Đọc truyện Ta Là Chính Thê Của Chàng – Chương 54
“Tiết tiểu thư chính là một vị tiểu thư thường đến Khách Duyệt lâu, rất đẹp rất cao quý. Đã tới trong nhà một lần, lão thái thái, lão gia còn có phu nhân cũng rất thích nàng. Tứ tiểu thư cũng cùng Tiết tiểu thư ở chung rất vui.” Tiết tiểu thư đến tột cùng là tiểu thư nhà nào thì hắn không biết, trong lòng gia là rõ ràng nhất.
“Chỉ một lần đã làm cho người ta thích như vậy?” Sở Diệp Triển đang đứng ở một bên kinh ngạc lên tiếng.
“Tiết tiểu thư người thật sự rất tốt.” Sở Bạch nhìn cửa phòng đóng chặt ở sau lưng, khẳng định nói. Nếu không phải là tốt như vậy, thì chủ tử nhà mình cũng không thích nàng như thế.
“Càng nói ta càng cảm thấy hứng thú, thật sự rất muốn tận mắt thấy bộ mặt thật.” Sở Kinh Triết vuốt cằm thở dài nói.
Sở Diệp Triển mặc dù không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng không sai biệt lắm. Tuy nói cũng chỉ là người đại tẩu không có duyên, nhưng lại thật sự rất muốn gặp mặt một lần.
Ban đêm, Tiết U Nhiễm đang chuẩn bị đi ngủ, chợt thấy Tần Trạch Dật thở hổn hển vọt vào: “U Nhiễm, Thái tử ca ca nhất định phải lấy được cái ghế đó! Nhưng là Thái tử ca ca tuyệt không đồng ý muội gả cho Sở gia!”
Sét đánh từng trận, Tiết U Nhiễm ngu tại chỗ. Nàng… Nàng cũng chỉ là ban ngày cố ý kích thích Tần Trạch Dật một chút, không đến nỗi chọc ra tai vạ lớn như vậy chứ?
“U Nhiễm, muội là cố ý chọc giận Thái tử ca ca, có phải hay không? Muội cố ý nói muội muốn gả cho Sở Lăng Húc, thật ra thì muội không muốn gả, có đúng hay không?” Thần Viễn nói U Nhiễm là cam tâm tình nguyện gả. Thần Viễn nói nếu U Nhiễm đã quyết định gả, cũng không cần lại đi trêu chọc U Nhiễm. Thần Viễn nói cũng nên để U Nhiễm tự do, chuyện Sở gia cùng ngôi vị Hoàng đế không nên dính dáng đến U Nhiễm. Thần Viễn nói… Thần Viễn nói rất nhiều rất nhiều. Nhưng nghe Thần Viễn nói nhiều như vậy, tâm Tần Trạch Dật càng ngày càng phiền muộn, càng ngày càng áp lực.
“Thái tử điện hạ, chuyện này đã thành định cục. Ngày mai là ngày U Nhiễm xuất giá, không chấp nhận được Thái tử điện hạ tùy ý làm bậy.” Tiết U Nhiễm lạnh lùng nhìn Tần Trạch Dật, chán ghét nói. Tính tình âm tình bất định này của Tần Trạch Dật, trở lại một đời cũng vẫn khiến nàng chán ghét như vậy.
Tiết U Nhiễm có lúc sẽ nghĩ, kiếp trước trước nữa nàng nhất định thiếu nợ Tần Trạch Dật rất nhiều rất nhiều. Một đời trước nàng đã trả đủ, đời này nàng tuyệt sẽ không lại một lần nữa mặc cho Tần Trạch Dật lấn áp. Không thể phủ nhận, Tần Trạch Dật là một Thái tử tốt, một vị Hoàng đế tốt. Bất kể là Mạc Thần Viễn hay là huynh trưởng đại nhân của mình, bất kể là Triệu Thụy hay là Trịnh Khải, thêm Chu Trinh người quanh năm ở bên ngoài, đều là một Thái tử một huynh đệ tốt. Thái tử dễ dàng tha thứ và trọng dụng bọn họ, cho dù là sau khi nên ngôi cũng vẫn chưa từng thay đổi.
