Đọc truyện Ta Là Chính Thê Của Chàng – Chương 98
Tiết U Nhiễm cuối cùng cũng nhìn thấy Tiết Kỳ Văn là vào lúc chạng vạng
tối. Nhìn nam tử tuấn lãng người mặc khôi giáp, phong trần mệt mỏi nhưng tinh thần no đủ bước chân kiên định đi lại, Tiết U Nhiễm trực tiếp nhào lên.
Vươn hai tay ra tiếp thân mình Tiết U Nhiễm, Tiết Kỳ Văn cười to nói:
“Nữ nhi đã xuất giá suốt ngày đứng ở nhà mẹ đẻ, cũng không sợ mất mặt.”
“Người vừa ra khỏi cửa liền không về nhà không có tư cách nói ta!” Tiết U Nhiễm rầu rĩ trả lời.
“Nói gì đấy? Ca ca đây là đi chiến đấu, cũng không phải đi ra ngoài lêu
lổng.” Búng nhẹ lên trán Tiết U Nhiễm, Tiết Kỳ Văn giáo huấn.
“Biên quan xa như vậy, dù huynh có lêu lổng chúng ta cũng không biết.”
Tiết U Nhiễm không cam lòng yếu thế, giương cao giọng nói cho Tần Thiên
Ngọc chậm rãi đi tới cửa chính nghe.
“Muội phu, muội muội tốt của ta giao cho ngươi, sao lại biến thành như
vậy rồi hả?” Tiết Kỳ Văn trong miệng ghét bỏ, trên mặt lại là nụ cười ấm áp.
“U U quá mức thương nhớ huynh trưởng, có chút lo lắng mà thôi.” Nương tử nhà mình nhào vào ôm ấp của người khác, tuy rằng là huynh trưởng, nhưng trong lòng Sở Lăng Húc vẫn không tránh khỏi có chút chua.
“Lo lắng ta ở biên quan lêu lổng?” Lời này của Sở Lăng Húc thật đúng là nhiều nghĩa, Tiết Kỳ Văn nhướn mày liếc xéo.
“Việc này huynh trưởng cần phải giao đãi cho đại tẩu mới đúng.” Sở Lăng Húc mặt không đổi sắc nhìn Tiết Kỳ Văn.
“Muội phu đây là muốn vu oan hãm hại?” Một tay kéo vai Tiết U Nhiễm qua, Tiết Kỳ Văn hạ thấp giọng. Lời này của Sở Lăng Húc nghe thế nào cũng
giống như hắn làm liều xong rồi lại chết cũng không thừa nhận.
“Cũng chỉ nói sự thật mà thôi.” Nhìn chằm chằm bàn tay Tiết Kỳ Văn đặt trên vai U U, Sở Lăng Húc sắc mặt ôn hòa.
“U Nhiễm, lâu như vậy không gặp, có nhớ ca ca không?” Thu hồi tầm mắt
đối diện với Sở Lăng Húc, Tiết Kỳ Văn ôn nhu hỏi Tiết U Nhiễm.
Nhìn Sở ngốc tử, lại nhìn ca ca mình, Tiết U Nhiễm không thấy xảy ra vấn đề gì, thành thành thật thật gật gật đầu
“Chỉ biết U Nhiễm tri kỷ nhất, ca ca cũng rất nhớ U Nhiễm.” Cho Sở Lăng
Húc một ánh mắt đắc ý, ý cười trên mặt Tiết Kỳ Văn càng đậm.
“Ý của huynh trưởng là ai cũng không tri kỷ bằng U U? Hay là trong lòng
huynh trưởng chỉ nhớ một mình U U, không còn người khác?” Nhìn thoáng
qua Tần Thiên Ngọc đã đi vào đến cửa, Sở Lăng Húc lành lạnh hỏi.
Bị giọng điệu tương đối hàm thâm ý của Sở Lăng Húc làm sửng sốt, Tiết Kỳ Văn theo bản năng quay đầu theo tầm mắt của Sở Lăng Húc. Sau đó, Cố
Luân Trưởng công chúa thanh lãnh tuyệt lệ nhà hắn đang đỡ bụng to mặt
không mang cảm xúc gì nhìn hắn.
“Nương tử…” Giọng điệu đột nhiên dài hơn, Tiết Kỳ Văn nháy mắt liền
thu hồi bàn tay khoát trên vai Tiết U Nhiễm, đến đỡ cánh tay Tần Thiên
Ngọc.
