Đọc truyện Ta Là Chí Tôn – Chương 6: Thế gian dơ bẩn khi nào mới hết!
(Tội ác trên thế giới khi nào mới hết)
Thiên Đường thành.
Ngọc Đường đế quốc đô thành. Đây được coi là một thành phố lớn tính trên toàn bộ Thiên Huyền đại lục.
Tính cả cư dân xung quanh đô thành, có tới hơn tám triệu người.
Tường thành cao dày, dễ thủ khó công.
Lúc này đây, bên trong thành lớn cư ngụ mấy triệu người này, nhạc buồn nổi lên khắp nơi, đập vào mắt là vô số đám người từ bốn phương tám hướng dần dần xuất hiện, xếp thành từng hàng dài tựa trường long, hướng về trung tâm Thiên Đường thành mà tới.
Ở đó, là quảng trường Thiên Đường.
Thiên Đường quảng trường, là quảng trường to lớn nhất trong vô số thành thị được toàn bộ Thiên Huyền đại lục công nhận!
Năm đó khai quốc chi quân Ngọc Đường đế quốc tự mình hạ chiếu xây dựng. Ngày thường, nó được dùng làm Luyện Binh tràng. Nhưng vào lúc đặc thù, nó sẽ mở ra đối với dân chúng, thì lại là Thiên Đường quảng trường.
Lúc trước, khai quốc hoàng đế bệ hạ từng nói một câu.
“Tất cả tướng sĩ luyện binh trong quảng trường này bất kể là hiện tại hay là tương lai, dù chiến tử trên chiến trường, đều là Thiên Đường chi khách! Vĩnh viễn không trầm luân, anh linh vĩnh tại!”
Thế là, quảng trường Thiên Đường liền xuất hiện. Kỳ thật lúc mới bắt đầu nó gọi là “Võ An quảng trường”. Nhưng sau một đoạn thời gian, liền đổi thành Thiên Đường quảng trường. Đồng thời, nguyên bản cái tên “Võ An thành” Này cũng dần dần biến mất, biến thành Thiên Đường thành.
Vô số người như thủy triều từ bốn phương tám hướng tràn vào Thiên Đường quảng trường.
Mỗi người đều mang theo một gương mặt thành kính, có người đeo hoa trắng, cũng có người buộc hắc sa lên trên cánh tay. Hoặc mang theo một chùm hoa tươi. Hương nến các loại đồ vật dùng cho tế điện càng là vô số.
Ngày hôm nay không phải tế điện bình thường.
Mà là lấy toàn bộ danh nghĩa của quốc gia, để tế điện tất cả anh linh chiến tử trên chiến trường!
Nhất là Cửu Tôn!
Danh tự thần bí, tổ hợp thần bí.
Chín vị anh hùng thần bí. Không ai biết, bọn hắn họ tên là gì. Cũng không người nào biết, bọn hắn trông như thế nào. Nhưng, tất cả đều biết, chín người này, chính là cơ mật tối cao nhất của Ngọc Đường đế quốc. Cũng chính là thủ hộ thần che trở toàn bộ Ngọc Đường đế quốc.
Vô số lần quốc gia chinh chiến, vào thời khắc mấu chốt luôn có thân ảnh Cửu Tôn xuất hiện. Chỉ cần Cửu Tôn xuất hiện, mặc kệ là chiến tranh nguy hiểm cỡ nào, đều có thể biến nguy thành an.
Bọn hắn chính là tồn tại cam đoan thắng lợi trên chiến trường!
Nhưng vào năm ngoái, ngày mùng chín tháng ba. Ngày này, tất cả người Ngọc Đường Quốc đều sẽ không quên.
Bởi vì ngày đó, bọn hắn đã mất đi Cửu Tôn!
Khi mà Cửu Tôn suất lĩnh 800 tráng sĩ, chấp hành nhiệm vụ tuyệt mật, bị người ta lập kế chặn giết tại Thiên Huyền nhai. 809 người, không một ai may mắn sống sót.
