Ta Là Đại Pháp Sư (Ngã Thị Đại Pháp Sư)

Chương 54: Lai Nhân Cáp Đặc đệ nhất kiếm


Bạn đang đọc Ta Là Đại Pháp Sư (Ngã Thị Đại Pháp Sư) – Chương 54: Lai Nhân Cáp Đặc đệ nhất kiếm

Lão gia hoả này. Lão luôn mang Hắc thuỷ tinh trên người lại muốn ta theo lão quay về Lai Nhân Cáp Đặc nhận một ngàn kim tệ thù lao. Thật là một lão già gian xảo.
Sở dĩ ta muốn một ngàn kim tệ thù lao là để mua trang bị khôi giáp cùng dược phẩm để chuẩn bị cho chuyến đi đến “Long cốc”. Bây giờ ta có khôi giáp bách kị trưởng của Lai Nhân Cáp Đặc, có Hắc thuỷ tinh hay không thật ra cũng chẳng thành vấn đề.
Lợi Đa Khắc vốn muốn khởi trình quay về vương đô, nhưng lão vừa mới sắp xếp đội ngũ chuẩn bị xuất phát thì một người đưa tin phi ngựa chạy đến trước Nguyên soái phủ, xuống ngựa bẩm báo: ”Thưa nguyên soái và đại pháp sư, Uớc Lan Đa vương tử đã dẫn “Long chi quân” đến bên ngoài thành Pháp Tháp Hách, một lát nữa có thể tiến vào thành.”
Ca Ny cùng Lợi Đa Khắc rất ngạc nhiên, ra lệnh bộ hạ bày nghi trượng nghênh đón.
Ta dẫn theo một trăm bộ hạ được cấp gia nhập đội ngũ nghênh đón. Nghe nói Lai Nhân Cáp Đặc Ước Lan Đa vương tử là đệ nhất mĩ nam tử của Thánh Ma đại lục, siêu cấp đại soái ca, không biết là đúng hay sai nữa.
Cửa thành Pháp Tháp Hách mở rộng, một đội kỵ sĩ thân mang kim khôi giáp, cực kì sáng loáng hoa lệ xếp hàng chỉnh tề tiến vào thành.
Ở giữa đám kỵ sĩ đang vây quanh là một tuyệt thế mĩ nam tử toàn thân mặc hoàng kim khôi giáp tuấn mĩ vô cùng. Ngay cả con ngựa hắn cưỡi cũng mang kim giáp sáng bóng, có thể nói hoa lệ rực rỡ cùng cực.
Ta đoán ra ngay hắn là Ước Lan Đa vương tử, quả nhiên tuấn mĩ vô song danh bất hư truyền. Đừng nói hiện tại trên mặt ta có vết sẹo, thậm chí ngày đó còn hoàn hảo không bị tổn thương thì cũng vẫn thua xa hắn.
Ca Ny cùng Lợi Đa Khắc dẫn đội ngũ ra nghênh đón, hành lễ nói: “Thuộc hạ xin tham kiến vương tử điện hạ.”
Ước Lan Đa vương tử nhảy xuống chiến mã tiến lên đỡ Ca Ny cùng Lợi Đa Khắc nói: “Ca Ny! Đại pháp sư! Không cần đa lễ.Ca Ny! Gần đây nàng có khoẻ không? Mấy tháng không gặp mặt, nàng làm ta nhớ gần chết.”
Hắn nắm chặt ngọc thủ trắng như tuyết của Ca Ny, hình dáng như khổ sở vì tương tư.
Ước Lan Đa vương tử được gọi là đệ nhất mĩ nam tử của Thánh Ma đại lục, luôn luôn phong lưu tự cho mình trêu hoa ghẹo nguỵệt, đối với Ca Ny nhan sắc khuynh thành lại thông tuệ tuyệt luân trong lòng ngứa ngáy đã lâu. Nhưng Ca Ny thuỷ chung đối với hắn vẫn chỉ một kiểu nghiêm trang cứng nhắc, không chút tình cảm nhi nữ nào.
Lúc này Ca Ny thấy Ước Lan Đa trước mặt mọi người lại quấn lấy mình, trong tâm không khỏi vừa xấu hổ vừa giận dữ, bất chợt liếc về phía Vô Danh.
