Ta Là Đại Pháp Sư (Ngã Thị Đại Pháp Sư)

Chương 121: Lâm Toa đích tâm


Bạn đang đọc Ta Là Đại Pháp Sư (Ngã Thị Đại Pháp Sư) – Chương 121: Lâm Toa đích tâm

Ta rốt cuộc cũng từ trong hôn mê mà tỉnh lại, cơn đau kịch thống đến tê tâm liệt phế đã hoàn toàn bị nhịp đập của sinh mệnh thay thế, lực lượng mênh mông lại trở về trong thể nội, ta – “Ma thần vương” Ngô Lai, cuối cùng đã sống lại.
Đúng rồi, bọn Lại Lại Trùng thế nào rồi? Chính bọn chúng đã cam tâm mạo hiểm, chấp nhận hồn phi phách tán, lấy linh hồn của chính mình để mang ta từ lằn ranh tử vong trở lại, bọn chúng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Ta liền sử dụng tâm linh cảm ứng hướng về bọn chúng truyền xuất tín hiệu, thế nhưng gần như chỉ mỗi Kim Tử có tín hiệu hồi đáp, sáu người bọn Lại Lại Trùng chẳng hề có chút phản ứng nào.
Bao nhiêu nỗi vui mừng từ cõi chết trở lại đó của ta tức thì đều tan theo mây khói, mở mắt ngồi dậy chỉ thấy Á Dạ đang nằm mềm nhũn phía dưới tường bích tự đó, không hề phát ra một tia khí tức nào.
Sau cơn đại kinh thất sắc, ta lập tức ôm lấy Á Dạ vào lòng, sau khi kiểm tra phát hiện ra thân thể nàng cực kỳ yếu nhược, nội tạng và kinh mạch cũng thụ thương không nhẹ, tình hình vô cùng bất ổn.
Ta nhìn ra bốn phía chung quanh, kinh dị phát hiện ra lúc này bản thân đang ở trong căn tiểu phòng mà Lâm Toa đã an bài tại thiên giới trước đó. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Ny tử Á Dạ này thật là vô cùng thông minh, không ai nghĩ chúng ta lại có thể ẩn nấp tại đây được.
Nơi chúng ta ở hiện tại đích thị là tâm phúc chi địa của Thần tộc, không thể sử dụng ma pháp quá cường đại nếu không muốn bị phát hiện, vì lẽ đó mà lúc trước Á Dạ mới phải từng chút một dùng “Tử minh chuyễn hoán” ma pháp mang toàn bộ thương thế trên người ta chuyển sang thân thể nàng. May mà như thế, nếu không, việc nàng vì tiến hành dời chuyển thương thế của ta mà chết, ta dù có chết cũng không thể tha thứ cho chính mình được.
Ny tử si tình này thật khiến người phải động lòng a…
Ta trước tiên thiết lập chung quanh nơi đây một tầng không gian đứt đoạn ngăn cách những lực lượng khí tức có thể thoát ra bên ngoài, sau đó cẩn thận phát ra thánh quang hệ ma pháp trị liệu tối cao “Sanh mệnh đích quang huy”, một làn thánh quang trắng tinh lập tức vây quanh thân thể mềm mại của Á Dạ.
Tình hình của Á Dạ cực kỳ bất ổn, lúc trước nàng vì bảo vệ ta mà dùng đến “Nhận hóa”, thực chất chính là hình thái tự diệt để phát xuất ra toàn bộ năng lượng bản thân nhằm ngăn trở uy lực “Thẩm phán” của Chư Thần Chi Vương, nguyên khí đã bị thương tổn nghiêm trọng. Về sau ny tử ngốc nghếch này lại lấy ”Tử minh chuyển hoán” mang đi một bộ phận thương thế của ta dời sang chính cơ thể đã vô cùng suy yếu của mình, vì thế nàng mới trở nên bộ dạng như vậy.
Một tiếng rên khe khẽ, nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi anh đào của Á Dạ. Hàng mi cong dài tựa như hai chiếc quạt nhỏ khẽ chớp động, đôi mắt to tròn xinh đẹp tựa như những đóm sao đêm mĩ lệ mê người cũng từ từ mở ra.
“Chủ nhân…”
Vừa tỉnh lại bỗng phát hiện bị ta ôm chặt trong lòng, Á Dạ nhất thời vô cùng hoan hỉ, nàng duyên dáng gọi to một tiếng, cánh tay ngọc nhanh chóng ôm nhẹ lấy cổ ta, mừng đến nức nở: “Chủ nhân, chàng rốt cuộc không sao rồi, hại thiếp sợ đến chết…”
Ta thân mật hôn lên mặt nàng bảo: “Nàng mới là người khiến ta sợ đến chết, ny tử nàng đột nhiên sử dụng ‘Tử minh chuyển hoán’ đó, nếu không phải ta kịp thời tỉnh lại đúng lúc thì… Á Dạ, sau này tuyệt đối không cho phép nàng làm vậy nữa nghe chưa!”
