Đọc truyện Ta Là Chính Thê Của Chàng – Chương 89
“Đây là vì sao?” Sở Lăng Húc cũng không cho rằng U U chỉ là muốn nhìn thấy hắn, chắc chắn có tính toán khác.
“Như vậy mới dễ bắt…” Đáp án thốt ra là lúc, Tiết U Nhiễm bỗng nhiên phản ứng kịp. Vội vàng ngậm miệng lại, cười gượng hai tiếng có lệ cho qua. Cảm thấy âm thầm may mắn, cũng may chưa nói chữ ‘gian’ ra khỏi miệng. Nàng có một dự cảm, nếu nàng dám nói ra chữ cuối cùng kia, Sở Lăng Húc nhất định sẽ tức giận cấm túc nàng. Chiến tranh của mình tự mình phải đánh, nàng không muốn mọi chuyện đều ỷ lại Sở ngốc tử. Dựa theo tình thế trước mắt xem ra, giữa nàng và Bạch Tuyết Lan, nhất định phải chính diện đối đầu. Không chiến đã trở ra, nàng không làm được.
“Bắt cái gì?” Sở Lăng Húc có một dự cảm, chữ đằng sau này hắn mười phần không thích.
“Không có gì không có gì. Không còn sớm, chúng ta trở về đi!” Tiết U Nhiễm nói xong bỏ chạy, hoàn toàn không cho Sở Lăng Húc cơ hội bắt lấy nàng. Sở ngốc tử quá thông minh, lại am hiểu dụ dỗ không để lại dấu vết, nàng căn bản không phải đối thủ của Sở Lăng Húc. Nhìn bóng lưng U U vội vàng chạy đi, Sở Lăng Húc sắc mặt nhu hòa, trong mắt chợt lóe tinh quang. U U đổ bình nước này, rất có thâm ý.
Đêm đó, trên bàn cơm Sở gia náo nhiệt dị thường. Sở Mộng Văn hưng phấn nói về các loại điểm tâm nàng học được ở Khách Duyệt lâu. Tiết U Nhiễm lại nói lên một chút về cảnh vật đẹp đẽ trong đại sảnh Khách Duyệt lâu. Nói quá mức hứng khởi, hơi đắc ý nói ra hành động không cẩn thận làm ướt bức tranh đẹp.
“Đại tẩu, ngươi thật sự làm ướt quần áo của vị Bạch tiểu thư kia?” Luôn luôn đứng ở phòng bếp, Sở Mộng Văn quả thật không biết việc này.
“Làm ướt liền làm ướt! Chặn ở cầu thang, làm sao có thể không đụng vào?” Sở Kinh Triết cảm thấy không có gì là lạ. Khách Duyệt lâu buôn bán náo nhiệt, tiểu nhị vội đầu óc choáng váng, sao còn có thể để ý đến Bạch Tuyết Lan chắn đường?
“Vị Bạch tiểu thư kia đứng ở cầu thang là vì cùng Húc tiểu tử nói chuyện?” Không hổ là Sở nãi nãi, lập tức liền phát hiện không thích hợp.
“Đúng. Bạch tiểu thư lúc đó quả thật đang cùng phu quân nói chuyện.” Tiết U Nhiễ giọng điệu bình thường, trên mặt và trong mắt đều mang theo ảm đạm mơ hồ.
“Húc nhi nhận thức Bạch tiểu thư này?” Vẻ mặt Sở phu nhân lập tức nghiêm túc. U Nhiễm địa vị công chúa cao quý, lại vừa mới vì Sở gia thêm tôn, cũng không thể vô duyên vô cớ chịu ủy khuất.
“Không biết. Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt.” Ý vị thâm trường nhìn thoáng qua U U ra vẻ trấn định, Sở Lăng Húc đưa ra giải thích. Bình nước kia, quả nhiên là cố ý hắt ra.
“Lần đầu tiên gặp mặt liền chặn ở cầu thang nói chuyện với ngươi? Còn va chạm U U?” Sở nãi nãi bao che khuyết điểm đã lên tới trình độ không người địch nổi, câu nói đầu tiên đã biến người bị hại thành kẻ gây chuyện.
“Dạ… Cũng có thể nói như vậy.” Chần chừ một chút, Sở Lăng Húc gật gật đầu. Quả thật là lần đầu gặp mặt Bạch Tuyết Lan liền chặn ở cầu thang cùng hắn nói chuyện, cũng bởi vậy va chạm U U. Sở nãi nãi và Sở phu nhân quay mặt nhìn nhau, cùng lúc dời tầm mắt lên Tiết U Nhiễm đang thảnh thơi gắp thức ăn. Tiết U Nhiễm tay gắp thức ăn dừng lại, không hiểu nhìn lại Sở nãi nãi và Sở phu nhân. Nàng cũng chỉ muốn phá hư chút cảm tưởng của người Sở gia đối với Bạch Tuyết Lan thôi, không nghĩ trở thành tiểu đáng thương được nãi nãi và nương thương tiếc đâu!