Nàng lặng lẽ đem một tia chân khí tụ lại trên ngọc thủ, nhè nhẹ đẩy ra. Ước Lan Đa vương tử chỉ thấy bàn tay tê dại, theo bản năng thu hồi song thủ.
Ca Ny điềm nhiên cười: “Vương tử! Mời!”
Ước Lan Đa vương tử biết là nàng giở trò, không cam tâm “hừ” một tiếng dẫn đám bộ hạ cao quý phục sức hoa lệ từ từ tiến vào thành. Đám binh sĩ “Long chi quân” đóng ở ngoài thành chờ lệnh.
Theo Ước Lan Đa vương tử cùng nhập thành ngoại trừ đội kỵ sĩ hoa lệ sáng loà còn có một kỵ sĩ toàn thân vận ngân giáp, đầu đội mũ giáp kín mít nhìn không rõ dung mạo. Nhưng ta cảm thụ trên thân hắn có một cỗ khí tức sát phạt lẫm liệt. Người này nhất định là dũng sĩ từng trải qua chiến trận, khí thể có thể xứng đáng là đối thủ của Lôi Tư tiền bối, người mà ta tôn kính nhất.

Một nhân vật thật lợi hại.
Đợi Ca Ny đưa Ước Lan Đa vương tử tiến vào Nguyên soái phủ , bọn ta đứng hai bên đường làm “Trạm vệ binh” mới bắt đầu giải tán quay về doanh trướng.
Ta vừa quay về trướng bách kị trưởng mới được cấp thì một trung niên uy vũ thân mặc thanh sắc kỵ sĩ khôi giáp tiến vào, nói: “Vô danh bách kỵ trưởng, nguyên soái mời ngươi đến soái phủ một lúc, đi thôi.”
Ta nhận ra hắn là Thác Phu một trong năm vạn kỵ trưởng dưới trướng Ca Ny. Mặc dù không rõ vì sao Ca Ny cho gọi ta nhưng ta vẫn vội vã thu thập một chút, rồi theo Thác Phu vạn kỵ trưởng rời khỏi trướng.
Ta vừa đi vừa hỏi: “Vạn kỵ trưởng đại nhân, nguyên soái chiêu đãi vương tử điện hạ thì gọi một bách kỵ trưởng bé nhỏ như ta làm cái gì?”
Thác Phu nói: “Vương tử nhất thời hưng phấn muốn tìm người biểu diễn kiếm thuật, cuối cùng còn muốn xem tỷ kiếm. Người tháp tùng vương tử, “Long chi quân” quân đoàn trưởng Ngoã Nhĩ Tư nguyên soái là đệ nhất kiếm thủ của Lai Nhân Cáp Đặc chúng ta. Lợi Đa Khắc nói ngươi kiếm thuật cực kì tinh thông, do đó mới gọi ngươi đến so tài một chút với Ngoa Nhĩ Tư nguyên soái.”
Hoá ra là thế. Ngoã Nhĩ Tư nguyên soái chắc là ngân giáp kỵ sĩ khí thế kinh nhân đó. Nếu kiếm thuật của hắn cũng giống như khí thế thì thật sự là một cường địch hiếm gặp.
Ta không khỏi hưng phấn,chỉ thấy toàn thân huyết mạch sôi lên háo hức muốn thử, không kìm nổi dùng lực nắm lấy chuôi Á Dạ kiếm lạnh lẽo.
Ta cùng Thác Phu đi đến đại sảnh của Nguyên soái phủ, chỉ thấy Ca Ny, Lợi Đa Khắc, Ước Lan Đa vương tử cùng ngân giáp chiến sĩ đang ở trong đại sảnh uống trà nói chuyện. Ngân giáp chiến sĩ đã cởi bỏ mũ sắt, lộ ra một gương mặt trẻ trung cực kỳ anh tuấn tiêu sái.
Ngân giáp kỵ sĩ đó nhất định là “Long chi quân” quân đoàn trưởng Ngoã Nhĩ Tư nguyên soái. Ta không ngờ hắn lại trẻ tuổi anh tuấn như thế. Loại khí chất anh hùng tràn trề này tương phản với vẻ tuấn mỹ âm nhu của Ước Lan Đa vương tử, hoàn toàn lấn át phong thái của hắn.