Trong đôi mắt mỹ lệ của Á Dạ hàm chứa thâm tình sâu như biển đắm đuối nhìn lên người ta, ôn nhu đáp: “Xin lỗi chủ nhân, ta không thể phục tùng mệnh lệnh này của ngài được, ngài chính là linh hồn trong tâm của Á Dạ, nếu ngài mất đi, Á Dạ tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Cho nên chủ nhân ngài nếu không muốn để cho ta làm như vậy thì cách duy nhất là không để cho bản thân mình rơi vào tình huống nguy hiểm như thế nữa, hiểu không chủ nhân của ta?”
Khóe mắt của ta chợt cảm thấy cay cay, thiếu chút nữa đã rơi lệ, hít hít mũi một cái, ta miễn cưỡng cười nói: “Hảo, tiểu Dạ nàng dám uy hiếp cả ta ư, đáng đánh thật! Được, ta tiếp thụ sự uy hiếp của nàng, chúng ta hai người đều phải bình an đấy.”
“Vậy chúng ta xác định như thế, ai cũng không được rút lại.”
Á Dạ lười biếng vùi sâu gương mặt vào lòng ta, cũng chẳng chịu rời đi.
“Đúng rồi chủ nhân, thương thế của chàng ra sao rồi…”
Á Dạ đột nhiên nhớ tới vấn đề này, vội vã hướng về ta đặt câu hỏi.
Ta nặng nhọc thở dài, trầm giọng nói: “Chính là Lại Lại Trùng, nhờ có Lại Lại Trùng và Tra Tra Điểu bọn chúng đã hy sinh chính bản thân mình, dùng hình thái năng lương thuần nhất phá vỡ hạn chế của không gian, tiến vào trong cơ thể ta để tu bổ những kinh mạch và nội tạng bị hư tổn, như hôm nay ta tuy phục nguyên, nhưng bọn chúng vẫn không có chút động tĩnh gì, chính chúng đã dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy tánh mệnh cho ta, ta đã mắc nợ chúng rồi a!”
Tâm tình của Á Dạ cũng trở nên thập phần trầm trọng. Địa Ngục Hắc Long Lại Lại Trùng ngông cuồng phóng đãng, Đại Địa Chi Hùng Lạn Tử trung thành chính trực, Tthâm Hải Chi Long Lam Bì trầm mặc ít nói, Ngân Sắc Ma Lang Đao Tử lạnh lùng vô cảm, Hỏa Phượng Hoàng Tra Tra Điểu mỹ lệ ôn nhu và Lôi Thú Ngốc Qua cục mịch cẩn trọng cũng tựa như là người nhà của nàng, nghĩ đến sau này sẽ không còn gặp lại chúng nữa, nàng nhịn không được mà âm thầm rơi lệ.
Tâm linh ta đột nhiên xuất hiện cảnh báo, vội nhíu mày bồng Á Dạ lên, lắc mình lao đến góc tường, sau đó lại ếm trụ “Ẩn thân thuật” tối cao cấp lên người chúng ta đồng thời che dấu khí tức của hai người.

“Kẹt” – một tiếng vang nhỏ phát ra từ phía cánh cửa gỗ, một bóng ảnh xinh đẹp vô ngần mang theo tiếng thở dài sâu kín nhẹ nhàng lướt vào căn tiểu phòng, chính là Lâm Toa công chúa.
Nghĩ đến cái cảnh bị đùa bỡn trên tay của vị Thiên giới đệ nhất tài nữ này, lập tức ta không khỏi lửa hận bốc cao, quyền đầu nắm chặt khó khăn lắm mới đè nén được ý niệm ra tay phát tiết nỗi phận hận trong đầu, ta lúc này thân vẫn đang ở tại phúc địa của Thần tộc, Hạ Nông bọn họ ba người vẫn còn trong tay của bọn chúng, quyết không thể lỗ mãng khinh suất được.
Á Dạ có thể nhận ra tâm trạng của ta lúc này, nàng đưa cánh tay nhỏ bé trắng như bạch ngọc nắm chặt lấy nắm tay của ta, giúp ta bình tĩnh lại.
Căn tiểu phòng này cũng không lớn, chiếc giường thô và các vật dụng khác đã chiếm cứ một nửa không gian, cho nên trên thực tế chúng ta và Lâm Toa lúc đó chỉ cách nhau trái phải khoảng hai ba thước, có thể ngửi thấy hương thơm ngan ngát từ người nàng thoát ra.
Lâm Toa nhẹ nhàng bước tới trước giường ta, nàng dùng ngón tay mảnh dẻ như ngọc nhẹ nhàng di chuyển tấm trải giường, ánh mắt mông lung tràn ngập những thứ tình cảm phức tạp.
Thấy vậy, tim ta âm thầm chấn động, Á Dạ dường như tâm linh cảm ứng được với ta, hướng về ta nói: “Chủ nhân, xem ra Lâm Toa đối với người cũng không hoàn toàn là hư tình giả ý a.”
Ta mặc dù không phủ nhận cũng không tán thành nhưng trong lòng lại cảm thấy khá hơn trước nhiều, nỗi phẫn hận đối với nàng cũng vô hình trung tiêu tan đi không ít, chẳng còn cách nào khác, ai bảo chủ nghĩa đại nam tử trong ta đã được thỏa mãn rồi.