“Được rồi, ăn cơm thôi.” Người sáng suốt đều nhìn ra được U Nhiễm chưa ăn mệt. Sở lão gia rất vừa lòng mở miệng nói. Mọi người không lại nói chuyện, chuyên chú ăn cơm. Kết thúc bữa cơm chiều yên lặng mà không mất ấm áp, Tiết U Nhiễm và Sở Mộng Văn bị Sở nãi nãi và Sở phu nhân gọi đi qua.
“Mộng Văn thích làm điểm tâm? Không chê mệt?” Sở nãi nãi dẫn đầu mở miệng, hỏi suy nghĩ của Sở Mộng Văn.
“Nãi nãi, Mộng Văn thật sự thích làm điểm tâm, cũng không cảm thấy mệt. Hôm nay đầu bếp còn khen Mộng Văn là một hạt giống tốt, học rất nhanh.” Đại tẩu nói, nếu muốn cùng Sở Thạch ca ca ở cùng nhau thì phải học bản sự thật tốt. Sở Mộng Văn hạ quyết tâm muốn tay làm hàm nhai, dù là mệt chút cũng không sao. Như vậy, đến khi Sở Thạch ca ca trở về, nàng có thể cùng Sở Thạch ca ca ở cùng nhau rồi.
“Thích thì đi đi! Chính là không thể lại mặc quần áo tiểu nhị. Bảo nha hoàn trong phủ tìm cho ngươi mấy bộ quần áo đơn giản. Tiểu thư duy nhất của Sở gia, mặc quần áo tiểu nhị thì ra cái gì?” Nghe được Sở Mộng Văn trả lời, Sở nãi nãi đơn giản liền đồng ý. Cháu gái được nuông chiều từ bé không sợ mệt, muốn học chút bản sự, làm nãi nãi tự nhiên sẽ không phản đối.
“Nãi nãi là tốt nhất.” Sở Mộng Văn hoan hô một tiếng, ôm cánh tay Sở nãi nãi làm nũng.
“Đi đi, đừng nháo. Nãi nãi còn có chuyện cùng Đại tẩu ngươi nói.”Trong miệng trách cứ, nhưng trên mặt Sở nãi nãi lại là ý cười không nén được.
“Nãi nãi muốn nói chuyện về Bạch Tuyết Lan?” Không đợi Sở nãi nãi mở miệng, Tiết U Nhiễm nói ra trước.
“Đúng, chính là việc này. Nãi nãi nghe dường như không đơn giản như vậy. Lại không tốt hỏi rõ ràng trước mặt Húc tiểu tử, cho nên mới gọi riêng ngươi lại đây. Nếu U Nhiễm có bị ủy khuất gì thì cùng nãi nãi nói, nãi nãi làm chủ cho ngươi.” Sở gia không được phép nạp thiếp. Ở trong lòng Sở nãi nãi, an phận qua ngày, lại mang nhiều mấy thai, so với cái gì cũng đều tốt hơn.
“Nương nghe cũng thấy có vấn đề. Êm đẹp một tiểu thư lại ngăn đón nam tử đã thành thân nói chuyện? Sợ là có chút tâm nhãn.” Đã trải qua Tiêu Vũ Sắt, Sở phu nhân đối bất kì nữ tử nào có hành vi chủ động tiếp cận nhi tử đều có phòng bị. Đặc biệt là đại nhi tử đã thành thân. Bộ dạng tuấn tú không nói, cố tình lại là tính tình ôn hòa dẫn tới các cô nương gia thích.
Nếu là trước kia, làm nương như bà nhìn quả thật vô cùng cao hứng. Bây giờ cũng không giống nhau. Nhìn U Nhiễm nghe lời có hiểu biết, lại nghĩ đến cháu trai trắng noãn đáng yêu, bà không có tâm tư nào khác nữa, chỉ muốn coi giữ người nhà cùng nhau qua ngày. Chân thực cảm nhận được nãi nãi và nương duy trì, Tiết U Nhiễm trong lòng ấm áp, cười nói: “Nãi nãi và nương còn sợ U Nhiễm chịu thiệt hay sao? Bạch Tuyết Lan quả thật có ý với phu quân. Chỉ là ở trong mắt U Nhiễm, không đáng giá nhắc tới. Nếu thật sự không được, không phải là còn nãi nãi và nương sao!”