Đây vốn là một nhiệm vụ tuyệt mật, nhưng, lại không rõ tại sao lại để tin tức tiết lộ ra ngoài… Vì trận đó, Ngọc Đường đế quốc đã dày công điều tra cả năm trời!
Trên quảng trường.
Vô số tướng quân, vô số lão binh lệ nóng doanh tròng nhìn trung tâm Thiên Đường quảng trường, nới chín tòa bia kỷ niệm đứng sừng sững cao lớn, liền kề cùng một chỗ.
Tựa như chín người đó, vẫn vai sánh vai đứng ở chỗ này như ngày xưa.
Khi bọn hắn còn sống, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau hỉ nộ ái ố. Bây giờ chết đi, cũng vình viễn ở cùng nhau.
Trong đám người, thanh âm nghẹn ngào trầm thấp vang lên. Thanh âm đến từ hướng tây bắc quảng trường, bên kia là tàn quân căn cứ. Vô số lão binh an dưỡng quãng đời còn lại, ai nấy một thân có tàn tật nhưng vẫn đứng ở nơi này ai nấy đứng nghiêm kính cẩn!
Dù cho là những tàn quân mất cả hai chân, y nguyên ngồi thẳng tắp. Đối mặt anh hùng ân nhân của mình, sự tôn kính được phát ra từ trong nội tâm bọn hắn!
Trước mắt bọn hắn, tựa hồ xuất hiện hình ảnh năm đó Cửu Tôn trùng kích chiến trận. Khi đó uy phong vô hạn, làm lòng người cảm thấy phấn chấn, tràn đầy động lực.
Thổ Long chuyển mình, đại địa tại dâng lên cao, quân địch người ngã ngựa đổ, đó là Thổ Tôn đang phát uy. Ánh lửa đốt trời xanh, chứng minh Hỏa Tôn tới. Sóng lớn ngập trời, là lúc Thủy Tôn hành động.
Khi mà bầu trời đang bình tĩnh, đột nhiên gió nổi mây phun, sấm chớp đùng đòang… Đó là khi Phong Tôn, Vân Tôn, Lôi Tôn cùng đến…
Cửu Tôn!
Trên bia kỷ niệm Cửu Tôn, đều có một câu.
Tất cả mọi người khi đi vào quảng trường, đều đọc thầm thật kĩ, cảnh tượng bi thống đến cực điểm.
Hậu Thổ vô cương, thế như bàn long. Thổ Tôn!
Duệ kim trong tay, quần hùng cúi đầu. Kim Tôn!
Thủy lãng thao thiên, hoành hành thế gian. Thủy Tôn!
Cự mộc man thiên, trầm ổn bất định. Mộc Tôn!
Liệt diễm phần không, đánh đâu thắng đó. Hỏa Tôn!
Lôi minh cửu thiên, chấn nhiếp thiên hạ. Lôi Tôn!
Anh hùng chi huyết, trong mộng quan ải. Huyết Tôn!
Trường Thiên có gió, Thiên Đạo vô tình. Phong Tôn!
Cửu Tôn chi tâm, Vân vụ che trời. Vân Tôn!
Tên Cửu Tôn, được khắc trên từng tấm bia đá, tất cả mọi người tựa hồ lại thấy được chín vị anh hùng dấu mặt kia, họ vẫn như ngày nào ngạo nghễ đứng giữa thiên địa, đối mặt thiên quân vạn mã, bình tĩnh mà nói: “Tới đi!”
Trước Mỗi một tòa bia kỷ niệm, đều có vô số người đứng nghiêm, ngẩng đầu, cung kính tưởng niệm. Nhất là… Trước bia Vân Tôn và Thổ Tôn, số người nhiều nhất!
Thổ Tôn, Cửu Tôn đứng đầu, là Đại Tôn.
Vân Tôn, Cửu Tôn chi vĩ, lại là Cửu Tôn quân sư, hạch tâm cả nhóm!
…
Mặt trời chậm rãi mọc lên đằng đông.