Lam như không thấy lấy lòng trên mặt Tiết Kỳ Văn, Tần Thiên Ngọc biểu
cảm nhàn nhạt, không nói một câu đi về phía ghế dựa ngồi xuống.
“Đại tẩu, ca ca vừa mới nói…” Con ngươi xoay chuyển, Tiết U Nhiễm cười xấu xa cáo trạng.
“Nương tử, vi phu cái gì cũng không nói. Nàng đừng nghe U Nhiễm nói
bừa.” Nghĩ U Nhiễm lại muốn quấy rối, Tiết Kỳ Văn vội vàng cướp lời.
“Ta mới không có nói bừa. Đại tẩu, ca ca vừa mới nói…” Thấy Tiết Kỳ
Văn vẻ mặt khẩn trương, Tiết U Nhiễm càng thêm thích thú. Khó được khi
thấy ca ca nhà mình lạc hạ phong, tất nhiên là phải nhân cơ hội này
chỉnh hắn.
Thấy U Nhiễm còn muốn nói tiếp, Tiết Kỳ Văn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lăng Húc: “Muội phu, tiểu cháu ngoại trai đâu?”
“Tiểu Quân Ức ở chỗ mẫu phi, huynh trưởng sao không để U U nói hết lời?” Sở Lăng Húc không nặng không nhẹ hỏi lại một câu, không định để Tiết Kỳ Văn chuyển đề tài.
Tần Thiên Ngọc không nói chuyện, nhìn chằm chằm Tiết Kỳ Văn, không tiếng động khiển trách.
Trong lòng thầm mắng Sở Lăng Húc và U Nhiễm không phúc hậu, Tiết Kỳ Văn
bất đắc dĩ quay đầu, giọng điệu mang theo cảnh cáo: “U Nhiễm, vừa rồi
muội muốn nói chuyện gì?”
“Ta không muốn nói cái gì, là huynh trưởng đại nhân ngài muốn nói cái
gì.” Không nhìn Tiết Kỳ Văn uy hiếp, Tiết U Nhiễm nói với Tần Thiên
Ngọc, “Đại tẩu, ca ca vừa mới nói…”
“Oa…” Cùng với tiếng khóc của Sở Quân Ức, Tiết Vương phi và Tiết Vương gia cùng đi đến.
“Phụ vương, mẫu phi.” Tiết Kỳ Văn đi tới trước mặt hai người gọi.
“Tốt tốt, đã trở lại là tốt rồi.” Tiết Vương phi kích động không thôi, còn Tiết Vương gia trong mắt là tràn đầy vui mừng.
“Đây là Tiểu Quân Ức? Đến, để cữu cữu ôm.” Tiết Kỳ Văn khóe mắt chứa ý
cười, trong lòng thầm than tiểu cháu ngoại trai này xuất hiện đúng là
kịp thời. Đều nói cháu ngoại trai giống cậu, không phải sao, lần đầu gặp đã giúp cậu giải trừ phiền toái, không hổ là cháu ngoại trai của Tiết
Kỳ Văn hắn.
“Thay bộ quần áo khác rồi ôm. Ngươi cả người đầy bụi đất, đừng để dính
vào trên người Tiểu Quân Ức.” Thấy Tiết Kỳ Văn bộ dáng bẩn thỉu, Tiết
Vương phi đau lòng tiểu ngoại tôn nhà mình.
“Mẫu phi, Tiểu Quân Ức cũng không phải nữ nhi, cần sạch sẽ như vậy làm
gì? Nói thế nào ta cũng là Đại tướng quân Hoàng thượng đích thân phong.
Tiểu Quân Ức muốn dính cũng là dính uy phong Đại tướng.” Tiết Kỳ Văn vỗ
vỗ ngực, đắc chí hài lòng.
“Còn nói khí thế Đại tướng, cùng khí thế thổ phỉ không sai biệt lắm.”
Thấy ca ca mình kiêu ngạo như vậy, Tiết U Nhiễm lên tiếng đả kích.
“Không phải khí thế thổ phỉ, là khí phách.” Sở Lăng Húc đưa ra ý kiến bất đồng.
“Vẫn là muội phu tinh mắt.” Bị Tiết U Nhiễm đả kích Tiết Kỳ Văn trọng chấn tinh thần, lườm Tiết U Nhiễm một cái.
“Ừ, là khí phách, khí phách Tiểu bá vương.” Tiết U Nhiễm gật gật đầu, vẻ mặt đồng ý.
