Ta Là Chí Tôn

Chương 58: Cực hình bức cung


Đọc truyện Ta Là Chí Tôn – Chương 58: Cực hình bức cung

Sở Thiên Lang lập tức cảm thấy bất ổn.

Hắn bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên sắc bén tựa mắt chim ưng:

– Rốt cục ngươi là ai?

Khóe miệng Vân Dương khẽ nhếch lên, lộ ra một tia tàn nhẫn, chậm rãi nói:

– Nói thật với ngươi, ta không phải người của hoàng đế bệ hạ, cũng không phải người của thái tử điện hạ, càng không phải là người của Tứ Quý lâu.

Vẻ sợ hãi trong mắt Sở Thiên Lang ngày càng đậm. Hắn biết rằng, bản thân cơ bản đã rơi vào một cái bẫy.

Một cái bẫy vô cùng độc ác.

Nguyên vốn hắn cho rằng có thể đào thoát từ trong tay tứ đại gia tộc là đã an toàn. Nhưng xem hiện trạnh, tựa như vừa thoát hang sói lại vào hang cọp, tình huống càng thêm nguy hiểm.

Với Tứ đại gia tộc kia hắn còn biết rõ lại lịch gốc gác, còn thiếu niên thần bí này hắn không có bất kì thông tin nào, mà cái nào mình không biết thì nó càng thêm đáng sợ.

– Người nhà ngươi đã chết hết.

Thanh âm của Vân Dương chậm rãi, rõ ràng từng chữ nói:

– Vì thế, ta không có gì để áp chế ngươi cả. Trong khi… thông tin mà ta muốn biết chỉ có thể lấy từ ngươi.

Ánh mắt hắn tựa thua thủy hàn đàm nhìn thẳng vào Sở Thiên Lang:

– Cho nên, ta hi vọng ngươi… Chuẩn bị sẵn sàng.

Sở Thiên Lang cười hắc hắc, nghiệm nghị nói:

– Ngươi có thể thử một chút, thử xem có thể lấy được thông tin hữu dụng từ chỗ Sở mỗ hay không!

Vân Dương cười tủm tỉm nói:

– Đương nhiên, đương nhiên. Kỳ thực ta cũng không hi vọng, vừa tát tai một cái mà ngươi đã phun hết thông tin ra… Như thế thực không thú vị, cũng không tạo cho ta cảm giác thành tựu.

Sở Thiên Lang cười lạnh:

– Cái khác không rõ, nhưng một thân xương cứng này, nếu làm ngươi đau tay cũng không thể trách ta.

– Ta cũng đang muốn biết, đến cùng xương cốt ngươi có thể cứng đến bao nhiêu.

Vân Dương ôn nhu nói:

– Chẳng lẽ ngươi chưa phát hiện? Toàn thân hiện tại như đang nhũn ra a?

Sở Thiên Lang sững sờ, lập tức vận công cảm ứng, ngay sau đó hắn kinh hãi phát hiện, huyền công toàn thân đã hoàn toàn biết mất.

Đan điền hoàn toàn trống rỗng.

Hơn nữa hắn phát hiện toàn thân vô lực, bắp thịt trở nên lỏng lẻo, xương cốt rã rời, thậm chí răng đều trở nên mềm nhũn.

Cùng với đó, một cỗ cảm giác choáng váng tập kích vào não hải.


Sở Thiên Lang đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn giật nảy cả mình kinh hãi ngẩng đầu:

– Thần Tiên Hận?!

Vân Dương vỗ vỗ tay phát ra tiếng bộp bộp:

– Quả không hổ là Thiên Lang trang chủ, đến cả Thần Tiên Hận mà cũng biết, bội phục, bội phục.

Thần sắc Sở Thiên Lang lập tức lộ ra một tia tuyệt vọng.

Vân Dương đưa tay đẩy ghế, ngồi trước mặt Sở Thiên Lang nói:

– Thời gian một chung trà nữa là Thần Tiên Hận hoàn toàn phát tác, trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể hảo hảo tâm sự.