Loan giá của Hoàng đế bệ hạ dưới sự chen chúc của vô số văn võ bá quan, rốt cục đã xuất hiện. Nghi lễ, chính thức bắt đầu.
Vân Dương bình tĩnh đứng trong một ngách nhỏ.
“Công tử, có cần ta bồi ngài cùng đi sao?”
“Không cần.”
“Cái này… Hiện tại ngài…”
“Không cần.”
“Vâng.”
Vân Dương cự tuyệt cùng tới với Lão Mai.
Bởi vì hắn biết, khi hắn đứng ở đó, tất nhiên sẽ thất thố.
Nhưng hắn không muốn để cho bất luận người nào biết, hắn là một trong Cửu Tôn. Đương nhiên người chết thì được!
Trước báo thù cho các huynh đệ, hắn tuyệt không có mặt mũi tuyên cáo thân phận cho thiên hạ?
Hơn nữa, địch nhân vô cùng cường đại. Một khi có nửa điểm phong thanh tiết lộ, chính hắn hối hận cũng không kịp! Vân Dương cũng không dám làm bất cứ chuyện nào gây nguy hiểm cho bản thân, trước khi báo được đại thù, ít nhất hắn phải sống sót, càng ẩn giấu hắn càng dễ báo thù.
Bình tĩnh đứng tại một góc, ánh mắt thâm thúy nhìn chín tòa bia đá trên quảng trường, trong mắt ánh lên sự chua xót và tưởng niệm khó diễn tả được.
Các huynh đệ, ta tới.
Ta tới thăm đám các người.
Khoảnh khắc đó hắn biến thành một người vô hình.
Đứng trong bóng tối, bình tĩnh nhìn về phía xa xăm.
Mùi hương cửa nến tràn ngập không trung.
Thanh âm bi thống của Hoàng đế bệ hạ tuyên đọc tế văn, bên dưới, mọi người đều đang tận lực kiềm chế tiếng khóc, hai hàng lệ không thể ngăn cản, chảy dài trên từng gương mặt.
Vân Dương đứng phía xa xa, thân thể thẳng tắp, ánh mắt thâm thúy.
Không ngừng có người đi qua bên cạnh hắn, nhưng không có bất luận kẻ nào có thể phát hiện, trong bóng tối, lại có sự tồn tại của một người sống sờ sờ.
Hắn biến thành một cái U Linh vô hình vô chất.
Cửu Tôn chi Vân Tôn Vân Ẩn chi pháp.
Hắn vẫn lẳng lặng đứng nơi đó, không nhúc nhích. Tiếng gió rít gào, khiến hắn tay áo tím đậm bay bay, một cỗ phong vị đìu hiu bao lấy thân thể cô độc ấy.
Màn đêm dần dần giáng lâm.
Nghi thức sớm đã kết thúc.
Hoa tươi khắp nơi trên đất.
Mùi hương nến tràn ngập thương khung. Phía trước Cửu Tôn Bia là máu me đầm đìa. Đó là máu tươi của đám dư đảng Ngô Văn Uyên. Đối với những người này, dân chúng không có bất kì nửa điểm thương hại, thậm chí, sau khi hành hình hoàn tất, có vô số dân chúng tức giận xông lên, đem thi thể dẫm đập nát nhừ!
Toàn bộ quá trình, lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn lẳng lặng âm trầm.
Bởi vì… Ngay ngày hôm qua, Ngô Văn Uyên đột nhiên biến mất trong thiên lao, đến nửa đêm lại bị người ta đem thi thể đưa trở về. Sau đó, thê tử và mẫu thân của Ngô Văn Uyên đều không thấy…
Liên tục phát sinh mấy chuyện, khiến cho lão nguyên soái vô cùng tức giận!
Hàng rào quân bộ sâm nghiêm, thiên lao lại có trọng binh trấn giữ, vô số cao thủ ẩn nấp chung quanh, thế mà để người ta hành động mà thần không biết quỷ không hay!
Quả thực trò cười cho thiên hạ!