Tiết Kỳ Văn uể oải, vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Tần Thiên Ngọc: “Cố Luân Trưởng công chúa điện hạ, ngài ngàn vạn lần nên giúp tiểu nhân làm chủ
a…. Ở trước mặt ngài, bọn họ cũng dám bắt nạt tiểu nhân a…. Lòng
người thay đổi a…. Lòng người dễ thay đổi a…”
Liên tục kéo dài mấy chữ ‘a’, Tần Thiên Ngọc rốt cục không nghiêm túc được nữa, bị Tiết Kỳ Văn phô trương chọc cười.
Cuối cùng cũng nở nụ cười, Tiết Kỳ Văn thở phảo nhẹ nhõm. Lén trừng mắt liếc Tiết U Nhiễm một cái, kém chút bị muội hại chết.
Tiết U Nhiễm hé miệng cười, trả về một ánh mắt ‘xứng đáng’.
Thật sự là tiểu nhân đắc ý, Tiết Kỳ Văn quay đầu, tiếp tục đánh chủ ý
lên Tiểu Quân Ức: “Mẫu phi, nhi tử chỉ có một tiểu cháu ngoại trai vậy
thôi, ngài còn không cho ôm.”
“Cho ngươi cho ngươi, lại không cho ôm, không biết ngươi bố trí mẫu phi như thế nào đâu.” Tiết Vương phi cười mắng.
Dè dặt cẩn trọng nhận lấy Tiểu Quân Ức, Tiết Kỳ Văn vui tươi hớn hở cùng Tiểu Quân Ức mắt to trừng mắt nhỏ: “Tiểu cháu ngoại trai, ta là cậu.
Đến, gọi một tiếng nghe chút nào.”
“Ca, nếu huynh có thể thật sự bảo Tiểu Quân Ức gọi huynh một tiếng, ta
sẽ không nói lời vừa rồi huynh nói cho Đại tẩu biết, như thế nào?” Tiết U Nhiễm ‘phì’ cười, khiêu khích nói.
Tiết Kỳ Văn khóe mắt hơi hếch lên, trả lời: “Muội nói?”
“Huynh trưởng, U U nói là bây giờ.” Trước khi Tiết U Nhiễm trả lời, Sở Lăng Húc bổ sung thêm.
“Đúng, bây giờ.” Giật mình phát hiện lỗ hỏng trong lời nói của mình, Tiết U Nhiễm trịnh trọng thanh minh.
“Muội phu tâm tư kín đáo, bội phục bội phục.” Nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Lăng Húc, Tiết Kỳ Văn cam bái hạ phong.
“Huynh trưởng mưu tính sâu xa, kính ngưỡng kính ngưỡng.” Sở Lăng Húc nâng tay, khen tặng nói.
“Thật giả dối.” Thân mình run run, Tiết U Nhiễm tiến đến bên tai Tần Thiên Ngọc, nhỏ giọng nói thầm.
Tiết Kỳ Văn cũng muốn tiến lên ngăn trở, bất đắc dĩ trong tay ôm Tiểu
Quân Ức. Bước chân dừng lại, chỉ đành mặc U Nhiễm ở bên tai nương tử cho hắn mấy cái ngáng chân.
Nhìn nhi tử nữ nhi ngươi tới ta đi, Tiết Vương gia và Tiết Vương phi
nhìn nhau cười. Tiết Vương phủ rất lâu không có náo nhiệt như vậy rồi…
Nghe tiếng nói tiếng cười bên trong, Tiết Nhị phu nhân trốn ở ngoài cửa
mặt lộ hung quang, hận ý ngập tràn đáy lòng. Nữ nhi của bà ta sinh ra
hoàng tử lại bị người khác bế đi, Tiết U Nhiễm gả cho thương nhân lại
được phu quân đau sủng, nhi tử đáng yêu, hòa nhạc mỹ mãn. Dựa vào cái gì rõ ràng bà ta là người thắng, đạt được hạnh phúc lại là Tiết Vương phi?
Hơn nửa năm nay, bà ta nén giận, nhận hết ủy khuất, trong lòng không lúc nào quên nguyền rủa Tiết Kỳ Văn chết ở chiến trường không về được.
Không nghĩ tới hắn chẳng những khỏe mạnh trở về, còn được phong làm Đại
tướng quân. Đầu tiên là cưới Trưởng công chúa, sau là đoạt binh quyền.