Dung mạo một người có hơn nửa là khí chất phát từ trong ra ngoài, Ngoã Nhĩ Tư nguyên soái biểu hiện xuất sắc làm hắn càng có phân lượng trong lòng ta.
Ta đối với đối thủ này ngày càng hứng thú hơn.
Ta quỳ xuống hành lễ nói: “Thuộcc hạ “Phượng chi quân” bách kỵ trưởng Vô Danh tham kiến vương tử điện hạ cùng nguyên soái.”
Ước Lan Đa vương tử kinh ngạc nói: “Ca Ny, không phải nàng muốn cái tên bách kỵ trưởng nhỏ bé này tỉ kiểm với Ngoã Nhĩ Tư đấy chứ?”
Đôi mắt tuyệt mĩ của Ca Ny hướng lên người ta, mềm mỏng nói: “Đúng thế, là hắn đấy. Ta rất có lòng tin đối với hắn.”
Ta né tránh ánh mắt hàm chứa thần thái khác thường của nàng, hướng về Ngoã Nhĩ Tư như ngọc thụ lâm phong mà hành lễ kiếm sĩ, nói: “Nguyên soái! Thuộc hạ xin mạo phạm. Mời!”

Ước Lan Đa vương tử “hừ” một tiếng coi thường, nhưng thần tình của Ngoã Nhĩ Tư lại không tỏ vẻ coi thường ta chút nào, bạt kiếm hành lễ, nói: “Không cần khách khí! Không ngờ thủ hạ Ca Ny lại có dạng cao thủ thế này. Vô Danh bách kỵ trưởng, ngươi xuất chiêu trước đi.”
Hắn đường đường là đại nguyên soái, được gọi là Lai Nhân Cáp Đặc đệ nhất kiếm thủ, tự nhiên giữ thân phận không thể ra tay trước đối với một bách kỵ trưởng bé nhỏ như ta. Nhưng phảng phất như hắn bày ra một tư thế tuỳ tiện, một cỗ áp lực vô cùng to lớn lập tức tràn về phía ta.
Ta trong lòng thầm kinh ngạc nhưng cũng đầy hưng phấn, vận động chân khí đem năng lượng kì dị tiềm tàng ở mi tâm chuyển hoá thành “Ma đấu khí”, “choang” một tiếng rút Á Dạ kiếm ra, nói: “Nguyên soái! Thuộc hạ xin thất lễ.”
Á Dạ kiếm giương lên, ta chém ra một kiếm chân thật không màu mè không hoa xảo, đồng thời dấy lên khí thế thảm liệt bi tráng làm lòng người run sợ hướng thẳng đến Ngoã Nhĩ Tư đang hoành kiếm, chính là một thức “Đĩnh tiến cương tràng” trong “Chiến quyết”.
Trong sát na Á Dạ kiếm xuất ra, Ca Ny, Lợi Đa Khắc, Ước Lan Đa vương tử cùng Thác Phu bốn người đang quan chiến trong đại sảnh đồng thời sắc mặt đều nghiêm lại. Một thức “Đĩnh tiến cương tràng” ẩn chứa khí thế thảm liệt truyền thẳng đến tâm bọn họ. Ca Ny, Lợi Đa Khắc cùng Thác Phu đã trải qua thân kinh bách chiến, Ước Lan Đa vương tử quen ăn sung mặc sướng chỉ thấy phảng phất có thiên quân vạn mã tung hoàng sát phạt trước mặt, làm hắn sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Ngoã Nhĩ Tư là mục tiêu công kích của toàn bộ khí thế. Hắn đương nhiên còn cảm nhận sâu sắc hơn. Bất quá hắn từng trải qua vô số lần chinh chiến máu lửa, tâm trí cực kì kiên định, tự nhiên không bị khí thế thảm liệt dễ dàng hoá giải đấu chí. Hắn hét lớn một tiếng vung kiếm hướng về phía ta chém một phát vào khoảng không, lập tức có một đạo quang nhận màu xanh nhạt chém thẳng về phía ta.
“Chân không nhận”.