Lâm Toa đột nhiên lẩm bẩm tự nói: “Ngô Lai, Ngô Lai, ngươi bây giờ rốt cuộc thế nào rồi? ‘Thần chi đấu sĩ’` lục soát khắp thiên giới nhưng vẫn không tìm ra chút tông tích nào của ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự đã… không… không thể! Tai họa lưu ngàn năm, một tên ác tặc như ngươi không thể dễ dàng…”
Từng giọt nước mắt trong suốt như trân châu không thể kiểm soát được từ đôi mắt mỹ lệ âm thầm rơi xuống cánh tay nàng, lệ châu tuôn vỡ.
Nước mắt của nàng gây cho lòng ta một cơn xáo động dữ dội, tuy lời nàng nói có chút ác hiểm hung hăng, nhưng lại ẩn chứa cái điều mà ai nghe thấy cũng có thể hiểu ngay là tình ý và lo lắng. Chẳng lẽ nàng…
Không được! Ta không thể bị mấy câu nói đó của nàng mê hoặc được, nhất định không thể mềm lòng, ta thiếu chút nữa đã bị nàng giăng bẫy hại chết, cho dù nàng thật sự đối với ta có chút tình ý đi nữa cũng tuyệt đối không thể tha thứ!
Một tia ý niệm tà ác trong đầu ta lóe lên, Á Dạ vốn lan tâm huệ chất cực kỳ thông minh lập tức từ thần sắc biến hóa của ta mà đoán ra, nhưng nàng cũng yên lặng không nói gì thêm, chỉ dùng bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy tay ta.
Thâm tình không cần nói ra lời này của nàng khiến cho bản thân ta đối với ý niệm tà các trong đầu liền cảm thấy xấu hổ, tà niệm trong lòng cũng theo đó tiêu tan.
Ta thúc đẩy lực lượng tinh thần khuếch tán khắp bốn phương, phát hiện ra Lâm Toa lúc này chỉ đi có một mình mà không mang theo tùy tùng nào.
Thu hồi lực lượng tinh thần thám xét, trong lòng ta đã hạ quyết định, sau khi trưng cầu ý kiến của Á Dạ, ta chợt phát động ma lực ra bên ngoài căn tiểu ốc, thiết lập một tầng không gian ngăn cách.
Ba động của ma lực lập tức bị linh giác nhạy cảm của Lâm Toa phát hiện, nàng hốt nhiên cả kinh, lập tức trở về tư thế chiến đấu, thanh “Tử Lôi kiếm” mảnh dài nhẹ nhàng xuất hiện trong tay nàng.
Lâm Toa không hổ là thiên giới đệ nhất tài nữ, thông tuệ tuyệt luân, lý trí tỉnh táo, vừa lấy ra “Tử Lôi kiếm”, vừa trực tiếp hướng thẳng về cửa phòng phóng đi. Nàng biết rõ để đối đầu với kẻ địch không biết mặt mũi này thì chỗ có lợi nhất chính là bên ngoài tiểu phòng, dù sao nơi đây cũng là “Phiêu Miểu thành” của nàng.
Ta cũng không thèm ngăn cản hành động của nàng, bởi vì ta đối với khả năng thiết lập không gian đoạn tầng của bản thân rất có lòng tin, với thực lực của Lâm Toa tuyệt đối không cách nào đột phá được.
Quả không ngoài sở liệu của ta, Lâm Toa một kiếm đâm vào không gian ngăn cách liền bị phản chấn trở lại, ta giải trừ “Ẩn thân thuật” từ phía sau lướt tới, đưa tay đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng, đồng thời mỉm cười nói: “Nàng khỏe chứ, Lâm Toa.”
Trong sát na tay ta vừa chạm vào thân thể mềm mại của nàng, nàng theo bản năng liền định phát ra một kiếm phản ứng lại, nhưng thanh âm của ta liền khiến cho mọi động tác của nàng như đông cứng lại, đứng ngây ngốc tại chỗ.
“Ngô… Ngô Lai, ngươi quả nhiên không chết…”
Cho dù vẻ mặt của nàng đang thập phần kinh hãi nhưng ta lại từ trong đó nhìn ra một tia vui mừng xen lẫn sung sướng, tiểu ny tử này quả nhiên đối với ta cũng không phải hoàn toàn là vô tình a.
Ta đưa tay đỡ lấy eo nàng tranh thủ thời cơ ôm chặt, cười nói: “Nàng không phải đã nói tai họa lưu ngàn năm hay sao, ta là siêu cấp đại họa đương nhiên sẽ không dễ dàng bị tiêu tùng sớm như vậy.”

 
Lâm Toa vừa mới phục hồi lại sau cơn kinh hoảng ban đầu, lập tức ý thức được chúng ta hiện giờ đang ở trong tư thế “mập mờ”, mặt phấn ửng hồng, vội lắc mình thoát khỏi “ma trảo” của ta, “Tử Lôi kiếm” tức tốc hoành trước ngực quát: “Bớt nói những lời thừa thải đi ‘Ma Thần Vương’, ta sẽ không thúc thủ chịu trói đâu, động thủ đi!’”
Tuy lời phát ra có vẻ cương quyết nhưng nét hồng nhuận trên gương mặt yêu kiều của nàng lại khiến nàng trông chẳng có chút khí thế sát phạt nào.