Thiếu niên đắc chí, vinh hoa phú quý. Có nhi tử được Hoàng thất cói
trọng, Tiết Vương phi làm sao hạ vị? Nếu vận mệnh đã không công bằng như vậy, vậy cũng chỉ có thể dựa vào chính mình ra sức tranh thủ. Không
phải ngươi chết, chính là ta mất mạng, chúng ta chờ xem!
Mây đen sắp bao phủ bầu trời Tiết Vương phủ, trong phủ Thái tử còn có chút bình yên.
Sáng sớm Thái tử phi Lạc Thấm Nhi liền đến xin ý kiến Tần Trạch Dật hôm
nay về nhà thăm cha mẹ, cũng sẽ ngủ lại một đêm. Tần Trạch Dật trầm tư
một hồi lâu, yên lặng đồng ý. Không để ý đến Tần Trạch Dật không muốn đi cùng, Lạc Thấm Nhi tâm tình tốt ngồi lên kiệu thẳng đến Lạc gia.
Đoàn người Lạc tướng quân diện thánh (gặp mặt vua) xong trở về quý phủ
cũng lúc chạng vạng tối. Sau khi mọi người chào hỏi nhau xong, ngồi
xuống. Dẫn đầu mở miệng chính là Lạc Thấm Nhi: “Phụ thân và các vị chư
huynh đều mạnh khỏe?”
“Thấm Nhi là muốn hỏi việc binh quyền? Phụ thân đã sớm dự đoán được sẽ
có một ngày này, không cần quá mức để ở trong lòng.” Tay cầm binh quyền
nhiều năm như vậy, Lạc tướng quân cũng không quyến luyến.
Lạc Thấm Nhi ánh mắt trưng cầu nhìn về phía các huynh trưởng. Phụ thân
tuổi lớn không so đo, các huynh trưởng cũng không để ý sao?
“Muội muội, muội cũng đừng lo chuyện này. Biểu muội phu cũng không phải
người ngoài, binh quyền giao cho hắn cũng không ngại.” Tình cảm cùng
nhau đồng sinh cộng tử hơn nửa năm người ngoài không có biện pháp lĩnh
hội, huống chi bản thân Tiết Kỳ Văn quả thật rất có năng lực.
Nghe được Đại ca nói như vậy, Lạc Thấm Nhi không lại nói thêm gì, yên lòng.
“Tân hoàng đăng cơ, binh quyền luân phiêm, vốn thuộc tình lý bên trong.
Nhưng là Thấm Nhi, tiểu hoàng tử nuôi dưới danh nghĩa của con là có
chuyện gì?” Lạc tướng quân vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Có tiểu hoàng tử,
về sau liền không tránh được sẽ đề cập đến tranh giành quyền vị.
“Chỉ là một cái ngoài ý muốn, không cần lo lắng. Tiểu hoàng tử sẽ chỉ là một nhàn vương, sẽ không kế thừa ngôi vua.” Nghĩ nghĩ, Lạc Thấm Nhi còn nói một câu, “Thái tử điện hạ cũng có ý này.”
“Vậy là tốt rồi.” Lạc tướng quân sắc mặt hòa hoãn. Nếu là có thể, ông hi vọng Thấm Nhi vĩnh viễn không cần lẫn vào trong tranh đấu hoàng quyền.
“Phụ thân yên tâm, nữ nhi biết đúng mực.” Đối với Lạc tướng quân lo
lắng, Lạc Thấm Nhi hiểu rõ. Nàng tất nhiên sẽ không để bản thân rơi
xuống nông nỗi như Hoàng hậu nương nương, phí sức hao tổn tinh thần
không nói, giằng co ngược lại vây khốn bản thân. Lạc Thấm Nhi cũng không đồng tình Hoàng hậu nương nương, chỉ cảm thấy thật đáng buồn. Thân là
mẫu nghi thiên hạ cũng không suy nghĩ cho mình, cả ngày nghĩ tranh ngôi
vị hoàng đế, mưu hoàng quyền. Ngay cả Ngũ công chúa nuôi bên người mười
mấy năm, cũng có thể nói vứt liền vứt. Hoàng hậu như vậy, nếu không có
Tần Trạch Dật là Thái tử chống đỡ, sao có thể phong cảnh đến nay? Có
điều, nếu như thật sự có một ngày, nàng và Hoàng hậu nương nương cũng
quản lý thâm cung, cho dù gió thổi mây phun nàng cũng sẽ không nhường
bước.