Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 40


Đọc truyện Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu – Chương 40

Kỳ thật Kỷ Tiếu Nhan người nay, tính tình như nước nguội, tuy khi bùng nổ sẽ thay đổi rất lớn, lúc bình thường vẫn là một vẻ hiền lành, hơn nữa tuyệt đối là một người không có chủ kiến.

Nhìn mấy thứ hoa mắt trong công viên vui chơi, quả thật bị dọa ngơ ra nửa ngày, còn làm Sâm Bân mặt hắc tuyền, hỏi: “Cậu không phải là chưa từng tới công viên vui chơi chứ?”

“Đã tới rồi.”

“Nga.” Sâm Bân sờ sờ cằm, “Vậy chơi gì trước?”

Kỷ Tiếu Nhan lắc đầu: “Tôi không biết cái nào chơi vui hơn.”

Sâm Bân cũng lúng túng, bạn có thể tưởng tượng bộ dạng thường xuyên ra vào công viên vui chơi của Sâm lão đại sao? Gã cũng là lúc trung học chơi gái mới ‘miễn cưỡng’ lượn qua công viên vui chơi. (chỗ ‘chơi gái’ ta không chắc đấy là những gì sau khi tra Google ta rút ra bản raw là ‘泡马子’ nếu ai biết là gì thì bảo ta nhé ^^)

“Chơi mấy thứ kích thích hơn đi, mấy trò kích thích hẳn là thú vị.” Sâm Bân nhìn Kỷ Tiếu Nhan: “Nè, cậu đến lúc đó đừng có khóc lóc gọi mẹ đấy nhé.”

“Tôi? Tôi mới không yếu đuối như vậy! Mấy trò kích thích tôi cũng có thể chơi!” Kỷ Tiếu Nhan nhất thời bị kích thích.

Vì thế hai người trước chọn một loạt những trò chơi rất mạo hiểm rất kích thích, ngoài dự liệu của Sâm Bân, Kỷ Tiếu Nhan thật sự rất thích thú, thậm chí còn truy cầu kích thích hơn cả gã, chơi mấy trò phi thường dọa người, cậu cũng có thể cao hứng hét to cười to.

Vốn Sâm Bân chơi mấy loại trò chơi này không có phản ứng gì, nhưng bị Kỷ Tiếu Nhan ở bên cạnh ảnh hưởng tâm tình cũng tốt vô cùng, gã cảm giác bản thân rất lâu rồi không chơi vui như vậy, mấy thứ nhìn qua có vẻ trẻ con, nhưng thật sự có thể xua tan áp lực trong lòng người.

Chơi nửa ngày, hai người đều mặt mũi đỏ bừng, đi trong đoàn người, cười cười nói nói, bất tri bất giác kéo tay đối phương, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, Kỷ Tiếu Nhan vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, Sâm Bân cao to uy mạnh, nhìn qua giống như anh trai dẫn em trai.

“Đã đói bụng chưa?” Sâm Bân chỉ tay về phía nhà hàng trước mặt, “Qua ăn một chút đi, chiều lại chơi tiếp.”

“Không muốn đâu, đồ ăn trong công viên vui chơi đều rất đắt.” Kỷ Tiếu Nhan nhìn nhà hàng xa hoa kia, liền dừng bước không đi tiếp.


“Tôi xin cậu, ngẫm lại xem cậu đang ở cùng ai được không?” Sâm Bân nghe xong lời này của cậu suýt chút nữa bị sặc, cư nhiên có người lúc hẹn hò với gã sợ ăn uống đắt đỏ, thực sự là thiên hạ kỳ văn(kỳ lạ).

“Thế nhưng không tiện cứ tiêu tiền của anh a, vé vào cửa đều do anh mua…. Hì hì, để tôi mời cơm a.” Nói rồi, Kỷ Tiếu Nhan bắt đầu lục cặp sách của mình, lục lọi nửa ngày, lấy ra một cái túi nhựa, bên trong có mấy miếng bánh nướng, cậu cười đưa lên trước mặt Sâm Bân.

“Này, ăn cái này đi, dù sao cùng là lấp đầy bụng, bánh nướng cũng không tồi a!”

Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Kỷ Tiếu Nhan, nắm tay nắm chặt của Sâm Bân liền thả lòng, rống to: “Quỷ mới muốn ăn loại đồ tinh bột chất lượng thấp này!”

Kỷ Tiếu Nhan bị gã rống nhất thời run run, ủy khuất cãi lại: “Anh giận cái gì a, bánh nướng này không tồi rồi, tối thiểu ăn ngon hơn màn thầu đi?”

Sâm Bân miễn cưỡng đè nén lửa giận đang muốn bùng lên của mình, nghĩ nghĩ, cười nói: “Tiểu quỷ, cậu không phải thích ăn thịt kho tàu sao? Tôi mời cậu ăn thịt kho tàu có được không?”

