Bạn đang đọc Ta Là Đại Pháp Sư (Ngã Thị Đại Pháp Sư) – Chương 67: Chân chính đích Ma Thần vương
Ba thiên sứ không hề làm kinh động Long tộc, theo năng lượng khí tức chưa hoàn toàn tiêu tán do ta lưu lại mà truy đuổi, không giết ta thề không dừng lại.
Bất quá bọn họ không biết ta lúc này đã cùng Vô Danh hợp làm một, rốt cuộc không còn khuyết điểm. Chung cực thần binh Á Dạ và “Tuyệt đại đấu thần” Hạ Nông cũng về bên cạnh ta. Bọn họ lần này khác nào tự chui đầu vào lưới.
Ta cùng Á Dạ, Hạ Nông cưỡi trên Kim Tử toàn tốc bay về hướng đám thiên sứ nghênh đón. Gia Bách Liệt nhất thời cảm thấy không đúng nói: “Lúc này Ngô Lai chạy trốn còn không kịp, như thế nào lại gặp …..”
Tốc độ phi hành của Kim Tử nhanh vô bì, khi đám thiên sứ còn đang do dự thì đã xuất hiện phía trước bọn họ.
Gia Bách Liệt kinh hãi nói: “Kia không phải là Long tộc chi vương Độc giác hoàng kim long sao? Ma giới công chúa và ‘Tuyệt đại đấu thần’ đã mất tích đang ở bên cạnh ‘Ma thần vương’, không đúng…..”
Lạp Phỉ Nhĩ và Lôi Khiết Lạp cũng nhận ra không ổn bèn ngưng thần chuẩn bị chiến đấu.
Ta đứng trên lưng Kim Tử với một tư thái cực kì hung hăng cười ha hả nói: “Chư vị thiên sứ đại nhân, các vị đại khái tới truy sát ta phải không? Tốt, lại đây.”
Hai tay quay một vòng, trong phút chốc tia chớp siêu cao áp mười vạn vôn từ trong tay ta bắn về phía ba thiên sứ, đích thị là Lôi hệ cao cấp ma pháp “Lôi điện nộ đào”.
Lực lượng Lạp Phỉ Nhĩ ba người tự nhiên không e ngại sự oanh kích của “Lôi điện nộ đào”. Gia Bách Liệt mở kết giới ngăn trở sự công kích của thiểm điện, Lạp Phỉ Nhĩ và Lôi Khiết Lạp xuất quang kiếm nhanh chóng hướng ta phi tới.
Đại khái bọn họ còn tưởng ta là Ngô Lai trước kia, cho nên dùng cách chiến đấu cận thân thu thập ta.
Hạ Nông yêu kiều quát một tiếng kim mang đại thịnh quanh thân thể, chung cực đấu khí “Thánh đấu khí” trong nháy mắt xuất ra tràn ngập. Nàng huy quyền hướng tới Lạp Phỉ Nhĩ nghênh đón.
Cho dù không nhận hóa thành binh khí nhưng lực lượng của Á Dạ quyết không kém “Diệu thiên sứ”. Nàng ảo xuất Hắc ám năng lượng kiếm chống lại Lôi Khiết Lạp. Còn ta đứng trên lưng Kim Tử hướng về phía Gia Bách Liệt phóng xuất “Lôi điện nộ đào”.
Phóng thích “Lôi điện nộ đào” không có thời gian hạn chế, chỉ cần ngươi có đủ ma lực hậu thuẫn thì thích phóng bao lâu cũng được. Đương nhiên cũng chỉ có ta thích hợp với điều này, bởi vì “Lôi điện nộ đào” là cao cấp ma pháp cực tốn ma lực. Một Đại ma pháp sư có thể liên tục phóng hơn mười giây đã là tốt lắm rồi.
Gia Bách Liệt vốn muốn một kích ngăn trở ta rồi bắt đầu phản kích, ai ngờ ta phóng “Lôi điện nộ đào” không ngừng. Lạp Phỉ Nhĩ và Lôi Khiết Lạp không cách nào chi viện cho hắn, hắn đành tiếp tục duy trì kết giới đang bị ta tiêu hao.
Vì điện kích siêu cao áp phóng ra trong thời gian dài nên trong không gian xuất hiện “Điện li hiệu ứng” cường đại khiến cho Lôi nguyên tố hướng tới thân ta tốc độ ngưng tụ bội tăng, vượt xa so với tiêu hao ta dùng để phóng “Lôi điện nộ đào”. Chung quanh ta vài chục trượng điện quang chớp lóe, trên không trung xuất hiện một đám mây đen khổng lồ thiểm điện chớp chớp, phát ra âm thanh vang vọng.