Lão nguyên soái vì việc này đã đem nhân viên phụ trách thiên lao đổi ba lượt, đánh đánh gãy mấy chục cây roi. Nhưng không có bất kì tác dụng nào…
…
Đám người trên quảng trường tốp năm tốp ba rời đi trong tiếng khóc lóc bi thống. Cứ như vậy quảng trường từ từ lại trống trải.
Vân Dương vẫn bất động như cũ, ánh mắt thâm thúy nhìn về xa xăm.
Đời này chinh chiến, da ngựa bọc thây. Duy nguyện các huynh đệ kiếp sau hỉ nhạc, một thế bình an!
Anh linh không xa, nhìn ta hành động!
Gió đêm gào thét.
Toàn bộ Thiên Đường quảng trường, hoàn toàn chìm vào hắc ám.
Vân Dương đứng ở đây, hắn nhắm mắt lại, lờ mờ cảm giác được… Hắn vẫn đang ở trong 10 vạn chiến hữu mà điểm quân. Bên người, có vô số đồng đội. Loại cảm giác này, tồn tại rất chân thực. Huynh đệ của hắn, vẫn đang lớn tiếng cười đùa…
Gió đêm thổi tóc của hắn phiêu phiêu, gương mặt hoàn mĩ, trong bóng tối như là một pho tượng tạo hình tỉ mỉ, trầm ổn, cô độc, có một cỗ bi thương kiềm chế không nói ra lời.
Tiếng khóc trầm thấp vang lên, từ phía trước một thiếu phụ áo trắng, ôm chặt một cô gái nhỏ, mặt mũi tràn đầy nước mắt, hư nhược đi tới.
Bên cạnh, một lão giả gương mặt trầm thống, nâng đỡ lấy nàng.
Nàng lảo đảo nghiêng ngã đi tới, giống như hành thi tẩu nhục mất đi hồn phách. Bi thương tột cùng, khiến thân thể vốn yếu đuối của nàng càng mất đi hết thảy lực lượng.
“Vương Trang, chúng ta về nhà.”
Thiếu phụ lẩm bẩm nói, ánh mắt đờ đẫn, tử khí tràn ngập.
Thiếu phụ đi qua bên người Vân Dương, cũng không có phát hiện sự tồn tại của hắn, Vân Dương nhắm mắt chặt hai mắt lại, không dám gây ra bất kỳ động tác, nhưng khóe mắt lại mãnh liệt co quắp.
Tâm linh lẳng lặng của hắn như bị ngàn mũi đao cắt xé.
Vương Trang Thiên Tướng thê tử.
Vân Dương còn nhớ rõ Vương Trang. Một năm trước lúc xuất chinh, khi đó Vương Trang mới tân hôn được hai năm, nữ nhi cũng vừa đầy tuổi tròn. Nhưng sau chuyến đi đó, rốt cuộc chưa có trở về.
Tướng sĩ vì nước chiến tử, chết cũng không hối hận. Nhưng, vợ con phụ nữ trẻ em trong nhà lại như thế nào?
Đã qua một năm, một nhà Vương Trang mất đi trụ cột gia đình, hiện tại… Sống ra sao?
Thân ảnh thiếu phụ từ sau lưng Vân Dương đi xa.
Vân Dương trong lòng im ắng thở dài.
Lập tức, Vân Dương nhíu nhíu mày, tựa hồ cảm giác được cái gì đó không thích hợp. Hắn bỗng nhiên mở to mắt, lại phát hiện, có bốn bóng người, lén lén lút lút đi theo thiếu phụ.
Đó là mấy tên đại hán, từng tên ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào thân hình yếu đuối của thiếu phụ phía trước. Trong mắt chúng, dâm tà chi ý không hề che giấu.
Bọn hắn cực kỳ cẩn thận mượn màn đêm ẩn tàng thân thể, không nhanh không chậm đi sau lưng thiếu phụ khoảng vài chục trượng.
Sau một khắc, chúng lướt qua bên người Vân Dương.
Vốn dĩ ánh mắt Vân Dương đờ đẫn, bỗng nhiên hiện lên một trận cuồng bạo sát khí!
