Ta Là Chí Tôn

Chương 84: Hậu chiến, dư ba


Đọc truyện Ta Là Chí Tôn – Chương 84: Hậu chiến, dư ba

Trong nháy mắt, toàn bộ Ngọc Đường đế quốc đều trở nên sôi trào!

Cửu Tôn hiển linh, đại phá quân địch!

Chuyện mang theo sắc thái thần kỳ thần tiên ma quỷ này được truyền ra một cách sinh động từ trong miệng mấy chục vạn đại quân… Có trời mới biết nó gây ra bao nhiêu rung động.

Hỏa tốc ba ngàn dặm, khoái mã báo tin vui. Một đường khoái mã tốc hành, chỉ mất chừng bảy tám ngày, toàn bộ Ngọc Đường đế quốc bị tin tức này hoàn toàn oanh tạc.

Chiến trường đại thắng, quốc thổ đảm bảo. Cường địch lui bước, quốc gia an toàn. Mà ở trong một trận chiến truyền kỳ như vậy, lại có bóng dáng của Cửu Tôn hoành không xuất thế.

Trà lâu.

– Biết gì chưa? Cửu Tôn đại nhân xuất hiện trở lại!

– Chỉ biết là, Cửu Tôn đại nhân hiển linh, đánh tan đại quân Đông Huyền.

– Đúng vậy a, đúng vậy a, một mồi lửa thiêu rụi trăm vạn hùng binih Đông Huyền. Đệ nhất quân thần Hàn Sơn Hà thất bại tan tác mà chạy, quả là đại khoái nhân tâm a.

– May mà có Cửu Tôn đại nhân, bằng không…

– Ta sớm biết người tốt sẽ có hảo báo, Cửu Tôn đại nhân khẳng định không chết!

– Nghe nói là chết rồi… Lần này là hiển linh…

Có người chần chờ nói.

Ngay lập tức, không khí náo nhiệt trở nên trì trệ.

Mấy người mang theo thần sắc bất thiện quay đầu nhien gia hỏa nói Cửu Tôn chết này.

Con hàng này lập tức haongr hốt:

– Ta không phải có ý đó…

– Vậy ngươi có ý gì?

Có người nghiêm nghị hét lớn:

– Dám nói Cửa đại nhân chết rồi… Các huynh đệ, cho hắn một bài học!

Một đám người ùa lên.

– Không biết nói chuyện thì im con mẹ nó miệng! Ta xxx con mẹ ngươi… Cả nhà ngươi có chết sạch thì Cửu Tôn đại nhân cũng không chết…

– Tha mạng…

Cả nước đều vui mừng.

Thiết Tranh viết một phong sớ thật dày xin thỉnh tội.

– Thần có tội… Suýt chút thì chiến bại, mong bệ hạ trách phạt…

– Thần có lời muốn nói… Trận chiến này, thần tận mắt nhìn thấy tàn quân tự phát tham chiến… Không màng sống chết chém giết địch nhân… Tình cảnh này thần khắc sâu trong tâm khảm, thần đại biểu ba mươi vạn tướng sĩ, thỉnh công cho tàn quân! Cũng khẩn cầu bệ hạ, trợ cấp người nhà, đem vinh quang về cho bọn họ.

-… Mười vạn thiết kỵ, chiến tử ba vạn bảy ngàn năm trăm. Ba mươi vạn đại quân, hiện còn hơn hai mươi vạn… Quân ta vì nước mà tử chiến cũng là lẽ phải, nhưng tàn binh tự phát ứng chiến, cả nước tụ tập tám vạn ba ngàn tàn binh, chiến tử hai vạn bảy ngàn ba trăm sáu mươi người! Không người không bị thương! Thần, hổ thẹn.

– Với chiến tổn như vậy, thần xấu hổ vô cùng…

Thiết Tranh dâng sớ, một nửa thỉnh tội, một nửa thỉnh công.

Thỉnh tội cho mình, thỉnh công cho tàn quân.


Nhưng trong cả bản sớ dày, không có bất luận một câu một chữ nhắc tới “Cửu Tôn”.