“Grào”
Dưới chân ta cái miệng khổng lồ của Kim Tử há ra hướng về Gia Bách Liệt phun xuất “Long viêm”. “Long viêm” của nó bề ngoài bình thường không có gì lạ chỉ là một hỏa cầu rộng vài thước, nhưng bên trong ẩn chứa năng lượng ba động to lớn khổng lồ, hỏa cầu bay qua nơi nào thì nơi đó không gian sinh ra bóp méo.
Đây đúng là “Long vương chi viêm” a, Địa ngục hắc long và Hoàng kim thánh long quả nhiên là chủng loại lợi hại. Trong lúc đại chiến ở “Long cốc” ngay cả ta còn chịu thiệt thòi, may nhờ “tâm chi khôi giáp” hộ thể mới không mất mặt.
Gia Bách Liệt phát hiện ra “Long vương chi viêm” thực đáng sợ nhất thời vẻ mặt đại biến, nhưng hắn lúc này đang bị ta dùng “Lôi điện nộ đào” oanh kích.
Hắn không thể né tránh, đành phải bỏ kết giới “Thánh tâm hộ mạc” biến thành chung cực phòng ngự ma pháp “Thánh quang linh trận”, ngạnh tiếp “Long vương chi viêm” của Kim Tử.
Hỏa cầu kim sắc đánh vào quang mang kết giới trong suốt tức thì phát nổ mãnh liệt. Chấn động cường đại khiến cho Gia Bách Liệt tại không trung không khỏi bị chấn bay ra vài chục trượng nhưng không hề bị thương. Hắn dù sao cũng là “Sí thiên sứ” a.
Kim Tử chừng như sợ chưa đủ nên há mồm phun “Long viêm” không ngừng, phía sau Đại Bạch cũng bồi thêm một “mồm”. Gia Bách Liệt đột nhiên song chưởng giơ lên phát ra hai tiểu quang cầu trong suốt, tia chớp siêu cao áp của ta và “Long viêm” của Kim Tử và Đại Bạch nhất thời tiêu tán.
“Quang chi lễ tán”.
Ta trong lòng thầm nhủ chiêu này của Gia Bách Liệt thật hay, thấy hắn vì chính mình thực hiện “Thần thánh chi quang” gia trì, sáu cánh khiết bạch tỏa ra quang mang thánh khiết. Hắn khẽ quát một tiếng, quang vũ đầy trời từ không trung hạ xuống.
Ta triển khai thần ma song dực rời Kim Tử bay lên, quanh thân lóe ra quang mang hắc ám thâm trầm, đồng thời trên đỉnh đầu mở ra thánh quang hệ kết giới ngăn cản quang vũ.
Lần này ta đồng thời xuất “Ma đấu khí ” và “Thủ hộ thiên mạc”. Ta chỉ không thể tin được Gia Bách Liệt nổi tiếng thông minh lại ngu ngốc dùng ma pháp với ta, cho dù có khỏe lại hắn cũng không phải là đối thủ của ta.
Quả nhiên khi vừa phát ra “Thương khung chi quang” tấn công ta, thân hình Gia Bách Liệt cũng đồng thời lăng không biến mất, sau một khắc hắn xuất hiện phía sau ta.
Chiêu “Thuấn gian di động” hắn dùng thật hay, xuất hiện tại phương vị không sai một ly, có thể thấy hắn đối với việc khống chế ma pháp trên tài ta (khống chế lực của ta thực ra rất kém, ngay cả Băng Tuyết Nhân ta cũng không bằng được)
Cảm nhận khí tức Gia Bách Liệt đột nhiên xuất hiện phía sau, ta không khỏi thầm kêu không hay. Vốn dĩ ta tưởng gặp hắn tại chính diện nên mới phi thân vọt tới, ai ngờ hắn lại dùng “Thuấn gian di động”. Lúc này ta đang ứng phó với “Thương khung chi quang ” từ trên giáng xuống, “Ma đấu khí ” phòng ngự cũng đặt ở phía trước, thảm rồi…
Gia Bách Liệt hữu thủ ảo xuất quang kiếm chém vào lưng ta, dù bị “Tâm chi khôi giáp” hóa giải ba phần năng lượng nhưng vẫn đâm xuyên thấu qua ngực ta.
Đau quá.
Đại ý khinh địch làm ta nhất thời sướng quá hóa khổ. Đau đớn kịch liệt truyền tới mỗi dây thần kinh toàn thân, ta nhịn không được rống lớn lên. Một cỗ hắc bạch quang mang năng lượng đột nhiên từ trên người ta bạo phát, Gia Bách Liệt không kịp đề phòng bị chấn bay.