Ta sảng khoái vỗ tay bảo: “Nàng không nói ta chút nữa đã quên mất chúng ta vẫn còn là kẻ địch với nhau, chính ny tử đáng ghét nàng đã dụng quỷ kế khiến ta mắc vào cái bẫy mà nàng đặc biệt dựng lên để bắt giữ ta, hại ta thiếu chút nữa đã xong đời rồi. Ài, đích xác là không thể tha thứ cho nàng được!”
Lâm Toa nổi giận hổn hển nói: “Ngươi thật sự là một tên ác nhân lại còn già mồm cáo trạng, rõ ràng là ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ trước, lấy “Đoạt hồn” ra khống chế tâm trí của ta, nếu không có mẫu thân ta tuệ nhãn giúp ta giải trừ yêu thuật thì ta lúc này đã trở thành nô lệ của ngươi rồi, ngươi mới là kẻ có tội, lại còn dám bảo ta hèn hạ hay sao.”
Vừa nói xong, nàng bỗng phát hiện ra ngữ khí của chính mình vừa thốt giống như một tiểu nữ hài bình thường đang mắng yêu tình lang. Nàng không khỏi thầm mắng bản thân vô dụng, trước mặt tên đại kình địch “Ma thần vương” này, nàng chung quy không thể tự chủ mà sản sinh ra một loại tâm tình nhi nữ, vô luận như thế nào cũng không thể xem hắn là sanh tử đại địch được.
Chút tâm tư bé nhỏ này của nàng tự nhiên không thể gạt được ta, ta cười hì hì bảo: “Phải, ta hèn hạ, ta hèn hạ, chúng ta chính là kẻ tám lạng người nửa cân với nhau.”
Lâm Toa nhịn không được, cái miệng nhỏ hứ lên một tiếng nói: “Ai thèm cùng với ngươi chứ…”
Nàng đột nhiên ý thức được ngữ khí của mình rõ mười phần là đang nũng nịu, vội vàng dừng ngay câu nói lại.
Á Dạ ở phía sau nghe chúng ta đối thoại cả nửa ngày đột nhiên “hì” một tiếng, nở nụ cười đứng lên, địch ý của nàng đối với Lâm Toa hôm nay đã tiêu thất vô ảnh vô tung, hơn nữa đối với vị Thiên giới công chúa luôn đối đầu với chính mình này bỗng nảy sinh ra một loại tình cảm thân thiết kỳ diệu không thể diễn tả thành lời. Nàng cắt ngang nói: “Ta nghĩ các người đừng nên công kích qua lại nữa, liếc mắt đưa tình cũng có giới hạn a.”
“Ai thèm cùng tên ác tặc hắn liếc mắt…”
Lâm Toa mặt hoa đỏ bừng cơ hồ sắp bốc cháy đến nơi, nàng không ngừng giẫm gót sen xuống đất giận dỗi nhưng thủy chung vẫn không cách nào nói ra hết bốn chữ “liếc mắt đưa tình.”
Ta nhẹ nhàng giơ tay phải lên, một tia quang mang đen nhánh trong phút chốc xuất hiện trên lòng bàn tay, tỏ vẻ hối tiếc hướng về Lâm Toa bảo: “Thật ra, ta thật sự rất thích nàng, nàng cũng rất xứng đáng được ta thích, nhưng chúng ta cuối cùng vẫn ở về hai phía đối lập nhau. Lâm Toa, ta sẽ không để nàng khó xử, hắc ám hệ ma pháp này có thể làm cho nàng ngủ an tĩnh trong vài ngày. Trong mấy ngày này, bao nhiêu vấn đề khúc chiết cũng sẽ chấm dứt. Nàng tốt nhất là không nên phản kháng, phản kháng cũng không có tác dụng gì, về điểm này hẳn nàng rất rõ.”
Hắc sắc quang mang đã ngưng kết thành hình khối cầu trong lòng bàn tay đang giương lên của ta, mắt thấy ta sắp đem quang cầu xuất ra, Lâm Toa cuống quýt kêu lên: “Chờ một chút, Ngô Lai, chờ một chút! Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng ngươi không thể làm như thế được. Nếu ngươi thật sự làm thương tổn tới mẫu thân của ta, người đầu tiên đến tìm ngươi tính sổ sợ rằng chính là chủ nhân Lộ Tây Pháp của ngươi đấy!”
Ta trong lòng cực kỳ kinh ngạc, quả cầu hắc ám năng lượng đang nắm chặt bên tay phải lập tức tiêu tán, ta hướng về phía nàng hỏi: “Nàng có thể giải thích rõ hơn không? Lộ Tây Pháp tại sao lại vì kẻ tử địch của lão mà tìm ta tính sổ? Lão đáng ra phải cao hứng mới phải.”
Á Dạ cũng chớp đôi mắt to tròn mỹ lệ vô song của mình, khẩn trương nhìn vào Lâm Toa, chẳng lẽ phụ vương và Chư Thần Chi Vương bên trong còn có sự tình gì đó mà chính mình cũng không minh bạch hay sao?
“Bởi vì… bởi vì…”
Lâm Toa ấp a ấp úng, do dự cả nửa ngày rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, đôi mỹ mục của nàng nhìn chằm chằm vào mắt ta đáp : “Bởi vì, mẫu thân của ta chính là nguyên phối thê tử (người vợ chính đầu tiên) của Lộ Tây Pháp! Bởi vì Lộ Tây Pháp chính là cha ruột của ta!”