Cho dù là Tiết Tâm Lam, một nữ nhi thứ xuất cũng có thể giành được Thái tử điện hạ liếc mắt. Vì sao thân là Quận chúa Tiết Vương phủ chính quy, nàng cũng chỉ có thể bị Tần Trạch Dật vứt bỏ như cái giày rách? Kiếp trước, sau khi gả vào Sở gia nàng vẫn luôn để tay lên ngực tự hỏi: Tần Trạch Dật đến tột cùng là hận nàng bao nhiêu, mới có thể chà đạp tâm ý của nàng như thế. Cho dù đến bây giờ, nàng cũng vẫn chưa có được đáp án. Chẳng qua là hôm nay nàng không còn chấp nhất cái vấn đề này nữa, có lẽ hai người thật sự là trời sinh tương khắc đi!
“U Nhiễm, ta…” Tần Trạch Dật cũng không biết hắn tại sao lại tới nơi này, chẳng qua là đáy lòng có một thanh âm kêu gào hắn nhất định phải tới. Nếu không, hắn tương lai nhất định sẽ hối hận.
“Thái tử điện hạ, cục diện hôm nay là một tay ngài tạo thành. U Nhiễm đã chấp nhận, cũng xin Thái tử điện hạ không cần lại thêm phiền toái nữa.” Giọng nói của Tiết U Nhiễm rất bình tĩnh, nghe không ra hỉ giận. Giọng nói bình thản, giống như chỉ là đơn thuần giãi bày sự thật.
“U Nhiễm, ta có thể hối hận hay không?” Nữ tử trước mắt lạnh nhạt tuyệt nhiên, nàng là thật sự không còn ôm bất kỳ niệm tưởng nào với hắn nữa. Hiểu điểm này, tâm Tần Trạch Dật chợt hung hăng bóp chặt lấy nhau.
Chuyện nam nữ, với hắn mà nói vốn cũng chỉ là trò đùa. Từ nhỏ hắn đã biết người hoàng thất không thể giao phó thật tình. Người nào động tâm, người đó cũng chỉ có thể đi về phía hủy diệt. Hắn vẫn chặt chẽ phong bế trái tim này không để người ngoài xâm nhập.
Hắn có thể tin tưởng một nữ tử, nhưng sẽ không yêu bất kỳ nữ tử nào. Hắn vẫn cho rằng người có thể sóng vai mà đứng với hắn có thể là bất kỳ kẻ nào, duy chỉ có Tiết U Nhiễm là không thể.
Nhưng vào lúc này, trong mờ mịt hỗn loạn, thanh âm thúc giục hắn tìm đến U Nhiễm nói cho hắn biết: Thật ra thì, hắn hi vọng người này có thể là Tiết U Nhiễm.
Chán ghét nàng, chỉ là bởi vì nàng càng ngày càng không phải là U Nhiễm trong lòng hắn. Tiểu oa nhi phấn nộn khả ái lúc mới gặp, tiểu oa nhi hắn từng thật lòng thích luôn quấn lấy hắn không ngừng kêu “Thái tử ca ca”. Khi hắn dương dương đắc ý ôm U Nhiễm vào trong lòng nhìn Kỳ Văn không còn kế sách xoay người rời đi, cảm giác thỏa mãn ở trong lòng là không cách nào sao lãng. Nhưng là sau lại, U Nhiễm thay đổi, không còn là U Nhiễm trong lòng hắn nữa. Điêu ngoa, tùy hứng, phách lối, ương ngạnh, ỷ thế ức hiếp người, tự cho mình là tài giỏi… Rất nhiều thay đổi để cho hắn và nàng càng lúc càng xa, cũng làm cho trái tim hắn từ từ bịt kín bụi bặm…
Nếu như Thần Viễn không ở trước mặt hắn căm giận bất bình vì U Nhiễm, nếu như Thần Viễn chưa từng yêu cầu hắn để U Nhiễm tự do, nếu như Thần Viễn không quăng sạch quan hệ giữa hắn và U Nhiễm… Thanh âm dưới đáy lòng cũng sẽ không kêu gào, hắn cũng vẫn sẽ tiếp tục chìm ở trong hỗn đọn không thấy rõ sự thật. Hắn tình nguyện tự cho là đúng cho rằng U Nhiễm ôm tình ý với hắn bị buộc gả cho Sở gia, hắn tình nguyện tự cho là đúng cho rằng U Nhiễm làm như vậy chỉ vì hắn…
Khi hiện thực khốc liệt mở ra ở trước mắt của hắn, hắn không thể không đối mặt…
“Không thể! Trừ phi Thái tử điện hạ muốn buông tha cho cái vị trí kia.” Thánh chỉ đã hạ, tuyệt đối không có thể sửa đổi. Tần Trạch Dật không thể nào không biết điểm này, lúc này hồ ngôn loạn ngữ cũng chỉ do nhất thời mà thôi!