“Được!” Kỷ Tiếu Nhan quả nhiên hai mắt bừng sáng.

Sâm Bân thỏa mãn gật đầu, kéo cậu đi đến nhà hàng kia, ai ngờ Kỷ Tiếu Nhan lại vẫn không nhúc nhích, “Nhóc con cậu làm gì a? Nhanh đi thôi!”

“Vẫn là không nên đi, ăn bánh nướng đi.” Kỷ Tiếu Nhan bĩu bĩu môi, đem bánh nướng vừa cất vào trong cặp sách lấy ra.

“Cậu từ chối cái gì? Tôi mời ăn một bữa khó như vậy sao?” Sâm Bân lúc này cảm thấy Kỷ Tiếu Nhan không đơn giản là thuận miệng cự tuyệt đề nghị của gã, khẳng định là trong lòng tiểu quỷ này có tính toàn gì mới như vậy.

Kỷ Tiếu Nhan cúi đầu, thì thào nói: “Sâm Bân, tôi không muốn….. không muốn anh như vậy…. Tôi biết số tiền này đối với anh không là gì, nhưng… tôi muốn hai người bình đẳng một chút.”

Sâm Bân không nói gì, nhìn người dịu ngoan cúi đầu trước mặt, có gì đó không bình thường, Kỷ Tiếu Nhan lúc trước sẽ không lo lắng những chuyện này, hai người bình đẳng, cậu nói là quan hệ của hai người, hay là xác định trong lòng vậy?

Nghĩ vậy, gã trầm mặc một hồi, bình tĩnh đáp: “Được, ăn bánh nướng đi.”


“Hứ?”

Kỷ Tiếu Nhan nhìn Sâm Bân lúc nãy còn nổi trận lôi đình hiện tại đã cầm bánh nướng ngồi trên băng ghế trong công viên, bộ dạng côn đồ, bẻ bánh nướng nhai nhai, híp mắt phượng lạnh lùng liếc cậu: “Này, thối tiểu quỷ, nếu không ăn là tôi ăn hết đó!”

Kỷ Tiếu Nhan lúc này mới có phản ứng, chạy tới ngồi bên Sâm Bân, do dự gần một giây, không chút khách khí bẻ lấy một nửa miếng bánh nướng trên tay Sâm thiếu gia.

Hai người yên lặng nhai nhai một phút, đồng thời chỉ vào đối phương cười rộ lên, bữa trưa này liền trôi qua trong bầu không khí phi thường tốt đẹp.

Tới chiều, Sâm Bân cùng Kỷ Tiếu Nhan lại chơi đùa, cuối cùng đi tới trước thứ dễ thấy nhất trong công viên, đu quay khổng lồ sặc sỡ.

“Có muốn đi không?” Sâm Bân hào hứng dạt dào nói, hôm nay đi chơi cùng Kỷ Tiếu Nhan rất vui vẻ, ngay cả ngoạn tâm của gã cũng bị câu lên.

“Được a, được a!” Kỷ Tiếu Nhan nhìn lên đu quay khổng lồ, thuận theo gật đầu đáp ứng. Vì vậy hai người liền cao hứng ngồi lên đu quay khổng lồ.

Ban đầu, hai người đều nhìn ra ngoài qua tấm kính thủy tinh, nhưng một lát sau, Kỷ Tiếu Nhan không thoải mái, ôm gáy nói đau đầu, Sâm Bân vội vã ôm cậu vào lòng.

“Làm sao vậy? Chóng mặt sao? Cái này rất ổn định a.” Sâm Bân kỳ quái, lúc chơi tàu cao tốc Kỷ Tiếu Nhan cũng không sao, sao lúc ngồi đu quay khổng lồ lại chóng mặt?

“Tiểu quỷ cậu không phải sợ độ cao chứ?”

Kỷ Tiếu Nhan lắc đầu, mặt cậu trắng bệnh, nắm chặt áo Sâm Bân, như thể sợ hại thứ gì đó mà nhào vào lòng gã, cả người run rẩy.

“Được rồi được rồi, rất nhanh sẽ xuống dưới, cố gắng một chút!” Sâm Bân cổ vũ cậu, đu quay khổng lồ đáng chết tốc độ vô cùng chậm, di chuyển một lúc lâu mới đến đỉnh.


“Là thấy chóng mặt sao?” Sâm Bân đau lòng ôm Kỷ Tiếu Nhan, nhìn cậu khó chịu, bản thân cũng không thấy thoải mái.

“Không, không phải là chóng mặt.”

“Vậy là….”