Từ miệng tới chân ta như bị nhét đầy một giỏ trứng gà khiến ta ngây ra tại chỗ. Tình trạng của Á Dạ so với ta cũng không khác biệt lắm, chúng ta quả thật có điểm không dám tin vào lỗ tai của chính mình.
Thiên giới tối đại phản đồ, kẻ tử địch thế bất lưỡng lập đã thống nhất ma giới: Ma Vương Lộ Tây Pháp có thật đã cùng với Chư Thần Chi Vương có quan hệ…
Á Dạ nhịn không được nói: “Điều này sao có thể chứ, Lâm Toa ngươi không được nói bậy…”
Lâm Toa cười khổ nói: “Sự việc can hệ đến danh dự của mẫu thân, ta làm sao có thể nói bậy được chứ? Đây là chính miệng mẫu thân đã nói cho ta biết. Á Dạ, chúng ta chính là tỷ muội cùng cha khác mẹ với nhau, ngươi cũng nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ mới phải.”

Ta đột nhiên thân thủ phân khai nắm lấy bờ vai của Lâm Toa và Á Dạ, mang hai nàng đến cạnh nhau, sau đó tỉ mỉ đánh giá hai gương mặt tuyệt mỹ của bọn họ.
Á Dạ ngạc nhiên nói: “Chủ nhân, ngài làm gì vậy?”
Ta đặt tay xuống đáp: “Trước đây ta có cảm giác dung mạo của hai nàng có điểm gì đó tương đồng, hôm nay được xem kỹ lại, các nàng chẳng những y hệt như nhau mà còn phảng phất chút hình bóng của lão gia hỏa Lộ Tây Pháp ấy nữa. Á Dạ, Lâm Toa, xem ra các nàng thật sự là có quan hệ thân tỷ muội a.”
Hai vị công chúa của Thiên giới và Ma giới nghe vậy thì lập tức cẩn thận quan sát lại đối phương. Trước kia các nàng vừa gặp mặt là đã xem như kẻ tử đối đầu của mình, tự nhiên sẽ không để tâm quan sát đến dung mạo của đối phương. Hôm nay tỉ mỉ nhìn ngắm lẫn nhau, quả nhiên đều từ ngọc dung xinh đẹp của đối phương mà liên tưởng tới bóng dáng của Lộ Tây Pháp cũng như chính mình.
Á Dạ thở dài, mục quang từ từ dời khỏi gương mặt của Lâm Toa, cười khổ nói: “Phụ vương chưa bao giờ đề cập đến chuyện của bà ấy với ta… Lâm Toa, việc này rốt cuộc đã xảy ra như thế nào, ngươi có thể kể lại chi tiết cho chúng ta nghe hay không?”
Lâm Toa gật gật đầu, đem câu chuyện cũ mà ngày đó Chư Thần Chi Vương đã kể cho chính mình thuật qua một lượt cho chúng ta biết.
Lão hồ ly ngàn năm Lộ Tây Pháp này quả thật diễm phúc không ít a, Chư Thần Chi Vương theo ta đã thấy qua chính là đại mỹ nữ xinh đẹp nhất, Vũ Y, Băng Thanh Ảnh chúng nữ tuy dung mạo không hề thua kém bà, nhưng lại thiếu đi cái vẻ ủy mị, uy nghiêm, thành thục, cùng khí chất tạo nên một thân thể phong vận mê người.
Bất quá, chính lão cũng không xử lý nổi cái tính phong lưu của mình, cuối cùng bà nổi cơn ghen mà sát phạt khắp nơi, ta thật sự nên tiếp thụ lời cảnh báo này, không nên giẫm vào vết xe đổ của lão.
Trong lúc ta đang âm thầm tự cảnh giác chính mình, Á Dạ đã nắm lấy ngọc thủ của Lâm Toa kích động nói: “Chúng ta thật sự là tỷ muội sao? Thật tốt quá, ta từ nhỏ đã luôn hy vọng có huynh đệ tỷ muội cùng huyết mạch tương liên với mình, phụ vương ta tuy có vô số giai nhân nơi hậu cung nhưng chỉ mỗi mình ta là nhi nữ mà thôi, hôm nay ta cuối cùng cũng được thỏa lòng mong ước của mình, hơn nữa tỷ tỷ của ta lại chính là thiên giới đệ nhất tài nữ, việc này thật sự quá tốt a.”
Đối với vị muội muội Á Dạ này Lâm Toa cũng vô cùng yêu thích, nàng đột nhiên quay đầu về phía ta nói: “’Ma thần vương’ Ngô Lai, lúc này có thể tính ngươi đã là muội phu của ta rồi, còn không mau kêu hai tiếng ‘Đại tỷ’ cho ta nghe?”
Tử nha đầu này thật sự được đằng chân lân đằng đầu mà, Ngô Lai ta đường đường là nam tử hán đương nhiên không thể hạ mình trước nàng được, nhưng thân phận nàng vốn danh chánh ngôn thuận là đại tỷ của ta, ta nên làm sao mới phải đây…
Nhãn châu vừa chuyển liền tức có ngay diệu kế, hắc hắc, chỉ cần dùng miệng gởi cho nàng chút “âu yếm” sẽ khiến nàng trở thành tiểu kiều thê của ta vậy thì chẳng phải chuyện gì cũng được giải quyết cả rồi sao? Hơn nữa đối với một siêu cấp đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương như nàng mà lại đi nói câu buông tha thì quả thật cũng có điểm không phải với bản thân.