“Còn có ta, ta ở đó.” Lần đầu nghe loại chuyện như thế, Sở Mộng Văn tức giận đến nhiệt huyết sôi trào. Không nghĩ tới Bạch Tuyết Lan này thế nhưng đánh chủ ý lên đại ca mình, khỏi phải nghĩ đến! Đại tẩu nhà nàng ai cũng đều kém. Sở nãi nãi và Sở phu nhân nghe vậy liền yên lòng. U Nhiễm là người hiểu chuyện, đắn đo như vậy nhất định sẽ không để Bạch Tuyết Lan này sống dễ chịu. Sở gia không cần thiện nam tín nữ, chỉ cần có thể bảo vệ người trong nhà là đủ rồi.
“Chính là U Nhiễm dù sao cũng là công chúa, cũng không thể mặc quần áo tiểu nhị, rất mất thân phận. Tọa trấn Khách Duyệt lâu phải có tư thế của tọa trấn. Dù mặc hoa lệ người khác cũng không thể nói lung tung. Dứt khoát chọn một phòng bao có tầm nhìn mở rộng, có thể nhìn thấy tình hình ở đại sảnh là được.” U Nhiễm không giống Mộng Văn, thân phận còn ở kia, tuyệt không thể ở Khách Duyệt lâu chịu một chút khổ sở.
“Hôm nay vốn cũng là ngoài ý muốn, về sau sẽ không có nữa. U Nhiễm đã nghĩ tốt lắm, từ ngày mai bắt đầu nhất định sẽ mặc quần áo xinh đẹp nhất đi dọa người không có mắt.” Sở nãi nãi gãi đúng chỗ ngứa, Tiết U Nhiễm nghịch ngợm cười cười.
“Dọa tốt. Lập uy cũng phải.” Sở nãi nãi và Sở phu nhân cực kì đồng ý. U Nhiễm khí thế như vậy, thân là đương gia chủ mẫu Sở gia, về sau quản gia cũng không phải vấn đề. Có nãi nãi và nương duy trì, Tiết U Nhiễm càng có thêm sức mạnh. Ôm Tiểu Quân Ức hôn rồi lại hôn, nhỏ giọng nói: “Tiểu Quân Ức, ngày mai cùng nương đi đối phó nữ nhân xấu. Cha ngươi là của nương, ai cũng không cướp đi được.”
Ngày hôm sau, Tiết U Nhiễm quần áo hoa lệ, ý chí chiến đấu sục sôi ôm Tiểu Quân Ức đi ở phía trước. Đằng sau là Sở Mộng Văn và Tư Nguyệt đang xì xào bàn tán. Cuối cùng là Tề Phong yên lặng không nói.
“Tư Nguyệt, tiểu thư nhà ngươi có nói qua ôm Tiểu Quân Ức đi làm hay không?” Sở Mộng Văn thấy lạ chính là sao nãi nãi và nương bỏ được để Tiểu Quân Ức ra ngoài.
“Chưa nói. Sáng sớm liền vui tươi hớn hở ôm tiểu thiếu gia đi tìm Lão thái thái và phu nhân, trở về liền mang theo chúng ta ra ngoài.” Tư Nguyệt cũng không biết chuyện gì. Hôm qua không cùng đi Khách Duyệt lâu, dường như là bỏ lỡ chuyện gì. Nghĩ không ra nguyên do, hạ người đành phải rầu rĩ đi theo phía sau Tiết U Nhiễm đến Khách Duyệt lâu. Bước vào Khách Duyệt lâu, làm người ta ghé mắt nhất vẫn là thiếu nữ áo trắng hạc trọng bầy gà. Sở Mộng Văn quét mắt nhìn mỹ nhân cọc gỗ, không thú vị mò vào phòng bếp. Tiết U Nhiễm thì lại nghiêm túc nhìn Bạch Tuyết Lan hứng thú rã rời vài lần. Hôm nay quần áo hình như mặc nhiều hơn hai cái, tuy rằng thời tiết có chút lạnh, hẳn là cũng không cần phải bọc kín như vậy chứ nhỉ? Tiểu nhị đổ nước lại không ở, thật sự là vẽ vời thêm chuyện.
“Tiểu nhị, tên tiểu nhị hôm qua đâu?” Gọi tiểu nhị bồi bàn đến, Bạch Tuyết Lan giọng điệu không tốt hỏi. Nàng ta nhìn quanh khắp nơi một hồi lâu, nhưng vẫn không nhìn thấy tên tiểu nhị ngày hôm qua hắt nước nàng ta. Tìm không thấy người, không xả được giận, Bạch Tuyết Lan có chút tức giận.
“Bạch tiểu thư, tiểu nhân không phải tiểu nhị hôm qua sao?” Tiểu nhị cơ trí lanh lợi đã sớm được Trương chưởng quầy gợi ý, tất cả tiểu nhị đều là tiểu nhị ngày hôm qua. Xem vị Bạch tiểu thư mắt cao hơn đỉnh đầu này tìm người thế nào.
