Đọc truyện Ta Là Chí Tôn – Chương 78: Ngọc Đường tướng sĩ nay còn tại, thiết cốt trung hồn trúc hùng quan!
(Thiết cốt trung hồn trúc hùng quan – dịch nghĩa: dù có chết trận thì xương và linh hồn trung thành với tổ quốc của binh sĩ Ngọc Đường cũng phải trở thành một phần của quan ải quan trọng, anh hùng (hùng quan))
Vân Dương chuẩn bị kế hoạch kĩ lưỡng, sau khi ra ngoài, lập tức tuyên bố Cửu Thiên lệnh, thứ nhất là lệnh tìm kiếm tung tích Kế Linh, hoàn thành tâm nguyện của Bát ca, thứ hai là tiếp tục đuổi giết người Tứ Quý lâu, đem mấy tay nghi vấn trong hoàng cung cùng với người bên cạnh Thái tử mang tới, ngoài ra còn tiếp tục tìm hiểu tung tích -tên Đại tướng quân quyền cao chức trọng trong quân đội kia nữa.
Sau khi ban hành hai mệnh lệnh, Vân Dương tiếp tục suy nghĩ, rốt cục nên làm thế nào để tham gia vào trận chiến hiện tại?
Nhưng hắn không ngờ rằng, hắn mới vào trong Cửu Thiên lệnh mười ngày, mà trận chiến này, đã bại!
– Theo lý mà nói, trận chiến này dù không có quy mô lớn, nhưng rõ rang không phải chuyện mười ngày nửa tháng có thể kết thúc…
Vân Dương trăm mối mà không có cách giải:
– Nhanh như vậy, chẳng nhẽ có vấn đề gì xảy ra sao?
Vân Dương một đường di chuyển, trên đường đi, mọi người ai nấy đều bị bao phủ trong một không khí nặng nề u ám.
Hiển nhiên, mây đen do trận chiến bại này mang đến, đã bao phủ toàn bộ Thiên Đường thành.
Tiếng kèm lệnh vang lên từ bôn phương tám hướng.
Tiếng vó ngựa chỉnh tề cũng từ bốn hướng mà đến. Tiếng trống dày đặc vang lên rung trời ngay giữa quảng trường Thiên Đường thành.
– Lần này, lại phải xuất chinh?
Vân Dương chuyển hướng, tiến thẳng tới quảng trường…
Một đám mây thản nhiên bay qua chân trời.
…
Trên đài, Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn đang đứng cùng một vị tướng quân râu tóc bạc phơ khác, hai vị phục một thân giáp bạc, hàn quang lấp lóe, tựa như hai pho tượng chiến thần sừng sững!
Một thành Kim Long trường kiếm, một khối Hổ Phù, trong thành âm ù ù của Chiến Thiên cổ, mỗi người nâng một món, trao cho một vị tướng quân, dáng người khôi ngô, cao hơn người thường đến hai cái đầu.
– Thiếu nguyên soái, lần này ngươi đi Đông Phòng, trách nhiệm vô cùng trọng đại, an nguy của đế quốc, giao cho tay ngươi!
Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái nghiêm túc bào giao:
– Nhất định phải đoạt lại Thiết Cốt quan, đánh đuổi Đông Huyền quân địch ra khỏi cương vực Ngọc Đường ta!
Phía đối diện, vị tướng quân khôi ngô, vai khoác chiến bào, âm thanh hữu lực như kim thạch giao kích:
– Mạt tướng quyết không nhục sứ mệnh! Toàn quân ta tất khiến Đông Huyền đại quân có đến mà không có về! Thiết Cốt quan vĩnh viễn thuộc về Ngọc Đường!
Soái kỳ tung bay phần phật, nhuộm đỏ bầu trời quảng trường, một chữ “Thiết” đón gió bay phấp phới.
Tiếng trống vang lên.
Thiết Tranh bỗng ngẩng đầu, nhìn Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn, trong mắt bán ra một tia hào quang tình cảm nồng đậm mà người ngoài không nhìn thấy được.
Lão Nguyên soái nhìn tên đệ tử đắc ý của mình, ánh mắt ngưng trọng.
– Mạt tướng đã rõ!
Thiết Tranh chậm rãi đứng dậy, thiếp nhận Long Kiếm cùng Hổ Phù giơ lên cao!
Hắn cũng không nói những lời hùng hồn, ánh mắt lạnh lùng đảo quan tam quân, trường kiếm trong tay phải đột nhiên chấn động!
Dưới đài, tan quân đột nhiên trở nên cuồng nhiệt.
– Chiến! Chiến! Chiến!
– Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!
Tiếng gầm của mười vạn đại quân ngút trời, xuyên thẳng vân tiêu.
Chỉ một động tác, không chút hào ngôn, nhưng tướng sĩ tam quân lập tức trở nên điên cuồng.