“Đầu rất đau….. rất đau…..” Kỷ Tiếu Nhan chôn mặt vào trong lòng Sâm Bân, cảm thụ cảm giác hơi thở đàn ông mạnh mẽ nồng đậm, thân thể cao lớn ấm áp vây quanh mình….. Tất cả đều làm cậu hoang mang, vì sao…. vì sao lại thấy quen thuộc như vậy…..

Đầu rất đau, nhưng còn chưa đến mức không chịu nổi, làm cậu có cảm giác hoảng hốt nhưng cũng không đơn thuần như vậy, mà cơn đau đầu bất thình lình này như biểu thị một điều gì đó, loại cảm giác hoảng hốt mạc danh này làm Kỷ Tiếu Nhan sợ hãi.

Đu quay khổng lồ bắt đầu chậm rãi đi xuống, đã hơn 6 giờ chiều, nhìn xuống, nơi xa xa đều đã lên đèn, hình ảnh này ngưng lại trong não bộ trì trệ vì cơn đau của Kỷ Tiếu Nhan, mê man trào lên, sắp nhấn chìm cậu rồi….

Cũng là hoàng hôn, cũng là một người con trai ôm lấy mình, hình như còn có tiếng cười…..

Sâm Bân rất sốt ruột, nhưng gã chỉ có thể vỗ vỗ lưng Kỷ Tiếu Nhan, mong cậu có thể thấy dễ chịu hơn một chút, “Ngoan, sắp tới rồi, chịu một chút nữa.”

Thấy mặt đất càng ngày càng gần, Sâm Bân vừa muốn nói “Tới rồi”, nhưng lại rõ ràng nghe thấy Kỷ Tiếu Nhan ở trong lòng nhỏ nhỏ nói một câu: “Húc ca ca…. Còn muốn…. Đi với Tiếu Tiếu một vòng nữa…..”

Giống như một đứa trẻ nói chuyện, Kỷ Tiếu Nhan hoàn toàn là ngữ khí làm nũng, chưa từng nghe qua cậu nói như vậy, Húc ca ca? Là ai? Sâm Bân vô cùng kinh ngạc nâng mặt cậu lên, nhưng phát hiện Kỷ Tiếu Nhan đã thiếp đi.

Một lòng kinh hoàng không ngừng, Sâm Bân mở cửa, ôm Kỷ Tiếu Nhan lao ra, vừa định gọi cấp cứu, Kỷ Tiếu Nhan lại tự mình tỉnh lại.

“Tiểu quỷ cậu không sao chứ!” Sâm Bân ôm Kỷ Tiếu Nhan lắc mạnh.

“Ách…. A?”

Kỷ Tiếu Nhan sau khi tỉnh lại một vẻ không rõ tình hình, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, thậm chí còn mạc danh kỳ diệu nói với Sâm Bân: “Không phải muốn đi đu quay khổng lồ sao? Sao chúng ta còn chưa lên ngồi?”


“Cậu…..” Cậu không nhớ sao?

“Gì?” Kỷ Tiếu Nhan chớp mắt to nhìn gã, Sâm Bân nỗ lực nhận định, không, Kỷ Tiểu Nhan căn bản không có khả năng giả ngu, nhưng cậu thế này…..

“Sâm Bân?”

“Nga, không ngồi, hơn 6 giờ rồi” Sâm Bân cũng như không có chuyện gì nói.

“Uhm, được.”

Kỷ Tiếu Nhan nở một nụ cười phi thường đơn thuần, sau đó cùng gã đi về phía trước.

Sâm Bân không nói gì, đi được một đoạn, làm bộ lơ đãng hỏi: “Nhóc con, cậu lần trước đến công viên vui chơi là lúc nào?”

Kỷ Tiếu Nhan sửng sốt một chút, suy nghĩ một hồi nói: “Không nhớ.”

“Không nhớ?” Sâm Bân dừng lại.

“Uhm….. Hẳn là lúc còn bé, tôi không nhớ rõ, nhưng chắc chắn đã tới đây.”

“Vậy nhất định là lúc rất nhỏ rất nhỏ nhỉ?” Sâm Bân hơi cau mày, nếu là Lộ Tùng vô cùng hiểu gã thấy, sẽ biết Sâm Bân lúc này đang suy nghĩ nhanh.

“Hẳn là vậy.” Kỷ Tiếu Nhan không để ý trả lời.

Hai người lại bắt đầu đi về phía trước, Sâm Bân lại hỏi: “Cậu khi còn bé có đường ca biểu ca gì đó chơi cùng cậu không?”

“Chắc không a, tôi một người đường ca biểu ca cũng không có.” Kỷ Tiếu Nhan thấy kỳ quái, “Anh sao lại hỏi mấy thứ này a?”

Sâm Bân cười cười, điềm nhiên đổi chủ đề, “Trời đã tối rồi, tôi mang cậu đến nơi chơi vui hơn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.