Đọc truyện Ta Là Đệ Nhất Nữ Phụ – Chương 21: Bất ngờ!
Nằm chán chường trên giường, Hạ Tiểu Mễ đặt tay lên trán, dẩu môi khó chịu vô cùng. Hôm nay là Valentine, theo lý thì đáng lẽ Khúc Hành phải tới đưa nó đi chơi chứ? Vậy mà cả ngày nay anh đều không xuất hiện. Ngay cả một tin nhắn nhỏ nhoi cũng không cấp cho nó. Báo hại nó phải đi chơi với đám lâu la Thôi Hoàng Ân, Lạp Dương, Hán Phong và Trần Dục Nhiên trong tâm trạng bực bội khó chịu.
Thời gian cứ trôi qua mau chóng. Mới đó đã tới 11:02 rồi. Khóe mắt Hạ Tiểu Mễ ươn ướt. Có lẽ nó đã đòi hỏi quá rồi. Anh là người trưởng thành, là Chủ tịch tập đoàn BM, anh có lẽ bận bịu lắm. Vậy mà nó còn muốn này muốn nọ nữa. Có lẽ quãng thời gian vừa qua do được anh nuông chiều nên nó đã trở nên kênh kiệu rồi chăng? Nó thật là đứa con gái ngu ngốc mà.
“Tinh tinh”
Tiếng tin nhắn từ máy của Hạ Tiểu Mễ vang lên. Nó uể oải vươn tay với điện thoại mở lên. Là tin nhắn của Khúc Hành.
Hai mắt nó sáng rỡ, nhanh chóng mở lên xem.
“Anh đang ở dưới nhà em. Mau xuống đi!”.
Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn có vài từ. Nhưng nó cũng phấn khởi, nhanh chóng mặc một bộ đồ thoải mái rồi bước nhanh xuống nhà, mở cửa, mở cổng bước ra ngoài đường.
Nhưng kỳ lạ, xung quanh tối om, không một bóng đèn điện, thời tiết lại se lạnh khiến nó có chút sợ hãi. Nhìn xung quanh nhưng không thấy anh ở đâu cả. Hạ Tiểu Mễ cảm nhận được có ai đó ở phía sau liền giật mình quay lại, nhưng chỉ là mảng tối hiu quạnh. Nó nhíu mày, mở điện thoại lên soi nhưng lại bị ai đó dùng khăn bịt miệng từ phía sau. Nó hốt hoảng, muốn vặn tay người đẳng sau để đánh lại, nhưng cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến khiến nó nhanh chóng lịm đi.
Bóng đen lôi Hạ Tiểu Mễ đang hôn mê vào một chiếc xe 7 chỗ vừa chạy lại, sau đó bỏ đi trong đêm.
…
Hạ Tiểu Mễ mệt mỏi tỉnh dậy, thấy trước mắt chỉ toàn bóng đêm, nó lại bị bịt mắt, và hình như lại bị bắt cóc. Nhưng lần này nó không bị đặt ở đâu, mà dường như nó bị ai vác đi.
Hạ Tiểu Mễ bị vác đi một quãng sâu, nó bị bịt miệng bằng băng dính nên chỉ có thể ư ư trong miệng. Đi được một quãng, thì người vác Hạ Tiểu Mễ dừng lại. Nó nghe có tiếng xào xạc của lá. Hình như là đang ở trong rừng.
“Ồ, bắt được chưa?”. Giọng của một người đàn ông cất tiếng lên khiến Hạ Tiểu Mễ nhíu mày. Vậy là nó bị bắt cóc thật rồi.
“Dạ được rồi đại ca. Em nhờ thư kí của tên họ Lương đó lấy điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho con nhỏ. Không ngờ nó tin thật. Bắt cũng dễ lắm!”.
“Được, giờ mày liên lạc với thằng đó đi. Một là giao ra toàn bộ cổ phần công ty, hai là tao sẽ làm nhục con nhỏ này, sau đó bán đi để đám khát máu mổ nó lấy nội tạng. Hé hé hé”.
