Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 48


Bạn đang đọc Ta Là Mẹ Thần Đồng – Chương 48


Bọn họ cứ như đường dính chặt vào nhau ngồi trên sô pha, nửa ngày cũng không định tách nhau ra.
An Tử Mặc cay mắt, không nhìn nổi nữa, đứng đằng sau ho khan hai tiếng.
An Tưởng giật mình, luống cuống lăn từ đùi Bùi Dĩ Chu xuống.
Cô xoay đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ của con mình mà sốt ruột giải thích: “Mẹ…… Mẹ cùng chú Bùi đang ngồi nói chuyện phiếm, không làm gì khác.”
“……”
“Thật đó!”
An Tử Mặc nhìn chằm chằm vào hai mắt Bùi Dĩ Chu.
Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu bình thản, như trích tiên, trên mặt viết mấy chữ “không nhiễm khói lửa nhân gian”.

Người này càng tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu thì An Tử Mặc lại khinh bỉ anh bấy nhiêu.
An Tưởng che lại khuôn mặt đỏ hồng vì ngại của mình, không dám nhìn hai người, rầu rĩ nói, “Mẹ…… Mẹ định đi nấu mì cho chú Bùi ăn.

Mặc Mặc có muốn ăn không?”
An Tử Mặc lười không thèm trả lời.
Hai chân Bùi Dĩ Chu vắt chéo, vô cùng tự nhiên che đi chỗ xấu hổ nào đó.
Vẻ mặt anh bình tĩnh: “Không cần đâu.

Cô đang bị thương, không cần nấu thức ăn cho tôi.”
“Như vậy sao được.

Anh chạy từ xa đến đây, còn chưa ăn cơm.

Huống chi anh cũng không ăn được hương vị của cơm người khác làm.” Khi còn nhỏ An Tưởng từng bị cảm.

Lúc ấy cô bị mất vị giác không cảm nhận được hương vị của đồ ăn, vô cùng khó chịu.

Cô không thể tưởng tượng một người như Bùi Dĩ Chu, không có vị giác tới vài chục năm thì sẽ sống như nào đây.
“Hay anh muốn ăn cơm rang?” Cô nghiêng đầu, vô cùng nghiêm túc hỏi.
An Tử Mặc không khỏi mỉa mai nói: “Có lẽ chú Bùi muốn ăn món khác đó.”
Mắt Bùi Dĩ Chu hạ xuống.
An Tưởng không biết cậu đang nói móc, hơi khó xử nói, “…… Nhưng trong nhà không còn nguyên liệu để nấu món khác.”
“Cô đừng nghe thằng bé nói linh tinh.”
Bùi Dĩ Chu đã bình thường trở lại.

Anh chậm rãi đứng dậy, nhìn An Tưởng, “Nghỉ ngơi thật tốt.

Mai tôi sẽ cho người tới đưa đồ ăn cho cô.


Không cần vất vả đâu, cẩn thận không vết thương cũ lại rách ra.”
“Biết rồi.” An Tưởng gật đầu lia lịa như các bạn nhỏ.
Hành động của cô vô cùng đáng yêu, ánh mắt Bùi Dĩ Chu tràn ngập ý cười, bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô.

Cảm nhận được ánh mắt thù địch của An Tử Mặc đứng cách đó không xa anh mới lưu luyến thu tay về.
“Tôi phải về rồi.”
“Được.” An Tưởng định đứng dậy tiễn anh nhưng Bùi Dĩ Chu lại cản cô lại.
“Không cần tiễn đâu.

Cô nhớ nghỉ ngơi sớm nhé!”
“Ừm.” An Tưởng chống tay vào chỗ tựa lưng của ghế sô pha, nhìn Bùi Dĩ Chu đi ra chỗ đổi giày.
Ánh mắt của cô cháy bỏng.

Bùi Dĩ Chu thay giày xong lại quay lại nhìn cô thêm cái nữa.
Anh cong môi cười nhạt: “Sáng mai 9 giờ tôi sẽ qua đây.”
“Được! Anh đi đường cẩn thận nhé!”
“Được.” Bùi Dĩ Chu thu mắt lại.

Cùng với tiếng đóng cửa, hình bóng của anh biến mất.
An Tưởng thở phào nhẹ nhõm.
Hơi thở hương vị trà Ô Long của người đàn ông lưu lại như bám quanh người cô.