Bốn đại hán không biết lí do gì, đồng thời cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua sống lưng.
Tựa hồ trong bóng tối, có một tên Ác Quỷ đang nhìn chằm chằm bọn hắn.
“Chỗ này, hẳn là có cái gì đó a…” Một tên đại hán toàn thân nổi da gà, có chút hãi hùng khiếp vía, thì thào nói.
“Đúng đó… Chúng ta mau mau trở về, nơi này có rất nhiều tử quỷ a… Nó khiến ta không được thoải mái…” Một tên hán tử khác co rụt cổ lại.
Ánh mắt Vân Dương càng thêm băng hàn, sâm nhiên nhìn mấy tên đại hán.
Tử Quỷ quá nhiều?
Hừ, chỉ bằng một câu nói này, bọn hắn tội đáng muôn chết!
“Cũng may Vương Trang chết rồi, hắn chết thật tốt! Tên Quỷ chết tiệt này chết một năm, lão tử cũng đã nhịn một năm. Bây giờ tế điện đại điển đã xong, mọi người cũng đều sẽ quên lãng…” Đại hán Cầm đầu trầm thấp cười cười, một nụ cười trên nỗi đau khổ của người khác.
“Đúng vậy a đại ca, tên tử quỷ này khi còn sống, ép chúng ta cái này không được cái kia cũng không cho, để các huynh đệ không thở nổi, kết quả không phải là chính hắn chết không yên lành, biến thành cô hồn dã quỷ… Hắc hắc…”
“Hừ, khi Vương Trang còn sống, chúng ta đều bị hắn khi dễ, bây giờ, cũng là lúc phong thủy luân chuyển a…” Đại hán cầm đầu nuốt nước miếng một cái: “Không thể không nói, lão bà của tên hỗn đản Vương Trang này, dáng dấp thật con mẹ nó ngon a… Nhất là hiện tại với bộ dáng nhu nhược bi thương này, càng làm cho ta tâm động, thân thể bé nhỏ, yêu kiều, e ấp kia… Hắc hắc…”
“Hắc hắc hắc…” Ba người khác cùng phát ra tiếng cười hèn mọn.
Bốn người đi qua bên người Vân Dương mà không biết, chúng đã có sãn bốn cái vé đi tử môn quan.
Vân Dương hít một hơi thật sâu, ngưng mắt hướng về quảng trường quan sát, tựa hồ có thể nhìn thấy, có vô số ánh mắt đang lẳng lặng mà nhìn hắn.
Trong những con mắt kia, có cái gì đó như là đang nhắc nhở.
Hắn dùng sức gật đầu, bờ môi mỏng nhấp một chút, lẳng lặng quay người. Tay áo nhẹ nhàng đung đưa, lẳng lặng đi phía sau mấy tên lưu manh.
Mặc kệ thời đại nào chăng nữa, luôn có chút dơ dáy bẩn thỉu tồn tại! Trong lòng Vân Dương sát ý ngập trời. Nếu thật sự như vậy, liền để hắn giết sạch toàn bộ đi!
Con đường càng đi càng hoang vu vắng vẻ.
Từ từ hướng tới biên giới Thiên Đường thành. Bốn phía cũng ngày càng âm trầm.
Thiếu phụ từng bước một vô ý thức dịch chuyển về phía trước, nàng căn bản không nghĩ mình bây giờ đang đi về phương nào, cũng chả biết tiếp đó sẽ đi đến đâu…
Nếu không phải có người nâng đỡ, chỉ sợ đã sớm hôn mê ngã trên mặt đất.
Tới gần.
Phương xa có ánh đèn đuốc mơ hồ, yếu ớt lấp lóe.
Đó là nhà của nàng.
Nhưng… Bây giờ không đã không còn trượng phu, nơi này còn có thể coi là nhà sao? Một năm a, Vương Trang, chàng ở dưới đất, vẫn khỏe chứ? Nếu không phải vì chiếu cố nữ nhi của chúng ta, thiếp đã sớm đi tìm chàng…
Một mình thiếp sống như thế, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá chàng có biết không?