Hạ Tiểu Mễ run lên. Ma mãnh nó không sợ. Chỉ sợ ba cái chuyện bắt cóc tống tiền, tống không được thì bán lấy tiền. Thực con mẹ nó cẩu huyết mà.
Nhưng sự tức giận nhanh chóng bị chiếm giữ bởi lo lắng. Nó không muốn vì mình mà anh bỏ đi cổ phần đâu, không muốn, thật không muốn.
“A lô, tao đang giữ bạn gái mày đấy! Khôn hồn thì mày mau chuyển hết cổ phần của BM sang công ty ABC của tao. Bằng không tao sẽ–“
“…”
Nghe thấy tên kia nói chuyện, Hạ Tiêu Mễ liền dỏng tai lên nghe. Nó vừa mừng vừa lo, không biết anh sẽ giải quyết thế nào.
“Mày…mày……”. Tên đó tức giận chửi, nhưng dường như đầu dây bên kia đã cúp máy. “Chết tiệt!”.
“Nó nói sao đại ca?”.
“Thằng đó nói chúng ta thích làm gì thì làm. Dù sao thì công sức của thằng đó làm sao vứt bỏ được. Cho nên nó chọn cổ phần công ty chứ không nhận con bé này!”. Tên kia gằn giọng.
ĐOÀNG
Như tiếng sét đánh ngang tai. Hạ Tiểu Mễ không tin trợn mắt. Nó không sợ chết, cái nó sợ, đó là anh không chọn nó. Tại sao? Tại sao chứ? Chẳng lẽ anh đã hết yêu nó ư? Hạ Tiểu Mễ gục trong cơn đau, hàng hàng nước mắt tuôn rơi. Nó nấc lên, đau lòng lắm, thực sự đau lắm.
“Đ…đại ca, ch….à nó, nó khóc kìa!”. Tên vác nó run rẩy.
“Biết sao được, giờ thì cứ làm cho xong đi!”. Tên đại ca kia nói với giọng ngả ngớn nhưng mang vài phần run rẩy:”Cô em, người yêu em không chọn em, vậy để các anh phục vụ em nhé!”. Nói rồi, nó được bỏ xuống đất, sau đó cởi dây trói, và cuối cùng là bỏ bịt mồm, bịt mắt.
“A”. Hạ Tiểu Mễ sững sờ nhìn cảnh trước mặt.
Tuy trước mắt nó bị lệ làm cho mờ mờ, nhưng có thể thấy được khung cảnh của núi rừng, cả khu rừng được thắp sáng bởi những con đom đóm đang phát sáng. Nhưng đóm sáng nhẹ nhàng lượn lờ khiến cả khu rừng trở nên kỳ diệu và rạng ngời hơn bao giờ hết.
Nó sững sờ một lúc, còn chưa hiểu gì thì đã thấy Khúc Hành bước ra từ sau một gốc cây lớn. Mái tóc nâu hạt dẻ được tỉa chải, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, dưới là quần đen, đeo đôi giày thể thao trắng. Đôi mắt nâu dịu dàng cùng sống mũi cao, môi mỏng nở nụ cười ôn nhu. Trông anh như một thiên thần thoát tục khiến người khác không thể rời mắt.
Hai mắt Hạ Tiểu Mễ chảy lệ. Giọt lệ nhanh chóng được anh nhẹ nhàng lau đi. Nó lao vào lồng ngực anh mà khóc lớn:”Đồ đáng ghét. Em đã rất sợ, thật sự rất rất sợ!”. Tại sao anh có thể bày ra trò này chứ?
Anh nhẹ xoa đầu nó, vỗ lưng nó:”Xin lỗi, anh chỉ muốn chúc mừng sinh nhật em mà thôi! Thật không ngờ lại khiến em sợ!”.
Hạ Tiểu Mễ giương mắt nhìn anh. Sinh nhật? Phải rồi, thân thể này có ngày sinh nhật vào 13-2. Nhưng hôm nay là 14…….Nó trợn mắt, mở điện thoại ra. Thông báo hôm nay là 14-2. Sao lại thế được?