Nhớ lại tiếp xúc thân mật vừa rồi của mình và anh, An Tưởng bất giác ngơ người, như có một luồng nhiệt nóng bỏng chạy từ chân lên đầu cô.
Cô mím chặt môi, duỗi tay dứt tóc mình mấy cái.
—— Không phải Bùi tiên sinh sẽ hiểu nhầm rằng mình câu dẫn anh đó chứ???
An Tưởng loạn như cào cào.

An Tử Mặc nhìn cô, đầu tiên cậu nhíu mày, sau đó trợn trắng mắt, cuối cùng lười không muốn để ý đến người mẹ ngốc này nữa, một mình về phòng.
**
Ban đêm, trời đổ mưa to.
Sau mưa trời vô cùng đẹp.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ tỏa ánh sáng khắp nơi nơi làm những giọt sương vương lại trên cánh hoa thêm lấp lánh.
9 giờ.

Xe của Bùi Dĩ Chu xuất hiện ở cửa khu chung cư.


Anh không đi lên, bảo trợ lý lên đón người.
An Tử Mặc cũng biết mình không thoát được nên đội mũ, đeo cặp sách ngay ngắn.

Toàn bộ quá trình cậu không phản kháng, không chống đối, ngoan ngoãn đi theo trợ lý vào thang máy, sau đó xuất hiện trước cửa xe ô tô màu đen.
“Không chạy à?”
Qua cửa kính xe mở một nửa, An Tử Mặc nhìn thấy Bùi Dĩ Chu mang vẻ mặt nhàn nhạt hỏi mình.
Cậu không nói gì, mang khuôn mặt thúi tự bò lên xe.
Ô tô nổ máy, chạy thẳng đến bệnh viện.
Bùi Dĩ Chu ngồi một bên xử lý công việc.

An Tử Mặc nhìn ra ngoài xe một lát, lại nhìn khuôn mặt đẹp đến quá đáng của Bùi Dĩ Chu.
“Này.”
Bùi Dĩ Chu không nâng mắt.
“Này!” An Tử Mặc rống to.
Tài xế ngồi phía trước nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt của Bùi Dĩ Chu.

Ông biết là chủ tịch nhà mình ghét nhất những đứa trẻ vô lễ, kể cả có là con cháu mình hay là con cháu người khác đi chăng nữa.
“Nếu con không ăn nói hẳn hoi thì ba sẽ không bao giờ để ý tới con.” Đến ánh mắt Bùi Dĩ Chu cũng không thèm cho cậu, tập trung ngồi đọc tài liệu của mình, vẻ mặt anh cũng vô cùng lạnh nhạt.
Khuôn mặt An Tử Mặc vặn vẹo, cuối cùng không muốn phí thời gian với Bùi Dĩ Chu nữa, nói: “Nếu mà chú thích An Tưởng thì nhanh chóng theo đuổi An Tưởng đi, nhân lúc tuổi còn trẻ thì sớm đẻ thêm đứa nữa.”
“Hả?” Bùi Dĩ Chu khép tài liệu lại, nhíu mày nhìn về đứa nhỏ bên cạnh, “Từ đầu con ghép ba với mẹ con, chính là vì cái này?”
“Nếu không thì sao?”
“……”
Nếu không thì sao?
Bùi Dĩ Chu đau đầu, kiên nhẫn giải thích: “Tình cảm là cần đến từ hai phía, ba không định có thêm một đứa trẻ ngoài ý muốn nữa.” Một đứa An Tử Mặc này đã đủ làm anh đau đầu rồi, anh không định đẻ tiếp một đứa nữa đâu.

Huống chi…… An Tưởng có lẽ cũng không muốn sinh cho anh.
Bùi Dĩ Chu giống như một thanh niên yêu thầm nhưng không tỏ tình thành công, trong lòng buồn buồn.
An Tử Mặc liếc mắt nhìn anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vô dụng.”
Bùi Dĩ Chu cảm thấy buồn cười: “Thế tại sao con một hai muốn ba cùng mẹ con đẻ thêm em nữa?”
Còn vì cái gì nữa, đương nhiên là để tiếp tục kế hoạch của cậu.
Nói trắng ra là, dù cho cậu cùng An Tưởng đúng là có quan hệ huyết thống với nhau, nhưng cậu trọng sinh, có được ký ức kiếp trước nên cũng mặc định sẽ không phải là đứa con thật sự của An Tưởng.