Đây là mị lực chỉ thuộc về Thiết Tranh, cũng là vinh quang mà Thiết Tranh xứng đáng có được!
Thống soái Ngọc Đường đánh đâu thắng đó, đệ tử đắc ý nhất của Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn! Danh tướng hàng thứ bảy của cả Thiên Huyền đại lục!
Thiết Tranh!
Thẳng thắn, cương nghị, đại quân chi hồn!
Dưới trướng Thiết Tranh đều là kiêu binh hãn tướng, chính là võ lực trấn quốc của Ngọc Đường đế quốc. Thiết Tranh bao nay nam chinh bắc chiến, chiến công vô số, có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì có thể ngăn cản. Phong hào cùng với phần thưởng của hắn gần như đến tình trạng đã thưởng đến không thể thưởng thêm, công cao chấn chủ tình trạng. Cũng vì có Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn cùng với lão tướng quân Lãnh Đao Ngâm liên thủ áp xuống, giúp hắn đề dư luận xuống, tránh cho phong quang quá thịnh. Vì thế mấy năm nay hắn cũng không hề xuất chinh.
Bây giờ, cuối cùng cũng tới thời khắc Thường Thắng chi quân này xuất động!
Thiết Tranh tựa như Hùng sư bị khóa trong lồng sắt, nay đã cất bước ra khỏi lồng giam, đang phấn chấn vũ động vũ mao, ánh mắt sắc bén nhìn về phương xa, răng nanh chậm rãi lộ ra.
Mặc dù còn chưa xuất động, nhưng huyết sắc đã trần ngập đại thảo nguyên!
Tướng sĩ dưới đài, ai nấy đều mặc giáp trụ sẵn sàng, thân thẳng như cây tùng cây bách. Ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía thống soái trên đài cao.
Từ tướng lãnh đến binh sĩ, tại một giây Thiết Tranh tiếp nhận Hổ Phù, con mắt tất cả mọi người đều trở nên nóng bỏng.
Khát máu mà điên cuồng!
Đối với bọn hắn mà nói, chiến trường đồng nghĩa với đi lấy chiến công!
Quân địch?
Trên đời này, nào có quân địch nào có thể ngăn cẳn bước chân của chúng ta?
Đây chính là niềm tin cùng lực lượng thuộc về kiêu binh hãn tướng.
Thân thể khôi ngô của Thiết Tranh đối mặt với toàn quân, mắt hổ chậm rãi quét xuống, không nói, nhưng tam quân như hiều ý, đột nhiên trở nên tĩnh lại.
Giờ khắc này, dù là tiếng kim rơi cũng trở nên trói tai lạ thường.
Người người đều biết, Thiết Tranh muốn nói chuyện.
Thiết Tranh cứ đứng như thế, cũng chưa nói chuyện, dưới cái nhìn chăm chú của Hoàng đế Bệ hạ cùng với hai đại Lão Nguyên soái, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài!
Thanh âm khắc liệt, xuyên thấu trời cao!
Sát khí chất chứa trong đó, cơ hồ khiến toàn bộ không gian như đóng băng.
– Để ta nói cho các ngươi biết! Địch nhân mà chúng ta đối mặt lần này, chính là đệ nhất Nguyên soái Đông Huyền đế quốc, cũng chính là đệ nhất danh tướng bảng, Hàn Sơn Hà! Các ngươi, có sợ hay không?
– Không sợ!
Mười vạn tướng sĩ, cùng nooit giận gầm lên.
– Để ta nói cho các ngươi biết! Địch nhân mà chúng ta sắp đối mặt, chính là thiết kỵ đánh đâu thắng đó của Đông Huyền đế quốc, Đông Huyền hắc kỵ! Các ngươi có sợ hay không?
– Không sợ!
– Ta nói cho các ngươi biết, lần này xuất chinh, trong các ngươi, tất có người không về được!
Thiết Tranh khàn cả giọng gầm lên:
– Các ngươi có sợ hay không?
– Không sợ!
Phía dưới hét lên đến lạc cả giọng.
– Các ngươi nói cho ta biết! Chúng ta là ai?
– Ngọc Đường thiết kỵ!
– Ngọc Đường thiết kỵ, vô địch thiên hạ!
– Ngọc Đường thiết kỵ, vô địch thiên hạ!
– Các ngươi nói cho ta biết, các ngươi từng bại sao?!”
Thiết Tranh thanh như lôi chấn!
– Chúng ta bất bại! Vô địch thiên hạ!
– Chúng ta bất bại! Vô địch thiên hạ!
– Chúng ta cùng nhau nói cho Hàn Sơn Hà, ta là ai!
– Thiết Tranh! Thẳng thắn cương nghị, quân hồn vĩnh tại!
– Tốt!