Tần Trạch Dật im lặng, lẳng lặng rời đi. Thôi thôi, tự làm tự chịu mà thôi.
Sở Diệp Triển và Sở Kinh Triết ở bên ngoài phòng của Sở Lăng Húc canh giữ một đêm, mà ngọn đèn trong phòng Sở Lăng Húc cũng là cả đêm không hề mất đi. Sở Bạch giao phó toàn bộ chuyện của chủ tử nhà mình cùng Tiết tiểu thư, chuyện của chủ tử nhà mình cùng Tiêu Vũ Sắt.
Sở Diệp Triển và Sở Kinh Triết nghe xong thổn thức không dứt. Đại ca sợ là thật sự động tâm. Vậy công chúa gả cho là chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau sáng sớm, cửa phòng mở ra, Sở Lăng Húc vẻ mặt lạnh lùng bước ra ngoài.
“Đại ca.”
“Chử tử.” Mấy người ngoài cửa vội vàng nghênh đón.
Sở Lăng Húc không mở miệng, đi thẳng về phía phòng khách. Nếu chuyện thành thân đã thành định cục, nếu như hy sinh một mình hắn là có thể bảo toàn cả Sở gia, hắn nhất định lấy công chúa. Trong lòng biết U U chắc chắn hận hắn, hắn cũng sẽ không hối hận. U U sẽ không thích một Sở Lăng Húc vì hạnh phúc của mình mà bỏ qua người nhà. Chính hắn cũng không cách nào tiếp nhận mình trở thành một Sở Lăng Húc bất hiếu như vậy. Hắn và U U, chỉ có thể đi tới bước này.
“Húc tiểu tử, Tuyên quốc chúng ta cũng không phải là không có tiền lệ Phò mã thú thiếp thất. Nếu cháu thật sự thích Tiết tiểu thư, đợi sau khi công chúa đã quá môn, chúng ta sẽ nói với công chúa, nãi nãi sẽ tự mình đến Tiết gia giúp cháu cầu thân.” Thấy trên mặt cháu trai không còn nụ cười nữa, Sở nãi nãi đau lòng không dứt, dù đánh bạc cái mặt già đi cầu thân giúp Sở Lăng Húc cũng không tiếc.
“Đúng vậy đó, Húc nhi. Con cùng nương nói, Tiết tiểu thư là tiểu thư nhà nào, chúng ta chuẩn bị nhiều lễ…” Sở phu nhân đi theo gật đầu. Bức bách nhi tử mình thành thân, bà người làm mẫu thân này cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Không cần.” Đừng nói U U là Quận chúa không thể nào làm thiếp. Mà cho dù là U U nguyện ý, hắn cũng sẽ không lấy. Muốn U U và nữ tử khác cùng chung một chồng, hắn không làm được.
“Nhưng là, U Nhiễm tỷ tỷ…” Sở Mộng Văn nóng nảy. U Nhiễm tỷ tỷ tốt như vậy, vì sao đại ca lại không muốn nãi nãi cùng mẹ đi cầu thân đây?
“Công chúa, ta thú. U… Tiết tiểu thư, mọi người quên đi!” Giọng Sở Lăng Húc trầm thấp mà khàn khàn. Hắn thậm chí ngay cả hai chữ “U U” cũng không kêu được nữa. Tiết tiểu thư, từ nay về sau hắn chỉ xứng gọi nàng là Tiết tiểu thư.
Những người khác của Sở gia mặt lộ vẻ khó xử. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không biết làm sao. Vốn nghĩ thú công chúa là phúc khí của Sở gia, bây giờ nhìn lại lại cũng không phải là như thế. Nếu là Sở Lăng Húc không thích, thú được công chúa trở về thì có ích lợi gì? Kháng chỉ… Trong đầu mọi người cùng lúc hiện lên một cái ý niệm như vậy.
