Bạn đang đọc Ta Là Mẹ Thần Đồng – Chương 22
Sau khi mấy người Bùi Thần ăn cơm xong liền tạm biệt An Tưởng, trực tiếp về nhà.
Vừa rồi bọn họ ở đây quán trà sữa còn đang ầm ĩ, khi bọn họ rời đi nháy mắt yên tĩnh lại.
An Tưởng dọn bát đũa bẩn trên bàn rồi dọn dẹp quán sạch sẽ.
Trăng treo trên bầu trời, bầu trời đêm trên thành phố phồn hoa lạnh lẽo lại cô tịch.
An Tưởng dọn mãi mới xong, cô cảm thấy khá mệt mỏi.
Cô nắm nắm tay đấm vai mình.
Ánh mắt nhìn xung quanh rồi bắt gặp An Tử Mặc đang ngủ say trên ghế sô pha.
Thằng nhóc này chỉ lúc ngủ mới có dáng vẻ của một đứa nhỏ ngây thơ.
An Tưởng ngồi xổm trước sô pha.
Đầu ngón tay cô nhẹ vuốt qua cái trán của An Tử Mặc.
Cậu nhóc không hề phát hiện, lông mi run run, nhẹ cọ cọ.
Thật đáng yêu.
Giống như một chú cún ngoan ngoãn vậy.
Tức khắc An Tưởng quên đi hết mệt mỏi.
Cô hôn nhẹ thằng bé, sau đó phủ áo khoác của mình lên người nó, nhẹ nhàng bế thân thể nhỏ bé của nó lên.
Một tay bế thằng bé, một tay xách túi rời khỏi chung cư.
Gió đêm mát mẻ.
An Tử Mặc bị gió thổi tỉnh dậy.
Mắt cậu mông lung vì buồn ngủ, đầu óc chưa được thanh tỉnh cho lắm.
Khuôn mặt của người phụ nữ gần trong gang tấc, đèn đường hắt vào chiếu lên gương mặt tinh xảo, lộ ra vài phần ấm áp.
Rất thơm.
Ôm cũng rất ôn nhu.
“Mặc Mặc con tỉnh rồi hả?” Tiếng nói của An Tưởng thật ngọt, không ngọt ngấy như đường hóa học mà ngọt ngào, dễ nghe, động lòng người.
“Chờ thêm chút rồi mẹ con mình ngồi taxi về nhà.
Mặc Mặc có thể tiếp tục dựa vào vai mẹ ngủ nha!”
[Bộ dáng ngủ của thằng bé thật sự vô cùng đáng yêu!]
[Mẹ muốn cả đời ôm con!]
[Nhưng bụng đau quá, dì cả đến thật phiền nha nha nha……]
An Tử Mặc ngơ ngác nhìn cô.
Nghe tiếng lòng của cô liên tục truyền đến tai mình, cuối cùng ý thức cậu cũng thanh tỉnh.
Cậu……!bị người phụ nữ xấu xa ôm!
“Thả tôi xuống dưới.” Có lẽ do vừa mới tỉnh ngủ nên âm thanh của cậu nho nhỏ, rất đáng yêu, không chút uy hiếp nào.
An Tưởng nghĩ là thằng bé thẹn thùng, cười nhẹ vài cái, ôm càng chặt: “Con sợ mẹ mệt sao?”
“……” Có quỷ mới sợ bà mệt.
Tự mình đa tình, không biết xấu hổ!
An Tử Mặc trợn mắt nhịn xuống ý nghĩ trong lòng mình, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của An Tưởng.
Sức lực của An Tưởng lớn hơn An Tử Mặc rất nhiều, mặc cho cậu giãy giụa thế nào cô cũng đều không buông tay.
“Mặc Mặc con yên tâm, con vĩnh viễn là đứa nhỏ mà mẹ yêu nhất.” Vẻ mặt An Tưởng nghiêm túc, “Từ mai mẹ chỉ đút cho mình con ăn cơm thôi.”
Thằng bé là một thẳng nam muộn tao*.
*muộn tao: kiểu người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp.
Không thể làm thằng bé ghen được.
An Tử Mặc nhíu mày, người này đang suy nghĩ miên man cái gì?
“Chỉ có người tàn tật mới cần người khác đút cho ăn.”
Ngụ ý là, tôi có tay chân tôi không cần.
An Tưởng không chút để ý, tiếp tục nói: “Con cũng yên tâm, mẹ sẽ không kết bạn với WeChat của người đàn ông xa lạ nào đâu.”
“Ai quản bà.” An Tử Mặc nhỏ giọng lẩm bẩm, hận bản thân không thể lập tức từ người cô nhảy xuống.
“Tuy làm một bà mẹ đơn thân thật vất vả, nhưng mẹ cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện tìm một người đàn ông lung tung rối loạn gì đó về làm cha kế của con đâu.
Nhỡ đâu lúc mẹ không ở đó người ta đánh con thì làm sao bây giờ……”
Khuôn mặt nhỏ của An Tưởng nhăn lại, lo lắng sốt ruột.
Hiện tại thế sự vô thường, cứ một thời gian lại có tin tức về bạo lực gia đình.
Có lẽ vì đang ở vị trí của một bà mẹ, An Tưởng không thể nhẫn tâm nhìn mấy bạn nhỏ chịu khổ.
Mấy đứa nhỏ rõ ràng là mầm non mới nhú, không thể chịu được ngược đãi.
Trong tiếng lòng của cô chứa một chút thương hại.
Nếu nói miệng lưỡi loài người có thể nói dối thì khẳng định nội tâm không thể nói dối.
Ánh mắt An Tử Mặc lập lòe, tự dưng cảm giác được sự bất an hoảng loạn.
Nếu An Tưởng đánh cậu mắng cậu giống như kiếp trước thì cậu cũng sẽ không lâm vào trong mờ mịt thất thố như vậy.
Chỉ là.
An Tưởng không đánh cậu, cũng không mắng cậu, tính cách có thay đổi lớn, hoàn toàn xa lạ.
Nhưng gương mặt trước mắt này lại làm cậu không thể không nhớ lại ác mộng 14 năm của kiếp trước.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mờ mịt, cảm thấy sợ hãi về tương lai.
An Tử Mặc rũ mắt, cúi đầu xuống, hàm răng cắn chặt môi dưới, không ngừng nhắc nhở chính mình: Vẫn là gương mặt đáng ghét ấy, cậu không có hận sai người.
—— Trời cao cho cậu cơ hội trọng sinh là để cậu báo thù.
—— Chứ không phải để cậu cảm nhận tình thương của mẹ đáng cười này, buông bỏ những đau khổ của kiếp trước.
An Tử Mặc hung hăng véo một cái trên cánh tay của An Tưởng.
Nhân lúc cô đang đau đớn thì nhảy xuống, chạy chậm lên phía trước kéo ra khoảng cách giữa hai người.
An Tưởng che lại chỗ bị véo đỏ hồng, vô cùng ủy khuất.
Sao đột nhiên thằng nhóc lại dữ vậy?
Chẳng lẽ do sống ở núi sâu trong thời gian dài mới hung dữ như vậy?
An Tưởng nghĩ mãi nhưng cũng không hiểu, bước nhanh đuổi kịp giữ An Tử Mặc về bên mình.
Thằng nhóc thơm ngào ngạt, cô ngửi nó đến mê mẩn.
Chợt nghĩ nó thơm thế này nhỡ đâu bị ai bắt đi ăn thì làm sao bây giờ?
Cô còn chưa được ăn qua đâu!
Minh An: Chỉ có chị thèm ăn thằng bé thôi:.