Ta Là Mèo, Không Phải Hổ!

Chương 1


Đọc truyện Ta Là Mèo, Không Phải Hổ! – Chương 1

Tên của ta gọi là Tiểu Hổ, đây là tên chủ nhân cho ta a!

Tuy ta gọi là Tiểu Hổ, nhưng ta trăm phần trăm là mèo á! Thật không rõ tại sao chủ nhân muốn đem cái tên Tố Tiểu Hổ cho ta nữa!

Chủ nhân ta một mình ở trong núi làm ẩn sĩ, mỗi ngày sinh hoạt như các vị thần tiên, ăn được rất ít, có khi còn đoạt được huy chương vàng về việc  thức ăn hắn ăn so với ta còn  ít hơn.

Chủ nhân ta rất thích mặt một thân áo trắng, cùng với núi tuyết đồng dạng trắng như nhau, đôi lúc ta sẽ có chút nhìn không thấy chủ nhân đứng ở đằng kia. Không phải là vì ta đần, mà là khắp núi đều là tuyết, chủ nhân lại mặc y phục trắng, thật sự là rất khó phân biệt.

Ta thích nhất là nằm chui rúc trong ***g ngực của chủ nhân, ấm áp a, đây là điểm ta thích nhất trong núi tuyết này á.

Chủ nhân nói ta là mèo nhỏ đáng yêu thích làm nũng, điểm ấy ta thực muốn phản đối á! Tiểu Hổ chỉ là sợ lạnh thôi mà…

Hôm nay người lưu lại một mình Tiểu Hổ ta ở nhà, bảo là muốn đi ra ngoài tìm một người bạn cho Tiểu Hổ.

Meow ô~~~~ thật buồn bực quá a!

Ta nhìn chung quanh một chút, không có cái đồ vật nào có thể dùng để giết thời gian hết nha. Nước với lửa chủ nhân đều không có cho ta chơi, chủ nhân nói cái cái loại kia đều rất nguy hiểm.

Ta nhớ có một lần, ta nhìn thấy bên trong cái ao có một Tiểu Hổ khác, muốn sử dụng trảo (chân vuốt) đập nó một cái, nhưng mà xui xẻo ta một thân mèo toàn bộ té ùm xuống, sau mới….

Ô~~~~ Ta phát giác ra ta là một con mèo không có biết bơi… Meow~~~~ Thật là hảo mất mặt.


Vì thế ta biết rõ lời chủ nhân nói nhất định phải nghe, bằng không ta sẽ bị chết rất không minh bạch, vậy thì sẽ chết oan nha.

Cho nên hiện tại mới có thể buồn bực như vậy …

Thực chờ mong a, chủ nhân sẽ tìm cho Tiểu Hổ đứa bạn như thế nào a? Nó sẽ không khiến cho ta buồn bực nữa phải không?

Đợi đợi, cuối cùng phi thường không có hình tượng mèo lăn lên giường chủ nhân ngủ.

“Tiểu Hổ, ngươi cái đồ mèo lười này, lại ngủ?” Một bàn tay ấm áp gãi gãi đầu của ta.

Từ từ, là mùi của chủ nhân a!

Meow~~~~ trợn to mắt mèo, chủ nhân trở về là tìm được bạn cho Tiểu Hổ rồi hả?

Chủ nhân ôm lấy ta đi ra bên ngoài, nhìn thấy ngoài cửa có một cái chuồng sắt, bên trong chính là bạn cùng chơi với ta sau này a!

“Rống~~~~” cái tiếng kêu này, trực giác nói cho ta biết cái con này không phải là mèo nha. 

Giãy ra khỏi cái ôm ấp đầy nhớ mong của chủ nhân, đi đến bên cạnh ***g sắt dạo qua một vòng, nhìn thấy con thú bên trong ta thiếu chút nữa hãi tới chết.

Cái kia… Đó là hổ á!

“Như thế nào? Ta hôm nay tìm rất lâu mới tìm được nha! Tiểu Hổ không thể khi dễ người ta a!” Chủ nhân không có phát giác ra ta đang sợ muốn chết, còn đứng ở đằng kia tươi cười rạng rỡ mà nói.

