Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu

Chương 3


Đọc truyện Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu – Chương 3

Cả sân vận động, hệ Hậu Cần bọn họ cực kỳ dễ nhận ra, hơn nữa chỉ có một lớp, hai mươi người, mặc bộ quân phục màu rau cần, cả đám bị mấy người mặc quân phục Không quân Hải quân tươi sáng chèn ép, có vẻ cực kỳ uất ức.

Hơn nữa ngươi chỉ đạo chậm chạp không xuất hiện, làm cho cả nhóm người này giống như côn trùng không người quản lý, loạn chuyển! Bỗng nhiên tiếng loa vang lên, tất cả sinh viên tập huấn tập hợp lại, trước khi đại hội bắt đầu, nhóm Kỷ Tiếu Nhan mới mặt mũi xám xịt đi đến vị trí được chỉ định, theo quy củ ngồi xuống, bị ánh mắt khinh bỉ từ bốn phương tám hướng quét qua.

Kỷ Tiếu Nhan rất buồn bực, vất vả thi vào HB, không có cảm tưởng, tìm một người đẹp để nắm tay là tâm nguyện duy nhất khi lên đại học của cậu, thế này không được, lần đầu tiên lộ diện đã chật vật như vậy, xem ra chuyện ở tập huấn quân sự tìm một người đẹp, là không thể rồi!

Đang buồn bực, bỗng nhiên nghe thấy mọi người ‘oa’ một tiếng tán thưởng, người trong sân vận động đều chuyển động, vừa mới có mấy nhóm im lặng, bây giờ lập tức châu đầu ghé tai, Kỷ Tiếu Nhan vội vỗ vai Trương Hiểu Ba: “Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”

Trương Hiểu Ba vẻ mặt ngốc nghếch, chỉ chỉ nam nhân vừa mới đi lên bục giảng: “Cậu nhìn xem…..”

A? Kỷ Tiếu Nhan ngẩng đầu, híp mắt xem xét, cũng ngẩn cả người, nam nhân trên kia…

Thật sự là……

Rất đẹp trai!!!!!!!!!!!!!

Kỷ Tiếu Nhan nhìn không chớp mắt, dáng người người nọ ước chừng 1m8, mặt âu phục màu trắng, mang theo một cặp kính nhã nhặn, thế nhưng tóc lại có màu vàng, màu nắng mềm mại tinh tế, nhất cử nhất động đều dị thường thanh thoát, khuôn mặt được Thượng đế sủng ái kia lại không có một chút biểu tình, dù như vậy, mị lực của anh tuyệt không giảm bớt.

Nếu nói người mới gặp anh giây thứ nhất sẽ dại ra, giây tiếp theo sẽ bị anh mê hoặc, nam nhân tuấn mỹ như vậy, quả thực so với thiên thần hạ phàm không có khác gì, giống như anh vừa từ trong tranh bước ra, là nam chủ nhân của một lâu đài cổ thần bí…..

Kỷ Tiếu Nhan miễn cưỡng lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn, người chung quanh đều đang si ngốc nhìn chằm chằm lên bục giảng, mấy tên lúc nãy còn kiêu ngạo tự nhận mình đẹp, lúc này toàn bộ đều giống như hạt bụi.

“Người kia là ai vậy?” Tiểu Cường rốt cục cũng mở miệng, y lúc nãy nhìn đến mê mẩn, người như hóa thành tượng đá.

Ngoại Tinh Nhân đẩy đẩy kính, “Theo những gì tôi biết, y là giáo viên bên ngoài của trường ta, dạy toán học cao đẳng, tên là … để tôi nghĩ chút … Nhạc Húc Phong.”

“Giáo viên?”

Ba người đều giật mình, Kỷ Tiếu Nhan nhìn lại nam nhân vừa ngồi xuống kia, “Cư nhiên có ….. giáo viên như vậy….”

Trong miệng nói thầm, ánh mắt nhìn lên người trên kia, cũng không ngờ đến, nam nhân ngay cả một tia biểu tình đều không lộ ra trên mặt kia, tầm mắt Nhạc Húc Phong đột nhiên lại di chuyển! Vừa hay gặp phải ánh mắt của cậu, dọa Kỷ Tiếu Nhan ngây người một giây, sau đó nhanh chóng gục đầu xuống, y vừa rồi là nhìn mình? Điều đó là không có khả năng…


Nhưng mà…làm sao làm sao lại có thể như vậy được……

Tim đập thật nhanh a….

