Bạn đang đọc Ta Là Mẹ Thần Đồng – Chương 51
Kỹ thuật ru ngủ của An Tưởng phải gọi là vô cùng cao siêu, An Tử Mặc luôn miệng nói không ngủ nhưng nằm cạnh cô một lát lại ngủ thật.
Cậu ngủ rất sâu, mơ thấy mình đang du lịch ở một vùng đại dương mênh mông, cảm nhận được sự tự do chưa từng có.
Đột nhiên có một trận sóng lớn đánh úp lại vào người cậu.
An Tử Mặc cảm thấy người mình hơi ươn ướt, dính dính rất khó chịu.
Cậu nhăn mày lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Cậu vẫn còn rất buồn ngủ, chưa phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.
Một chút tỉnh táo còn sót lại giúp An Tử Mặc duỗi tay sờ sờ dưới mông mình một chút.
Không sờ còn tốt, sờ xong thì cậu tỉnh hẳn.
Ướt!!
An Tử Mặc mở bừng mắt, giật mình nhảy choi choi trong quan tài.
Chỗ cậu nằm đã sớm ướt đẫm, một vệt nước lớn lan khắp nơi.
An Tử Mặc cúi đầu nhìn đũng quần mình, cả quần đều ướt.
Giờ phút này, An Tử Mặc cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Người mẹ kiếp trước của cậu từng nói, cậu mới sinh được mấy tháng thôi mà đã vô cùng hiểu chuyện, muốn đi tiểu sẽ đều gào lên, không đái dầm lần nào.
Nếu dùng kiến thức y học để nói thì đái dầm là hiện tượng bình thường ở trẻ em.
Vì phần lớn ban ngày trẻ con đều nghịch ngợm, chơi bời như điên, sau đó sẽ mệt, khi đi ngủ mới đái dầm.
Nhưng vấn đề là cậu không phải là đứa trẻ bình thường, cậu là thiên tài có chỉ số thông minh 150 đó!
Ánh mắt An Tử Mặc trộm nhìn qua An Tưởng đang ngủ say.
Không cần nghi ngờ gì hết, chờ sau khi An Tưởng tỉnh lại mà thấy cậu đái dầm nhất định sẽ cười cậu, nói không chừng An Tưởng còn trộm nói với Bùi Dĩ Chu cùng Bùi Thần rồi mấy người họ cùng nhau hùa vào cười cậu.
An Tử Mặc càng nghĩ càng thấy mất mặt, rón rén bò ra khỏi quan tài, nhanh chóng tìm một cái quần mới để thay, sau đó nhét cái quần kia vào một góc.
Sau khi chắc chắn An Tưởng sẽ không phát hiện thì cậu mới cẩn thận đi lấy một cốc nước ấm.
An Tử Mặc đặt chân lên bậc thang, rót cốc nước vào quần An Tưởng.
Làm xong hết mọi việc thì An Tử Mặc cất ly nước về chỗ cũ, hơn nữa cậu còn vô cùng cẩn thận lau sạch vân tay trên cốc đi.
Cậu hít sâu thả lỏng lấy lại bình tĩnh, coi như chưa có chuyện gì xảy ra bò lại vào trong quan tài.
An Tử Mặc cũng không ngủ nữa, cậu nhắm mắt lại chú ý tới động tĩnh bên cạnh.
Ai nằm ở chỗ ướt như vậy cũng không ngủ nổi.
An Tưởng ầm ừ một tiếng sau đó chậm rãi mở mắt ra, há hốc mồm nhìn đũng quần bị ướt của mình.
Tốc độ phản ứng của An Tử Mặc còn nhanh hơn cô, lập tức chỉ vào vệt nước trên đệm nói: “Mẹ đái dầm.”
An Tưởng: “……?”
An Tưởng: “……???”
“Mẹ, mẹ?” Cô còn chưa tỉnh hẳn, vẫn hơi mơ màng.
“Ừ, nước tiểu của mẹ.” Vì để che giấu việc mình đái dầm, An Tử Mặc cố ý rót thêm ít nước ở gần người An Tưởng, làm cho khăn trải giường ướt gần hai phần ba.
An Tưởng sờ sờ quần, ướt.
Cô lại sờ sờ khăn trải giường, vẫn ướt.