Sở Thiên Lang cắn chặt răng, thậm chí con mắt cũng nhắm nghiền lại, lòng hắn lúc này tràn đầy hận ý.

Hắn không muốn nói bất kỳ câu nào, cũng không muốn nhìn thấy tên ác ma kia.

Thần Tiên Hận a!

Nghe đồn đây là một loại độc dược tán công vô cùng độc ác. Dược tán công bình thường sau khi sử dụng còn có thể khôi phục lại tu vi, nhưng với Thần Tiên Hận lại tuyệt đối không thể.

Ngay một khắc Thần Tiên Hận nhập thể, tu vi đã hoàn toàn trở thành hư không. Coi như thần tiên trên trời trúng loại độc này cũng phải trở thành phàm nhân mặc người định đoạt, vì thế mới gọi là Thần Tiên Hận!

Sở Thiên Lang rất rõ ràng, lúc này hắn đã hoàn toàn bị hủy.

Cho dù có sống sót ra ngoài, cũng không có bất kỳ ý nghĩa.

– Ta vốn cũng không muốn đối phó ngươi, Thiên Lang trang chủ.

Vân Dương không để ý đối phương có nhìn hay không, cũng không cần biết hắn có nghe hay không, từ từ nói tiếp:

– Dù sao, tuy Sở Thiên Lang lang ngươi nổi danh làm nhiều việc ác, tội lỗi chất chồng, nhưng những việc này cũng không đến phiên ta quan tâm.

Sở Thiên Lang không muốn nghe bất kỳ thanh âm nào của tên ác ma đối diện, nhưng thanh âm của Vân Dương tựa như ma âm mặc não, bàng nhiên tiến vào trong óc Sở Thiên Lang.

Nghe tới đó, Sở Thiên Lang không tự chủ muốn hỏi một câu: Con mẹ ngươi không muốn quan tâm ta, cũng không muốn quản chuyện của ta. Vậy chuyện hôm nay là cái trứng gì!?

Nhưng Vân Dương không cho hắn cơ hội mở miệng, thản nhiên nói tiếp:

– Bất quá sau khi ta nghe một người nói về ngươi, ta liền quyết định muốn ngươi rơi đài.

Sở Thiên Lang rốt cụ không nhịn được, nói:

– Ai?

Thanh âm của Vân Dương phát ra hòa ái đẽ gần:

– Mười chín, tháng giêng!

Còn hàng này, quả nhiên vô sỉ, đem Lý Trường Thu bán mà không thèm chớp mắt lấy một cái.

– Mười chín, tháng giêng!


Sở Thiên Lang cơ hồ muốn cắn chặt răng, nhưng răng hắn cũng đã bủn rủn. Nhưng giọng điệu vẫn tỏ vẻ không để ý:

– Cái gì là mười chín tháng giêng? Có quan hệ gì với ta?

Vân Dương cười cười:

– Ngươi cứ nói đi? Hai mốt, tháng giêng? Hả?!

Toàn thân Sở Thiên Lang càng thêm mềm nhũn.

Ngay cả hai mốt tháng giêng đối phương đều có thể nói ra, như vậy đối với mình hắn còn gì mà không biết nữa?

– Ngươi là ai? Ngươi là ai? Ngươi là ai? Rốt cục ngươi là ai?!

Sở Thiên Lang gần như trở nên điên cuồng.

Từ khi nào lại xuất hiện một tên đáng sợ như vậy?

Hắn từ đâu tới?

Thân phận bản thân tuyệt mật như vậy! Làm sao hắn có thể biết?

– Ta là ai… Lúc nào ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi sẽ biết.

Vân Dương trầm ấm nhẹ nhàng nói:

– Bất quá, ngươi phải nghe lời mới được a!

Sở Thiên Lang hung tợn trừng mắt, hé miệng phun một bãi nước miếng.

Vân Dương khẽ nghiêng đầu, miếng nước bọt bay xèo qua bên tai.