“Sở Bạch, đưa hỉ phục đến phòng ta.” Sở Lăng Húc nói xong liền xoay người rời đi.
“Cái đó… Kháng chỉ có phải thật sự sẽ bị chu di cửu tộc hay không?” Sở Mộng Văn cẩn thận nhìn sắc mặt của mọi người, nhỏ giọng nói.
“Mộng Văn, câm miệng.” Sở Kinh Triết tức giận trợn mắt nhìn Sở Mộng Văn một cái, cả giận nói. Nãi nãi, phụ thân, mẫu thân vẫn còn ở, sao có thể có loại suy nghĩ đại ngịch bất đạo này?
“Thú thôi! Nãi nãi già rồi, chết không có gì đáng tiếc. Nhưng là Sở gia không thể tuyệt hậu. Mấy người các cháu vẫn còn nhỏ, không thể mất tính mạng một cách vô ích.” Sở nãi nãi trong lòng thầm than: chỉ có thể ủy khuất Húc tiểu tử.
“Nương, ngài nói cái gì vậy? Chúng ta là người Sở gia, một cũng không thể thiếu. Thú liền thú thôi! Chúng ta cẩn thận hầu hạ công chúa, chỉ mong nàng có thể tri kỷ với Húc nhi chút.” Sở phu nhân bắt đầu tính toán nên xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu thế nào.
Bất kể trong lòng người Sở gia có bao nhiêu không tình nguyện, nên thú vẫn nhất định phải thú. Thu lại không tình nguyện trong lòng, treo lên nụ cười vui sướng: Sở gia đương gia Sở Lăng Húc thành thân rồi!
Khoảnh khắc bước ra khỏi thềm cửa Tiết Vương phủ, Tiết U Nhiễm đội mũ phượng đeo khăn choàng nằm ở trên lưng Tiết Kỳ Văn khóc: “Có ca ca như huynh, thật tốt!”
“Có muội muội như muội, ca ca còn cần cố gắng thêm một chút mới được. Cục diện rối rắm một cái lại một cái, ca ca rất khổ cực đấy biết không? Cũng may sau này có người tiếp tay, Sở đương gia thảm rồi!” Trên lưng truyền đến cảm giác ẩm ướt, tâm Tiết Kỳ Văn chua xót, mở miệng cười trêu nói. Sau ngày hôm nay, muội muội chính là người nhà khác. Dù không bỏ được cũng nhất định phải chịu, đây là phu quân mà U Nhiễm tự mình chọn. Chỉ cần U Nhiễm hạnh phúc, gả cho ai hắn cũng ủng hộ.
“Ca, dù Sở ngốc tử dọn dẹp cục diện rối rắm ta gây ra cũng sẽ không kêu khổ.” Nghe được lời của Tiết Kỳ Văn, Tiết U Nhiễm bất mãn oán giận nói.
“Ta là ca ca muội, hắn là phu quân của muội, có thể so sánh sao? Nếu như hắn dám kêu khổ, muội liền lập tức trở về nhà. Ca ca nuôi muội.” Đầu tiên là giải thích, sau là dặn dò. Tiết Kỳ Văn cõng Tiết U Nhiễm từng bước từng bước đi về phía kiệu hoa.
“Ta mới không cần huynh nuôi ta, ta muốn Trưởng công chúa nuôi ta. Ta cũng đã xuất giá, Trưởng công chúa khi nào mới có thể trở thành đại tẩu của ta đây?” Biết nàng có thể gả, không thể không có công của Tần Thiên Ngọc. Tiết U Nhiễm cảm kích Tần Thiên Ngọc, dù không nói nhưng lại luôn ghi tạc trong lòng.
“Nàng… Rồi hãy nói!” Tiết Kỳ Văn ngừng bước, ngay sau đó lại tiếp tục đi. Trưởng công chúa thân phận quá tôn quý, Hoàng thượng hiện tại lại thương yêu nàng như trân bảo, chuyện xuất giá sợ là sẽ phải chậm càng thêm chậm.
“Ca, nhớ ta đã nói với huynh, hòa thân…” Đến đây là dừng, Tiết U Nhiễm không có tiếp tục nói hết.
“Ừ.” Tiết Kỳ Văn nhẹ đáp một tiếng rồi không nói lời nào nữa.
Một lát sau, Tiết U Nhiễm bị đưa lên kiệu hoa, lại một lần nữa gả vào Sở gia.