Quang nhận chém thẳng lên Á Dạ kiếm ta vừa đâm ra, lập tức vang lên âm thanh chói tai như đem sắt nóng đỏ vứt vào trong nước lạnh. Trong đại sảnh các vật phẩm trang trí như bình hoa đều vỡ tan. Ước Lan Đa vương tử không chịu nổi bịt tai kêu lên đau đớn.
Lợi Đa Khắc vội vã nhẹ giọng vịnh xướng chú văn, mở kết giới bao bọc mọi người trong đại sảnh, ngăn cách khí kình cùng âm thanh sắc nhọn.
Cánh tay cầm kiếm của ta bị “Chân không nhận” chấn đến phát tê. Ta thầm kêu lợi hại, kiếm thế biến đổi chuyển thành nhanh, một kiếm nhanh như điện mang theo khí thế cùng âm thanh thiết kỵ bôn đằng huyễn ảo thành một đạo mang tuyến đâm tới mi tâm Ngoã Nhĩ Tư.
Chiêu “Khinh kỵ đột xuất” của “Chiến quyết”.
Khinh kỵ đột xuất nhanh như bôn lôi uy lực như núi đổ, Ngoã Nhĩ Tư cũng không có cơ hội sử ra “Chân không nhận”, kỹ thuật chiến đấu cách không của bọn chiến sĩ. Hắn hét dài một tiếng huy động trường kiếm đưa lên nghênh đón.
Kiếm pháp hắn tuy không bằng “Chiến quyết” ở khí thế hoành vĩ thảm liệt bi tráng, nhưng biến hoá đa đoan vừa ngoan vừa lạt, thanh trường kiếm lấp lánh hàn quang như độc xà không lỗ nào không lọt, quỷ dị đến cùng cực.
Thật lợi hai, thật lợi hại, quả nhiên không thẹn là đệ nhất kiếm thủ của Lai Nhân Cáp Đặc, thật sự là quá lợi hại.
Ta lần đầu giao chiến cùng kiếm thủ lợi hại thế này, nhất thời không khỏi có chút rối tay rối chân, rơi vào hiểm cảnh tứ bề. May mắn là “Ma đấu khí” của ta có chỗ thần kì, kiếm khí theo Á Dạ kiếm phát ra cuối cùng cũng khó khăn ngăn chặn được đợt tiến công của Ngoã Nhĩ Tư.
Đối mặt với áp lực to lớn, bản năng dong binh của ta bị dẫn phát ra. Ta từng giao chiến cùng các chủng loại ma thú, Hoả hệ ma pháp sư, mặc dù thiếu kinh nghiệm giao chiến cùng kiếm thủ cao minh thế này, nhưng sau lúc đầu kinh hoảng thất thố ta cũng bình tĩnh lại rất nhanh. “Ma đấu khí” quán chú trên Á Dạ kiếm, thân kiếm lập tức lấp loè ánh quang mang thâm trầm ảm đạm, giống như bị ma pháp gia trì qua.

Ta thổ khí phát ra một tiếng thét dài, theo đó toàn lực phát ra một thức trong “Chiến quyết” là “Cổn cổn lang yên”. Á Dạ kiếm đen tuyền mang theo âm thanh thê lệ, tất cả khí thế bi tráng vô tiền khoáng hậu cùng niềm tin cứng rắn như cương thiết của ta đều bao trùm lấy Ngoã Nhĩ Tư.
Phảng phất như nhìn thấy thiên quân vạn mã hướng về phía mình chém giết, tâm trí Ngoã Nhĩ Tư đối diện với khí thế kinh thiên cuối cùng cũng dao động thối lui. Hắn huy kiếm bố hạ một lưới kiếm phòng ngự đồng thời phi thân lùi lại.
“Cổn cổn lang yên” đâm vào lưới kiếm với những tiếng va chạm chói tai. Trường kiếm Ngoã Nhĩ Tư bị “Ma đấu khí” trên Á Dạ kiếm xé thành các mảnh vụn đầy trời, bắn tung ra bốn phía.
Lúc này tâm thần ta toàn bộ đắm chìm trong lĩnh ngộ “Chiến quyết” cùng khống chế “Ma đấu khí”, giống như chỉ có một mình bản thân ta trên thảo nguyên hoang dã khoáng đạt tận tình huy vũ Á Dạ kiếm. Ngoã Nhĩ Tư đang toàn lực lùi lại căn bản không có trong mắt ta.