Mà lúc Kỷ Tiếu Nhan ngẩng đầu lên, tầm mắt Nhạc Húc Phong cũng đã dời đi.

“Uy! Nhan Tử, cậu không bị say nắng chứ? Mặt sao lại đỏ như vậy?” Tiểu Cường đưa tay sờ lên trán cậu.

“Không, không có gì.” Kỷ Tiếu Nhan vội vàng che đầu, thở ra một hơi, lãnh đạo trường tiếp đó nói gì cậu cũng không có để ý nghe, trong lòng thực phức tạp, Nhạc Húc Phong thực sự đã nhìn cậu sao?

Nếu đúng vậy, y vì cái gì lại có ánh mắt như thế?

=. =. =. =. =

Sau đó chính là tập huấn quân sự, được phân đến dạy Kỷ Tiếu Nhan là một lão binh, tương đối thoải mái, dẫn đầu mọi người đến căn tin ăn cơm, tiện thể ngắm nữ sinh, vài ngày qua đi, Kỷ Tiếu Nhan những thứ khác thì không học được gì, cái loại hô nháo này lại học được rất nhiều.

Bỗng nhiên, phía trên ra chỉ thị, tất cả sinh viên tối nay ngừng tập huấn, toàn thể tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, đến sân vận động thi đấu.

Bọn Kỷ Tiếu Nhan về phòng tắm tắm sạch sẽ một lượt, sau lại gà bay chó sủa, cuối cũng cũng xong, mặc vào áo sơ-mi rộng thùng thình, chân bước lên nền đá mát lạnh, ngông nghênh tiêu sái đi ra.

Vừa mới đến sân vận động, liền phát hiện bọn họ đến khá sớm, Trương Hiểu Ba chạy đi mua đồ uống, Ngoại Tinh Nhân cũng đi mua báo, người này mỗi ngày đều quan tâm đến quốc gia đại sự, thế giới đại sự, ngay cả mối tình đầu của ngoại tổ mẫu của tổng thống Mĩ là ai cũng biết rõ ràng.

Còn lại mình Kỷ Tiếu Nhan cùng tiểu Cường đứng tại chỗ, lúc đấy, một nhóm người cực kỳ thu hút ánh nhìn đi về phía bọn họ, nhất thời khiến tiểu Cường kinh hô.

Kỷ Tiếu Nhan ngẩng đầu nhìn, đi tới là một nhóm mặc toàn nam trang hàng hiệu, mỗi người đều cao trên 1m8, thân hình người mẫu, khuôn mặt tựa như minh tinh, cơ bắp cuồn cuộn như vận động viên quyền anh, nhất là người cầm đầu kia, so với những người chung quanh cao hơn nửa cái đầu, uy phong lẫm liệt tiêu sài bước đến trước mặt bọn họ, tứ chi thon dài, bả vai rộng lớn, đừng nói đến khuôn mặt nam tính có ma lực dị thường, phong độ tiêu sài đến cực độ……

Hắn tùy hứng đứng ở nơi này, hai chân thẳng tắp tràn ngập sức mạnh, cái khí khái vương giả kia quả thực làm tất cả nam nhân đều phải hâm mộ, hận không thể quỳ xuống đất tam quỳ cửu khấu với hắn.

Còn kiểu tóc cố ý làm rối hợp thời trang càng giúp hắn tăng thêm một cỗ tà khí, chiếc khuyên bạc trên tai trái phát sáng lấp loáng, tỏa ra một thứ ánh sáng yêu dị.

Người nọ quét ánh mắt sắc nhọn về phía bọn cậu, lộ ra một biểu tình châm biếm, ngoắc tay gọi với người bên cạnh, người bên cạnh liền đến gần bọn cậu, thanh âm mềm mại nói: “Trong mấy người có ai tên Kỷ Tiếu Nhan không?”


Ách? Tìm mình?