Cậu cũng không thể coi những sự việc ở kiếp trước chưa từng xảy ra, càng không thể sống chung cùng với gương mặt đó được.
*Minh An: Mặc Mặc là một cậu bé từng bị mẹ mình hành hạ suốt 14 năm, những ký ức đau khổ đó đã ám ảnh cậu nên các bạn hãy thông cảm cho Mặc Mặc nhé! Nhưng về sau Mặc Mặc sẽ đón nhận An Tưởng, tin tui đi ^^
“Bùi tổng, tới bệnh viện rồi.”

Bùi Dĩ Chu gật đầu, chờ xe dừng hẳn rồi nắm tay An Tử Mặc dắt xuống xe.
Phòng khám tâm lý ở bệnh viện này do bạn đại học của Bùi Dĩ Chu mở sau khi tốt nghiệp.

Bạn tốt của anh có năng lực đọc màu sắc cảm xúc của người khác nên đã thuận lợi trở thành một bác sĩ tâm lý ưu tú.
Hai người vừa vào cửa thì Lôi Dương đã chạy ra đón tiếp.
“Bùi Dĩ Chu, đã lâu không gặp nha.” Lôi Dương cười tươi, tiến lên ôm chặt Bùi Dĩ Chu.
Hồi còn đi học tính tình của Bùi Dĩ Chu quái gở, Lôi Dương lại thân thiện nhiệt tình, hơn nữa năng lực của hai người cũng khá giống nhau, qua lại vài lần trở thành bạn tốt.

Sau khi tốt nghiệp thì hai người làm ở hai lĩnh vực khác nhau, công việc bận rộn nên không thể thường xuyên gặp nhau.

Đúng là đã lâu không gặp rồi.
Bùi Dĩ Chu nhàn nhạt cười: “Ngày khác ôn lại chuyện cũ đi, hôm nay tớ tìm cậu có việc.”
“Được được được, trong điện thoại đã nghe cậu nói qua rồi.” Lôi Dương nhìn xuống dưới, xem An Tử Mặc vài lần.
Nhận được tầm mắt của Lôi Dương, An Tử Mặc ngẩng đầu.

Lúc này cậu mới phát hiện đối phương có một đôi mắt màu hổ phách trông vô cùng kỳ lạ, giống như ánh mặt trời xuyên thấu linh hồn cậu vậy, làm cậu cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
“Vậy cậu ở ngoài chờ một lát, tớ nói chuyện riêng với bạn nhỏ này một chút nhé!”
“Được.”
Lôi Dương đưa An Tử Mặc vào phòng khám, Bùi Dĩ Chu ngồi ngoài kiên nhẫn chờ.
Thời gian dần dần trôi qua, cánh cửa kia đóng chặt suốt chưa từng mở ra.

Cả quá trình An Tưởng gửi tới rất nhiều tin nhắn, Bùi Dĩ Chu đều vô cùng kiên nhẫn trả lời cô.
Cuối cùng thì cửa cũng mở ra.
Bùi Dĩ Chu buông điện thoại ra vội đứng dậy.
An Tử Mặc đi đằng sau Lôi Dương, vẻ mặt nhàn nhạt như lúc đi vào.
Bùi Dĩ Chu nhìn về phía Lôi Dương: “Thế nào?”
“Y tá Tô, cô đưa bạn nhỏ này đi đến chỗ chơi đi.”
Chờ y tá đưa người đi Lôi Dương mới đưa kết quả chẩn đoán cho Bùi Dĩ Chu.

Rốt cuộc thì Bùi Dĩ Chu cũng không phải người trong ngành, nhìn chỗ từ ngữ lộn xộn này anh không hiểu gì, nhíu mày.
“Biết cậu nhìn không hiểu nên tớ nói thẳng.”
Bùi Dĩ Chu im lặng lắng nghe.
“Bạn nhỏ này mắc chứng thiếu hụt tình cảm nghiêm trọng.”
Mày Bùi Dĩ Chu càng nhíu chặt hơn.
“Cũng có thể nói là mắc chứng lạnh nhạt.” Hai tay Lôi Dương đút túi, “Cậu nhóc thiếu rất nhiều màu sắc của cảm xúc, điều đó dẫn tới cậu nhóc không biết đồng tình, không hiểu lòng người, không có trách nhiệm, không có ý thức với mọi thứ xung quanh.

Cậu nhóc cũng không hiểu được tình cảm cùng sự đau khổ của những người khác.

Giây phút nào cậu bé cũng không hề tin tưởng vào thế giới xung quanh.