Ta gặp tình huống này thật sự chỉ biết tự trách mình. Ta mặc dù một năm lại đây vũ kĩ đại tiến nhưng vô luận như vậy tuyệt không thể có được kinh nghiệm mấy vạn năm của “Sí thiên sứ”. Nhưng ta không tự lượng sức mình lại lựa chọn hắn, kết quả chỉ có thể như thế này.
Á Dạ cùng Hạ Nông hai người cũng không ngờ được sự tình này lại phát sinh. Cảnh người yêu một năm trước tự bạo phảng phất tái hiện. Các nàng không khỏi khóc ra máu kêu lên: “Không…”
Lạp Cáp Nhĩ Đặc và Địch Lệ vừa mới tìm đến cũng thấy cảnh này, nhìn thấy Gia Bách Liệt kiếm quang từ sau lưng Ngô Lai rút ra làm huyết hoa bắn ra đầy trời.
“A…..”
Rống to một tiếng, Lạp Cáp Nhĩ Đặc hướng tới Gia Bách Liệt toàn lực sử xuất “Tiên huyết liệt không thứ”, không có chút ý niệm phòng hộ nào. Trường thương cao tốc xé rách không khí phát ra âm thanh chói tai.
Gia Bách Liệt cũng không nghĩ sẽ thành công dễ dàng như vậy, bị lực lượng quái dị của Ngô Lai chấn bay đi. Hắn vừa ngưng trụ thân hình thì lúc này “Tiên huyết liệt không thứ” của Lạp Cáp Nhĩ Đặc cũng vừa tới.
Gia Bách Liệt hồi thân chém một kiếm vào đầu nhọn trường thương nhanh như điện.
Kình khí kinh người nhất thời theo trường thương truyền vào thể nội Lạp Cáp Nhĩ Đặc. Hắn nhịn không được hừ nhẹ một tiếng há mồm phun máu, trường thương cũng thiếu chút bị chấn bay khỏi tay.
Bất quá Gia Bách Liệt cũng có điểm khinh thị một kích toàn lực của Lạp Cáp Nhĩ Đặc. Hắn tuy phá giải được thế công của “Tiên huyết liệt không thứ” đông thời chấn thương Lạp Cáp Nhĩ Đặc, nhưng trường thương hình thành chân không “xuỳ” một tiếng xuyên phá hộ thể chân khí hướng tới yết hầu.
Gia Bách Liệt nghiêng người né tránh, phong duệ chân không lưu lại trên gương mặt tuấn mỹ của hắn một vết máu.
Trong lòng đại nộ, Gia Bách Liệt xoay người vừa muốn giải quyết Lạp Cáp Nhĩ Đặc thì nhìn thấy ”Diệu thiên sứ” bốn cánh mĩ lệ kiều mị đang dùng “Hồi phục quang” trị liệu cho hắn.
Chính là dùng “Hồi phục quang” để trị liệu.
“Địch Lệ, ngươi thế nào…”
Gia Bách Liệt còn chưa nói xong, giữa trường đấu đã xảy ra dị biến. Từ trên người ta đột nhiên hắc bạch quang mang tán phát rộng ra, đồng thời một cỗ lực lượng đủ hủy thiên diệt địa truyền vào trong lòng mỗi người cả hai phe.
Quang mang cường liệt biến đi trong chớp mắt, thân hình ta lại xuất hiện trong mắt mọi người. Nhưng làm bọn họ chấn động chính là sau lưng ta thần ma song dực đã biến thành sáu đôi mười hai cánh như Lộ Tây Pháp, sáu cánh khiết bạch như tuyết, sáu cánh hắc ám như mực. Vết thương trên người do Gia Bách Liệt gây ra đã biến mất không thấy nữa.
Ta rõ ràng cảm giác được biến hóa của cơ thể mình. Trong sát na kiếm quang của Gia Bách Liệt nhập vào cơ thể ta trong phút chốc đau nhức chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của ta, nhưng đồng thời một loại lực lượng cường đại cũng từ trong cơ thể ta phát ra, kinh mạch xung kích hỗn loạn lưu chuyển khắp thân ta.
Lần này hết thảy đều là ta không thể khống chế tình hình tự ý hoàn thành. Ta chỉ cảm thấy chân khí khắc khổ tu luyện tiềm tàng trong đan điền phảng phất bị hắc động hấp nạp bình thường trong lúc ma lực “bạo tẩu” trong kinh mạch lưu động, trải qua thống khổ là cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Một trận ngứa ngáy kí dị từ trên lưng truyền lại, thần ma song dực sau lưng ta đột nhiên xuất hiện thêm mười cánh nữa. Chân khí của ta trong kinh mạch biến mất do đã hoàn toàn dung hợp thành một thể. Điều này có nghĩa là chỉ cần ma lực truyền đến kinh mạch là có thể tự chuyển hóa thành “Ma đấu khí”, không còn là chân khí yếu nhược nữa mà có thể chuyển hóa vô hạn.