– Ngươi dám phun nước bọt vào ta? Ngươi có biết hành động của ngươi sẽ phải trả giá thế nào chứ? Biết chứ?

Vân Dương mỉm cười đưa tay ra, điểm mấy cái, từ cổ tới bả vai, đến cánh tay phải, hai ngón tay bóp tại mạch môn của Sở Thiên Lang.

Sở Thiên Lang đau đớn tới biến sắc.

Ma Quỷ Trừu Cân!

Đây chính là thủ pháp Vân Dương vừa sử dụng, thủ pháp này không phải ai cũng biết dùng. Nhưng lại là cái tên khiến người nghe biến sắc.

Sở Thiên Lang còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy gân xanh trên cánh tay hoàn toàn lộ ra, bắt đầu xoay tròn biến hóa không ngừng.

Loại thống khổ cực hạn như vậy, khiến Sở Thiên Lang ngửa đầu muốn kêu thành tiếng.

Nhưng Vân Dương đã nhanh tay đem một miếng vải rách nhét vào miệng hắn, thản nhiên nói:

– Đừng kêu, ta thích yên tĩnh.


Gân lớn trên tay bắt đầu xoay tròn, đến bả vai, cổ… Xương cốt bị gân cuốn kêu lên ken két, bả vai cơ hò chia làm hai khối, một khối gần như kéo sát vai trái, một khối nhô cao ngang trán. Khuỷu tay đã bị lật lên, phần cùi trỏ vậy mà lại hướng vào trong.

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên mặt Sở Thiên Lang không ngừng rơi xuống, khuôn mặt hắn vặn vẹo, hai mắt tưởng chừng rớt ra, lòng trắng chi chít tơ máu.

Hắn muốn kêu mà không thể kêu được. Cơ bắp trên mặt đau đớn co rút vặn vẹo.

– Dễ chịu a?

Vân Dương sâu kín hỏi:

– Nếu chưa đủ thoải mái, ta có thể giúp ngươi mát xa cả tay trái và hai chân…

Hai chân Sở Thiên Lang đạp mạnh, hai mắt thống khổ nhìn Vân Dương.

Răng hắn rung động lách cách.

– Thực sự ta cũng không đành lòng…

Vân Dương đưa tay vỗ, Sở Thiên Lang lập tức trở lại gần như nguyên trạng ban đầu, hắn hô hô há mồm thở dốc, trong miệng ô ô lên tiếng.

Vân Dương gỡ miếng vải trong miệng Sở Thiên Lang ra, để một bên, nói:

– Sở Thiên Lang, còn muốn phun nước bọt sao?

Hắn đưa mặt tiến lên một chút, lại nói:

– Tiếp a, lại phun một miếng ta xem chút!

Sở Thiên Lang nhìn gương mặt yêu nghiệp của Vân Dương, đột nhiên rùng mình một cái.

Đây chính là một tên Ác Ma!

Tay thi triển thủ đoạn tàn độc như vậy, mà gương mặt, giọng nói lại không có nửa điểm biến hóa!

Nhìn Vân Dương đưa gương mặt lên, Sở Thiên Lang phi thường muốn nhổ thêm một bãi, nhưng nghĩ nửa ngày, hắn cũng không dám a.

– Thế mới ngoan a!

Vân Dương cười hì hì, vỗ vỗ mặt Sở Thiên Lang nói:

– Tiếp theo nghiêm túc nghe ta hỏi, có trả lời hay không cũng không sao, nhưng nếu không nghe rõ ta nói, tứ chi cùng nhau chịu Ma Quỷ Trừu Cân hầu hạ nha.

Sở Thiên Lang hận khí ngút trời, ngửa mặt gào thét một tiếng.

Vân Dương bất vi sở động, nói:

– Sự kiên Thiên Huyền nhai khi trước, hẳn là ngươi còn nhớ rõ. Ta hỏi ngươi, từ đâu ngươi lấy được tình báo của Cửu Tôn.

