Triệu Quý Phi và mẫu phi của Trường Hoan chính là quen biết được ở Thịnh Kinh trước khi bà vào cung năm đó.

Bất quá khi Trường Hoan tám tuổi vào cung mới gặp mặt bà, sau đó nàng lại đến Đàm Càng, nếu tính trên giao tình cũng chỉ có một năm quen biết mà thôi.

Bất quá Nhiếp Dục rõ ràng có lòng muốn giúp đỡ nàng, Trường Hoan tự nhiên sẽ không làm mất mặt  Nhiếp Dục, nhìn mắt Ôn Nhược Cẩn, xoay người đi ra ngoài.

Thịnh Xương thấy nàng đi ra, rõ ràng là hiểu rõ an bài của Nhiếp Dục, giờ phút này ân cần ra tiếng: “Công chúa, nô tỳ mang ngài đi Lung Ngọc cung.”


Lung Ngọc cung, chỗ ở của Triệu Quý Phi.

Khi Trường Hoan vào cửa, Triệu Quý Phi đang cầm thêu khung thêu hoa, cung nữ làm việc tay chân nhẹ nhàng, cả phòng an tĩnh.

Triệu Quý Phi và mẫu thân Trường Hoan gần bằng tuổi nhau, ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nhưng bảo dưỡng tốt, da như mỡ đông, mười ngón tay non mềm như hành gọt vỏ, nhìn thấy Trường Hoan, đầu tiên là sửng sốt một chút sau đó bật cười, đứng dậy vẫy tay ý bảo Trường Hoan lại đây.

Trường Hoan đi đến trước mặt bà hành lễ, sau đó bị bà kéo đến sạp ngồi xuống.

Triệu Quý Phi đầu tiên là hỏi Trường Hoan tình hình mấy năm nay gần đây, Trường Hoan từng chút từng chút đáp lại, sau đó liền lẳng lặng nghe bà nói một ít chuyện xưa của mẫu phi, nói đến thời điểm lâm bệnh nặng mà qua đời bà còn lấy khăn ra lau nước mắt.

Trường Hoan thấy bà buồn rầu như thế, trong lòng trừ bỏ khó chịu, kỳ thật còn rất kinh ngạc, nàng nhớ rõ sau khi mẫu phi vào cung cũng không gặp bà nhiều lắm, có đoạn thời gian thậm chí còn đoạn tuyệt lui tới.

Không biết vì cái gì, nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng yếu kém của Triệu Quý Phi, thế nhưng có chút phản cảm.

Triệu Quý Phi hoàn toàn không biết suy nghĩ của Trường Hoan, lau nước mắt, xoay chuyển đề tài: “Chính tháng trước Bổn cung trở về nhà mẫu thân ở Giang Nam một chuyến, mấy ngày trước đây mới ở trên đường nghe được tin tức biết ngươi trở lại nên ta vội vàng trở về, ta không ở trong cung thì không sao, hiện giờ ta đã trở về, ngày thường ngươi không có việc gì thì thường xuyên tới Lung Ngọc cung ngồi một chút. Dưới gối của ta chỉ A Diễm, nhưng lại đang du ngoạn ở Lợi Châu xa xôi, hiện giờ chỉ trông mong có tiểu áo bông nói lời tri kỉ.”

Trường Hoan thấy bà kéo gần khoảng cách như vậy, trong lòng càng hụt hẫng.

Không phải nàng nghĩ nhiều, chỉ là hiện tại Triệu Quý Phi làm ra dáng vẻ quan tâm của một trưởng bối, khi nàng ở Đàm Càng cũng không thấy hành động quan tâm nào của bà, thậm chí là hỏi thăm, làm sao khi chính mình trở về cung, liền thành tiểu áo bông.


Tuy rằng nàng ở Đàm Càng nhiều năm như vậy, trước nay không nghĩ tới muốn Triệu thị trợ giúp. Trường Hoan chính là biết mấy năm nay trừ bỏ Hoàng Hậu Trịnh thị, Quý Phi Triệu thị cũng được Hoàng Thượng sủng ái, bằng không cũng không có khả năng được phong làm Quý Phi.