Thiết Tranh hét lớn một tiếng:
– Vì Ngọc Đường!
Mười vạn đại quân cùng nhau hô to:
– Vì Ngọc Đường!
– Vì người nhà!
– Người nhà!
– Vì chúng ta!
– Chúng ta!
– Vì vinh quang!
– Vinh quang!
– Hãy để chúng ta cùng nhau nói cho kẻ xâm lược!
Thiết Tranh lớn tiếng gầm thét:
– Ngọc Đường bất bại! Vô địch thiên hạ!
Như một tiếng sấm nổ vang, tâm linh mười vạn đại quân đều trở nên kích động. Mỗi một sợi tóc đều như muốn kích động dựng đứng lên!
– Ngọc Đường tướng sĩ nay còn tại!
Thiết Tranh vung tay hét lớn.
– Thiết cốt trung hồn đúc hùng quan!
Tam quân cùng hống lên.
Thiết Tranh nhảy vút lên, ngồi lên chiến mã, huy kiếm hét lớn một tiếng:
– Xuất chinh!
“Ngao~~~~~~~”
Tiếng trống rung trời vang lên ầm ầm, mười vạn đại quân động tác chỉnh tề, muôn người như một!
Tiền quân ầm ầm thúc đẩy, hậu phương ai nấy bạo liệt sát khí, nhưng vẫn lù lù bất động, chỉ chờ đến phiên mình, mới phóng ngựa mà ra!
Bọn hắn không kịp chờ đợi! Cấp tốc ra trận!
Từng đợt khói bụi phóng lên, tiếng vó ngựa mười vạn đại quân chỉnh tề như một!
Đại quân thế tiến như rồng, vung roi phi nước đại!
Chỉ mới nửa canh giờ, mười vạn đại quân đã ra khỏi thành, tập thể lao nhanh trên đường!
…
– Nhìn Thiết Tranh chỉnh quân, quả là một loại hưởng thụ.
Lãnh Đao Ngâm lão tướng quân nhìn đại quân đã đi xa, vuốt râu mỉm cười:
– Dăm ba câu, một đám kiêu binh hãn tướng đã bị hắn cổ động tới toàn thân sát khí. Lão Thu, tên đệ tử này của ngươi không tệ!
Thu Kiếm Hàn nhẹ giọng thở dài, ánh mắt sầu lo:
– Thiết Tranh cố nhiên là Đại tướng chi tài, bất quá, lần này hắn đối mặt với địch nhân quả thực rất mạnh! Hàn Sơn Hà… thế nhưng mà là đối thủ một mất một còn của hai lão gia hỏa chúng ta năm đó… lão Lãnh, ngươi không phải không biết sự lợi hại của Hàn Sơn Hà…
Lãnh Đao Ngâm cũng thở dài, lẩm bẩm nói:
– Hàn Sơn Hà a… Năm đó chúng ta mang danh Đao Kiếm Song Hùng, chỉ thiếu một chút liền bị hắn đánh thành Đao Kiếm Song Hùng a…
(Ở đây tác giả sử dụng lối chơi chữ, Hùng vế trước là 雄, tức là anh hùng kiêu hùng; Hùng vế sau là 熊, tức là con gấu)
Thu Kiếm Hàn hít một hơi thật sâu:
– Nếu Thiết Tranh thực không thủ được… Ngọc Đường lần này… chỉ sợ rơi vào nguy hiểm. Binh mã của Thiết Tranh mà bại, hai lão già chúng ta có đi tới… đoán chừng, cũng chịu không nổi, chỉ có thể dời đô…
Lãnh Đao Ngâm nặng nề không nói.
Thật lâu sau:
– Trước khi Thiết Tranh xuất trinh, ngươi nói dặn dò gì với hắn?
Thu Kiếm Hàn im lặng một hồi không nói, tốt cục nhắm mắt lại, từng chữ nói:
– Quan còn người còn, quan mất người vong!
Toàn thân Lãnh Đao Ngâm chấn động.
– Thiết Tranh có yêu cầu gì không?
Lãnh Đao Ngâm hỏi.
– Thiết Tranh chỉ hỏi ta: Cửu Tôn vẫn còn chứ?
Trên mặt Thu Kiếm Hàn lộ ra một nụ cười khổ sở.
Lãnh Đao Ngâm biến sắc.
– Trận chiến này, Thiết Tranh cũng không có nắm chắc tất thắng a… không có lòng tin tất thắng a… chuyện này, nguy rồi.
Lãnh Đao Ngâm run tay một cái, bộ râu bạc mà lão luôn giữ gìn cũng bị bứt xuống một đám.
– Đối mặt với Hàn Sơn Hà, ai dám nói chắc thắng?
Thu Kiếm Hàn thở dài.