Được, quyết định như vậy đi!
Một nét cười tà đạo bất giác hiện lên từ khóe miệng của ta. Tựa như một bộ phận trên thân thể ta, Á Dạ lập tức đoán ra được cớ sự bên trong, nàng nở một nụ cười thần bí với Lâm Toa rồi kề cái miệng nhỏ nhắn đến sát bên tai ta bảo: “Chủ nhân, ta biết người có chủ ý gì rồi, ta ủng hộ người. Hi hi, mặc nhiên ủng hộ người mình yêu thương nhất đi tìm một nữ nhân khác, ta nhận thấy bản thân mình cũng thật là vĩ đại đó chứ.”
Da mặt ta dù dày thế nào cũng không khỏi có chút đỏ ửng lên, lập tức âm thầm đưa tay véo nhẹ vào mông nàng để trừng phạt. Á Dạ kêu lên một tiếng vội vàng tách khỏi ta ra, trên gương mặt mỹ lệ không khỏi ửng hồng, thật là đáng yêu vô cùng.
Lâm Toa mặc dù không biết chúng ta đang làm gì, nhưng với lan tâm huệ chất của nàng cũng đủ khiến cho bản năng cảm giác được một tia nguy hiểm, tiếp đến lại nhìn thấy nụ cười không chút hảo ý của ta.
“Ngô Lai, ngươi muốn làm gì…”
Lời nói của nàng còn chưa dứt đã bị đột ngột cắt ngang bởi đôi môi anh đào hồng nhuận, ướt át của nàng lúc này đã bị chiếc miệng rộng của bổn nhân chặn lại.
Á Dạ mỉm cười, thân thể mềm mại của nàng lướt ra khỏi phòng. Ta thiết lập một không gian ngăn cách bên ngoài gian phòng trong lúc miệng vẫn ngấu nghiến cánh môi anh đào của Lâm Toa.
Lâm Toa phản ứng lại bằng cách kịch liệt giãy dụa, lần này không giống như lần nàng bị thúc ép mà bất đắc dĩ phải hôn ta trước đây, nàng dùng khuỷu tay, đầu gối liên tục đấm đá lên thân hình của ta, thậm chí ngay cả đến răng cũng không ngừng ngoạm lên môi và đầu lưỡi của ta.
Ta dùng phương pháp mượn lực trong “Thái cực” nhằm yểm trợ cho những chấn động khắp cơ thể, lại phối hợp cùng một ít lượng “Ma đấu khí” đem lực đạo của nàng hướng về ta triệt tiêu đi, đồng thời cái lưỡi linh xảo của ta lại tách hai hàm răng đang cắn chặt của nàng ra, nhẹ nhàng tiếp xúc với đầu lưỡi nhỏ bé ngát hương của nàng.
Thân thể mềm mại của Lâm Toa run rẩy dữ dội tựa như vừa bị một tia chớp đánh trúng, bao nhiêu ý nghĩ trong đầu trong phút chốc hoàn toàn trống rỗng, ngay cả sự công kích điên cuồng đối với ta cũng đột nhiên ngưng lại.
Có cửa rồi!
Ta trong lòng mừng thầm, thừa thắng truy kích, mang tất cả kỹ thuật đã được “Ma luyện” trên người Á Dạ các nàng phát huy đến cực điểm, tận tình trút lên đôi môi anh đào của Lâm Toa, nhiệt độ trên thân thể mềm mại của nàng nhanh chóng tăng cao, không tự chủ được quàng tay ôm lấy cổ ta, giữa cổ họng phát ra một trận âm thanh “ư ư” mơ hồ không rõ.
Ta hôm nay có thể xem như đã dẫn dụ được con gái của lão điểu ấy rồi (ai kêu bổn nhân diễm phúc tề thiên, loại bản lãnh này cho dù không bỏ công nghiên cứu cũng có thể tự nhiên thành thục thôi), đối phó với một lính mới như Lâm Toa tự nhiên là dễ như trở bàn tay, hết thảy những phản ứng của nàng rất nhanh đã bị ta khống chế, dưới sự khiêu chọc của ta, nàng lần đầu tiên trỗi lên xuân tình thiếu nữ, sóng mắt mỹ diệu của nàng toát lên một vẻ ngọt ngào, say đắm bất tận.
Khi lý trí trở lại trong đầu Lâm Toa thì trên dưới toàn thân nàng đã không còn mảnh vải nào đang nằm trên giường. Tấm thân trần mềm mại, khiết bạch trong suốt như một viên mỹ ngọc được điêu khắc tinh tế mà thành, phảng phất như phát sáng khiến cho ta đang đứng trước giường không cách nào rời mắt ra được, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào nơi thiên địa linh khí phát ra trên tấm thân mê người ấy.