Kỷ Tiếu Nhan bị tiểu Cường đẩy về trước, bối rối nhìn đội hình hoa lệ trước mắt.

“Cậu là Kỷ Tiếu Nhan?”

“Phải”

Lộ Tùng nhăn mặt, quay đầu nói với Sâm Bân: “Sâm ca, em cảm thấy tên này không giống a.”

Sâm Bân đến trước mặt Kỷ Tiếu Nhan, nắm chặt cổ áo cậu, nhất thời làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo khéo léo cùng một mảnh da thịt trắng như tuyết mềm mại.

Tay Sâm Bân dừng lại một chút, gã nhìn vẻ mặt ngây thơ của Kỷ Tiếu Nhan, trong ánh mặt hiện lên tia bí hiểm…..

Kỷ Tiếu Nhan không rõ Sâm Bân tại sao lại nhìn mình như vậy, ánh mắt thật kỳ quái nga, sao mình hôm nay lại được mấy nam nhân đẹp trai dùng ánh mắt kỳ quái nhìn vậy?

Chẳng lẽ bọn họ chê mình lớn lên không đẹp như bọn họ sao? Khụ, khụ, cái này chắc là không có khả năng….

“Nhóc con, tôi hỏi cậu, ngày đó có phải là cậu làm dơ quần áo Sâm ca bọn tôi không?” Lộ Tùng lại mở miệng.

Lần này Kỷ Tiếu Nhan nghe thấy thanh âm của y, rốt cục nhớ ra y chính là người nói chuyện nhẹ nhàng kia, nam nhân lãnh khốc kiệt suất tất nhiên sẽ là người ngày đó đem cậu đánh đến không đứng dậy nổi.

Kỷ Tiếu Nhan vừa mới nhớ ra, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười méo xệch, trong lòng nổi trống thùng thùng, nay cư nhiên oan gia đã tới tới tận cửa tìm cậu, không ổn, không ổn, nếu bị gã đá thêm một cước, sẽ lại đau đến tối không ngủ nổi một tuần liền.

Cho nên, vẫn nên nhanh chóng giải thích: “Nga, hoá ra người ngày đó bị tôi nôn vào là anh, thật ngượng quá, hôm đó tôi không thấy rõ, nên không nhận ra, thực sự rất xin lỗi.”

Giải thích xong, Kỷ Tiếu Nhan cúi gập người, nửa ngày vẫn không thấy có trả lời, hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên, cũng vừa lúc ánh mắt Sâm Bân nhìn xuống, trong đôi mắt đen kia tựa hồ có cái gì đó chính mình không thể nhìn thấy, mà vẻ mặt của gã lại không có biến hóa gì.

Chẳng lẽ không nghe thấy? Lỗ tai người này không tốt sao? Vì thế Kỷ Tiếu Nhan lại cúi đầu, “Thực xin lỗi, bạn học ….. Sâm!”


…….

Tất cả đàn em chung quanh Sâm Bân ánh mắt đều trừng to như bóng đèn, bạn học Sâm? Đây là kiểu xưng hô gì a! Cư nhiên dám gọi lão Đại bọn họ là bạn học! Không muốn sống nữa!

Ai………..Lỗ tai người này quả thật không tốt, nghe cậu giải thích hai lần, cư nhiên vẫn trừng mắt to không nói lời nào, Kỷ Tiếu Nhan phiền lòng, tôi không cố ý làm dơ quần áo anh, anh đá tôi tôi chưa nói gì, tuy nói đại nhân tôi đây không chấp kẻ tiểu nhân, anh cũng không thể giả vờ điếc a!

Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Sâm Bân, lớn tiếng nói: “Uy! Tôi nói nè bạn học Sâm, cho dù tôi làm dơ quần áo anh là tôi không đúng, nhưng ngày đó anh đánh tôi mấy cái, cũng đủ để hả giận rồi, như thế nào hôm nay còn đến tìm a? Không thấy tôi đang tập huấn quân sự sao, thực bận rộn a!”

Kỷ Tiếu Nhan liền như vậy mà phun ra một đống ngôn từ Sao Hỏa, sau tiến đến vươn vai, vỗ vỗ cánh tay Sâm Bân, (bởi vì cậu cao chưa đến bả vai hắn) tha thiết nói: “Hơn nữa, một người đàn ông, không cần vì một bộ quần áo mà chi li tính toán, giống như đàn bà, không tốt, thật không tốt.”