“Ah, chị của em đã thay đổi ngày trong điện thoại của em. Và cậu nhóc tên Lạp Dương đó……”. Như hiểu được nó đang thắc mắc, Khúc Hành lên tiếng.
“HẠ LẠP DƯƠNG!”. Cả người nó phát nổ. Lửa giận bùng lên. Sao nó lại ngu ngốc vậy chứ? Mấy cái cách chúc mừng sinh nhật của nợ này chỉ có thằng em mất dạy của nó mới nghĩ ra thôi.
Anh cười trừ, cảm thấy có chút hối hận khi làm theo cách của thằng nhóc đó.
—–ở một nơi nào đó—-
“Ách xì, thôi xong, quà này thể nào cũng u đầu!”. Hạ Lạp Dương xoa xoa mũi khóc ròng.
————————
“Mễ Mễ, anh đã dành cả ngày hôm nay để gom hết tổng cộng là 11.043 con đom đóm mang tới đây để chúc mừng sinh nhật em. Nhưng có lẽ…..là công cốc rồi!”. Khúc Hành cười buồn.
Hạ Tiêu Mễ bụm miệng. hơn 10 ngàn con đom đóm. Anh đã phải vất vả ra sao đây? Mắt nó long lanh sáng lấp lánh, nhanh chóng ôm cổ anh. Vì bất ngờ nên Khúc Hành ngã xuống nên cỏ nhẹ, trên người là vật nhỏ.
“Sao lại công cốc được. Em vui lắm! Thật sự rất vui!”. Nó cười, nụ cười như nắng mai khiến tim anh đập loạn xạ, gương mặt phiếm hồng.
Không gian lắng đọng, hai người giáp mặt gần lại. Nó đỏ mặt, nhắm hờ mắt. Anh khẽ cười, nhẹ nhàng hôn lên môi nó. Chiếc hôn thoáng qua, nhẹ như chuồn chuồn điểm nhẹ mặt nước rồi rời đi. Nhưng bấy nhiêu cũng khiến cả hai ngượng ngùng cười.
“Mễ Mễ, em có điều ước gì không?”. Vì bận bắt đom đóm nên anh không kịp mua bánh cho nó.
Hạ Tiểu Mễ nằm dưới nền cỏ với anh, tay nắm lấy tay anh. Cảm giác ấm áp khiến nó yên tâm hơn phần nào. Đối diện với bầu trời đêm đầy sao, sao rải rác trên nên trời đen khiến nó cảm thấy bình yên. Siết chặt tay anh, Hạ Tiểu Mễ nhu hòa:”Em ước em sẽ biết bay như Siu nhân mặc sịp đỏ!”.
Anh ngạc nhiên, nhìn nó trố mắt:”Hả? Sao lại kỳ vậy?”.
“Có gì kỳ chứ? Nếu em biết bay, có thể mang anh đi khắp thế giới, tránh xa tất cả xô bồ của xã hội. Như vậy sẽ rất thích a!”.
Nghe nó nói, anh chỉ biết dở khóc dở cười:”Bay nhiều sẽ rất mệt. Vả lại em không sợ bay mãi, không có ai kiếm tiền, chúng ta sẽ chết đói sao?”.
“A, phải ha, quên mất. Huhu, vậy là đi tong điều ước rồi. Huhuhu, sao anh không nói sớm?”. Nó ngồi bật dậy, khóc lóc đấm vào ngực anh.
Khúc Hành cười haha, ôn nhu ôm nó vào lòng, mỉm cười nhìn lên trời:”Không cần bay đi đâu cả. Vì anh cũng sẽ khiến em hạnh phúc, sẽ làm bình phong bảo vệ em khỏi những điều xấu. Bởi vì em là của anh, của Lương Khúc Hành này, vì vậy, anh sẽ không để em phải buồn đâu. Anh hứa đó!”.
Nhìn nụ cười của anh, Hạ Tiểu Mễ chỉ biết đỏ mặt. Bình yên lắm, hạnh phúc lắm.
Cám ơn vì đã đưa tôi đến nơi này.