Ngần ấy năm nhất am hiểu phụ họa theo, ngoan ngoãn đồng ý, dù sao tới hay không cũng không phải là chuyện của nàng.

Người đó, một khi nổi lên lòng nghi ngờ, trong lòng có chút vướng mắc, không biết rõ ràng, thề không bỏ qua.

Trên trời mây đen dày đặc, giăng khắp bầu trời, tầng mây mỏng một chút bị gió lạnh thổi quay cuồng về phía trước.

Trường Hoan một bước ra khỏi Lung Ngọc cung, bị gió thổi qua, nháy mắt rùng mình một cái, nàng sợ nhất là lạnh.

Lục Châu vừa mới theo Lâm cô cô bên cạnh Triệu Quý Phi lấy hạnh nhân, đuổi theo bước chân Trường Hoan, nhắm mắt theo đuôi.

Vừa mới đi qua một ngã rẽ, thấy Ôn Nhược Cẩn đưa lưng về phía nàng, gác tay đứng ở phía trước trong đình.

Bước chân của Trường Hoan nhẹ nhàng đi qua, hắn không có phản ứng, cho nên tính toán muốn duỗi tay vỗ lưng hắn một cái.

“Hoan Hoan tới.” Lời nói không phải nghi vấn, là khẳng định. Ôn Nhược Cẩn nói xong xoay người lại đây.

Trường Hoan hậm hực mà thu hồi tay đang sững sờ ở giữa không trung, “Nếu biết ta tới, sao lại không hé răng?”


“Không phải nàng đang tính toán muốn làm ta sợ một chút sao? Cho nên ta đang đợi.”

“Vậy vì sao cuối cùng chàng lại kêu ta?” Chính Trường Hoan cũng không biết trong giọng nói của bản thân lại mang theo hương vị làm nũng.

“Ha……” Ôn Nhược Cẩn tự hỏi trong chốc lát, “Đại khái là muốn tiết kiệm một chút thời gian.”

“?”Trường Hoan không phản ứng kịp.

Ôn Nhược Cẩn ngẩng đầu nhìn sắc trời, dắt tay Trường Hoan, đi xuống từ đình bên trái: “Sắp trời mưa, Hoàng Thượng an bài cho chúng ta hôm nay nghỉ ngơi ở Sương Thanh Điện, ngày mai đi tạm biệt.”

Trường Hoan đi theo hắn, ngẩng đầu nhìn một chút, đoạn đường này xác thật là đến Sương Thanh Điện. Lại quay đầu lại nhìn một chút, Lục Châu đang ở cách đó không xa, luôn đi về phía mình, trước sau vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Cung nằm ở phía Nam Bắc, một trận gió Bắc thổi tới, Trường Hoan không tự giác rút tay về phía trong tay áo. Ôn Nhược Cẩn thấy nàng như thế, buông tay Trường Hoan ra, tay Trường Hoan mới vừa bỏ vào trong, Ôn Nhược Cẩn ôm chặt nàng, nháy mắt Trường Hoan bị hắn khóa lại trong lòng ngực.

Mấy người vừa mới vào Sương Thanh Điện, mưa to liền rơi xuống, nện ở trên nóc nhà, ngồi ở trong phòng có thể nghe rõ ràng.

Tin tức hai người nghỉ ngơi sớm đã từ Chiêu Dương điện truyền tới Sương Thanh Điện, chỉ chốc lát sau liền có lão nhân bưng nước ấm vào trong điện.

Trường Hoan giặt sạch tay, lại uống nước ấm, thay y phuc dày, mới cảm thấy ấm áp một chút.

Đi ra thấy Ôn Nhược Cẩn ngồi ở chỗ kia, trên bàn cái ly vẫn còn nước, bay ra một chút hơi nóng.


Lục Châu từ trong phòng bếp nghi vấn đi tới, “Chủ tử, phòng bếp tới hỏi Phò mã có kiêng ăn cái gì hay không.” Sương Thanh Điện vốn không có phòng bếp nhỏ, chỉ là hôm nay Ngự Thiện Phòng dẫn theo vài tên đầu bếp tới làm.

