Ta Là Menfuisu

Chương 10


Bạn đang đọc Ta Là Menfuisu: Chương 10


Ngồi nhìn bóng dáng Imhotep rời khỏi, Menfuisu thầm thở dài. Vị “Trí tuệ của Ai Cập” này sao lại có thói xấu đáng chết đó chứ? Đúng là không chấp nhận được.
Nhìn nhìn lại giấy tờ trên bàn. Menfuisu thầm ngẫm nghĩ, công văn đã xem hết, bản thảo cũng đang chờ duyệt, hay là tới chỗ tỷ tỷ nghỉ ngơi.
Chưa quyết định thì một bóng đen xuất hiện, là một Ưng vệ. Hắn quỳ xuống khởi tâu:
– Điện hạ, chúng thần đã làm theo sắp xếp của điện hạ. Tin tưởng sẽ không có sai xót gì. _ Lúc nói, giọng nói hắn ánh lên nét thành kính. Hắn thật sự kính trọng vị hoàng tử điện hạ này. Bởi Menfuisu không xem Ưng vệ như pháo hôi, bia thịt, chết bao nhiêu cũng chả quan tâm.
Ưng vệ, Xà vệ thật ra là lực lượng tử sĩ do hoàng gia đào tạo. Bởi vậy, họ không những là người bảo vệ hoàng đế và hoàng phi tương lai của Ai Cập. Lúc cần thiết, họ có thể là sát thủ, là tấm chắn. Có thể nói, mạng sống của họ còn rẻ mạt hơn những người dân nô lệ tầm thường.
Nhưng Menfuisu không nghĩ vậy. Hắn cảm thấy, làm vậy là ‘phí của trời’. Từ khi gặp mặt Ưng vệ và Xà vệ đội trưởng, hắn đã lên kế hoạch đào tạo lại hai lực lượng này. Họ phải học cách ẩn giấu, diễn kích, mai phục và nhiều thứ khác. Như vậy sẽ khiến họ có tác dụng cao hơn cho hắn và Asisu. Ngoài ra, họ cũng có thể giữ mạng mình lâu hơn.
Giờ cũng đã qua nửa năm, họ luyện tập lại những kỹ năng đó ngày đêm, cũng đã thấy thành quả. Và Menfuisu bắt đầu thực hiện kế hoạch trọng đại của hắn, cài người vào những nước lớn như Hititle, Babylon, Minoa,…
Hắn nhận ra, trong truyện, Ai Cập luôn bị phong bế tin tức khiến rất nhiều việc bị bỏ lỡ. Lần này, hắn sẽ nắm quyền chủ động. Công ty muốn lớn mạnh, cái cần nhất, chính là cài gián điệp vào công ty đối thủ a.
Nghe tin của Ưng vệ, Menfuisu gật đầu. Tốt lắm, không uổng công đào tạo. Hắn phất tay:
– Ta biết rồi. Bảo bọn họ làm việc cẩn trọng, không cần tranh công. Gấp gáp quá sẽ khiến người khác nghi ngờ. Họ sống càng lâu thì càng có ích cho Ai Cập.
Đáp lại hắn là lời nói cảm động của Ưng vệ:
– Vâng.
Ưng vệ vừa lui ra, Menfuisu đã cảm giác được ngoài điện sắp có người tiến vào, là Minue.
Minue tiến vào cửa, chắp tay:

– Điện hạ, bệ hạ đã truyền lời. Ba ngày sau, sứ đoàn Nubia sẽ đến Ai Cập hoàn thành việc liên hôn.
Menfuisu nghe tin thì trầm mặc trong giây lát. Hitari sắp đến.
Hắn ngẩng đầu nhìn Minue:
– Đã báo cho vương tỷ chưa?
– Thưa, đã cho người tới báo với điện hạ Asisu rồi ạ. _ Minue khiêm cung trả lời. Người tới không phải hắn. Hắn không có quyền tự do ra vào tẩm điện của điện hạ Asisu.
– Ta biết rồi. Ngươi lui ra đi.
Minue liền vái chào rồi lui ra ngoài. Để Menfuisu ngồi lại suy nghĩ. Xử lý Hitari không khó, cái khó là làm sao khiến phụ vương quên được cô ta. Chẳng lẽ bắt buộc phải để phụ vương chết sao? Điều này không được a. Hắn còn muốn tự do vài năm. Chưa muốn lên ngôi sớm vậy.
Càng nghĩ càng nhức đầu, Menfuisu dẹp những thứ đó sang một bên, chạy tới tẩm điện của Asisu.
Tại tẩm điện, Asisu lúc này đang ngồi vuốt ve một cây đàn hạc bằng bạc nhìn rất đẹp. Vật này vừa được tiến cống bởi những thương buôn đến Ai Cập. Bình thường nàng sẽ không để ý bởi người Ai Cập vốn thích vàng. Nhưng dạo này, Menfuisu hay tặng nàng những trang sức bằng bạc, nàng nghĩ có lẽ hắn thích.
Chẳng qua là đổi màu sắc yêu thích mà thôi, điều đó không là gì với nàng cả. Chỉ cần Menfuisu thích, thứ gì nàng cũng đổi được. Huống chi, nàng cũng cảm thấy, màu bạc này rất đẹp.
Asisu không dành thời gian học tập chính trị, quyền mưu. Vì vậy, nàng có rất nhiều thời gian rảnh để học nhiều thứ khác. Thật ra, nàng tinh thông rất nhiều loại nhạc cụ và các điệu múa. Nàng học nó, cốt để làm Menfuisu vui. Nhưng khi nàng học xong, Menfuisu lại bắt đầu xa lánh nàng. Những điều nàng chuẩn bị, những ngày nàng cố công học tập chỉ muốn hắn vui vẻ giấy lát liền sụp đổ.
Với nàng, đó là một kỷ niệm buồn. Nhớ lại những khoảnh khắc đó, nét vui cười trên mặt Asisu trầm lại, tay vô thức vuốt ve cây đàn. Nàng đàn ra những điệu nhạc buồn bã cô đơn.
Tiếng đàn vang lên, réo rắt du dương, khiến người say mộng. Nhưng lại mang âm hưởng buồn sầu, cô độc, khiến không gian xung quanh cũng trầm lắng theo.
Phải là sự đau buốn thế nào mới khiến loại nhạc cụ thần thánh như đàn hạc phát ra những âm thanh sầu muộn đó.

Menfuisu bước trên hành lang, muốn tới tẩm điện của Asisu. Tới trước cửa điện, hắn liền nghe văng vẳng thanh âm thánh khiết mà đau buồn. Là người thường dự những buổi giao hưởng, hắn nhận ra, đây là tiếng đàn hạc. Không ngờ Asisu còn tinh thông loại nhạc cụ này. Nhưng tiếng đàn sao da diết quá.
Nhìn thấy Ari đang đứng ngoài của canh cho Asisu, hắn ra hiệu nàng đừng lên tiếng.
Bước nhẹ vào tẩm điện Asisu, hắn nhìn thấy hình ảnh người thiếu nữ xinh đẹp, tao nhã đang ngồi đàn hạc cầm. Nhìn nàng lúc này vô cùng huyền ảo, thơ mộng. Bộ váy trắng muốt phối cùng trang sức thanh tao càng phụ thêm nét huyền bí cho nàng. Asisu lúc này nhìn như nữ thần cung trăng.
Ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của nàng, nhưng lại bị giọt nước mắt trên khóe mi của nàng đánh tỉnh. Tiếng đàn đau buồn như vậy, hẳn nàng lại nhớ về ‘hắn’ ngày xưa.
Không đợi đến hết bản nhạc, hắn sợ bản thân sẽ không chịu nổi xúc cảm trong đó truyền ra. Menfuisu bước tới, từ phía sau ôm Asisu vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mi nàng.
Bị giật mình nên tiếng đàn bỗng lạc. Sau khi rơi vào vòng ôm ấm áp của Menfuisu, nàng liền trấn tĩnh lại, dừng tay, tựa vào người hắn.
Menfuisu ôm nàng, nhẹ giọng:
– Tỷ tỷ?
– Menfuisu, ngươi khác quá. _ Thanh âm nhẹ nhàng, bình thản. Nhưng nội dung lại khiến Menfuisu chấn động.
Hắn biết. Hắn đương nhiên biết, những đổi khác của hắn, Asisu chắc chắn sẽ là người đầu tiên nhận ra. Nhưng nàng chưa từng hỏi, cũng chưa từng nhắc đến.
Menfuisu kiềm lại chấn động trong lòng, trầm giọng đáp:
– Vậy sao?
Không quay đầu, nhưng Asisu biết Menfuisu lúc này vô cùng rung động. Nàng có thể cảm nhận được lúc hắn cứng người, dù chỉ trong khoảnh khắc. Trong mắt hiện lên một chút bi thương, lại hiện lên chút thấu hiểu, nàng nhắm mắt, vẫn bình thản:

– Đúng vậy.
Vừa dứt lời, mắt nàng liền mở ra, trong mắt hiện lên một tia sắc bén. Bật dậy rời khỏi người Menfuisu, lãnh liệt nhìn hắn:
– Đệ đệ ta đâu?
Menfuisu nhìn nàng, thấy tia lạnh lùng trong mắt nàng, tim nhói mạnh một cái. Hắn nhắm mắt, như chấp nhận.
Asisu nhìn phản ứng của hắn, lửa giận trong lòng càng bừng lên. Nàng nắm chặt tay, cố gắng trấn tỉnh mình, tiếp tục gằn giọng:
– Đệ đệ ta đâu?
Menfuisu vẫn im lặng. Hắn không muốn khẳng định, lại càng không muốn mở mắt nhìn Asisu lúc này.
Asisu rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh, tiến về phía Menfuisu, lay mạnh vai hắn:
– Đệ đệ ta đâu? _ Tuy là câu chất vấn, nhưng giờ phút này, trong mắt nàng không hề hiện lên một chút hùng hồn nào, ngược lại, lại chất chứa một ít cầu xin.
Rốt cuộc, Menfuisu cũng mở mắt ra. Nhìn nàng như vậy, lòng hắn đau quá.
Không để ý bàn tay đang lay mạnh vai mình của nàng, Menfuisu ôm nàng vào lòng, cố gắng trấn an:
– Tỷ tỷ, ta là Menfuisu. Ta lúc này chính là Menfuisu. Đừng như vậy.
Dừng lại, không tiếp tục làm loạn. Asisu nằm trong lòng Menfuisu, níu lấy áo hắn, cắn răng. Nước mắt nàng trào ra. Nhưng nàng ức chế lại, không cho bản thân phát ra tiếng khóc.
Tại sao? Tại sao? Tại sao đến giờ phút này nàng mới nhận ra? Tại sao chứ?
Asisu khóc thảm một trận. Nàng khóc thật nhiều, như mưa trút vào lòng Menfuisu. Nàng không biết, từng giọt nước mắt nàng rời như vậy, khiến Menfuisu vô cùng đau lòng.
Nhìn bóng dáng yếu nhược của Asisu, tâm hắn như bị ai dằn ai xé. Hắn cũng vô hạn thống khổ. Tại sao? Tại sao người lại để nàng phát hiện? Ta sẽ yêu thương nàng. Ta sẽ bảo bọc nàng, thay cho Menfuisu, thay cho tên phụ bạc ấy. Tại sao lại để nàng đau khổ như vậy?

Trận khóc ấy của Asisu vô cùng dài. Không biết qua bao lâu, nàng đã khóc đến ngất đi.
Khi tỉnh dậy, Asisu thấy mình đang nằm trong lòng Menfuisu. Nàng nhận ra, họ đang nằm trong tẩm điện của nàng. Menfuisu lúc này vẫn còn đang nhắm mắt.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt Menfuisu, Asisu đưa tay lên, vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt hắn.
Là Menfuisu. Khuôn mặt này, chính là của Menfuisu. Mái tóc, làn da, vầng trán, đôi mắt, cái mũi, cái miệng, vành tai, đều là của Menfuisu. Nhưng tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao ta lại thấy không phải?
Asisu cắn môi, rời tay khỏi khuôn mặt quen thuộc ấy. Nàng ngồi dậy rời khỏi vòng ôm mà nàng luôn khát vọng. Nàng muốn rời đi.
Menfuisu sớm đã thức. Nhưng hắn không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với nàng lúc này, nên đành nhắm mắt. Trốn tránh không phải là cách làm của hắn. Nhưng lúc này, hắn không biết nên làm gì khác hơn.
Cảm nhận tay nàng trên mặt. Cảm nhận nàng đang khó xử, đau lòng. Bỗng, hương thơm trong ngực biến mất, nàng muốn rời đi!
Không kịp suy nghĩ, cơ thể đã hành động trước đầu óc, Menfuisu vội ngồi dậy ôm lấy nàng, thất thanh kêu:
– Tỷ tỷ! _ Đừng đi! Cầu xin nàng, đừng rời đi!
Không biết từ khi nào, sự hiện diện của Asisu đã là một điều vô cùng quan trọng đối với hắn. Hắn không muốn, không muốn nàng rời đi.
Thống khổ nhắm mắt lại, Asisu càng cắn chặt môi. Giọng nói này, vòng tay này, cũng là của Menfuisu. Tại sao?
Nàng đưa tay, kéo tay Menfuisu ra, không xoay lại, lên tiếng:
– Để ta một mình.
Lời vừa dứt, người đã rời đi. Nàng không muốn ở lại đây thêm giây nào nữa.
Vừa tránh khỏi vòng ôm của Menfuisu, Asisu liền lao ra ngoài điện, bỏ mặc Ari đang đuổi theo và tiếng kêu của Menfuisu vọng đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.