Đọc truyện Ta Là Đệ Nhất Nữ Phụ – Chương 27: Phiên ngoại: Nhật ký cuộc đời của “Hạ Tiểu Mễ”
Tôi là Hạ Tiểu Mễ, là thiên kim thứ ba của Hạ gia.
Số phận của tôi vốn không hề hoàn mỹ và hạnh phúc như bao người nhìn vào.
Tôi có một người chị sinh đôi tên Hạ Tiểu Văn. Chị ấy là một người dịu dàng và hòa ái, khác hẳn với một đứa vừa ngốc nghếch lại nghịch ngợm như tôi.
Tôi còn có một người chị khác tên Hạ Vãn Tình. Chị ấy là con gái của ba tôi với một người phụ nữ khác. Nhưng tôi không hề ghét chị. Bởi tôi luôn nghĩ rằng chỉ bởi ba tôi có cảm tình với mẹ tôi nên mẹ chị hai mới chết. Cũng bởi sự mặc cảm ấy nên tôi và chị ba đối xử với chị hai rất tốt. Chị hai sinh trước chúng tôi chỉ 2 tháng nhưng tôi vẫn luôn tôn trọng chị. Chúng tôi đã có những khoảng thời gian rất vui vẻ.
Năm 7 tuổi, nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh, tình cờ nghe thấy ba mẹ tôi trong thư phòng của ba
“Ông nó, con gái, Tiểu Mễ…..thực sự nó bị bệnh ư?”.
“Tôi, tôi cũng không muốn tin, nhưng quả thật là vậy. Cũng tại tôi cả, nếu như căn bệnh máu trắng ấy di truyền lên người tôi thì con bé đã không sao rồi!”.
“Ông nó, không đâu, ông đừng nói vậy. Tôi không muốn mất ông đâu. Nhưng tôi cũng không muốn mất con, hức, phải làm sao đây?!”.
“…”
Tôi trợn mắt, bụm miệng lại. Bệnh máu trắng? Tôi không biết bệnh máu trắng là gì, nhưng ba mẹ nói tôi sẽ chết. Tôi sẽ phải chết sao? Không, tôi không muốn!
Vừa lau nước mắt vừa chạy về phòng, tôi thống khổ sà vào lòng chị ba khóc lớn:”Chị ba, em sẽ phải chết ư? Huhu, em không muốn chết đâu! Không, chị ba, em muốn được sống cùng chị, cùng chị hai và ba mẹ, em không muốn chết!”.
Chị ba không biết rằng tôi bị bệnh, cho rằng tôi ngủ mơ nên chỉ vỗ nhẹ lưng tôi mà an ủi:”Ngoan, Tiểu Mễ không sao cả. Tiểu Mễ khỏe mạnh như vậy sao mà chết được?”.
Giọng nói nhẹ nhàng của chị khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, an tâm đi vào mộng.
Mấy ngày sau, tôi trở nên trầm mặc hơn. Vì lo lắng cho tôi, ba mẹ đã dẫn tôi cùng chị hai và chị ba tới một bữa tiệc sinh nhật của con một người bạn ba mẹ tôi.
Tôi tới bữa tiệc nhưng lại không có tâm trí gì cả, vì vậy liền lủi một góc xem đoàn kiến. Đám kiến ấy thật mạnh mẽ, dù cho những thức ăn chúng kiếm được vác trên vai nặng đến đâu, chúng vẫn khuân đi được.
Tôi nhanh chóng bị cuốn vào đó.
“Em là…..”.
Thanh âm trong ấm của con trai truyền vào tai khiến tôi bừng tỉnh. Anh ấy chính là chính chủ bữa tiệc, Lương Khúc Hành.
Anh và tôi ngồi lại một chỗ nói chuyện. Theo lời anh kể, tôi đại khái có thể hiểu được sự cô độc của anh khi sống trong Lý gia. Tôi còn nhỏ, không hiểu được quá nhiều việc, nhưng tôi hiểu rằng anh đang buồn. Tôi kể về chị hai, về những cuộc vui của chúng tôi. Từng câu chuyện của tôi khiến đôi mắt anh trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Từ hôm đó, anh thường đến chỗ tôi chơi. Anh thật sự đã khiến tôi cười, khiến tôi rất vui, khiến tôi quên đi cả bệnh tình của mình. Tôi rất hạnh phúc.
Nhưng chuỗi ngày hạnh phúc cũng không kéo dài được quá lâu.
Khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, nhà tôi xảy ra hỏa hoạn. Ba mẹ tôi đã đi công tác nên chỉ còn lại hai cô giúp việc cùng ba chị em tôi. Vụ cháy dường như phát ra bởi cô giúp việc quên tắt bếp ga.