Khi nàng chuẩn bị đi qua một con đường tắt, đột nhiên một tiếng cười quái dị vang lên sau lưng, cảm giác như khi đang ở trong hoang sơn dã lĩnh đột nhiên nghe được tiếng cú mèo kêu.
“Nha… Tiểu nương tử, chớ có đi nhanh như vậy a…” Một cái thanh âm âm dương quái khí làm cho người thấy phản cảm: “Quay lại để đại gia thưởng thức… Chậc chậc… Tư thái này… Thật khiến cho người ta tiêu hồn…”
Thiếu phụ vẫn mắt điếc tai ngơ, đờ đẫn di chuyển về phía trước.
Đột nhiên nhoáng một cái, bốn tên đại hán ác hình ác trạng choàng vai bá cổ nhau, ngăn cản đường đi phía trước, nụ cười theo kiểu cười trên nỗi đau của người khác.
“Nha… Đêm tối không thấy đường… Đây không phải là Quyên nhi phu nhân của tướng quân Vương Trang sao? Chậc chậc… Trách không được quyến rũ như thế, hắc hắc… Nha… Quyên nhi, ngươi ngươi ngươi… Ngươi sao vậy? Làm sao trên đầu lại đeo hoa trắng rồi? Sao a? Nghe nói Vương Trang tướng quân uy phong lẫm lẫm của chúng ta, hiện tại đã biến thành một tên tử quỷ rồi? Thật là đáng tiếc…”
Câu nói này vô cùng độc ác, đánh thẳng vào tâm thần thiếu phụ.
Hai người một phụ một lão dừng lại.
Lão giả Đỡ nàng lập tức tức giận đến toàn thân run rẩy: “Vương Báo! Ngươi muốn làm gì? Còn không mau tránh ra!”
Đại hán Vương Báo dẫn đầu phía đối diện cười hắc hắc cười: “Tránh ra? Dựa vào cái gì muốn ta nhường đường? Vương Trang khi còn sống có thẻ để lão tử tránh ra, lão tử cho hắn mặt mũi, nhưng bây giờ… Hắn biến thành quỷ đều ròng rã một năm trời, chỉ bằng người cũng muốn để lão tử tránh ra?”
Hắn cười ha ha một tiếng, đổi giọng nói: “Bất quá… Không thể không nói… Bộ trang phục này của Quyên nhi… Thật đúng là có một phong vị đặc biệt a, khóc khiến mắt đều sưng lên, ta thấy mà đau lòng muốn chết… Quyên nhi, Vương Trang không thương ngươi, để ca ca tới yêu ngươi…”
Lão giả ngăn trở trước người thiếu phụ, nghiêm nghị nói: “Vương Báo, trượng phu của Quyên nhi vì Ngọc Đường Quốc chinh chiến mà chết, hắn bảo vệ quốc gia, không màng sống chết, chính là quốc gia anh hùng. Ngươi chịu sự bảo hộ của vô số anh hùng mới được an gia lạc nghiệp, vậy mà nói chuyện như thế, còn có một điểm lương tâm nữa hay không?”
Vương Báo hắc hắc nhe răng cười: “Anh hùng? Ha ha, ai bảo hắn đi đánh trận? Ta cũng không nhờ hắn a! Hắn cũng không phải chiến tử vì ta, cái gì anh hùng? Trước mặt ta hết thẩy đều là rắm chó!”
Dương cái bộ răng nham nhở Vương Báo cười nói: “Tên tử quỷ Vương Trang kia, khi còn sống, ép các huynh đệ chúng ta không thở nổi, cái này cũng không được vcái kia không xong, lão tử đã sớm muốn giết hắn, hiện tại hắn cũng đã chết, vừa hay a! Hắc hắc, khi hắn còn sống ta không làm gì được. Nhưng hiện tại hắn đã chết! Hắn chết, lão tử liền muốn chơi lão bà hắn, xem hắn còn có thể lại đến đánh ta hay không, ha ha ha…”
Dịch: xonevictory