Trên triều.

Hoàng đế Bệ hạ cảm khái tuyên đọc thánh chỉ:

– Ngọc Đường ta thiết huyết tráng sĩ sao mà nhiều! Có những quốc dân như thế, Ngọc Đường ta có sợ gì! Chỉ là… Trước đây trẫm lại bạc đãi công thần!

Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm đồng thời ra khỏi hàng.

– Biên quan bôc phát chiến tranh, quân ta trần ngập nguy hiểm, quân sĩ tàn tật đã xuất ngũ tự phát tham chiến, các nơi đều có… Thậm chí, sau khi đại chiến kết thúc, trên đường còn có những đội ngũ tàn quân tự phát từ nơi xa không ngừng di chuyển…

-… Lòng trung sáng tỏ, nhiệt huyết sôi trào, Ngọc Đường quân hồn…

– Trên tay lão thần, có thư gửi của toàn thể tàn quân tướng sĩ dâng lên, nhờ lão thần chuyển cho bệ hạ.

Thu Kiếm Hàn nói.

– Đọc!

Sắc mặt Hoàng đế Bệ hạ kích động tới đỏ bừng, lớn tiếng nói:

– Đọc, đọc cho chúng bá quan văn võ cùng nghe. Để cho mọi người nhớ kỹ, cũng dạy cho…

Các cấp quan viên, thế nào mới là quan phụ mẫu tốt.

– Rõ.

Lão Nguyên soái đáp ứng một tiếng, lấy ra một phong thư từ trong ngực, mở ra nhìn thoáng một cái, đột nhiên sửng sốt một hồi. Lập tức thân thể khôi ngô run rẩy một trận, mắt hổ đỏ bừng.

– Chỉ có mấy câu.

Âm thành Lão Nguyên soái run rẩy.

– Bệ hạ vạn tuế, thần dân vạn hạnh, sách thấy thiên nhan… Mấy người tiểu dân vốn làn tướng sĩ trong quân, chỉ hận năng lực thấp kém, tàn tật nơi chiến trường, không thể cùng các đông bào cùng nhau đẫm máu sa trường, vì nước xuất lực, trong lòng hổ thẹn…

-… Mỗi năm bệ hạ đều trợ cấp, chúng ta nhận mãi cũng ngại.. Bậy giờ, quốc gia nguy nan, chúng ta tự phát giết địch, chính là việc nằm trong phận sự, không cầu ban thưởng. Chiến sự kết thúc, chúng ta lập tức giải ngũ về quê, thế nhưng…

-…duy muôn lần chết khẩn cầu bệ hạ, lần này xuất chiến, các huynh đệ chiến tử… Trong nhà đều có vợ già con trẻ, xin mong hồng ân của bệ hạ, ban thêm trợ cấp. Tâm nguyện chúng ta đã trọn, không còn cầu mong gì khác!

– Từng là nam nhi chốn sa trường, trong lồng ngực tự có một cỗ nhiệt huyết. Khi nào quốc gia cần, sẽ tái lâm sa trường.

Đại biểu tàn quân dâng thư, thư này vừa nhìn đã thấy, mặc dù trải qua chỉnh sửa tân trang tỉ mỉ, nhưng cũng cách đúng thật chả ra sao, câu cú lủng củng, từ ngữ thậm chí có chút bừa bãi, càng không thể nói đến tài nghệ văn chương.

Nhưng sự trung tâm với nước mênh mông kia, lòng nhiệt huyết sôi trào tràn đầy chí khí kia, lại được thể hiện vô cùng chân thực.

Lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn đọc không sót một chữ, toàn bộ đại điện triều đình lạnh ngắt như tờ.

– Tốt, tốt, tốt!

Sau một hồi lâu, nhiệt lệ trong mắt Hoàng đế bệ hạm không kìm được chảy dài, tán thưởng ba tiếng lớn, cảm động nói:

-Đây chính là con dân của trẫm! Đây chính là con dân Ngọc Đường! Trẫm, cảm thấy vô cùng vui mừng, vô cùng cảm động!