Người lùi ta tiến. Ngoã Nhĩ Tư lùi lại làm “Chiến quyết” của ta khí thế lập tức càng thịnh. Ta quát to một tiếng, Á Dạ kiếm vẽ trong không trung mấy đường đơn giản không hoa mĩ, lại có vẻ tráng lệ tú mĩ cùng hào tình vạn trượng khó có thể miêu tả được.
Thức này gọi là “Giang sơn như họa” do Lôi Tư sau khi đi qua thiên sơn vạn thuỷ đem sơn hà tráng lệ như vẽ trên Thánh Ma đại lục ngưng tụ thành kiếm ý sáng tạo ra. Một kiếm đâm ra giống như mở ra một họa quyển sơn hà tráng lệ, là chiêu kiếm pháp duy nhất có khí thế tươi đẹp trong “Chiến quyết”.
Ngoã Nhĩ Tư trường kiếm đã vỡ tan, sao có thể ngăn được chiêu “Giang sơn như họa” vừa đẹp đẽ lại uy thế. Mắt thấy hắn sắp phải vong mệnh dưới kiếm, Ca Ny cùng Lợi Đa Khắc đồng thời cùng xuất thủ.
Ca Ny tay tả đưa lên, thanh ngọc thủ trạc trên cổ tay trắng bóng quyến rũ lấp lánh phát ra quang mang xán lạn, một quang thuẫn kì dị lập tức xuất hiện giữa ta với Ngoã Nhĩ Tư.
Thanh ngọc thủ trạc trên tay tả nàng gọi là “Huy hoàng ngọc trạc”, một kiện đạo cụ thần kì chí cực, có thể đem tinh thần lực lượng hoá thành vật chất. Ca Ny dựa vào năng lực kì dị đem tinh thần lực bản thân chuyển hoá thành quang thuẫn bảo vệ Ngoã Nhĩ Tư.
Lợi Đa Khắc giơ tay phát ra Hoả hệ trung cấp ma pháp “Liệt hoả cầu”. Một quả cầu lửa đỏ rực cuốn thẳng về phía ta.
Lão dùng phương pháp vây Nguỵ cứu Triệu, bức bách ta không thể không tự bảo vệ bản thân.
Ma đấu khí chuyển hoá thành kiếm khí trong sát na xuyên qua tinh thần quang thuẫn do Ca Ny phát ra, nhưng đang lúc ta muốn tiến thêm một bước nữa thì “Liệt hoả cầu” của Lợi Đa Khắc đã bắn đến.
Theo bản năng, ta quay người đâm một kiếm về “Liệt hoả cầu” đang bắn đến, sử dụng kĩ thuật kiếm pháp ta tự sáng tạo ra chuyên dùng để phá giải Hoả hệ ma pháp là “Phá hoả nhất kiếm”.
Vang lên một tiếng “Bùng” lớn, tia lửa bắn ra bốn phía. “Liệt hoả cầu” bị “Phá hoả nhất kiếm” phân giải thành vô số tiểu hoả cầu làm đại sảnh thành một đống lộn xộn, rạn nứt khắp nơi.
Tâm trí ta đang truy cầu kiếm ý hồi tỉnh lại, vội vã thu kiếm.
Ngoã Nhĩ Tư sống lại từ cái chết, toàn thân trên dưới ướt đẫm mồ hôi giống như vừa bước dưới hồ lên, kỵ sĩ khôi giáp trên cơ thể bị mấy mảnh vỡ trường kiếm cắm vào, may mắn là da thịt không hề bị thương.
Ca Ny mặc dù biết ta có một thân kiếm thuật cực kỳ cường đại nhưng cũng không nghĩ ta có thể bức Ngoã Nhĩ Tư đến bước như thế, ngay cả “Tinh thần thuẫn” kiêu hãnh của nàng cũng dễ dàng bị đánh tan. Trong đôi mắt đẹp của nàng lập tức thần sắc lạ lùng càng mạnh, nhìn chằm chằm lên người ta.