– Thiết Tranh đi lần này…
Lãnh Đao Ngâm nhìn về từng đám khói bụi bay lên hùng tráng ở phương xa:
– Hắn còn nói gì không?
Thần sắc Thu Kiếm Hàn ánh lên vẻ cô đơn:
– Còn hỏi ta một câu, hắn nói… vì cái gì mà chúng ta để mặc cho chuyện Cửu Tôn xảy ra? Gia hỏa này đối với chuyện của Cửu Tôn, có oán khí không nhỏ! Ngay lúc Cửu Tôn mới xảy ra chuyện, Thiết Tranh mang theo thân vệ, suýt nữa bao vây hoàng cung… muốn đòi một lời giải thích… ai…
Lãnh Đao Ngâm nhịn không được cười lên:
– Tính tình tiểu tử này không tệ.
Thu Kiếm Hàn cười khổ.
– Tổng thể Thiên Huyền đại lục, hai trong năm đội ngũ kỵ binh tinh nhuệ nhất, Hắc kỵ cùng với Thiết kỵ… rốt cục muốn chính diện tác chiến…
Lãnh Đao Ngâm lẩm bẩm nói.
…
Ngoài thành, trên đường Thiết kỵ hành quân.
Sắc mặt Thiết Tranh lạnh như thiết, thân thể khôi ngô bình ổn ngồi trên lưng ngựa, không chút nhúc nhích, tựa như một tòa đại sơn trầm ổn, trong cuộc đời quân nhân của hắn, đây là lần đầu tiên, hắn xuất chinh mà không có chút lòng tin tất thắng nào!
– Quan còn người còn, quan mất người vong!
“Quan viên Ngọc Đường…”
Thiết Tranh thầm lặng suy nghĩ:
“Nếu lần này thắng trận trở về, dù không cần công huân, cũng phải đem bọn chúng thanh tẩy một lần!”
“Lần này coi như bại. Cũng muốn tàn sát một lượt!”
“Loạn thế chiến quốc, quân tâm không thể để lạnh a!”
Bên người Thiết Tranh, trên có tướng lãnh, dưới có binh lính, mười vạn đại quân sắc mặt như một: Mặt lạnh như sắt, không chút biểu tình; ánh mắt nóng bỏng, tràn đầy sát khí!
– Thiết Tranh ta có sợ gì!
Thiết Tranh ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, lớn tiếng nói:
– Chờ trận này thắng trở về, lão tử mời các huynh đệ một chén! Uống rượu mừng của ta!
Oanh một tiếng!
Đại quân lập tức bùng nổ.
– Tất lấy vô thượng chiến công, làm quà mừng đại soái!
Một viên Thiên tướng vung tay hô to, kích động đến đỏ bừng khuôn mặt!
– Tất lấy vô thượng chiến công, làm quà mừng đại soái!
Mười vạn tướng sĩ đồng thời bạo hống.
– Ha ha ha ha…
Thiết Tranh cất tiếng cười lớn, tràn đầy phóng khoáng!
Đại quân đẩy nhanh tốc độ, thanh âm vó ngựa chỉnh tề, hướng về phương xa tốc hành.
– Chúng ta là tiên phong, mau mau! Có muốn mau uống rượu mừng của đại soái hay không!
– Trinh sát, lần lượt phái ra mười đợt trinh sát, ta muốn tất cả tin tức sáu tăm dặm trước mắt!
– Nhanh nhanh nhanh!
– Ướng Dượng vệ, đuổi theo trinh sát!
– Ám Dạ tổ, phối hợp với Ưng Dương, ẩn nấp tùy thời tiếp ứng.
– Đao Phong vệ, chuẩn bị tiếp địch!
– Thần Xạ cung, mau chuẩn bị!
– Đại Thuẫn doanh, phối hợp Thần Xạ!
– Tất cả chú ý bảo vệ Quân Nhu doanh, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng!
Một tiếng lại một tiếng hiệu lệnh, dựa vòa phương thức đưa tin đặc biệt dưới trướng của Thiết Tranh, không ngừng quán xuyến truyền tới toàn bộ đại quân.
…
Vân Dương nhìn đại quân của Thiết Tranh xuất trinh, mãi cho đến của thành, đoàn may mù kia vẫn còn trôi nổi.
Hắn biết trận chiến này vô cùng tàn khốc và nguy hiểm.
Thiết Tranh dù lợi hại, nhưng, địch nhân của hắn lại là Hàn Sơn Hà – Đại lục đệ nhất quân thần!
Thiết Tranh, chưa hẳn có thể kiên trì quá lâu. Vân Dương cảm thấy một loại cấp bách không ngừng thúc dục hắn!
Ta còn kịp a?
– Chịu đựng, cố gắng chịu đựng a Thiết Tranh!
– Chờ ta!
——————
Phóng tác: xonevictory