Với một việc nào đó, nếu như người thường sẽ cảm thấy cảm động thì cậu nhóc sẽ nghi ngờ, thậm chí là giễu cợt.”
Bùi Dĩ Chu rũ mắt nhìn tờ giấy mỏng trên tay, nắm chặt.
“Vì thế lúc cậu nhìn màu sắc linh hồn của cậu bé này, chắc cũng là màu đen.”
Bùi Dĩ Chu ừ một tiếng, nói: “Có một lần nó định hại chết mẹ mình rồi.”

Lôi Dương không cảm thấy bất ngờ, “Điều đó cũng không có gì kỳ lạ.

Cậu cũng không thể yêu cầu một người máy có tình cảm của con người được.”
Bùi Dĩ Chu mím chặt môi, đột nhiên không biết nên làm như nào mới tốt.
Rõ ràng thằng bé còn nhỏ như vậy nhưng lúc nào cũng cảm thấy cuộc sống u ám, không có gì có thể tác động đến cậu được.

Thằng bé đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không chịu tiếp nhận tình thương của mẹ, càng không chịu nhận ý tốt của người khác.
Đột nhiên Bùi Dĩ Chu hiểu ra, sở dĩ An Tử Mặc muốn anh đến với An Tưởng, sinh thêm một đứa nhỏ nữa để nó rời đi.
“Còn cái này nữa.” Lôi Dương nói thêm, “Lúc tớ nói chuyện với bạn nhỏ này, tớ phát hiện nó thường xuyên như vô tình dùng các tin tức giả để đánh lạc hướng phán đoán của tớ, cản trở tớ tiếp tục nói chuyện với nó.

Nó rất thông minh, những đứa nhỏ bình thường không làm được vậy đâu.

Vì thế tớ nghĩ cậu có thể dẫn nó đến bệnh viện bên cạnh để kiểm tra chỉ số thông minh của nó.”
Bùi Dĩ Chu cười một chút, “Cậu cảm thấy thằng bé là thiên tài à?”
“Những đứa nhỏ có tính cách như thế thường có chỉ số thông minh cực cao.”
Bùi Dĩ Chu ngay lập tức im miệng không nói gì thêm.
Một lát sau, anh mới hỏi: “Tình huống hiện tại của thằng bé rất nghiêm trọng?”
Lôi Dương gật đầu: “Chứng thiếu hụt tình cảm sẽ làm hao mòn nhân cách, tình người của cậu nhóc, dần dần sẽ bị rối loạn nhân cách, trở thành một người bạo lực phản xã hội.

Chúng ta không thể dùng tư duy, suy nghĩ của người bình thường để đánh giá hành vi của đứa nhỏ này.

Hơn nữa thuốc cũng không có hiệu quả tuyệt đối với chứng bệnh này, tớ cũng không kiến nghị cho bạn nhỏ dùng thuốc để điều trị.”
“Vì tuổi của cậu nhóc còn nhỏ, nên cậu có thể cho nó tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn.

Ở chung cùng các bạn nhỏ đồng trang lứa, có lẽ nó sẽ thay đổi.”
Bùi Dĩ Chu gật đầu, cất tờ chẩn đoán bệnh đi, nói với Lôi Dương: “Cảm ơn cậu.

Lần sau tớ lại dẫn thằng bé đến đây.”
Lôi Dương vỗ vỗ bả vai Bùi Dĩ Chu, “Sao cậu khách sáo thế? Nhưng đứa nhỏ này giống cậu thật đó, tớ nhìn thấy răng nanh của nó cũng mọc rồi.

Là con của người quen cậu hả?”
Bùi Dĩ Chu nhàn nhạt nói: “Con tớ.”
“Hả, con cậu……”????
Lôi Dương há hốc mồm, nghẹn họng không nói được câu nào.
Bùi Dĩ Chu đứng thẳng đi đến khu vui chơi cho trẻ em, hoàn toàn không định giải thích gì với Lôi Dương, để lại Lôi Dương đứng một mình tự bổ não nghĩ ra mấy câu chuyện máu chó.
**
Bùi Dĩ Chu đưa An Tử Mặc đến bệnh viện bên cạnh kiểm tra chỉ số thông minh, bởi vậy về muộn hơn vài tiếng.
Lúc hai người về nhà thì đã là buổi chiều rồi.

An Tử Mặc không định nói chuyện với An Tưởng cùng Bùi Dĩ Chu nên tự về phòng, để lại không gian cho hai người.
“Một tin tốt một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước?”
Bùi Dĩ Chu nhìn chằm chằm An Tưởng, bình tĩnh chờ cô trả lời..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.