Ta rốt cục đã chân chính đạt tới cảnh giới ma vũ bình hành, thân thể tự nhiên sản sinh biến hóa tương ứng.
Nếu nói ta từ Vưu Lợi Tư, Lâm Tạp học tập ma pháp mà tự sinh ra ma lực, do quan hệ với Á Dạ và Vũ Y mà có được ma thần chi lực lâu dài thì ta hiện nay rốt cục đã thành thục cả hai thứ đó, đã chân chính có thể so sánh cùng Lộ Tây Pháp và Chư thần chi vương .
Lần này hết thảy đều cảm tạ Gia Bách Liệt, nếu một kiếm của hắn không làm ta đau đớn dẫn tới kích phát tiềm năng vốn có thì ta muốn đạt đến cảnh giới này cần ít nhất là ngàn năm trời.
Á Dạ cùng Hạ Nông hai người vui quá bật khóc nép vào lòng ta. Kim Tử cùng Đại Bạch hai tên gia hỏa nhảy nhót bay lượn chung quang chúng ta, nhất thời vô cùng sung sướng.
Lạp Cáp Nhĩ Đắc hưng phấn tới bên cạnh ta, Đich Lệ đứng lại trước mặt Gia Bách Liệt không động đậy, mĩ mục ẩn chứa sợ hãi và áy náy, nói: ”Gia Bách Liệt đại nhân, xin lỗi, ta…”
Gia Bách Liệt đoán được trên người Địch Lệ xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc này hắn đang tập trung mọi chú ý trên người ta còn đâu tâm tư để chú ý đến nàng. Hắn trừng mắt với Địch Lệ rồi đi tới bên cạnh Lại Phỉ Nhĩ. Bọn họ đều nhìn đối phương với ánh mắt sợ hãi. Số cánh đồng tỉ lệ với lực lượng thiên sứ, từ xưa tới nay cảnh giới siêu việt sáu đôi cánh thiên sứ chỉ có duy nhất Lộ Tây Pháp đạt được, không tưởng bây giờ…
Lôi Khiết Lạp cùng Địch Lệ cảm tình cực kì sâu đậm. Vừa rồi Địch Lệ cùng Lạp Cáp Nhĩ Đặc phát sinh chuyện gì, tất cả bọn họ đều tận mắt nhìn thấy tự nhiên hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Từ sâu thẳm đáy lòng nàng thầm thở dài vì người bạn tốt của mình, hi vọng nàng có thể tìm được hạnh phúc chân chính.
Nhất thời song phương đều im lặng, chỉ còn âm thanh Kim Tử và Đại Bạch bay lượn.
Đột nhiên, hai cỗ khí tức cực kỳ cường đại với tốc độ cực nhanh tiến tới. Ta trước kinh sau mừng nhẹ hôn vào má Hạ Nông một cái, cười nói: ”Lại có hai tiểu bảo bối tới, xem ra hôm nay thật sự là ngày hạnh vận của ta.”
Ba thiên sứ cũng cảm ứng năng lượng khí tức và phán đoán thân phận người tới, bọn họ nhất thời sắc mặt đại biến.
Quang mang chớp lên, hai thân ảnh đẹp vô hạn xuất hiện tại không trung, quả nhiên chính là “Hắc ám thiên sử” Vũ Y và “Địa ngục thánh nữ” Băng Thanh Ảnh.
Làm mọi người kinh dị chính là sau lưng Vũ Y vốn có sáu hắc dực bây giờ biến thành tám, tạo ra một tư thái cực kì ưu nhã mĩ diệu, bên trong ẩn chứa mĩ lệ không kể hết.
Sau khi hiện thân Vũ Y hai người kiều hô một tiếng đồng thời song song bay vào lòng ta, bốn cánh tay quấn quýt lấy ta bật khóc lớn. Bao nhiêu đau khổ của họ suốt một năm nay lần này đã kết thúc rồi.
Ta hai tay âu yếm vỗ vai hai bảo bối, cười nói: “Tiểu nhi tử đừng khóc, bây giờ chúng ta đang đối mặt với quân địch a. Đúng rồi, các nàng sao lại đến đây?”