Sở Lăng Húc mặc hỉ bào đỏ thẫm, trên khuôn mặt là vẻ mặt lạnh lùng người là chứ gần. Khoảnh khắc bốn chữ ‘kết thúc buổi lễ’ vang lên, Sở Lăng Húc trong mắt nồng đậm đau thương để cho người Sở gia thiếu chút nữa rơi lệ. Hắn đúng là vẫn còn không muốn thú công chúa. Từ đó về sau, hắn và U U chỉ xích thiên nhai*, không còn liên quan nữa…
(*) Chỉ xích thiên nhai: gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách biệt.
Trong lòng sầu khổ, mượn rượu giải sầu. Sở Lăng Húc ánh mắt mông lung, bước chân lảo đảo bị đỡ vào tân phòng. Hắn thành thân, hắn thế nhưng thành thân, hắn rốt cuộc thành thân…
Sở Diệp Triển và Sở Kinh Triết cũng không có ý định nháo động phòng, đuổi đám người đi theo sau lưng xong liền xoay người rời đi. Lúc ra đến cửa, hai người bốn con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Sở Lăng Húc ngồi tê liệt trên ghế. Đại ca, huynh ngàn vạn lần đừng chọc ra cái đường rẽ gì. Công chúa không thể so với nữ tử bình thường, vạn nhất đắc tội, hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Bên trong hỉ phòng, hai vị ma ma nhìn tân lang đang say rượu, lại nhìn tân nương đang ngồi yên trên giường, thức thời ra ngoài đóng cửa lại, lưu lại một đôi tân nhân ở chung một phòng. Vương phi giao phó, Tiểu Quận chúa, không, hiện tại nên gọi là Công chúa, chuyện giữa Công chúa và Phò mã người bên cạnh không được nhúng tay. Thủ đoạn của Công chúa các nàng đã sớm nghe như sấm bên tai, không muốn ăn mệt thì phải nghe lệnh làm việc.
Cho dù là nha đầu thiếp thân của công chúa là Tư Nguyệt cũng phải ở bên ngoài hỉ phòng. Nghe nói là cấp cho Phò mã một kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng). Có phải kinh hỉ hay không thì hai vị ma ma không biết, nhưng đau thương trong mắt tân lang hai người lại thấy nhất thanh nhị sở (thấy rõ ràng). Chuyện thương khó trị, công chúa muốn nắm giữ Phò mã trong tay, một chữ: khó khăn…
“Tề Phong, làm sao bây giờ? Ta muốn đi xem một chút.” Tư Nguyệt lo lắng không dứt, trông mong nhìn về phía Tề Phong. Quận chúa nói Sở đương gia mấy ngày nay không đến Tiết Vương phủ nhất định là đau đớn hạ nhẫn tâm, quyết ý thú vị Ninh An công chúa chưa từng gặp mặt. Nụ cười trên mặt lúc Quận chúa nói lời này làm Tư Nguyệt run sợ. Sáng nay trước khi ra phủ, Quận chúa còn đặc biệt giao phó nàng phải giữ vững tinh thần, không được xuất hiện. Này… Đây rốt cuộc là muốn như thế nào đây?
“Không cần.” Tề Phong không chớp mắt nhìn Tư Nguyệt, mở miệng nói.
“Cái gì mà không cần chứ? Vạn nhất gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ? Quận chúa hồ nháo như vậy, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Sở đương gia ngày thường nhìn ôn hòa, nhưng cũng sẽ không mặc cho người nhào nặn. Cẩn tuân thánh chỉ thú Công chúa, nếu không có lựa chọn nào khác, sập cửa đi hay là căn bản không vào tân phòng, làm sao bây giờ? Nếu là hắn cố ý muốn thú Công chúa, tính khí của Quận chúa ngươi cũng biết, chắc chắn sẽ huyên náo cho Sở gia gà chó không yên.” Tư Nguyệt không giống Tề Phong vân đạm phong khinh như vậy, quá nhiều chuyện cần lo lắng nàng quả thật là đứng ngồi không yên. Đêm động phòng hoa chúc, Quận chúa tuyệt đối không thể một mình trông phòng. Sở đương gia, chỉ có thể dựa vào ngài, chỉ mong ngài có thể thay đổi càn khôn.