Chủ nhân thực ngốc! Hắn không có phát giác ra cái con hắn tìm là hổ sao a?

Ta chỉ là một con mèo nho nhỏ, như thế nào có thể khi dễ nó ah!

“Tên Tiểu Hổ đã có rồi… Ngươi sau này kêu Đại Hổ a!” Chủ nhân nhìn nó trong ***g, quyết định tên sau này cho nó, “Sau này phải thêm lượng thức ăn cho mèo nữa mới được a…. Kỳ quái, sao cái con mèo này lại bự vậy a?”

Chứng kiến chủ nhân một bên trầm ngâm tự nói, một bên bước trở lại vào nhà. Hơn nữa… còn đóng cửa lại.

Meow ô~~~~ Chủ nhân đem mèo ta bỏ lại bên ngoài nha!

Ô… Ta là con mèo đáng thương bị chủ nhân bỏ mặc. Ô…. Lạnh quá a! Chủ nhân tại sao còn chưa mở cửa cho ta vào nha?


“Uy! Ngươi đừng nhao nhao nữa được không?!” Trong ***g… Đại Hổ gọi, ta không khỏi run rẩy. Không có biện pháp, ai kêu ta là một con mèo vô dụng!

“Ngươi run cái gì mà run! Thật là chưa từng thấy có con hổ nào vô dụng như ngươi!!”

Con hổ? “Ta không phải là hổ a! Ta là mèo!”

Tuy là sợ nó, nhưng thân phận của mèo nhỏ ta tuyệt đối không thể bị người…. bị hổ ngộ nhận…

Thế là ta cố hút lấy dũng khí lớn nhất cùng nó nói chuyện.

“Hắc hắc, tiểu quỷ, ngươi rất vô dụng a! Rõ ràng là hổ, còn muốn gạt ta?” Nó hừ lạnh một tiếng.

“Thật sự mà! Ta là mèo, không có lừa ngươi.” Chúng ta có phải là đang nói chuyện phiếm không a.

Ta là con mèo dũng cảm nhất trên đời, đúng không a? Ta rõ ràng là cùng một con hổ nói chuyện phiếm a!

“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Nó hỏi.

“Hai tuổi.” Nói cách khác ta là mèo được hai năm rồi a!

“Ta so với ngươi lớn hơn một năm, ngươi sau này kêu ta là Hổ ca ca a!” nói xong, trưng ra vẻ mặt “có việc mới nhìn ngươi”.

Hổ ca ca so với ta lớn hơn một tuổi, nhưng mà thân hình lại bự hơn rất nhiều.

Meow ô ~~~~~ lạnh quá…


“Tiểu quỷ, nếu ngươi lạnh thì đến đây nha!” Hổ ca ca rất lớn vậy mà cũng nhượng ra một chỗ trống nhỏ.

Ta nhìn nó, có chút lo lắng nó có đem ta ăn tươi luôn không…

“Đến đây nha!”

Được rồi, vào luôn! Bị ăn so với lạnh chết vẫn tốt hơn!

Ta lách lách thân mình, thoáng một phát tiến vào. Tại bên cạnh nó ngồi xổm xuống, a, quả nhiên trong ***g sắt ấm hơn bên ngoài nhiều.

Lách vào a lách vào, không phát giác ra đã dựa đến trên người nó rồi, cọ cọ a, Hổ ca ca có cái bụng ấm lắm nha, so với ở trong ngực chủ nhân còn ấm hơn!

“Ngươi như thế nào lại lạnh như thế a? Ta còn chưa thấy qua con hổ nào lại sợ lạnh như ngươi…” Hổ ca ca dùng móng vuốt sờ sờ đầu của ta, kỳ quái nói.

“Ta là mèo á!” Ấm áp, ta lại muốn ngủ, trước khi nhắm lại cũng muốn làm sáng tỏ thân phận mèo.

“Ngươi tiểu quỷ này, như thể nào lại không phân rõ chính mình là hổ hay mèo sao a?”

>__


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.