Vũ Y từ trong lòng ta ngẩng gương mặt tuyệt mỹ đầy nước mắt chủ động dâng hiến đôi môi thơm ngát, nói: ”Chủ nhân, Vũ Y tưởng ngài chết rồi. Một năm trước nếu Vũ Y cùng ngài tới ma giới ngài sẽ không…..”
Ta cúi đầu dùng nụ hôn thâm tình ngăn nàng nói như vậy, thưởng thức môi anh đào ngọt ngào sau khi li khai đã có điểm sưng đỏ, nói:”Cái này nhất định vói nàng không có quan hệ, nếu không như thế ta cũng không nhanh chóng tựu thành chân chính lực lượng. Các nàng còn chưa nói vì sao lại đến đây?”
Sau khi lao đến, Băng Thanh Ảnh rúc sâu vào lòng ta, lúc này nàng mới nói: “Ta cùng Vũ Y tỷ tỷ một mực tại Ma giới đợi ngài về. Một khắc trước đây thân thể Vũ Y đột nhiên sản sinh biến hóa, không ngờ lại sinh ra thêm một đôi cánh. Vũ Y nói thân hình nàng là do thuần năng lượng của ngài hình thành, có liên quan với ngài. Thân thể Vũ Y tỷ tỷ biến đổi nhất định có quan hệ với ngài. Chúng ta lo lắng ngài xảy ra chuyện gì cho nên chạy đến đây. Lai, bây giờ ngài biến đổi thực giống với Lộ Tây Pháp đại nhân.”
Ta trong lòng biết năng lượng bản thân dung hợp đại thành vì vậy đã khiến cho lực lượng của Vũ Y là phân thân của ta theo đó đề thăng. Bây giờ lực lượng của nàng đã đạt đến cảnh giới siêu việt “Sí thiên sứ”.
Gia Bách Liệt, Lạp Phỉ Nhĩ, Lôi Khiết Lạp ba thiên sứ nhanh chóng dùng tâm linh cảm ứng giao tiếp với nhau một lần. Họ nhận thấy tình hình đối với bên mình thập phần bất lợi, rút lui là tốt nhất.
Vì vậy trong lúc Gia Bách Liệt hữu thủ cử động, một quang mang khiết bạch ma pháp trận xuất hiện dưới thân bọn họ. Đây chính là ma pháp trận Thần tộc dùng để tiến hành không gian chuyển di.
Nhìn thấy màn này ta tự nhiên sẽ không để bọn họ dễ dàng chuồn đi như vậy. Ta vẫn chưa có tính toán xong với họ.
Tại sát na các thiên sứ định phát động ma pháp trận bọn họ phát hiện toàn thân mình không thể nhúc nhích nửa phân, không gian xung quanh họ trong phút chốc ngưng đọng lại. Có thể làm ra điều này chỉ có thể là không gian ma pháp do bổn thiên tài tự nghĩ ra “Không gian phong tỏa”.
Một năm trước tại cuộc chiến ở vương cung ma giới Lạp Phỉ Nhĩ từng nếm qua đau khổ của “Không gian phong tỏa”. Hắn mang phương pháp phá giải ngày trước thông qua tâm linh cảm ứng truyền nhanh cho Gia Bách Liệt và Lôi Khiết Lạp. Ba người lập tức bắt đầu đưa lực lượng hướng tới bên ngoài cơ thể truyền ra.
Ngày trước “Không gian phong tỏa” khi bị các thiên sứ dùng lực lượng cường đại từ bên trong làm cho không gian ngưng tụ bị phá vỡ, ta không thể không biến thành “Không gian phá toái”, nhưng lần này thực sự bất đồng.
Sau khi có mười hai cánh mặc dù ma lực ta không có gì biến hóa (ma lực của ta nguyên bổn đã là vô hạn), nhưng ta nhận thấy được chính mình đối với ma pháp nguyên tố năng lực cảm ứng gia tăng nhiều lần, có nghĩa là năng lực khống chế ma pháp của ta cũng tăng gấp bội, không giống trước kia chỉ có thể ngưng tụ ma pháp nguyên tố rồi phóng xuất trên phạm vi lớn (bởi vì không cần ngắm) mà là có thể tùy ý thao túng trong tay. Ta nghĩ có lẽ Lộ Tây Pháp cao minh hơn so với ta ở chỗ này.
Lúc này nhìn thấy các thiên sứ đang cố phá huỷ “Không gian phong toả” ta không khỏi cười lạnh. Ta rời khỏi đôi môi anh đào của Vũ Y rồi thần tốc ngưng tụ hắc ám lực lượng khiến cho bên ngoài không gian phong tỏa ngưng tụ hình thành một bầu khí quyển vây quanh. Năng lượng các thiên sứ truyền ra bên ngoài cơ thể lập tức bị hắc ám lực lượng hút không còn một mảnh.