Lúc này, người xung quanh đều như hít vào một hơi lãnh khí, không ai dám hô hấp, Lộ Tùng thì muốn ngất đi, nói Sâm ca giống đàn bà….. Tiểu tử này có phải là bại não không vậy?

Thấy Sâm Bân vẫn không hé răng, bất quá lông mi có chút nhướn lên, Kỷ Tiếu Nhan không kiên nhẫn nổi, đến bên cạnh Lộ Tùng, hỏi y: “Người này là người hôm nọ sao? Tại sao lại không nói lời nào a? Có phải bị đánh không vậy?” Làm Lộ Tùng thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu? Người này quả nhiên là bại não rồi……

Mà lúc này, Sâm Bân rốt cuộc không chịu nổi, mới mở miệng: “Mày thật là không biết sợ……..”

Nga! Nói rồi nói rồi!

Di?

Người này sao lại giống như đang đi về phía mình? Gã chẳng lẽ vẫn còn vì bộ quần áo kia mà tức giận, thật sự là một tên đàn ông hẹp hòi, uy uy! Gã sẽ không thật sự đem mình…..đánh một trận chứ!

Kỷ Tiếu Nhan nhanh chóng dùng khóe mắt nhìn Cường ca vẫn còn đang đứng thất thần ở phía sau, vốn trong lòng rất không lo lắng lại càng không lo lắng, ba mươi sau kế, chạy là thượng sách.

Nghĩ thế, Kỷ Tiếu Nhan bỗng nhiên hô to một tiếng: “Bán thịt kho tàu đến đây!”

……..

Sâm Bâm sửng sốt, quay đầu lại mới phát hiện mình mắc mưu, Kỷ Tiếu Nhan liền kéo tiểu Cường ra ngoài, tiểu Cường lại mạc danh kỳ diệu không hiểu rõ sự tình, oa oa kêu to: “Làm gì làm gì a!”

“Chạy trốn a, cái tên xã hội đen muốn động tay chân!” Kỷ Tiếu Nhan lôi kéo y cũng không quay đầu lại hướng về phía trước chạy.

“Cậu nói những người đó là xã hội đen?”

“Vô nghĩa!”


“Vì cái gì?”

“Đều mặc đồ đen tất nhiên là xã hội đen!”

“Kia mặc đồ trắng mà?”

“Xã hội trắng”

“Y phục đỏ?”

“Xã hội đỏ!”

“Kia…….”

“Cậu không có nhiều quần áo như vậy a! Chạy mau a!”

………..

“Nhan tử! Nhan tử! Dép lê rớt!”

“Dép lê của cậu rớt hay dép lê của tôi rớt!”

“Của cậu a!”

…….

Cứ như vậy “chạy” ra ngoài tầm 50 thước, vì dép lê mất lần suýt rớt, tư thế hai người chật vật tới cực điểm, bộ dạng sống chết chạy trốn, lời nói của hai người cứ như vậy một chữ cũng không thiếu rơi vào lỗ tai của đám người Sâm Bân, tất cả mặt đều một vẻ hắc tuyền.

…….

“Khụ khụ, sao vẫn còn người dùng thủ pháp ngây thơ như vậy a? Sâm ca, muốn đem nó trở về sao?” Lộ Tùng hỏi, nghĩ thầm, Kỷ Tiếu Nhan này thật sự là ngu ngốc, y cảm thấy như đang xem phim hoạt hình a!

Di? Y không nhìn lầm chứ, Sâm ca như thế nào lại đang cười a, tuy rằng không rõ ràng, nhưng khóe miệng chắc chắn đã nhếch lên 0.00001 độ!

Sâm Bân nhướn mày, tựa hồ không nghe thấy những gì Lộ Tùng nói, gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Tiếu Nhan đang chạy ngày càng xa, thú vị, thực thú vị, hiện tại ánh mắt gã giống như Lang Vương theo dõi con mồi thú vị, không muốn đem con mồi giết chết, mà là muốn trêu chọc một phen.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.