An Tưởng kinh ngạc: “Người, người lớn cũng đái dầm hả??”
An Tử Mặc trời sinh là một người giỏi che dấu, mặt không đổi sắc, không chút hốt hoảng nói dối, “Cũng không phải chỉ trẻ con mới có thể đái dầm.
Khi quá mệt mỏi thì người lớn cũng đái dầm.
Hơn nữa chân cẳng mẹ đang bị thương, đại não cũng sẽ làm ra phản xạ có điều kiện, tự tưởng tượng ra mình đang ở WC.
Vì thế mẹ đái dầm cũng là chuyện bình thường.”
An Tử Mặc nghiêm trang nói linh ta linh tinh, An Tưởng gãi gãi đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Cậu lại nói: “Không sao đâu, con sẽ không cười mẹ.”
An Tưởng chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm đũng quần không biết phải làm sao.
Đồng hồ đã chỉ 8 giờ, thế mà hai người lại ngủ tới ba giờ.
An Tưởng dần tỉnh hơn, đầu tiên lấy khăn trải giường đi giặt, sau đó lại vào trong phòng thay một cái quần mới.
Chờ thay quần xong cô mới để ý ——
Bộ quần áo Mặc Mặc đang mặc không phải là bộ cậu nhóc mặc trước khi đi ngủ.
Đó chính là……
An Tưởng hiểu ra vấn đề.
Biết được sự thật, An Tưởng mím môi nhịn cười, ôm chỗ quần áo bẩn mặt không cảm xúc đi vào phòng khách, sau đó đi vào trong WC trong phòng An Tử Mặc, cẩn thận tìm cái quần ướt An Tử Mặc giấu đi.
Cái quần vừa nhăn vừa ướt.
An Tưởng giấu quần vào trong chăn, xoay người định mang đi giặt.
“Mẹ vào phòng con làm gì?”
Vẻ mặt An Tưởng tự nhiên: “Đi giặt áo ngủ cho con.”
An Tử Mặc nhìn vào mắt cô, nghe được rõ ràng tiếng lòng của người đối diện.
[Thằng nhóc này sĩ diện, mình đái dầm thì cứ đái dầm đi.]
[Nhưng thằng nhóc còn nhỏ như vậy đã biết che giấu như thế rồi, thông minh thật nha!]
An Tử Mặc: “……”
Nếu đây không phải là lời nói trong lòng, nhất định cậu sẽ cho rằng An Tưởng đang cười nhạo mình.
Đột nhiên An Tử Mặc cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cậu chắp tay sau lưng, không kêu một tiếng nhìn An Tưởng rời khỏi phòng.
Nghĩ nghĩ cậu lại đi theo phía sau cô.
Vết thương của An Tưởng cũng chưa có khỏi hẳn, đi vẫn còn hơi tập tễnh.
Tâm trạng của cô rất tốt, cười cười bỏ quần áo vào trong máy giặt.
Cô còn sợ An Tử Mặc nhìn thấy cái quần kia nên cố ý giấu vào bên trong nữa.
An Tử Mặc đứng ở cửa nhìn cô, cánh môi hơi giật, vẻ mặt khó nói nên lời, “Cái đó……”
“Hả?” An Tưởng quay đầu, cười tủm tỉm nhìn cậu, “Mặc Mặc không được nói chuyện này với người khác nha.
Nếu không mẹ sẽ bị người ta cười đó.”
“Con, con không nói.” An Tử Mặc hung dữ nhéo cái tai đỏ bừng của mình, sau đó lại không nói lời nào tiếp tục nhìn chằm chằm An Tưởng.
“Được rồi, chờ nó giặt xong phơi ra là được.” An Tưởng tùy ý cầm khăn bông lên lau khô tay, cúi đầu nhìn An Tử Mặc, “Mặc Mặc con đói bụng rồi hả? Bây giờ có chút muộn rồi, mẹ gọi cơm hộp cho con nhé!”
An Tử Mặc đang há mồm định trả lời thì bị tiếng chuông cửa vang lên đột ngột đánh gãy.
Cậu liếc mắt nhìn An Tưởng một cái rồi chạy đi mở cửa ra.
“Ông!”