“Không gian phong tỏa” và hắc ám lực lượng phối hợp như thể áo trời liền lạc không kẽ hở, cũng chỉ đến bây giờ ta mới có thể làm được.
Ta đang đắc ý nhìn ba thiên sứ danh tiếng trở thành chim trong lồng đột nhiên trong lòng xuất hiến một cỗ cảm giác không ổn. Chỉ thấy tại không gian ngưng tụ thân thể mềm mại của Lôi Khiết Lạp đột nhiên chớp động bắn ra một đạo bạch quang tinh oanh thánh khiết, đồng thời ta nhận thấy được một loại năng lượng khổng lồ kỳ dị tụ tập trên người nàng nhưng vẫn chưa bị tấm lưới hắc ám lực lượng do ta bày ra hấp thu.
Vũ Y và Địch Lệ đồng thời cả kinh kêu lên: ”Thánh chiến chi quang? Ngươi không cần mạng…”
Ta trong lòng chấn động. “Thánh chiến chi quang ” này cùng với thuật “Hi sinh” của kị sỹ và hắc ám hệ ma pháp “Thiên ma giải thể đại pháp” tương tự nhau, đều là tập trung toàn bộ lực lượng toàn thân kể cả sinh mệnh lực bên trong chuyển hóa thành lực huỷ diệt, là nhất kích tối hậu của các thiên sứ khi lâm tuyệt cảnh. Loại lực lượng này không hoàn toàn là quang minh lực lượng, vì thế tấm lưới hắc ám lực lượng không cách nào hấp thu được.
Không giống như ”Tự bạo”, “Thánh chiến chi quang” bạo phát ra lực lượng có khả năng khống chế được. Lôi Khiết Lạp dùng tâm linh lực lượng thao túng sinh mệnh lực to lớn của chính mình chuyển hóa thành lực phá huỷ hung hãn đánh vào không gian ngưng tụ đang vây khốn nàng, không gian lập tức bị phá huỷ.
Quang mang bạo thiểm bên trong “Không gian phong tỏa ” của ta bị phá giải, ba vị thiên sứ lập tức được khôi phục tự do.
Lôi Khiết Lạp toàn thân tắm trong ánh sáng tinh oanh dịu dàng nói: “Hai vị đại nhân mau li khai, nơi đây giao cho thuộc hạ.”
Nàng đột nhiên hóa thành một đạo quang ảnh màu trắng bay thẳng vể phía ta. Trên thân thể mềm mại sinh mệnh lực chuyển hóa thành quang mang tinh oanh ngưng tụ thành hình một thanh cự kiếm, tán phát một loại sát khí đáng sợ.
Nàng biết chỉ cần ngăn cản được ta thì Gia Bách Liệt và Lạp Phỉ Nhĩ hai vị “Sí thiên sứ” mới có thể đào tẩu. Vì vậy, nàng xuất ra toàn bộ lực lượng.
Cảm thụ một kích này của Lôi Khiết Lạp thực đáng sợ, Hạ Nông lắc mình tới trước người ta ngưng khởi “Thánh đấu khí” hướng tới Lôi Khiết Lạp phát xuất một quyền chân thật không hoa mĩ, chính là chung cực tuyệt học “Tụ năng nhất kích” của “Ám hắc ma đầu thuật”.
“Tụ năng nhất kích” là đem toàn bộ lực lượng quanh thân tập trung tại một điểm phóng xuất ra chỉ trong một kích, lực phá huỷ cực kì đáng sợ. Lúc này Hạ Nông có “Thánh đấu khí” nên khi xuất ra uy lực càng lớn khó có thể tưởng tượng.
“Tụ năng nhất kích” của Hạ Nông đánh trúng vào giữa quang mang tinh oanh hình thanh kiếm do Lôi Khiết Lạp sở hóa thành, cường đại năng lượng xung kích nhất thời khuếch tán ra toàn khu vực. Ta và Á Dạ, Vũ Y chư nữ không thể không mở kết giới tiến hành phòng ngự.
Lạp Phỉ Nhĩ hai mắt đỏ rực muốn lao tới lại bị Gia Bách Liệt nắm một tay giữ lại. Hắn quát nhỏ: ”Chúng ta không thể đế Lôi Khiết Lạp hi sinh vô ích, đi mau…”
Hắn khởi động truyền tống ma pháp trận dưới thân, hai người nhất thời biến mất.