Lâm Toa khẽ rên lên một tiếng, toàn thân trên dưới lập tức phát xuất ánh hồng ủy mị, say lòng người. Nàng cố gắng chuyển thân co cánh tay về che trước khuôn ngực đầy đặn, e thẹn nói: “Ngô Lai ngươi… ngươi muốn làm gì? Ngươi không được động vào… ”
Ta cố tình mở rộng cánh tay của nàng ra, đem “lang trảo” thám nhập vào bên trong thánh địa xử nữ xinh đẹp của nàng, hì hì cười nói: “Động vào ư? Nói cho ta nghe ta đã động vào nơi nào của nàng, và đã động vào thế nào?”
Lâm Toa mặt mũi và thân thể càng thêm đỏ bừng, nàng một mặt phản kháng một cách vô ích lại “lang trảo” đang tập kích của ta, một mặt tức giận nói: “Ngươi là tên bại hoại! Vô lại! Chỉ biết khi phụ người ta…”
Ta lại một lần nữa cúi xuống dùng nụ hôn nóng bỏng cắt ngang câu nói của nàng, mãnh liệt hút lấy cái lưỡi mềm nhẵn và thơm ngát ấy mà tận tình thưởng thức cái hương vị ngọt ngào trong đó.
Sự phản kháng của Lâm Toa nhất thời tan rã, nàng đã hoàn toàn đầu hàng trước ngọn lửa dục vọng đang bùng phát cùng cơn luyến ái của chính mình, khi ngọc thủ trắng như sương tuyết của nàng bấu chặt lấy tấm khăn trải giường bên dưới, thân thể yêu kiều vạn phần dụ nhân ấy cũng bắt đầu rung động, hoàn toàn từ bỏ sự phản kháng phó mặc cho gã nam tử như ta sờ nắn.
Phản ứng của nàng như vậy lại bất chợt khiến cho ta cảm thấy ân hận, biểu hiện của ta thật sự là có phần ác liệt, đối diện với vị giai nhân vừa thiên kiều bá mị lại vừa nhu tình vô hạn như nàng mà nói quả có hơi thái quá một chút.
Ta đột nhiên dừng những động tác xâm phạm trước vị tuyệt đại giai nhân đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân trước mặt, tay phải nhẹ nhàng vén những sợi tóc vàng lấm tấm mồ hôi long lanh như ánh nắng mặt trời, chân thành nói: “Lâm Toa, nàng có nguyện ý trao thân cho ta hay không? Nàng nếu không nguyện ý ta sẽ lập tức dừng tay, quyết không miễn cưỡng nàng. Ngô Lai ta tuy chẳng phải là kẻ tốt đẹp gì, lại háo sắc như tính mệnh, nhưng ta tuyệt sẽ không xâm phạm đến người con gái mà trong lòng không hề có ta, mặc kệ nàng ấy xinh đẹp đến thế nào.”
Lâm Toa vẻ mặt ngẩn ngơ, hiển nhiên nàng căn bản không thể ngờ một gã đại sắc lang tiếng xấu vang xa như ta lại có thể ghìm cương nơi miệng vực, còn nói ra được những lời như thế, khiến nàng trong lúc nhất thời không biết nên đối đáp thế nào.
Cái dáng vẻ nhíu mày, ngẩn ngơ, xen chút bối rối, bất lực vào lúc này của nàng thật vô cùng mỹ lệ, ta nhịn không nổi sắc tâm, hai ngón tay lại khe khẽ víu lấy nụ hồng nhỏ nhắn xinh đẹp nhô ra trước ngực nàng. Cấm địa thiếu nữ của Lâm Toa bị xâm phạm, nàng lập tức a lên một tiếng, từ cơn mê bừng tỉnh lại.
“Sao vậy tiểu ny tử? Bị lời nói của ta làm chấn động sao? Ta thật là vĩ đại quá đi.”
Ta tự biên tự diễn, khoác lác chẳng biết xấu hổ.
Lâm Toa tay chân luống cuống, kéo lấy “lang trảo” của ta ra, xấu hổ không nhịn được, sẵng giọng: “Tên vô lại nhà ngươi, da mặt so với tường thành còn dày hơn…”
Nàng ngừng lại một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên chăm chú nhìn vào ánh mắt ta, trong đôi mắt tựa như nước hồ thu sâu thẳm của nàng xuất ra một sắc thái ôn nhu vô hạn, khẽ giọng nói: “Ngô Lai, ngươi thật sự là một kẻ khiến cho người khác không thể nhìn thấu được, nói ngươi chánh trực thì ngươi lại dùng bất kì thủ đoạn hèn hạ nào để đạt mục đích, nói ngươi tà ác thì trong tình cảnh này ngươi lại giữ vững lập trường của một vị quân tử. Nhưng mà, Ngô Lai, cho dù như thế nào đi chăng nữa, ngươi vẫn hấp dẫn ta, khiến ta không cách nào kìm chế được, biết rõ ngươi là một đống lửa hừng hực nhưng vẫn không cách nào dập tắt. Ta đã đem tất cả nói ra rồi, Ngô Lai, chỉ cần ngươi có thể đối tốt với ta, thật lòng thương yêu ta như đã từng thương yêu Á Dạ bọn họ, ta cam tâm tình nguyện trở thành một trong những nữ nhân của ngươi. Hơn nữa… hơn nữa nếu chúng ta kết hợp, ta và muội muội sẽ cùng có chung một tấm chồng là ngươi, lúc đó ngươi có thể ở giữa phụ thân và mẫu thân bọn ta mà chu toàn, biết đâu có thể khiến cho bọn họ…”
Nha đầu này suy nghĩ quả là sâu xa, nàng cũng thật có tâm a.