Ở cửa là ba anh em Bùi Thần, Bùi Thần không nói chuyện còn Bùi Nặc nhảy nhót vui sướng.
“Nặc Nặc, em không cần gọi nó là ông đâu, An Tưởng còn chưa kết hôn cùng cụ của chúng ta nên nó chưa phải là ông chúng ta.”
Bùi Nặc làm như không nghe thấy, khóe mắt cong cong, “Anh Bùi Thần muốn đưa chúng cháu đi ăn BBQ nướng, ông có muốn đi cùng không?”
An Tử Mặc cau mày.
“Vừa lúc Tử Mặc chưa ăn cơm.
Nếu Bùi Thần mời thì con đi đi.”
Mày An Tử Mặc càng nhăn chặt hơn.
Cái gì mà ông, cái gì mà anh, cái bối phận rối loạn gì đây?
Bùi Nặc chú ý tới mắt cá chân còn chưa tháo gạc của An Tưởng, vô cùng qua tâm hỏi: “Chị ơi, chân chân của chị khỏi chưa?”
“……”
Thấy chưa, càng loạn hơn!
An Tưởng cười xoa xoa đầu nhỏ của Bùi Nặc, “Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Chị có muốn đi cùng chúng em không?”
An Tưởng lắc đầu: “Không được không được, chân cẳng không tiện, đi theo lại tạo thêm phiền phức cho mấy đứa.” Nói rồi cô nhìn xuống mắt cá chân đang bị thương của mình.
Khuôn mặt nhỏ của Bùi Nặc cúi xuống, thoạt nhìn rất buồn.
Bùi Thần cũng cảm thấy để An Tưởng một mình ở nhà ăn thì không hay, vừa định bảo gọi cơm hộp đến nhà thì Bùi Nặc lại nói to: “Có rồi! Em sẽ bảo cụ tới giúp chị!”
“Ai cơ??”
Cả An Tưởng cùng Bùi Thần đều sửng sốt.
“Quyết định như vậy đi, em sẽ bảo cụ tới ăn cơm cùng chúng ta! Chúng ta đi ra ngoài ăn thôi!” Cô bé sung sướng, bàn tính trong lòng gảy tạch tạch.
Nặc Nặc rất thích An Tưởng, nếu không làm mẹ thì làm cụ bà cũng khá tốt.
Cô không thể kiềm chế nổi sự vui sướng của mình, lấy tay che miệng, cười khanh khách.
Khóe miệng của An Tử Mặc động động, lạnh mặt từ chối: “Tôi không đi.”
“Đi đi đi đi mà.” Bùi Nặc kéo cánh tay An Tử Mặc, cưỡng ép kéo cậu ra ngoài cửa.
“Tôi không đi! Tôi không muốn đi! Buông ra!!”
“Ông không được như vậy!” Bùi Nặc không buông tay, mạnh mẽ kéo người ra khỏi cửa.
Cô bé được di truyền gen của quỷ hút máu thuần chủng, sức lực không nhỏ bé như những đứa trẻ khác.
An Tử Mặc chỉ là một cậu con lai của quỷ hút máu còn chưa mọc xong răng, làm sao có thể là đối thủ của cô bé được?
Hai người lôi kéo nhau suốt cả đường, rất nhanh đã tới thang máy.
Bùi Thần sợ hai người bọn họ tự mình xuống dưới nên vội vàng dắt Bùi Ngôn đuổi theo hai bạn nhỏ.
An Tử Mặc mang vẻ mặt vừa đen vừa thúi đứng giữa ba anh em.
Cô bé thực hiện được âm mưu của mình, dùng tay nhỏ gõ gõ tin nhắn gửi cho Bùi Dĩ Chu.
Cô bé sợ Bùi Thần biết mình đang làm gì nên cười tủm tỉm, cố gắng gõ chữ.
Viết được một nửa, Bùi Nặc dừng lại, buồn rầu nhìn về phía An Tử Mặc xin giúp đỡ, “Ông ơi, chữ nắm chắc viết như nào vậy?”
An Tử Mặc liếc mắt nhìn qua, thấy dòng tin nhắn đang gõ dở.
[Nặc Nặc: Cụ ơi, An Tưởng chị một mình nhà, cụ cơ hội mau đi……]
Cái mẹ gì đây?