Qủa thật Trường Hoan không biết khẩu vị của Ôn Nhược Cẩn, trong khoảng thời gian ngắn vô cùng xấu hổ. Cũng may âm thanh của Lục Châu cũng không nhỏ, lại cách không xa, Ôn Nhược Cẩn cũng có thể nghe được, “Ta không có ăn kiêng, hết thảy đồ ăn liền làm theo yêu thích của Hoan Hoan đi.”

Lục Châu nhận mệnh đi xuống, Trường Hoan nghĩ nghĩ đi đến bên cạnh Ôn Nhược Cẩn ngồi xuống, “Lại nói tiếp, sinh hoạt yêu thích của chàng ta còn không biết, không bằng thừa dịp hôm nay chúng ta trao đổi một chút chuyện chàng yêu thích?”

Ôn Nhược Cẩn nghe nói lại gật đầu: “Ta đến nay đều không có nhiều đồ vật ưa thích, phần lớn nàng đã biết. Ta thích màu sắc thanh nhã, đặc biệt thích màu trắng, màu xanh lá, ăn uống không ăn kiêng, phòng bếp làm thức ăn gì đều được, không thích đắng, thích vị ngọt.”

Trường Hoan vừa nghe rất là hưng phấn: “Ta cũng vậy, ta thích ăn điểm tâm ngọt, không thích uống dược, không có ăn kiêng đồ ăn, nhưng cũng không thể ăn cay. Còn có ta đặc biệt sợ lạnh, đặc biệt là trời mưa mùa đông vô cùng đáng sợ. Cho nên hiện tại ta đều mặc rất nhiều y phục.” Trường Hoan nói còn vén tay áo lên, để cho Ôn Nhược Cẩn xem.

Ôn Nhược Cẩn vỗ vỗ đỉnh đầu Trường Hoan, sủng nịch mà cười, “Đã biết, chờ trở về ta sai người may cho nàng vài bộ y phục dùng cho mùa đông.”

“Được.” Trường Hoan cũng cười, thấy Ôn Nhược Cẩn bưng nước trà đã sớm nguội lạnh trên bàn lên uống, “Chàng giống như thích uống nước trà lạnh.” Nàng nhìn qua nhiều lần, hắn đều chờ đến nước ấm lạnh mới có thể uống.

“Ha, không phải thích, là thói quen.” Ôn Nhược Cẩn thấy nàng khó hiểu, bổ sung nói: “Còn nhớ rõ lúc trước ta nói với nàng trong nhà ta tranh đấu không?”

Trường Hoan gật đầu, chính là hôm nay tiến cung hắn ở trên xe ngựa nói với nàng.

“Ta bị huynh đệ khác mẫu thân hạ độc, loại độc này rất kì lạ, trộn lẫn trong nước trà độc tính sẽ tăng gấp bội, ta uống chính là trà độc vừa mới pha ra.” Ôn Nhược Cẩn nói tới đây, dừng một chút, trong giọng nói nhiều hơn một chút ý vị trào phúng, “Đại khái là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Về sau may mắn sống sót, chạm vào nước trà nóng, luôn luôn không dám uống, sau đó liền thành thói quen không uống trà nóng.”

Trường Hoan nhẹ nhàng vỗ vai của hắn, an ủi hắn, “Chàng biết vì sao ta lại thích đồ ngọt không, bởi vì trước kia ăn rất nhiều khổ, cho nên sợ về sau sẽ khổ như vậy, đành phải ăn rất nhiều đồ ngọt, tới nói cho chính mình hiện tại vẫn luôn vui vẻ hạnh phúc.”

“Ta sẽ làm để cho tương lai của nàng ngọt ngào như vậy.” Ôn Nhược Cẩn khàn giọng mở miệng, một phen cầm tay Trường Hoan, mơ hồ còn có thể cảm giác được một chút thô ráp, không nhịn được  nhẹ nhàng ấn vài cái trên tay Trường Hoan. Dùng kinh nghiệm của bản thân an ủi nàng, nữ hài thiện lương như vậy, Hoan Hoan đáng yêu như vậy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.