Lợi Đa Khắc tiến lên vỗ vai ta nói: “Vô Danh, ta quả nhiên không nhìn nhầm ngươi. Việc ngươi có thể đánh thắng Ngoã Nhĩ Tư chứng minh thực lực ngươi đã vượt xa đại kiếm sĩ. Tốt, tiền đồ vô lượng.”
Ước Lan Đa vương tử sớm bị doạ đến trắng bệch mềm nhũn trên ghế. Ngược lại, Ngoã Nhĩ Tư sau khi gạt mồ hôi trên mặt quay sang ta nói: “Vô Danh bách kỵ trưởng, kiếm thuật giỏi lắm, không lạ Ca Ny lại để ngươi cùng ra tỷ kiếm. Ta thua tâm phục khẩu phục. Đúng rồi, nếu ta không nhìn nhầm thì kiếm thuật ngươi sử dụng giống như “Chiến quyết” của dong binh “Hắc Y tử thần” đại danh đỉnh đỉnh. Nhưng ngay cả “Hắc Y tử thần” có đến đây thì ta cũng không đến nỗi vừa gặp đã thua.”

Ta đối với sự sảng khoái thẳng thắn cùng tri thức uyên bác của hắn cũng có hảo cảm, nói: “Nguyên soái quả nhiên pháp nhãn không sai. Ta từng là một dong binh của “Mân Côi binh đoàn”. “Hắc Y tử thần” Lôi Tư tiền bối đem “Chiến quyết” của mình truyền thụ cho ta, còn lực lượng của ta mạnh hơn ông ấy lại là một câu chuyện khác.”
Ngoã Nhĩ Tư cười nói: “Vốn dĩ là như vậy. Vô Danh, với thực lực ngươi mà chịu khuất tất làm một bách kỵ trưởng nhỏ bé thật là quá đáng tiếc. Hay là ngươi đến “Long chi quân” của ta, ta bảo chứng ngươi lập tức có thể thăng chức.”
Ca Ny giận dữ nói: “Giỏi cho Ngoã Nhĩ Tư ngươi, đào móng tường lại đột nhiên đào sang chỗ của ta. Vô Danh sáng sớm nay mới gia nhập “Phượng chi quân”, đương nhiên trước tiên phải khuất tất làm chức bách kỵ trưởng. Bây giờ hắn đã đả bại vị đế quốc đệ nhất kiếm thủ ngươi cũng tính là một đại công. Vừa hay vương tử cũng đang ở đây, ta lập tức thỉnh vương tử phê chuẩn thăng chức cho hắn lên thiên kỵ trưởng.”
Ước Lan Đa vương tử không dễ dàng gì hoàn hồn lại sau cơn kinh hãi, nghe lời vội vã nói: “Ta phê chuẩn, ta phê chuẩn. Vô Danh có đủ tài năng đảm nhiệm chức thiên kỵ trưởng. Sau này chỉ cần lập chiến công, vạn kỵ trưởng cũng không phải vấn đề. Chuyến đi này phụ vương đã cấp cho ta toàn quyền có thể tùy ý phong chức cũng như bãi miễn quan chức từ thiên kỵ trưởng trở xuống, không cần xin ý kiến.”
Ca Ny nói: “Vương tử điện hạ, người vẫn chưa nói cho ta biết mục đích dẫn đại quân đến Pháp Tháp Hách. Bệ hạ cấp cho người toàn quyền phong chức và bãi miễn xem ra nhất định có hành động trọng đại.”
Ước Lan Đa vương tử lập tức quên mất chuyện kinh hãi vừa rồi, dùng tay vuốt mái tóc vàng lấp lánh của mình, nói: “Ca Ny nàng thật là băng tuyết thông minh. Không sai, lần này ta đích xác là thân mang trọng trách. Chiến tranh giữa chúng ta cùng Băng Tuyết vương quốc đã kéo dài một năm rồi. “Sư, Hổ” nhị quân chúng ta đương nhiên tổn thất không nhẹ, còn Băng Tuyết vương quốc quân đội yếu nhược đến đáng thương sớm đã không thành quân rồi. Nếu không phải là Ma pháp sư bộ đội của họ không yếu kém và họ không có Thuỷ tinh linh giúp đỡ, thì Băng Tuyết vương quốc đã sớm bị chúng ta diệt vong rồi. Hiện tại phụ vương ra lệnh cho ta dẫn “Long chi quân” cùng “Phượng chi quân” của Ca Ny nàng hội hợp, tập hợp lực lượng hai quân có thể nhất kích đánh tan Băng Tuyết vương quốc, làm bọn chúng phải cúi đầu xưng thần.”