Hai mắt Sở Thiên Lang trợn lên, nhìn Vân Dương tựa như gặp quỷ.

– Nghe rõ chứ?

Vân Dương hiền lành hỏi.

– Rõ.

Sở Thiên Lang mẫn cảm nhận ra sự điên cuồng trong khóe mắt bình tĩnh kia, không tự chủ trả lời.

– Ừm, nói đi.

Sở Thiên Lang thở dồn dập, đột nhiên trấn định:


– Ta không biết gì cả!

– Không biết là tốt rồi.

Vân Dương cười:

– Ta thích nhất người thẳng thắn gan dạ.

Hắn khẽ vươn tay, đem miếng vải vừa nãy lại nhét vào miệng Sở Thiên Lang, quan tâm nói:

– Chút nữa sẽ rất đau, coi chừng cắn vào lưỡi đó. Ta thật sự rất quan tâm ngươi a… ha ha…

Hai tay Vân Dương nhanh chóng bay múa, Ma Quỷ Trừu Cân đồng thời triển khai với tứ chi Sở Thiên Lang.

Toàn thân Sở Thiên Lang trở nên run lẩy bẩy…

Vân Dương quy người lại, bình tĩnh đi ra ngoài:

– Không vội. Sở Thiên Lang, ta có thể đảm bảo ngươi có thể sống ở đây ít nhất mười năm! Chúng ta có thời gian mười năm để từ từ nói chuyện a. Ngươi phải tin tưởng ta, chỉ cần ta không muốn, ngay cả chết ngươi cũng chết không được.

Trên mặt Sở Thiên Lang lộ ra vẻ cực hạn sợ hãi, hắn muốn mở miệng nhưng loại thống khổ thấu tim này ập tới như thủy triều. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Dương đi ra ngoài, trong mắt tràn đầy cầu khẩn.

Thân ảnh Vân Dương vừa bước tới cửa:

– Haiz, cái tính mềm lòng không bỏ được. Ta không thể nhìn nổi người khác phải chịu khổ, cho nên nhất quyết ra ngoài, mắt không nhìn, tâm không phiền. Sở trang chủ hảo hảo mà hưởng thụ, cũng không cần cảm tạ ta.

Nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên hắn lui mấy bước, khẽ vươn người, đưa tay điểm chính xác tại huyệt Thái Dương của Sở Thiên Lang, một cỗ khí lạnh thanh lương thấu chỉ truyền vào trong đầu đối phương:

– Suýt nữa quên mất, cỗ lực lượng này có thể giúp ngươi không hôn mê…

Lúc này Vân Dương mới thản nhiên ra ngoài.

Ác Ma!

Ác Ma!

Trong lòng Sở Thiên Lang điên cuồng mắng chửi.

Từng cơn đau đớn kéo tới như thủy triều, song sau cao hơn song trước. Khiến hắn ngay cả rên cũng không rên được, chỉ có thể thống khổ dãy dụa, nghe âm thanh xương cốt va chạm vào nhau…

Lần đầu Sở Thiên Lang biến đến cái gọi là… sống không bằng chết.

Qua chừng một khắc đồng hồ, Vân Dương mới mở cửa đi vào, đưa tay vỗ vỗ trên người Sở Thiên Lang, giải trừ nỗi thống khổ của hắn. Tiếp đó tươi cười, chân thành nói:

– Sở trang chủ, hiện tại nguyện ý trả lời a?

Sở Thiên Lang thở dốc từng ngụm, tham lam hô hấp không khí, hai mắt vô thần đục tựa tro tàn. Dường như một tia lực lượng cuối cùng của hắn cũng đã bị thống khổ vô biên vừa nãy kéo đi!

Vân Dương tủm tỉm cười nói:

– Ừm? Thật đúng là xương cốt rất cứng rắn, còn chưa chịu nói đúng không?

– Ta nói!

Bờ môi Sở Thiên Lang run rẩy:

– Chỉ cầu ngươi cho ta một cái thống khoái!

————————

Phóng tác: xonevictory


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.