“Bản tiểu thư nói không phải ngươi, là tiểu nhị hất đổ nước hôm qua.” Rốt cục Bạch Tuyết Lan cũng không có ý tứ nói ra hất nước nàng ta, sợ đưa tới xấu hổ hôm qua bị người chê cười.
“Hất nước? Tiểu nhân mỗi ngày đều hất nước mà? Hôm qua cũng có.” Tiểu nhị thái độ vô cùng tốt, ứng đối trôi chảy.
“Đừng giả bộ với bản tiểu thư. Thực cho rằng bản tiểu thư không tìm ra người?” Bạch Tuyết Lan không lại ẩn nhẫn, căm tức trừng tiểu nhị.
“Tiểu nhân thật sự không biết Bạch tiểu thư nói tới ai. Nếu là Bạch tiểu thư nhất định muốn tìm, tiểu nhị Khách Duyệt lâu có thể từng người từng người đến trước mặt ngài để ngài nhìn mặt.” Trương chưởng quầy nói, lừa gạt được Bạch tiểu thư, sẽ có thưởng lớn. Tiểu nhị vừa nói ra lời này, Bạch Tuyết Lan cũng hiểu rõ nhất định sẽ không tìm thấy người. Tầm mắt tràn đầy phẫn nộ không cam lòng đảo qua đảo lại đại sảnh Khách Duyệt lâu, vừa vặn chống lại ánh mắt xem kịch vui của Tiết U Nhiễm ôm đứa nhỏ vừa tới nơi.
Lại là nàng! Lửa giận vì không tìm thấy tiểu nhị của Bạch Tuyết Lan toàn bộ chuyển lên Tiết U Nhiễm lần trước làm nàng ta khó xử. Thấy lửa giận trong mắt Bạch Tuyết Lan càng cháy càng mạnh, dường như sắp bộc phát ra ngoài. Tiết U Nhiễm cười khiêu khích, khinh thường hừ lạnh một tiếng, bưng lên cái giá cao quý thục nhã, cao ngạo đi về phía cầu thang. Chỉ cần nàng muốn, dù là Ngũ công chúa Tần Thi Y cũng kém ung dung cao quý của nàng. Loại bộ dáng này dừng trong mắt Bạch Tuyết Lan quả thực là trắng trợn coi rẻ. Lập tức đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Tiết U Nhiễm ngăn Tiết U Nhiễm lại: “Thật khéo, chúng ta lại thấy mặt.”
“Cô nương là ai? Chúng ta gặp qua sao?” Tiết U Nhiễm vẻ mặt không hiểu, một bộ biểu cảm ‘ngươi nhận sai người.’
“Phu nhân thật đúng là dễ quên. Cũng chỉ có thời gian hai ngày, phu nhân đã quên không nhớ tiểu nữ rồi sao? Ngày hôm trước chính là ở cửa Khách Duyệt lâu này, phu nhân và tiểu nữ đã xảy ra một chút không thoải mái.” Đó là lần đầu tiên, Bạch Tuyết Lan thua ở trong tay một nữ nhân. Ghê tởm hơn chính là, nữ nhân này chẳng những lớn lên xinh đẹp hơn nàng ta, xuất thân dường như cũng không kém nàng ta. Nàng ta không muốn nhớ kỹ khuôn mặt này cũng rất khó.
Nhưng là, khi nàng ta muốn tìm nữ nhân này phân cao thấp, nữ nhân này thế nhưng lại không còn nhớ nàng ta nữa? Bạch Tuyết Lan cảm thấy bản thân bị bỏ qua, bị miệt thị, bị coi thường rồi… Quả thực là tội không thể tha! Tiết U Nhiễm vẫn là vẻ mặt mờ mịt, quay đầu nhìn về phía Tư Nguyệt. Thấy Quận chúa nhà mình lại muốn khi dễ người, Tư Nguyệt hiểu rõ tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: “Chính là vị công tử không dài mắt muốn mạo phạm Tứ tiểu thư, bị Tề Phong ném ra ngoài.”
“A… Hắn à…” Tiết U Nhiễm bừng tỉnh đại ngộ, lập tức ngượng ngùng nhìn Bạch Tuyết Lan sắp tức điên, “Hóa ra là Bạch tiểu thư. Có chuyện gì sao? Nếu như lệnh huynh bị đưa tới quan phủ, cũng không phải Tề Phong của chúng ta đưa đi.”
“Gia huynh vẫn đang bình yên vô sự ở nhà, không nhọc phu nhân quan tâm.” Bạch Tuyết Lan nghiến răng nghiến lợi trả lời. Nữ nhân này tuyệt đối là cố ý, Bạch Tuyết Lan nỗ lực bình ổn cảm xác quá khích.
“Còn chưa bị đưa đi quan phủ sao? Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc…” Tiết U Nhiễm nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, tiếc hận cảm thán nói.