Lúc trước từng nghe, số lượng nhân khẩu của Băng Tuyết vương quốc trong bốn vương quốc nhân loại là ít nhất, quân đội cực yếu ớt, nhưng lại có Ma pháp sư bộ đội mạnh nhất trên đại lục do Thuỷ hệ ma pháp sư tố thành, lại có Thuỷ tinh linh giúp đỡ, chính là khắc tinh của kỵ sĩ giỏi về tác chiến với qui mô đại binh đoàn.
Chiến tranh vừa mới bắt đầu. quân đội Lai Nhân Cáp Đặc kiêu căng đã thành tính không thèm để Băng Tuyết vương quốc vào mắt. Nhưng sau mấy trường đại chiến, “Sư, Hổ” nhị quân bị đám ma pháp sư Băng Tuyết vương quốc dùng Thuỷ hệ ma pháp công kích tổn thất hơn nửa. May mà Ca Ny dẫn “Phượng chi quân” đến chi viện. Với tài chỉ huy cao siêu của nàng mới ngăn được quân đội Băng Tuyết vương quốc.
“Long chi quân” vì luôn bảo vệ vương đô nên không tham chiến, do đó không chút tổn thương, cùng “Phượng chi quân” hội hợp lại cũng có mười vạn người. Quốc vương Lai Nhân Cáp Đặc tưởng rằng bằng vào lực lượng quân đội to lớn như vậy có thể nhất kích đánh tan Băng Tuyết vương quốc, đồng thời tạo cho nhi tử một cơ hội lập quân công.
Ca Ny nhíu mày nói: “Băng Tuyết vương quốc tuy có tổn thương nhưng vẫn dấu chủ lực, lúc này đại cử tấn công dường vẫn còn có chút sớm quá.”
Ước Lan Đa vương tử nói: “Ca Ny nàng quá cẩn thận rồi, Băng Thanh Ảnh đã thất tung hơn một năm, tiểu nha đầu Băng Tuyết nhân non nớt đó thì có được bản sự gì đây? Thắng lợi nhất thời lúc trước chẳng qua là bọn chúng vận khí tốt thôi. Chỉ cần mười vạn đại quân của chúng ta công kích một trận thì bọn chúng nhất định sụp đổ.”
Ca Ny còn muốn nói gì đó, Ước Lan Đa vương tử đã đứng lên nói: “Không cần nói nhiều, đây là mệnh lệnh phụ vương. Hôm nay toàn quân nghỉ ngơi, sáng sớm mai toàn quân nhổ trại, đạp bằng Băng Tuyết vương quốc.”
Nói xong, hắn liền rời khỏi đại sảnh.
Ca Ny thở dài nói: “Bệ hạ cùng vương tử đều không tiếp thu bài học thất bại của “Sư, Hổ” lưỡng quân, khinh địch quá rồi. Băng Tuyết vương quốc Băng Tuyết nhân nữ vương tuổi tác tuy còn nhỏ, nhưng đối địch tác chiến biến hoá quỷ dị lãnh khốc vô tình, được gọi là “Lãnh Huyết nữ vương”, có chỗ nào dễ dàng đối phó đâu.”
Ngoã Nhĩ Tư cũng nói: “Đúng thế, dùng phương thức đại binh đoàn chính quy tác chiến tiến đánh Ma pháp sư bộ đội của Băng Tuyết vương quốc không khác gì đi tìm đường chết. Hơn nữa bọn họ còn có Thuỷ tinh linh giúp đỡ. Nhưng đây là mệnh lệnh của bệ hạ, chúng ta không thể kháng cự.”
Lợi Đa Khắc nói: “Các ngươi cũng không cần quá lo lắng, có khi chúng ta thành công cũng chưa biết chừng.”
Ta đứng một bên không nói gì. Ngày mai biết làm thế nào đây? Thật sự lĩnh quân ra trận chém giết sao?
Ai, chỉ có thể đến lúc đó rồi mới nói tiếp được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.