Do sinh mệnh lực chuyển hóa thành lực phá huỷ của Lôi Khiết Lạp cường đại quá mức tưởng tượng của Hạ Nông, nên khi một quyền của nàng đánh vào quang mang chỉ cảm thấy một cỗ chấn lực cường đại truyền nhâp vào kinh mạch, nhịn không được phun xuất một khẩu tiên huyết bay ra ngoài.
Sau một khắc nàng rơi vào một vòng tay ấm áp cường tráng, “Hồi phục quang” trong suốt trên ngực nàng lóe ra.
Hạ Nông yêu kiều hô: ”Chủ nhân” rồi ôn nhu tựa vào ngực ta.
Lôi Khiết Lạp sau khi bị “Tụ năng nhất kích” của Hạ Nông đánh trúng không bị chấn bay mà đứng yên trong không trung. Sinh mệnh quang bao bọc quanh thân ảm đạm mờ đi hiện ra ngọc dung thanh lệ tú mĩ của nàng, có vẻ siêu phàm thoát tục không bình thường.
Địch Lệ vừa muốn đi tới đã thấy Vũ Y đứng trước người nàng, trầm giọng nói: ”Không cần qua đó, nàng ta đã hao hết sinh mệnh lực lại bị trọng kích của Hạ Nông, thân thể nàng đã hoàn toàn băng hội.”
Quả nhiên, Vũ Y vừa nói xong thì thấy bàn chân ngọc của Lôi Khiết Lạp hóa thành bụi nhỏ phiêu tán trong không khí nhanh chóng lan lên trên tới đầu gối nhưng Lôi Khiết Lạp ánh mắt trỗng rỗng vẫn không nhúc nhích. Linh hồn nàng trúng một kích của Hạ Nông bị “Thánh đấu khí” chấn tan.
Địch Lệ đột nhiên đi tới trước thân ta vội la lên: ”Ma thần vương đại nhân, thỉnh người cứu Lôi Khiết Lạp. Người là thiên sứ mười hai cánh tối cao cấp, nhất định có thể cứu nàng.”
Ánh mắt chờ đợi tràn ngập khẩn cầu của nàng làm ta cảm động, Hạ Nông trong lòng ta cũng nói: ”Chủ nhân, người cứu nàng ta đi. Một thiên sứ tràn ngập dũng khí và tinh thần hiến thân như vậy chết đi thật đáng tiếc.”
Ánh mắt Á Dạ, Vũ Y đều nhìn về phía ta, ta còn có thể làm sao đây? Đành cười khổ nói: ”Để ta thử xem.”
Ta dang cánh bay đến gần nửa người Lôi Khiết Lạp còn sót lại trước mặt, nhưng thật sự không biết làm thế nào mới có thể cứu được nàng.
Vũ Y yêu kiều hô: ”Chủ nhân, người có thể thử phương pháp cứu ta trước kia, có thể biến nàng thành một dạng thuần sinh mệnh năng lượng giống như ta vậy.”
Ta tinh thần phấn chấn, mang linh giác truyền nhập vào cơ thể bị tàn phá của Lôi Khiết Lạp để cảm nhận linh hồn nguyên thần nàng ta. Nhưng ta phát hiện linh hồn nàng đã bị chấn tan thành bốn năm phần căn bản không cách nào nhận năng lượng của ta tiến hành thực thể hóa như trường hợp của Vũ Y. Quang năng lượng đối với linh hồn bị tàn phá của nàng mà nói thì vô pháp tiếp thu, lại nói cường độ của năng lượng linh hồn của nàng vốn không bì được với Vũ Y.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ……
Khi đã hoàn toàn thất vọng thì ta nghĩ tới phương pháp chế thành siêu cấp khô lâu, mặc dù không biết có thành công hay không nhưng cũng chỉ có thể thử một lần.
Ta trước tiên dùng tinh thần lực lượng bảo hộ linh hồn bị tàn phá của Lôi Khiết Lạp không cho tiêu tán, sau đó bắt đầu toàn lực ngưng tụ Hỏa nguyên tố trong không gian. Đối với việc phục hồi linh hồn mà nói thì Hỏa nguyên tố kịch liệt là thích hợp nhất.
Thân hình Lôi Khiết Lạp hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại một quang cầu khiết bạch tại không trung phiêu đãng lóe ra, đó là ta dùng tinh thần lực lượng bảo vệ linh hồn nguyên thần.
Hỏa diễm hùng dũng bao quanh thân ta, càng ngày càng mạnh. Bọn Vũ Y, Lạp Cáp Nhi Đặc và Kim Tử Đại Bạch hai con rồng không thể không lùi ra xa chỗ đó.