Ta trong lòng thầm cảm thấy xấu hổ, bởi vì ta tịnh không nghĩ đến chuyện này, ta chung quy cũng chỉ là một kẻ ích kỷ, vô lại mà thôi.
“Sao vậy, giờ đến phiên ngươi ngẩn người ra sao? Người ta, một siêu cấp vô địch tuyệt thế đại mỹ nữ như thế lại không mặc gì hết mà nằm trong lòng ngươi, ngươi lại không thèm lí đến, việc này thật sự là sự sỉ nhục của người ta đó.”
Lâm Toa đột nhiên thấy ta có chút ngây ngốc, ny tử này lập tức thừa cơ mượn lời nói trả đũa một phen, nhưng trong lúc phát thoại, thân thể xích lõa mềm mại vô ngần của nàng lại không khỏi đỏ bừng lên như tôm luộc, với một người vốn hay thẹn thùng như nàng mà có thể buông ra những lời trêu chọc như thế vốn đã đạt đến cực hạn của nàng rồi.
Ta cười hắc hắc nói: “Vũ nhục mỹ nhân chính là tội ác lớn nhất trên đời này, Ngô Lai ta đương nhiêu không phải là loại người như thế. Toa Toa yêu dấu, ta đến đây!”
Đại dã lang gầm gừ thét to, lao thẳng về phía nàng cừu nhỏ xinh đẹp, nhưng nàng cừu nhỏ chẳng những không thèm tránh né ngược lại còn dũng cảm nghênh tiếp nha trảo tham lam của đại dã lang ấy….
Sau khi rời khỏi thế giới của hai người Ngô Lai và Lâm Toa, Á Dạ tự mình ngụy trang rồi đi trước dọ thám nơi giam giữ của Hạ Nông ba người, nhưng Thiên Sứ Môn bên trong “Phiêu Miểu thành” này, dù có siêu cấp cường giả đấu nhau đến trời long đất lở ở “Ngự Thần điện” thì cũng chẳng có mấy ai biết đến, đừng nói chi tới chuyện rõ nơi hạ lạc của Hạ Nông ba người ở chỗ nào.
Việc Lâm Toa nói ra chân tướng về Thần Vương và Ma Vương đã gây cho nàng một sự chấn động rất lớn, mẫu thân nàng tuy được nạp làm phi tử sủng ái của Lộ Tây Pháp nhưng lại chẳng may mất sớm, hơn nữa sau đó Lộ Tây Pháp tuy giai nhân nơi hậu cung vô số nhưng thật sự chỉ có duy nhất một nữ nhi là nàng, vì thế Lộ Tây Pháp cơ hồ đem toàn bộ tình yêu thương của mình dồn hết cả lên nàng, tương tự Lộ Tây Pháp cũng là thân nhân duy nhất của nàng (trước khi Ngô Lai xuất hiện), nàng thập phần hy vọng Lộ Tây Pháp có thể được hạnh phúc bởi vì nàng có thể cảm nhận được phụ thân mình mặc dù đã lập nên vô số giai lệ nhưng sâu thẳm trong tim vẫn có một nỗi đau không thể chạm đến, hôm nay nàng cuối cùng cũng hiểu ra được ngọn nguồn phát xuất của nỗi đau ấy – chính là Chư Thần Chi Vương.
Sở dĩ nàng chủ động tác hợp cho Ngô Lai và Lâm Toa, ngoài việc nhìn ra Lâm Toa đã xao lòng vì Ngô Lai, nàng còn muốn mượn sự kết hợp của bọn họ để hòa giải mối quan hệ của Lộ Tây Pháp và Chư Thần Chi vương, đồng thời cũng là quan hệ của ma giới và thiên giới.
Nàng không muốn có thêm chiến tranh nữa.
Tìm kiếm không ngớt cả nửa ngày bên trong thành vẫn không có được một chút tin tức nào về Hạ Nông ba người, Á Dạ chỉ đành thất vọng quay trở về chỗ Ngô Lai.
Khi còn cách tiểu phòng của Ngô Lai khoảng hơn mười bước chân, nàng bỗng cảm nhận được một tia lực lượng ba động khác thường. Nàng trong lòng lấy làm ngạc nhiên vội lắc mình, nâng cao tốc độ lao thẳng vào trong phòng. Nhất thời, cảnh tượng trước mắt khiến nàng nhìn đến ngây ngốc. Lâm Toa thân thể mềm mại, hoàn toàn lõa thể, đang say giấc nồng trên giường, trên nét môi hồng nhuận còn vương lại nét cười thỏa mãn sau trận mưa gió đã qua đi. Nhưng Ngô Lai lúc này lại bồng bềnh giữa không trung phía trên, sáu dãy màu sắc khác nhau luân phiên tụ họp vây kín thân người của hắn, mồ hôi như mưa không ngừng rơi xuống từ cơ thể, hiển nhiên lúc này hắn đang phải chịu đựng một sự thống khổ vô cùng.
Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.