-Với những chiến binh lòng son thiết huyết này, nếu Trẫm không khen ngợi…

Hoàng Đế Bệ Hạ còn chưa dứt lời, lão nguyên soái liền xin lỗi nói:

-Bệ hạ bớt giận cho phép lão thần nói chen vài câu… những tàn quân này sau khi kết thúc chiến sự đã giải giáp về nhà, hiện tại mây đổi sao dời.. Sợ là khó mà tập hợp lại được.

Chen lời của Hoàng đế nói chuyện, thực vô lễ đến cực điểm. Nhưng Thu lão nguyên soái lại không thể không nói, bởi nếu… nếu Hoàng Đế Bệ Hạ muốn khen thưởng, cần phải tổ chức nghi thức các kiểu… nếu không tụ hợp được đám người, vậy chuyện vui sẽ trở thành một chuyện xấu hổ.

Hoàng Đế Bệ Hạ có chút thất lạc:

-Chuyện này, chẳng lẽ Trẫm lại bạc đãi công thần…

Lãnh Đao Ngâm ở một bên, thở dài một tiếng:


-Tâm tư đám huynh đệ này, thần có thể phỏng đoán một phần… bọn hắn hẳn cũng không cho rằng mình có bao nhiêu công lão to lớn. Mà cho rằng, hết thảy những đó chỉ là bản phận…

-Hơn nữa, bọn hắn còn cảm thấy có lỗi với những huynh đệ đã ra đi không trở lại…

Lãnh Đao Ngâm thở dài:

-Bệ hạ… những người đi qua chiến trường, mỗi người đều còn sống mà trở lại đều cảm thấy … còn sống mà trở lại đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho họ!

Đù gì… sinh hoạt có khó khăn đến mấy… cũng tốt hơn các huynh đệ nằm lại trên chiến trường lạnh lẽo kia.

Thu lão nguyên soái cũng hiểu loại tâm tình này.

-Ai…

Hoàng Đế Bệ Hạ thở dài một tiếng.

-Đã như vậy, mỗi binh sĩ chiến tử, 27,360 vị tàn quân tướng sĩ… trợ cấp tăng lên!

Hoàng Đế Bệ Hạ nặng nề nói:

-Mỗi hộ, trợ cấp mười lượng hoàng kim. Trẻ nhỏ trong nhà, giúp đỡ nhập học.

-Còn nữa, khoản trợ cấp này, giám thị kĩ càng, nếu có người dám tham ô…

Thanh âm của Hoàng Đế Bệ Hạ chợt sâm nghiêm:

-Tận tru Cửu tộc!

Tan triều.

Tất cả mọi người đều đã tản đi, chỉ còn sót lại Thu lão nguyên soái bị Bệ hạ lưu lại.

Hoàng Đế Bệ Hạ có chút không thể chờ đợi:

-Có tin tức sao?

Thu Kiếm Hàn lắc đầu:

-Không có!

-Không có?

Hoàng Đế Bệ Hạ hồ nghi nhìn Thu lão nguyên soái:

-Thiết Tranh không nói gì với ngươi sao?

Thu lão nguyên soái cười khổ một trận:

-Tin ở chỗ này.

Nói rồi từ trong ngực lấy ra một phong thư, giao cho Hoàng Đế Bệ Hạ.

-Cái này…

Hoàng Đế Bệ Hạ xem xét tỉ mỉ, ngạc nhiên mở to hai mắt, một bộ không thể tin nổi:

-Thiết Tranh… hắn cũng nói… hiển linh?

Mặt Thu lão nguyên soái đen lại, lão không biết nói gì hơn.

-Hỗn trướng!

Hoàng Đế Bệ Hạ rốt cục nhịn không nổi, giơ chân gầm thét:


-Người tin được không?!

Thu Lão nguyên soái nhếch miệng:

-Ta cũng không tin.

-Tên Thiết Tranh kia… hắn đang muốn lừa trẻ nít sao?