Khi ngưng kết đủ Hỏa nguyên tố, ta dùng tinh thần lực lượng đang bao vây xung quanh đưa một đạo hỏa tuyến mỏng quán nhập vào linh hồn nguyên thần, linh hồn nguyên thần nhất thời biến thành liệt diễm thao thiên.
Ta dùng toàn bộ tinh thần lực lượng đưa Hỏa nguyên tố từng điểm từng điểm nhập vào linh hồn nguyên thần, mất hết nửa ngày mới hoàn thành công việc gian nan này, lúc này trời đã đầy sao.
Đại hỏa cầu khuếch trương hơn mười thước đột nhiên thu nhỏ, cuối cùng ngưng tụ thành một thân ảnh duyên dáng do hỏa diễm hình thành, ngũ quan dung mạo thanh tích khả biện, bốn cánh trên thân do xích hồng hỏa diễm tạo thành, chính là dung mạo tư thái của “Diệu thiên sứ” Lôi Khiết Lạp.
Bất quá nàng tịnh không giống Vũ Y so với thực thể bình thường không khác biệt mà là hoàn toàn do liệt hỏa hình thành thân thể mềm mại, trên khuôn mặt mỹ lệ hiện ra một vẻ mặt hoang mang.
Đây cũng là do không có biện pháp, cường độ nguyên thần Lôi Khiết Lạp vốn không bằng Vũ Y lại bị mất đi bốn năm phần, ta đành phải cho nguyên thần nàng dùng hỏa nguyên tố cải tạo nàng biến thành một đạo hỏa diễm có ý thức tự chủ. Thực ra bây giờ nàng tịnh không có hình thái cố định, ngưng tụ thành tướng mạo vốn có của nàng là do chỉ lệnh trong ý thức tiềm tàng của nàng mà thôi.
Có thể làm đến thế này là ta đã dốc toàn lực rồi.
Liệt hỏa Lôi Khiết Lạp bay tới trước người ta, một âm thanh kiều thúy trong não ta vang lên: ”Lôi Khiết Lạp bái kiến chủ nhân.”
Nàng lúc này thân hình hoàn toàn do lực lượng của ta hình thành, ngay cả linh hồn đều phụ thuôc lực lượng của ta mà tồn tại, không như Vũ Y là một cá thể độc lập, cho nên ý thức và ký ức cũ còn bảo tồn nhưng tâm ý đã trở thành nô tài của ta, so với định hạ chủ nô khế ước hữu hiệu gấp bội, nếu ta bất hạnh nàng cũng lập tức tan thành mây khói, nhưng chỉ cần ta tồn tại thì nàng là bất tử chi thân.
Mặt khác, bởi vì bây giờ Lôi Khiết Lạp là một đạo hỏa diễm linh hồn có ý thức, nên mọi coi lực lượng trước kia của nàng đều không tồn tại, ngay cả nói chuyện với người cũng phải dùng tâm linh cảm ứng.
Ta vươn chỉ điểm vào trán nàng (siêu cao hỏa diễm ngay cả kim thiết cũng có thể đốt thành khí trong nháy mắt, nếu không phải do ta tạo ra thì ta thảm rồi), nói: ”Thiên sứ Lôi Khiết Lạp a, từ nay về sau ngươi là người hầu của ta, tên là ‘Huyết hồng thiên sứ’.”
Lôi Khiết Lạp tại tâm linh ta nói “dạ”, xích mang lóe lên thân thể hỏa hồng hóa thành một đoàn hỏa cầu dung nhập thân thể ta biến mất.
Địch Lệ biết ta đã hết sức, Lôi Khiết Lạp này là một hình thức sống khác.
Nàng hướng ta hành lễ: ”Đa tạ ngài, Ma thần vương đại nhân.”
Ta nhẹ nhàng thở dài nói: ”Không có gì, tiếc là ta chỉ có thể làm thế này thôi.”
Băng Thanh Ảnh đưa ngọc thủ vào trong bàn tay to lớn của ta nói: ”Lai, chúng ta tới Băng Tuyết vương quốc đi, Tuyết Nhi và Lị Vi Nhã muội muội bọn họ còn ở đó chờ chàng.”
Ta đưa tay kéo nàng vào lòng, hai mắt đột nhiên lóe lên quang mang âm trầm lạnh lẽo, nói: ”Ta cũng rất nhớ các nàng ấy, nhưng hiện tại chưa phải lúc. Trước khi về Băng Tuyết vương quốc trước tiên ta phải kết liễu ân oán một năm trước đã.”
Mục quang ta chuyển hướng lên ánh trăng sáng trên bầu trời đêm, trong lòng thầm nghĩ: ”Phất Lôi Đức đại thúc, Vô Danh của thúc sẽ vì người mà báo thù.”