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi sợ hãi bởi đám cháy trước mặt. Khói xộc lên khiến tôi khó chịu ho khù khụ.
“Tiểu…Mễ, em ở…đâu? Khụ”.
Đó là tiếng của chị ba. Tôi mừng lắm, vội dùng giọng nói yếu ớt của mình cầu cứu chị. Chị choàng chiếc chăn sũng nước vào người tôi khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Chúng tôi sau đó liền tìm cách trở ra.
Đang chạy đi, thì tiếng gọi yếu ớt của chị hai truyền đến khiến cả hai giật mình. Khi chị ba muốn vào cứu chị hai, tôi đã có chút ích kỉ mà không muốn chị vào. Nhưng cuối cùng, nghĩ đến đều là người nhà nên tôi đành thúc giục chị đi thật nhanh.
Khi chị trở ra, toàn thân đầy vết bỏng. Cơ thể chị rất yếu, nhưng vẫn thúc giục tôi đi ra.
…
Tôi rất sốc, rất sốc khi biết tin chị ba chết. Tôi vừa đau lòng, vừa sợ hãi lại vừa tức giận.
Tôi hận chị hai. Nếu không phải vì cứu chị hai thì chị ba cũng không chết. Tôi hận chị ấy, tôi hận.
Từ đó, tôi trở nên xa cách với chị hai, tôi không thể khống chế bản thân mà nói với Hành ca ca ra tay đánh chị.
Tôi biết, khi tôi ra lệnh như vậy, thì toàn bộ hình tượng đẹp đẽ của tôi trong lòng anh đã sụp đổ. Nhưng tôi rất vui. Tôi đã cảm thấy vui sướng. Tôi biết anh thích tôi. Và tôi cũng thích anh. Nhưng tôi biết thời gian của mình không còn nhiều. Tôi sắp chết rồi. Căn bệnh máu trắng ấy đang dần phát triển rồi. Nếu yêu tôi, anh nhất định sẽ khổ sở. Vì vậy, nếu tôi khiến anh ngừng yêu tôi, thì ngày tôi chết, tôi sẽ không phải thấy nước mắt của anh.
Cứ thế, tôi vẫn tiếp tục diễn tốt vai trò của một đứa con gái “lẳng lơ, chanh chua” để khiến anh ngừng thích tôi. Nhưng anh vẫn vậy, trái tim ah vẫn một mực hướng về phía tôi. Tôi vừa hạnh phúc vừa sợ hãi.
Ngày đó, tôi đã thấy chị hai định uống thuốc tự sát. Trước hôm đó vài hôm, tôi đã đọc được bức thư của chị trong phòng. Sơ qua thì tôi có thể hiểu rằng chị đã rất sợ hãi và ân hận khi chỉ vì mình mà chị ba chết nên muốn tự tử.
Tâm trạng tôi rối bời khi chứng kiến chị dần đưa thuốc vào miệng. Cuối cùng tôi vẫn quyết định đi tới chỗ chị, phía sau là một đám người. Tôi ra lệnh cho đám người đánh chị, đồng thời lê giọng mắng:”Đúng là loại trơ trẽn mà, cô dám cướp người yêu của tôi ư? Trước đây cướp đi “tôi”, vậy mà giờ còn muốn cướp đi thứ khác quan trọng của tôi ư? Tôi rất muốn cô chết, nhưng nếu cô chết thì cô sẽ không thể bồi thường tất cả những lỗi lầm của cô trong quá khứ! Vì vậy, hôm nay tới đây thôi!”. Nói rồi tôi bỏ đi.
Thật tốt, thật tốt là sau đó, chị hai không có ý định tự sát nữa. Tôi vui lắm!
Tôi hận chị, nhưng dù gì cũng chung dòng máu, tôi không thể chứng kiến chị mình chết được. Tuy vậy, tôi cũng không thể tha thứ cho chị. Tôi chỉ có thể làm tới đây thôi!.
Một ngày khác, tôi thấy chị hai đứng ở ven hồ bơi. Tôi nghĩ tới có lẽ chị lại nghĩ quẩn, vì vậy sợ hãi tiến tới muốn kéo chị lại, giả bộ la mắng để cứu chị. Nhưng rốt cục lại khiến cả hai rơi xuống hồ.
Tôi không biết bơi, vì vậy liền nhanh chóng mất đi ý thức. Chìm xuống đáy hồ, thứ duy nhất còn lại trong đầu tôi chính là hình ảnh của Hành ca ca và chị ba.
Có lẽ, nếu tôi chết sớm hơn thì mọi chuyện sẽ khác.
“Xin lỗi….mọi người!”.