Hoàng Đế Bệ Hạ giận đến không kiềm chế được:

-Chẳng nhẽ Trâm ngu ngốc như vạy hả?! Hiển linh? Thiết Trang sống tới hồ đồ rồi! Bắt hắn trở về cho Trẫm, Trẫm muốn trừng trị hắn!

-Bệ hạ chậm đã!

Thu Lão nguyên soái vội vàng ngăn cản, cân nhắc kĩ càng mới nói ra:

-Tâm tư của Thiết Tranh lão thần cũng có thể hiểu một chút… mà lại, trước mắt nói rằng hiển linh cũng có chút thỏa đáng… tương đối đúng.

Hoàng Đế Bệ Hạ hô hô thở dốc, nhưng trong lòng cũng bắt đầu tự hỏi.

Hắn dù sao cũng không phải người ngu, chỉ là quân tâm quá nên hóa loạn, lúc này được Thu Kiếm Hàn điểm một câu, cũng lập tức suy nghĩ tới điểm mấu chốt.

-Cửu Tôn, từ trước đến nay đều là chín người cùng nhau xuất hiện… nhưng lần này chỉ có Phong Hỏa song tôn.

Sắc mặt Thu Kiếm Hàn Lão nguyên soái nặng nề:

-Hơn nữa, trong mật tín Thiết Tranh có nói, năng lực Phong Hỏa song tôn biểu hiện ra, so với trước đây kém rất nhiều…

Hoàng Đế Bệ Hạ sầm mặt lại.

-Thiên Huyền nhai chi chiến, tất nhiên là thật… Cửu Tôn coi như nhờ phúc của bệ hạ mà còn có người sống sót… nhưng những người khác… chỉ sợ…

-Mà, năng lực bị hoa tổn… cũng là trong dự liệu…

-Đã như vậy, sự tình kì quặc trong Thiên Huyền Nhai chi chiến cũng có quá nhiều…

Thu Lão nguyên soái cân nhắc, từng chữ từng chữ nói:

-Không bằng trước ta cú đem chuyện này xác định là hiển linh… sau đó lại… như vậy… như vậy…

-Cứ như vậy, trong nước có thể an ổn, địch nhân cũng bị tê liệt, các đại đế quốc khác cũng nghi thần nghi quỷ mà không dám tiến công… nhờ đó cho chúng ta cơ hội thở dốc…

-Cửu Tôn chi kiếp… giang hồ cùng với nước ngoài chưa nói, nhưng trong triều đình, thậm chí… trong các đại giai cấp… nội gian, nhất định phải tìm ra, nếu không hậu hoạn vô cùng.

-Bọn hắn có thể tạo ra một sự kiện Thiên Huyền nhai, chẳng nhẽ không thể tạo ra một sự kiện Thiên Huyền nhai thứ hai, thứ ba?

-Vạn nhất như thế… mới thực là… tai họa ngập đầu a…

Thu Lão nguyên soái tận tình khuyên bảo, thuyết phục.

-Về phần tên gia hỏa Thiết Tranh này, hiện tại bên Thiết Cốt quan đang chờ khôi phục từ đống đổ nát, trước hết để hắn chỉnh lý lại bên đó… dợi mọi việc yên ổn, Thiết Cốt quan trùng kiến hoàn toàn, ngoại hoạn Đồng Huyền cũng đẩy lui… lại triệu hắn vào kinh, để hắn báo cáo tỉ mỉ tình hình với Bệ hạ… lúc đó cũng không muộn.

-Đến lúc đó, Bệ hạ muốn đánh muốn phạt tiểu tử này… còn không phải chuyện một câu nói a…

Thu Lão nguyên soái nói ra.

-Điều này cũng có lý…

-Bất quá, Thiết Tranh có một cái yêu cầu.

Thu Lão nguyên soái nói.

-Yêu cầu gì?

-Hắn muốn đại hôn, sau đó xin lỗi tất cả các huynh đệ trong quân, uống rượu mừng của hắn, kể cả… tướng sĩ chiến tử!