Huyệt Thái Dương của An Tử Mặc nhảy dựng lên, nửa ngày mới hiểu Bùi Nặc định viết cái gì.
Cậu xòe tay ra: “Đưa tôi.”
Bùi Nặc ngoan ngoãn đưa điện thoại qua, đi đến gần xem An Tử Mặc gõ chữ.
Lông mi của An Tử Mặc gõ xuống, nhanh chóng gõ trên bàn phím.
[Nặc Nặc: Cụ ơi, chị An Tưởng ngủ ở nhà một mình, cụ đừng đến làm phiền chị nhé!]
Gõ xong, gửi đi, vô cùng dứt khoát.
“Được rồi.” An Tử Mặc ném điện thoại qua cho Bùi Nặc.
Bùi Nặc chỉ hiểu được vài chữ nghiêng nghiêng đầu nhỏ, gặm đầu ngón tay, chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi An Tử Mặc: “Cụ ơi…… Ông viết cái gì thế?”
An Tử Mặc đút tay vào túi, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, nói: “Cụ ơi, chị An Tưởng đang ở nhà một mình, cụ nắm chắc cơ hội nhé!”
Đây đúng là ý mà Bùi Nặc muốn nói.
Cô bé hiểu ra vấn đề, nhưng vẫn vô cùng cẩn thận, đếm xem Mặc Mặc có gõ xót chữ nào không.
Bùi Nặc nhìn chăm chú màn hình đếm từng chữ, “1, 2, 3,……, ở đây cũng là 1, 2, 3,……”
Ừ, đúng rồi!
Bùi Nặc yên tâm cất điện thoại đi, cười ngốc nghếch vô hại: “Ông ơi, ông tốt quá! Ông thông minh thật nha, thuộc nhiều chữ thật á ~”
Bùi Ngôn đứng phía sau khinh thường hừ lạnh, cố ý nhắc nhở Bùi Nặc: “Đồ ngốc, làm sao nó lại giúp em được, khẳng định nó đang lừa em đó.”
Bùi Nặc làm mặt quỷ nhìn về phía người anh sinh đôi đáng yêu của mình, “Anh ghen ghét ông thông minh hơn anh chứ gì?”
“Em……” Bùi Ngôn tức đến đỏ mặt, “Em không tin thì hỏi Bùi Thần thử xem! Tuy rằng Bùi Thần thi toàn đứng cuối khối, nhưng mấy cái này anh ấy vẫn biết!”
“Ê ê ê, cái gì mà thi toàn đứng cuối khối? Bùi Ngôn, anh cảnh cáo em, nói chuyện cẩn thận đấy!” Nói xong, Bùi Thần nhìn về phía Bùi Nặc, vươn tay, “Nào, đưa đây anh xem An Tử Mặc vừa gửi cái gì.”
“Không cho anh xem đâu!”
Bùi Nặc bảo vệ cặp sách hình con thỏ như bảo bối, lạnh lùng quay đầu đi.
Cô bé biết Bùi Thần có một số ý nghĩ không an phận với An Tưởng, là “tình địch” của cụ.
Cô là cháu gái ngoan của An Tử Mặc nên sẽ đứng vào đội của Bùi Dĩ Chu.
Cô mới không ngốc nghếch mà đưa tin mật cho kẻ địch xem đâu!
Lời này làm Bùi Thần tức phải hít sâu một hơi để bình tĩnh, cậu khẽ cắn môi nắm tay Bùi Ngôn đi lên phía trước, quyết định không thèm để ý nhãi ranh hướng về người ngoài này nữa!
“Nặc Nặc không thèm đi cùng hai người! Em sẽ nắm tay tay ông!” Bùi Nặc không thèm để bụng, tay nhỏ mũm mĩm móc ngón tay An Tử Mặc, trên mặt hiện lên hai lúm đồng tiền xinh đẹp, “Cảm ơn ông đã gửi tin nhắn giúp cháu.
Mai đi nhà trẻ, cháu sẽ chia cho ông một nửa bánh kem của cháu.
Ngày mai bánh kem của cháu là vị máu gấu trúc đó, ăn rất ngon.”
Mí mắt An Tử Mặc dựng lên, lười trả lời..