Sắc mặt Thu Lão nguyên soái nặng nề, đem mọi chuyện nói lại một lần, tiền căn hậu quả cũng trình bày tỉ mỉ, than thở một tiếng:

-Cái này…

Hoàng Đế Bệ Hạ nhếch nhếch miệng:

-Thiết Tranh… hắn muốn mời nhiều người uống rượu mừng như vậy… hắn có nhiều tiền như vậy a?

Thu Lão nguyên soái ho khan một tiếng, cũng không tiếp tục nói chuyện.

Mời mấy chục vạn đại quân uống rượu, lại mời các huynh đệ chiến tử uống rượu, cái này mà nói, quả thực là con số trên trời.

-Trẫm bỏ sổ tiền kia!


Hoàng Đế Bệ Hạ khẽ cắn môi:

-Quốc khố mặc dù rỗng, nhưng khoản tiền thưởng này lại phải cho.

Thu Lão nguyên soái thở dài một tiếng, lời muốn nói lại ứ trong cổ họng.

Mấy măn nay chiến tranh liên tục, ngân khố quốc gia đều rót cả vào quân đội, rót cả vào trợ cấp. Với phương diện hòa bình quốc gia, dân chúng an cư lạc nghiệp, Hoàng Đế Bệ Hạ chưa bao giờ nương tay qua.

Nhưng hiện tại, thực sự là ngân khố cũng đã hết tiền.

Khoản tiền thưởng này… tuyệt là một con số trên trời.

Nếu tiêu sài, chỉ sợ sẽ gây ra một trận rối loạn không nhỏ, mấy kẻ phản động trong ngoài nước lại được dịp vạch tội, bôi nhọ. Hoàng đế sẽ đứng trước áp lực cực lớn: Hiện tại dân chúng lầm than, ngươi lại tốn một số tiền lớn, mua rượu đổ ra đất?

Nhưng nếu không tiêu… chẳng phải ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi sau cùng của các huynh đệ, chẳng nhẽ cũng không được thỏa mãn?

Bọn hắn cũng chỉ muốn uống một chén rượu mừng thôi a!

Lão nguyên soái cảm thấy, Hoàng Đế Bệ Hạ làm cũng không dễ dàng.

Hoàng Đế Bệ Hạ bước đi thong thả, đột nhiên thấp giọng nói:

-Lão Thu, ngươi nói Phong Hỏa song tôn còn sống… chuyện này, hẳn là thật sao?

Thu Kiếm Hàn tức sạm mặt lại.

Mới vừa nói rõ, tốt nhất không nói đến chuyện này nữa… ngài sao lại…

-Lão thần cảm thấy… lại như, lại không giống…

Thu Kiếm Hàn chần chờ.

Hoàng Đế Bệ Hạ ngày càng phấn khởi:

-Vậy ngươi nói… nếu Phong Hỏa song tôn còn sống, như vậy, mấy tôn khác có thể còn sống hay không?

Con mắt Lão nguyên soái tối sầm lại.

“Ngài suy nghĩ quá nhiều a?”

“Coi như Phong Hỏa có còn sống hay không, cũng chưa thể nói chắc đâu…”

-Vậy hài nhi của Trẫm…

Hoàng Đế Bệ Hạ tràn đầy chờ mong:

-… có phải cũng còn…

Nói đến đây, một đôi mắt tràn đầy ánh sáng:

-… còn sống?!

-…

Thu Lão nguyên soái cảm thấy mình sắp phát điên.

Người khác còn có một hai phần vạn khả năng sống sót, nhưng Thổ Tôn tuyệt không thể nào… nếu Thổ Tôn còn sống, dù chỉ còn một hơi,

-Chuyện này… có chút không có…

Lão nguyên soái rất thành thật nói.

Hoàng Đế Bệ Hạ lập tức trợn tròn tròng mắt, lửa giận xung thiên hét lớn:

-Thu Kiếm Hàn lớn mật, dám khi quân phạm thượng!

-…

Lão nguyên soái có chút câm nín.

Lão phu khi quân từ lúc nào a? Coi như ngươi là hoàng đế, cũng không thể tùy tiện định tội a!

———-

Phóng tác: xonevictory


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.